(Một câu trong bài “Trong mùa xuân” của Phí Ngọc Thanh, mà cũng có thể hiểu là lãng trong lãng mạn)
Lúc thêm WeChat Trì Mục, quan hệ của Lạc Ngu với hắn không tốt, thêm WeChat là bởi vì lúc đó thi đấu bóng rổ, Trì Mục là người phụ trách, liên lạc để báo tin.
Sau trận bóng rổ, Lạc Ngu cũng không liên hệ với Trì Mục mấy, cũng quên WeChat của mình có nhân vật này, tưởng mình không thêm. Lúc thay đổi giới tính mới nhớ ra, buổi sáng hôm nay cậu vẫn còn nhắn tin bằng số điện thoại.
【 Lạc Ngu 】: Có, sao thế?
Lạc Ngu rất hiếu kỳ Trì Mục muốn nói gì, dù sao đây là lần đầu tiên hắn hỏi cậu có rảnh không.
Bên kia tốc độ nhắn lại rất nhanh, có tin nhắn lại ngay.
【 Con giai 】: Ngày mai Thang Nguyệt và tôi đi dự tiệc pháo hoa, đi cùng không?
Lạc Ngu cười phá lên, thấy cái tên này mà thấy buồn cười ha ha ha ha.
Lạc Ngu nhịn cười, gõ vài chữ.
【 Lạc Ngu 】: Ở thôn Nhiên à?
【 Con giai 】: Cậu cũng biết?
【 Lạc Ngu 】: Đinh Duệ Tư cũng phải đến, hai người này có nghiệt duyên gì đây
Lạc Ngu cảm thấy rất trùng hợp. Nếu Đinh Duệ Tư gặp được Thang Nguyệt ở thôn Nhiên, biết đâu hai người lại ầm ĩ.
Đinh Duệ Tư nóng nảy hơn Lạc Ngu, rất dễ xúc động. Thang Nguyệt đứng trước mặt Trì Mục khá trầm mặc, nhưng ở trước mặt Đinh Duệ Tư thì lại là người độc miệng, hận không thể làm cho Đinh Duệ Tư tức hộc máu, có đôi khi nhìn còn cảm thấy hai người này ngây thơ.
【 Lạc Ngu 】: Nhưng sao cậu muốn đi xem pháo hoa thế, thiếu gia lãng mạn vậy à?
【 Con giai 】: Cậu đi không?
【 Lạc Ngu 】: Đi, đi chứ, mãi mới được thiếu gia hẹn một lần, không đi sao được?
Cách màn hình, Trì Mục cũng có thể nhìn thấy dáng vẻ trêu tức của Lạc Ngu.
Trì Mục buông điện thoại xuống, vui vẻ gõ bàn phím mấy cái.
“Ngụy Kha, nói với người bên kia cuộc họp dự án ngày mai hoãn lại đến ngày mốt.”
“Ừ.”
Ngụy Kha gật đầu, đi làm luôn.
Thang Nguyệt tò mò, nhưng lại không dám hỏi, đành tập trung làm việc của mình.
Khác Trì Mục nhẹ nhàng, Lạc Ngu ở võ quán cười đến độ sắp méo cả mặt.
Không biết vì sao, sau khi liên hệ cái bản mặt lãnh đạm kia của Trì Mục và con giai với nhau, Lạc Ngu bị chọt trúng điểm cười.
Cậu vẫn đang do dự không biết có cần sửa tên Trì Mục không. Nếu đổi thành tên, hình như lại không đủ thể hiện ra tình cảm anh em, nhưng trong khoảng thời gian ngắn lại không có ý tưởng khác. (Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwk.com jingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Lúc Lạc Ngu đang tự hỏi, Đinh Duệ Tư đã bị Tùng Tùng đập ngã, nằm trên mặt đất kêu gào.
“Gần đây cậu tập ít quá, quên hết một vài chiêu rồi. Lát nữa tập thêm năm tiếng, nghe rõ chưa?”
Đinh Duệ Tư đau cả đầu, nghe thấy lời Tùng Tùng nói mà không dám phản kháng, gật đầu, hưng hức đứng dậy.
