Bán hàng xuyên không gian - 6. (1)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
117


Bán hàng xuyên không gian


6. (1)


Chạy hộc hơi giữa một hành lang tối tăm im vắng, đây là lần đầu Ngọc Minh trải qua. Chạy thật nhiều như thế này, cũng là lần đầu cậu phải làm.

Tiếng thở dốc, bước chân của cậu và tên trộm lại lần nữa phá hỏng không gian tĩnh mịch.

Lúc trước, khi thấy Di Hòa và Tuyết Lệ “anh anh em em”với nhau, cậu cũng mong muốn nhanh tìm được một cô người yêu. Cậu muốn thật sự mong ước được cùng cô ấy tay nắm tay, rồi cùng một lần dạo bước dưới thủy cung tuyệt đẹp, chỉ riêng hai người.

Bây giờ ngẫm lại thấy tình huống bây giờ cũng khá giống mong ước của cậu đi.

Chỉ có điều là…. người nắm tay cậu bước đi không phải là người yêu cậu hay một đại mỹ nữ , mà là một tên bịt kín cả mặt mũi. Và tất nhiên, nơi cậu đang chạy kinh dị hơn thủy cung nhiều.

Nhưng không hiểu sao, Ngọc Minh lại cảm thấy chuyện này so với trong ước nguyện của cậu chẳng khác bao nhiêu. Điều làm cho người ta cảm thấy thoải mái theo một cách riêng, dù cậu biết được cái vẻ yên ắng này chính là sự bình yên trước cơn bão.

Ngọc Minh muốn tự vả mình là đồ ngốc khi giao tính mạng cho một mới quen vài tiếng trước.

Ai mà biết được tại sao cậu lại thế chứ? Do Ngọc Minh thực sự là đồ ngốc, hay là cậu đã cảm nhận được rằng người phía trước mặt cậu, là một người có thể tin cậy? Thật sự không thể nào hiểu nổi bản thân cậu đi~~

Tên trộm có vẻ như không để ý tới cái tên thần kinh sau lưng mình, cố nhớ lại chính xác các ngã rẽ mà mình từng đi qua.

Đứa thần kinh sau lưng anh thật sự thích nghi quá nhanh, hơn nữa còn đang cảm thấy vui vẻ, thật lâu sau này tên nhóc đó nhớ lại, còn cảm thấy vô cùng ấm lòng.

Nhưng dẫu sao Ngọc Minh không thể tận hưởng được hoàn cảnh quái lạ này được bao lâu. Chẳng mấy chốc, cậu nghe thấy một âm thanh chói tai tới mức chắc chắn không phải của người thường rít lên, mặt đất bắt đầu chuyển động dữ dội hơn cả lúc trước, các bộ áo giáp sắt lại bắt đầu tấn công vả hai người.

-Chết tiệt! Mới có 5′ thôi mà! -Tên trộm kéo tay Ngọc Minh, cố chạy nhanh hơn một chút, nhưng gần như không có hiệu quả (ノ゚▽゚)ノ

Ngọc Minh thắc mắc việc tên trộm không sử dụng được đồng hồ thì lấy căn cứ đâu ra để nói thế, và cậu tự giải thích cho bản thân hiểu rằng có lẻ bởi vì anh ta là một tên trộm, mà trộm bao giờ cũng cần phải tập căn thời gian cho thật chuẩn xác.( ̄∇ ̄)

-Sao lại nhiều bụi thế nhỉ? -Ngọc Minh hắt sì một cái.

Như để trả lời cho câu hỏi của cậu, các miếng gạch to bằng đá phía trên bắt đầu sập từng miếng to xuống.

Được rồi, càng ngày càng quá đáng đi, sao có thể vừa tránh khỏi bị kiếm xiên chết, vừa tránh bị các tảng đá đè bẹp chứ (╯°▽°)╯ ┻━┻

Thật may là sàn nhà chưa sập xuống.

“RẦM”, tiếng từng miếng sàn nhà rơi suống, lộ ra phía dưới là một hố sâu như vô tận

Được rồi, ít nhất thì cậu và tên trộm cũng cách khá xa cô gái, né mấy cái chướng ngại vật này chỉ là muỗi, chơi game cậu gặp mãi mà~

-Ha ha~~, chạy nhanh lên nào mấy cưng, cuộc chơi sắp tàn rồi đấy~~ .- Cô gái bị bắn hai phát vào đầu nhưng dường như không hề hấn gì, tốc độ chạy lại còn nhanh hơn, chỉ cách Ngọc Minh và tên trộm chưa đầy 10 mét.

Được rồi, có lẽ cậu không nên suy nghĩ thêm gì thì hơn ( ̄ー ̄;

Phải vừa né những tảng đá rơi trên đầu, vừa để tâm không bị rớt xuống những nơi bị sập xuống đúng thật là vất vả đi. Cậu gần như không để tâm đến bọn áo giáp sắt nữa, vì bọn chúng phần đông không bị đè bẹp cũng rớt xuống vực rồi còn đâu.( ̄∇ ̄) Nhưng bây giờ so với lúc bị bọn áo giáp sắt rượt dễ chịu hơn nhiều, bụi bay mù mịt, tứ tung khắp nơi, và Ngọc Minh lại không biết đâu ra cặp kính đen để đặt trên mặt, và tên trộm thì đã đeo một cặp kính (cái để có thể nhìn trong bóng tối) từ đầu.

Ngọc Minh chưa bao giờ thấy mừng hơn như lúc này khi ngửi thấy mùi tanh ở phía trước mặt như lúc này, cả hai cuối cùng cũng chạy được vào phòng bếp.

Căn phòng vẫn đầy vẻ kĩnh tởm như trước, hầu như không thay đổi gì so với lần đầu Ngọc Minh tới.

Căn phòng này như bị tách rời khỏi dãy hành lang hỗn độn ngoài kia, không hề hấn một chút nào, im ắng bất động.

-Mau chia ra tìm manh mối.- Tên trộm nhìn Ngọc Minh nói, anh chạy tới tìm kiếm bất kì thứ gì khả nghi trong căn phòng.

-Bãi ói của mình khi nãy nè!- Ngọc Minh đi vòng sang một bên, cố lơ đi sự sợ hãi đối với đống sác người và máu tanh, dương mắt tìm kiếm từng ngóc ngách trong căn phòng.

– Ở đây chẳng có gì đặc biệt cả. – Ngọc Minh liếc xong từng ngóc ngách nơi căn phòng rồi nói.

Tên trộm ngưng bới tung ra những mảnh thân thể ở trên bàn ngước nhìn cậu nói:

-Ở dưới các mảnh xác cũng không có gì, có lẽ… COI CHỪNG! ĐẰNG SAU CẬU!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN