Bần Nữ Gả Nhà Giàu
Phần 15
Sau một tháng đi sám hối ở núi Lân, vợ chồng Vĩnh Tân cuối cùng cũng trở về. Bữa cơm cuối tuần có đông đủ thành viên trong nhà, vừa náo nhiệt cũng vừa căng thẳng một cách kỳ lạ.
Vĩnh Tân với quả tóc húi cua cứ nhìn Thục Mai rồi cười, nụ cười mang ý tứ cợt nhả. Lại thấy cười như vậy dường như chưa đủ, anh ta lúc này liền cất giọng mà nói lên.
– Chà! Tôi đi mới có một tháng mà ở nhà thay đổi dữ vậy sao? Tính ra anh Phát cũng hay quá chứ ta, cùng một lúc làm hai người có bầu… em nể anh thiệt!
Câu nói của Vĩnh Tân làm cho không khí trong phòng ăn bắt đầu trở nên ngượng ngùng, nhất là Thục Mai, cô ấy cứ cúi thấp đầu mà ăn cơm, ăn tới mức hai tai đỏ rần lên hết…
Bà Ba dễ dầu gì bỏ qua cơ hội này, bà nhân lúc có đông đủ mọi người, lại có cả ông nội Chiến, bà liền khéo léo đâm thọc.
– Tân! Con đừng nói vậy, làm anh con ngại, làm Thục Mai cũng ngại kìa con! Có bầu là chuyện tốt, nhà mình thiếu nhất là con nít mà. Anh con là con trai trưởng, phải nôn nóng hơn con với Vĩnh Ngôn nhiều chớ. Ông nội đã nói sẽ thưởng lớn, anh Phát tranh thủ vậy, con với Vĩnh Ngôn cũng nhanh nhanh đi nghen!
Vĩnh Phát cau mày nhìn bà Ba, ý tứ ghét bỏ thấy rõ mồn một, không một chút giấu giếm. Có điều những lời của bà Ba nói cũng không có sai quấy chỗ nào, vậy nên Vĩnh Phát dù có khó chịu thì cũng không thể phản bác lại được.
Ông chủ Lực nghe qua liền biết em dâu có ý tứ gì, ông mặc dù rất giận con trai, nhưng trước mặt cha ông, ông không thể không nói đỡ cho con trai ông một tiếng.
– Có tranh thủ gì, là phúc phần tổ tiên để lại cho Vĩnh Phát thôi. Con cháu thì phải nhận, dù Thục Mai có làm quấy thì cũng phải nhận đứa nhỏ. Nhà mình đó giờ luôn thiếu tiếng cười của con nít, thêm người thì thêm của thôi thím Ba, thím đừng nghĩ nhiều tội Vĩnh Phát.
Bà Ba cười đon đả, cách nói chuyện thâm sâu tinh tế khôn lường.
– Em có nghĩ gì đâu anh Hai, em là mừng cho anh chị với Vĩnh Phát á chớ. Chẳng qua người làm bé cho Vĩnh Phát là Thục Mai thì thấy kỳ thôi, chớ nếu đổi lại là đứa nào khác thì cũng bình thường mà. Bây giờ anh chị sắp có thêm cháu nội rồi nghen, một lúc tới tận hai đứa, phúc báu như vậy cũng chỉ có anh chị mới có thôi đó. Chà, phen này cha xuất hầu bao hơi bị nặng đô, em cũng nên mua vàng để dành cho cháu em là vừa rồi.
Bà chủ Trâm chướng mắt bà Ba phải biết, bà Ba vừa dứt câu, bà liền lạnh lùng lên tiếng.
– Quý hóa quá! Nhưng hãy còn sớm, thím Ba đừng lo xa!
Bà Ba không trả lời, trong lòng bà thầm cười lạnh… đúng là hãy còn sớm… bà mua vàng bây giờ có khi là dư thừa không chừng!
Ông nội Chiến ngồi phía trên, chân mày ông cau lại thấy rõ, tâm tình cũng không mấy vui vẻ gì cho cam. Ý tứ của con dâu nhỏ ông đâu phải không biết, mà chuyện của Thục Mai và Vĩnh Phát cũng làm cho ông bực bội suốt mấy ngày nay. Cái đám lão già trong họ chê trách ông đủ đường, nói ông là gia trạch nhà ông quá loạn, kiểu gì cũng sẽ có chuyện lớn xảy ra. Nhưng sự tình đã thành ra như thế này rồi, ông còn có thể làm cái gì được nữa. Trách là trách đám con cháu không biết suy nghĩ chứ sao lại trách ông?
Càng nghĩ càng thấy khó chịu trong người, ông nội Chiến ăn không vô, ông trực tiếp bỏ đũa, sau đó đứng dậy rời đi. Trước khi đi, ông vẫn không quên nói một câu cảnh báo nhắc nhở đám con cháu yêu quý của ông.