Cậu ta ủ rũ đến cạnh Lạc Ngu, thấy Lạc Ngu đang nhìn chằm chằm điện thoại nghĩ gì đó.
Giọng Đinh Duệ Tư vô lực: “Anh Ngu, nghĩ gì thế?”
Lạc Ngu bị cậu ta gọi hoàn hồn, thấy cậu ta như vậy thì cho cậu ta cái khăn mặt.
Cậu lại cầm chai nước cho Đinh Duệ Tư: “Bị Tùng Tùng mắng à?”
Đinh Duệ Tư: “Đúng vậy, lát nữa tập thêm năm tiếng.”
Cậu ta lên tiếng đáp, phản ứng lại: “Lúc nãy ông không để ý đến tôi hả!”
Lạc Ngu: “Vừa nãy nghĩ một chuyện. Đúng rồi, tên WeChat ông đặt cho tôi là gì?”
Đinh Duệ Tư chẳng hiểu ra sao: “Anh Ngu á, làm sao thế?”
Đinh Duệ Tư không hỏi Lạc Ngu nghĩ chuyện gì, có thể làm cho cậu xuất thần như vậy chắc là chuyện lớn.
Nếu cậu ta biết Lạc Ngu đang nghĩ đặt tên gì cho Trì Mục, chắc sẽ tức chết mất.
Lạc Ngu: “Không sao, ông đi tập tiếp đi.”
Cho nên cậu nên đặt tên cho Trì Mục thế nào?
Anh Trì?
Ha, không thể nào.
Lạc Ngu nghĩ tới nghĩ lui, quyết định vẫn không đổi.
Dù sao nhìn một lần cậu cười một lần, suối nguồn suиɠ sướиɠ.
Thêm bạn tốt lâu như vậy rồi, lần đầu tiên Lạc Ngu vào vòng bạn bè của Trì Mục. Lúc bấm vào, cậu liếc nhìn avatar của hắn. Một vòng trăng tròn, trông rất ý vị.
Trước khi bấm vào, Lạc Ngu còn nghĩ không biết vòng bạn bè của Trì Mục có cái gì, bấm vào xem, trống rỗng.
Quả thật phù hợp với tác phong của Trì Mục, hắn trông giống người không đăng vòng bạn bè.
Lạc Ngu nhìn avatar của hắn một lát, để điện thoại qua một bên, mình cũng đi huấn luyện. Cậu nghĩ thông, sức mạnh yếu đi so với lúc trước thì tập thêm là được rồi.
Huấn luyện xong, Đinh Duệ Tư lảo đảo, đặt mông ngồi xuống đất.
Lạc Ngu xoa tay đến cạnh cậu ta, mồ hôi theo sườn mặt xinh đẹp chảy vào trong ngực.
Cậu uống ngụm nước, thấy Đinh Duệ Tư vẫn ngồi dưới đất, gọi cậu ta dậy.
Cậu lấy quần áo trong túi ra, lúc nãy khi tập luyện cậu đã thay quần áo tập.
Lạc Ngu sải bước chân dài, thấy Đinh Duệ Tư vẫn ngồi, túm gáy cậu ta lên: “Tắm rửa đi, đừng ngồi.”
Chân Đinh Duệ Tư đã như nhũn ra, cậu ta rầm rì: “Bây giờ tôi là búp bê rách rồi, ông thương tôi chút đi.”
Lạc Ngu vô tình túm búp bê rách đi, Đinh Duệ Tư giải cứu mình khỏi tay Lạc Ngu trước khi lửa cháy, cầm quần áo tắm rửa của mình vào phòng tắm vòi sen của võ quán.
Phòng tắm vòi sen có phòng riêng, Lạc Ngu và Đinh Duệ Tư đã chuẩn bị sẵn. Trước khi đến võ quán, đầu tiên là đến siêu thị mua cái qυầи ɭóŧ để tránh lát nữa quần bị mồ hôi làm ướt mà không có cái để thay ra.
Tắm rửa xong, Lạc Ngu nhét qυầи ɭóŧ vào túi, cất vào cặp.
Quần áo tập luyện đương nhiên phải để lại. Quần áo của họ ở võ quán cũng được đánh số của mình, sau khi có người giặt sẽ được phơi nắng, lần sau họ đến sẽ lấy ra.
Tạm biệt Tùng Tùng, Lạc Ngu ra khỏi võ quán, lúc đi ra ngoài trời đã tối rồi.
Đinh Duệ Tư cầm cặp sách, nhìn xung quanh một vòng: “Anh Ngu, chúng ta đi ăn gì?”
Lạc Ngu lười biếng đi về đằng trước, vừa mới vận động một hồi làm cho cậu mệt rã rời: “Gì cũng được.”
Đinh Duệ Tư do dự một lát, dường như hạ quyết tâm: “Chúng ta đi ăn bún Linh Linh đi, lâu lắm không ăn.”
Lạc Ngu khẽ gật đầu. Lúc trước cậu đưa Đinh Duệ Tư đến võ quán, lần nào tập xong đi về, đi ngang qua quán bún kia Đinh Duệ Tư luôn phải ăn một bát. Liên tiếp mấy năm đều như vậy.
Sau khi lên cấp ba, càng ngày càng xa võ quán, cơ hồ không có thời gian nghỉ ngơi, đương nhiên cũng ít đến.
Sau vài phút, Đinh Duệ Tư nhìn thấy cửa hàng đã đổi biển, biểu cảm hơi khổ sở.
Đinh Duệ Tư than thở: “Haiz, sao lại không làm nữa? Mà không cần vất vả nữa cũng tốt.”
Chủ quán nói tháng trước cửa hàng đã được sang nhượng cho mình, chủ trước đã được con đón đi hưởng phúc rồi.
Đinh Duệ Tư nói như thế, nhưng biểu cảm trên mặt lại vẫn có mấy phần mất mát.
Lạc Ngu xoa rối bù mái tóc đen của cậu ta, làm cho cậu ta hoàn hồn.
“Đừng xụ mặt, anh đây mời chú ăn là được chứ gì.”
Lạc Ngu đưa Đinh Duệ Tư đến quảng trường mua sắm cách đó không xa, nhưng cậu đi vào rồi lại cảm thấy hôm nay không may.
Đinh Duệ Tư hồi máu sống lại: “Anh Ngu, diễm ngộ! Bạch Tĩnh Trúc tôi nói với ông đến kìa, em gái hoa hồng yêu!”
Lạc Ngu vỗ gáy Đinh Duệ Tư cái bốp: “Tôi yêu mẹ ông.”
Bạch Tĩnh Trúc đã vui vẻ chạy sang bên này, làn váy tung bay, như tâm trạng của cô giờ phút này.
Mà Lạc Ngu thấy cô, đầu toàn là câu “liệt nữ sợ triền lang” kia, cùng với nhiệt độ cơ thể khi Trì Mục ôm cậu trong không gian chật hẹp.
Nghĩ đến Trì Mục, Lạc Ngu lại nghĩ đến cái tên kia, cong môi.
Lạc Ngu đẹp, nhưng bình thường luôn lười nhác lạnh lùng, ít tỏ ra hiền hòa trước mặt người khác. Cậu cười như thế, Bạch Tĩnh Trúc nhìn mà ngây người. (Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwk.com jingjia, những nơi khác là ăn cắp)
“Đàn anh, được gặp anh ở đây đúng là có duyên quá.”
Bạch Tĩnh Trúc đứng cách đó ba bước, trên mặt là sự vui mừng không chút nào che giấu.
Lạc Ngu chỉ chỉ Đinh Duệ Tư: “Chủ yếu bởi vì cậu ta, cho nên cô và cậu ta có duyên.”
Đinh Duệ Tư mới chào hỏi đã bị Lạc Ngu túm đi luôn: “Đi thôi, ăn cơm.”
Lạc Ngu kéo Đinh Duệ Tư ra khỏi quảng trường mua sắm, hai nam sinh tay dài chân dài, nhanh chóng biến mất trong dòng người. Bạch Tĩnh Trúc ở đằng sau giậm chân, đuổi thế nào cũng không kịp.
Chân Đinh Duệ Tư vẫn đang như nhũn ra: “Anh Ngu, ông cần phải thấy đại mỹ nữ mà như thấy quỷ không hả?”