– Nhà này gần đây rất loạn, mấy đứa tốt nhất nên sống yên phận một chút, đừng gây thêm chuyện gì khiến cho ông già như ông đây phải muối mặt nhục nhã với thiên hạ nữa. Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, ông không muốn đem gia quy ra để xử tội bất kỳ một đứa nào hết. Từ trước tới giờ ông đều rất dễ tính với mấy đứa, nhưng dễ tính không có nghĩa là dễ dãi, mấy đứa liệu làm sao coi được thì làm. Thương thì cái gì ông cũng có thể bỏ qua, nhưng một khi đã chạm tới giới hạn của ông thì chuyện xóa tên khỏi gia phả cũng chỉ là chuyện bình thường thôi đó. Mấy đứa ghi nhớ cho kỹ!
Ông nội Chiến nói rồi liền rời đi, để lại trong phòng ăn một cỗ không khí căng thẳng nặng nề không cách nào che giấu được. Sau ông nội Chiến là tới ông chủ Lực rời đi, rồi tới gia đình bà Ba, sau đó tất cả đều rời đi, bao gồm luôn cả vợ chồng Vĩnh Ngôn.
Bông với Vĩnh Ngôn rời đi gần kế cuối, bởi lúc này trong phòng ăn vẫn còn một người nữa đang ngồi lại. Bông nhìn Thục Mai đang cúi gầm mặt mà đỏ mắt, nhìn bóng dáng cô độc của cô ấy, chẳng hiểu sao cô lại thấy có chút xót xót ở trong lòng…
Bông đi bên cạnh Vĩnh Ngôn, trước khi rời khỏi phòng ăn, cô vẫn cố xoay người nhìn ngoái xem Thục Mai thêm một lần nữa rồi mới chịu dứt khoát rời đi. Vừa đi, cô vừa thì thầm cảm thán nói với cậu Ngôn nhà cô.
– Tiếc cho Thục Mai quá! Tự dưng đang tốt đẹp lại biến thành như vậy… giờ thì lủi thủi có một mình… đúng là cái số mà!
Vĩnh Ngôn khẽ gật gù, anh cũng cảm thán theo vợ.
– Trách cô ấy thôi, đường tốt không đi lại cứ thích đâm đầu vào đường xấu. Cô ấy có nhiều sự lựa chọn mà, cũng không có sự lựa chọn nào bắt buộc phải là chọn anh Phát nhà mình. Anh không có bênh anh Phát, nhưng hậu quả này là do Thục Mai tự làm tự chịu. Một người đàn ông phụ bạc vợ con như anh Phát thì sẽ đối tốt được với người con gái nào khác hay sao. Mới có một chút áp lực mà đã như vậy rồi, không hiểu Thục Mai tin được ở lời thề non hẹn biển gì của anh ấy nữa!
Bông nhìn chồng mình, cô không nghĩ chồng cô lại có suy nghĩ đàn ông và công bằng tới như vậy. Việc anh không thương xót Thục Mai đã là một chuyện gì đó rất khác biệt so với đại đa số đàn ông ở ngoài kia rồi…
Bông nhịn không được mà ôm lấy cánh tay chồng cô, cô ngước mắt nhìn anh, thấp giọng mà hỏi.
– Anh… anh Phát đáng trách lắm đúng không?
– Ừ, rất đáng trách, chung quy mọi sự đều tại anh ấy mà ra. Vừa làm khổ vợ, vừa hủy hoại luôn tương lai của người khác… anh ghét nhất loại đàn ông như vậy!
Bông gật gật gù, cô quá đồng tình với quan điểm này của chồng cô. Mặc dù Thục Mai cũng rất đáng trách nhưng cốt lõi của vấn đề là nằm hết ở chỗ Vĩnh Phát. Nếu Vĩnh Phát là người đàn ông có đạo đứa thì đã không phụ bạc chị Kim, cũng sẽ không cố tình làm lỡ dở tương lai tươi sáng của Thục Mai. Cũng có thể là Vĩnh Phát có suy tính và khổ tâm riêng, nhưng nỗi khổ tâm của anh ta… sẽ không bao giờ được tha thứ!
*
Thai của Thục Mai lớn hơn thai của Kim hai tuần tuổi, vậy nên khi Kim biết được giới tính của em bé trong bụng thì Thục Mai chắc chắn cũng đã biết được giới tính của em bé. Và theo như kết quả siêu âm của bác sĩ thì thai của Kim là thai bé trai, còn thai của Thục Mai thì là bé gái…
Từ lúc biết được giới tính thai nhi, tất cả mọi người đều đổ xô về phía Kim, không ai còn để ý tới một Thục Mai mang bầu con gái nữa!