Lạc Ngu buông lỏng bàn tay đang túm cậu ta ra: “Có ăn không?”
Đinh Duệ Tư: “Ăn ăn ăn!”
Hai người vào một quán cá nướng. Gọi đồ ăn xong, Đinh Duệ Tư ngồi xuống tự rót cho mình chén trà.
Đinh Duệ Tư: “Anh Ngu, Omega đẹp như thế mà ông không rung động, rốt cuộc ông thích kiểu gì?”
Đinh Duệ Tư rất hiếu kỳ vấn đề này, từ khi lên cấp hai đã có người hỏi cậu ta câu này.
Nhưng mà Đinh Duệ Tư lớp sáu vẫn đang mắc hội chứng tuổi dậy thì, đối mặt với vấn đề tình đầu, cậu ta chỉ có một câu.
Yêu đương không bằng chơi game.
Sau đó, lại có người đến hỏi câu này, Đinh Duệ Tư cũng không hiểu. Bởi vì Lạc Ngu trông không có cảm giác gì với Beta và Omega, trừ học tập, chơi game, đến võ quán luyện tập, hình như cậu không có hứng thú khác.
Ban đầu Đinh Duệ Tư cảm thấy anh Ngu chắc thích kiểu dịu dàng ngoan ngoãn nghe lời, cho đến khi cậu ta thấy Lạc Ngu từ chối bốn năm người như vậy.
Sau đó cậu ta cảm thấy, chắc Lạc Ngu thích kiểu nhiệt tình đầy sức sống, nhưng người ta thấy Bạch Tĩnh Trúc là chạy biến.
Cho nên rốt cuộc Lạc Ngu thích kiểu gì?
Lạc Ngu nghe thấy câu này, không ngẩng đầu: “Xem cảm giác.”
Lạc Ngu là ngọn lửa, nhưng ở giữa lửa là nhạt nhẽo tùy tính.
Nhận thức với tình yêu của cậu là từ người thân mà biết được.
Ba mẹ ân ái hòa hợp, cho nên Lạc Ngu cảm thấy người yêu phải là người mình thích có cảm giác.
Nhưng sau khi ba qua đời, cậu thấy mẹ mình tháng nào cũng đau đớn, lại cảm thấy càng nên thận trọng.
Sau khi biết chuyện của Lạc Phượng Hòa, cậu cảm thấy tình yêu không thể quá mạnh mẽ. Như vậy xem ra nhìn lại, cậu chưa từng có cảm giác với ai. (Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwk.com jingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Trông ngả ngớn phóng khoáng, có vẻ như tay ăn chơi phong lưu, thật ra cậu rất coi trọng tình cảm.
Lạc Ngu đang chơi vui, điện thoại rung lên, có tin nhắn WeChat.
【 Con giai 】: Ngày mai lúc nào đi?
Lạc Ngu lại bật cười, càng cười càng vui vẻ.
Đinh Duệ Tư: “Anh Ngu, ông cười cái gì thế?”
Đinh Duệ Tư muốn xem màn hình của Lạc Ngu, mà cậu tắt đi.
Lạc Ngu: “Nhị Ti, mấy giờ ngày mai ông đi tặng quà?”
Đinh Duệ Tư: “Chắc bốn giờ, sáu giờ rưỡi bắt đầu, đi lại cần một tiếng rưỡi mà.”
Lạc Ngu: “Ừ, cho tôi đi cùng.”
Đinh Duệ Tư: “Hả? Ông đi á? Từ bao giờ mà ông lãng…”
Lạc Ngu híp mắt: “Hả?”
Đinh Duệ Tư hắt xì, bổ sung từ chưa nói hết: “… mạn.”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Một ngày hai chương, thời gian update không cố định, bởi vì giờ tui sinh hoạt rất loạn á, tui cũng không biết bao giờ tui sẽ tỉnh táo lại QwQ
Tiểu Ngu: Nói chuyện đừng có mà thở to!
Trì Trì: Ở chỗ tôi lãng(*) như vậy
(Lãng có thể hiểu là dâʍ á)
Nhị Ti: 【 không dám lên tiếng 】