Mà Thục Mai mang thai tới tháng thứ tư thì bắt đầu có triệu chứng ốm nghén, cơ thể cô ấy yếu ớt xanh xao, không ăn được gì, cuối cùng là phải truyền nước để cầm cự. Vĩnh Phát cũng không còn đủ năng lực để bảo bọc cho Thục Mai nữa, bởi bà chủ Trâm đã ép anh ta phải ở chung phòng với Kim, vì Kim hiện giờ đang mang thai con trai. Thành thử ra Thục Mai bây giờ mới đúng gọi là người bị bỏ rơi, bởi tới chồng cũng không được ở bên chăm sóc cô ấy mỗi đêm thai nghén vất vả…
Có thi thoảng Bông nằm đêm vắt tay lên trán rồi suy nghĩ, cô thật sự không hiểu Thục Mai đang cố gắng vì điều gì nữa? Gia đình thì rõ ràng là quá có điều kiện, có nghèo khổ thiếu thốn cái gì đâu mà phải chịu đựng nghịch cảnh như vậy? Lắm chuyện quả thực là làm cho con người ta suy nghĩ tới khờ khạo luôn mà!
*
Có được lời cảnh cáo của ông nội Chiến nên trong nhà cũng bớt gây chuyện thị phi hơn, thời gian gần đây ai cũng sống rất lành mạnh, không ai bới móc gây chuyện với ai. Có xích mích thì cũng là Kim và Thục Mai xích mích tranh chồng, còn lại ngay cả Lựu cũng không thấy gây hiềm khích gì với bất kỳ ai.
Có điều là gia trạch yên ổn chưa được bao lâu thì đột nhiên trong nhà lại xảy ra chuyện. Mà chuyện này lại còn là chuyện lớn, liên quan tới hai bà bầu ở trong nhà…
Bởi chẳng hiểu thế nào mà sau khi ăn cháo cá chép dưỡng bầu xong, Kim lại đột nhiên bị đau bụng ói mửa làm mệt dữ dội, thân người còn nổi mụn, xém chút xíu nữa là ảnh hưởng nghiêm trọng tới thai nhi ở trong bụng…
Chuyện bà bầu ăn uống bị dị ứng cũng là chuyện không quá khó hiểu, bởi nghe nói thì hệ tiêu hóa của bà bầu cũng khá yếu. Nhưng mà bà chủ Trâm và cả Kim đều không cho là như vậy, hai người họ nghĩ là có người đang rắp tâm hãm hại Kim. Mà “người ác” trong miệng của bà chủ Trâm cũng không phải ai khác ngoài Thục Mai!
Bà chủ Trâm cho rằng Thục Mai là chủ mưu, bởi cả Thục Mai và Kim cùng ăn chung một nồi cháo cá chép nhưng chỉ có Kim là bị trúng, còn Thục Mai thì lành lặn không hề hấn gì. Trong khi đó sức khỏe của Kim tốt hơn Thục Mai rất nhiều, không lý nào mà Kim lại bị trúng thực, còn Thục Mai thì lại lành lặn yên ổn như vậy được.
Bà chủ Trâm nhất nhất đổ tội cho Thục Mai, còn Thục Mai thì liên tục kêu oan uổng. Thục Mai nói cô ấy cũng ăn cháo cá chép, nếu cô ấy muốn hại Kim thì sẽ không dùng cách ngu dại như vậy. Hơn nữa cháo cá chép này là Thục Mai muốn ăn nên mới kêu Vĩnh Phát cho nhà bếp nấu. Còn cái chuyện Kim có ăn chung hay không thì rõ ràng là cô ấy không biết, bởi cô ấy không hề tính phần cho Kim.
Sự việc nồi cháo cá chép càng lúc càng phức tạp, bởi hai bên ai cũng có lý đúng của riêng mình. Nhưng mà việc bà chủ Trâm cứ nhất nhất đổ tội cho Thục Mai thì cũng có phần hơi quá đáng cho cô ấy.
Bông thì không biết rõ thực hư rốt cuộc là như thế nào, nhưng cô lại có linh tính, chuyện Kim bị ói mửa nổi mụn là dấu hiệu của trúng độc chớ không phải là trúng thực hay là dị ứng thức ăn gì gì đó đâu.
Coi bộ, có người quá chướng mắt với hào quang mang thai con trai của Kim rồi…
Người đó có thể là Thục Mai, có thể là bà Ba, cũng có thể là Lựu…
À, hoặc cũng có thể sự việc này là do một tay Kim tương kế tựu kế…
Chà! Bông phải giữ lấy mình thiệt tốt mới được, tình hình này, quả thực không coi thường được đâu!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!