Bần Nữ Gả Nhà Giàu
Phần 16
Kim có nguy cơ dọa s-ảy rất cao, vậy nên thời gian này cô ấy chỉ có thể ở trong phòng để nghỉ ngơi dưỡng thai. Còn về phần Thục Mai, dưới sức ép của má chồng, cô ấy cũng bắt buộc phải ở suốt trong phòng không được ra ngoài. Mặc dù cũng là bị bắt ở trong phòng nhưng một người là để nghĩ dưỡng thiệt sự, còn một người là đang âm thầm chịu phạt, khác nhau một trời một vực, không thể so bì.
Lúc xảy ra chuyện ăn cháo cá chép trúng độc, ông nội Chiến không có nhà, vậy nên ông liền căn dặn con dâu lớn không được quyết định theo cảm tính, đợi ông về để ông giải quyết. Thế nên mặc dù rất ghét Thục Mai nhưng bà chủ Trâm cũng không thể đuổi cổ Thục Mai ra khỏi nhà được. Không nói tới việc là ông nội Chiến không cho, mà tới ngay cả bà cũng không có bằng chứng rõ ràng nào để định tội Thục Mai. Bà chẳng qua chỉ là lợi dụng tình thế để tìm cách đổ thừa cho Thục Mai hại Kim mà thôi. Chớ bà hoàn toàn không có lấy một bằng chứng thuyết phục nào để mọi người có thể tâm phục khẩu phục tin là Thục Mai đã hãm hại Kim.
Có điều, nếu không có cách này thì cũng sẽ có cách khác, bà chủ Trâm vẫn có cách khiến cho Thục Mai phải chịu đựng đầy đủ tủi hổ của việc ngu ngốc khi chen chân vào cuộc nhân hôn của vợ chồng con trai lớn bà. So với Kim đang mang bầu con trai thì một Thục Mai con giáp thứ mười ba còn mang thai con gái vẫn luôn là một cái gai nhọn trong mắt bà. Bởi nếu không có Thục Mai thì Vĩnh Phát sẽ không bị mang tiếng là phụ bạc vợ con, cũng sẽ không bị ông nội Chiến và chồng bà coi thường. Bà, thật sự rất ghét Thục Mai!
*
Thục Mai bị “bắt” ở trong phòng đã được bốn ngày, hàng ngày vẫn có cơm ăn nước uống đàng hoàng và đầy đủ. Chỉ là bà chủ Trâm sẽ không cho cô ấy ra ngoài, cũng sẽ không để cho Vĩnh Phát tới thăm cô ấy. Trước cửa phòng của Thục Mai luôn có người thay phiên canh chừng, dì Liên sẽ liên tục tới kiểm tra Thục Mai ở bên trong. Chưa hết, bà chủ Trâm còn không cho phép ai tới thăm Thục Mai, tịch thu luôn điện thoại của cô ấy, cấm túc cô ấy tuyệt đối cho tới ngày ông nội Chiến trở về.
Bà chủ Trâm vẫn rất cương quyết với sự phán đoán của bà, chẳng những bà tin rằng Thục Mai hãm hại Kim, mà bà còn bắt người làm trong nhà cũng phải tin giống như bà. Vậy nên trong nhà bây giờ ai cũng cho rằng Thục Mai hãm hại Kim, cố tình bỏ gì đó vào cháo cá chép để hại chết con của Kim và Vĩnh Phát. Mặc dù không có nhân chứng vật chứng nhưng ai cũng đinh ninh như vậy, còn bàn qua bàn lại đẩy câu chuyện lên tới mức kinh dị. Thanh danh của Thục Mai lúc này gần như là không còn gì, đã là tiểu tam giật chồng người ta rồi bây giờ còn mang tiếng hại vợ con người ta, tiếng ác để đâu cho hết!
Bông đã đoán được từ đầu là Kim bị trúng độc sau khi ăn cháo cá chép dưỡng bầu, bởi triệu chứng của Kim là triệu chứng trúng độc chớ không phải trúng thực. Nhưng có điều cô lại không nghĩ rằng kẻ chủ mưu trong vụ việc này là Thục Mai. Cũng không biết vì sao cô lại tin như vậy, chỉ là cô thấy, Thục Mai không có ngu tới mức tự mình làm ra chuyện hủy diệt mình giống như những gì mà má chồng cô và mọi người vẫn đang nghĩ.
Dưới bếp mọi người đang đổ bánh xèo, Bông cũng chạy xuống đổ bánh xèo cùng mọi người cho vui. Bà Ba là người đổ chính, lúc này bà vừa đổ bánh vừa nói với mọi người.
– Lát nữa lựa mấy cái bánh ngon ráo mỡ đem lên cho mợ Kim nghen mấy đứa. Đem lên mợ ăn được nhiêu thì ăn, bà bầu ăn bánh xèo cũng được, ăn ít cho đỡ thèm.
Lựu ngồi bên cạnh nhìn má chồng đổ bánh xèo, nghe má chồng nói đem bánh lên cho Kim, cô ấy liền hỏi.
– Đem lên cho Thục Mai luôn không má? Chớ để anh Phát biết cũng kỳ lắm, dầu sao cũng có mấy cái bánh hà?
Bà Ba không mặn không nhạt mà trả lời.
– Ờ, vậy lát biểu tụi nó đem lên cho con Mai luôn đi. Dầu sao con Mai cũng đang mang bầu, mình keo kiệt chi có chút miếng ăn.
Mọi người đều đồng tình với ý kiến này của má con bà Ba, mà Bông cũng không có ý kiến gì, cô thấy làm vậy là hoàn toàn hợp lý.
– Con nghĩ là không cần đem bánh xèo lên cho cô Thục Mai đâu bà Ba, bởi có đem lên thì cổ cũng không có ăn, đem lên chi cho mắc công!
Nghe một đứa người làm nói vậy, bà Ba mới tò mò mà hỏi.
– Sao không ăn? Không ăn thì nhịn đói cho chết hả?
– Thì cô Thục Mai tính nhịn đói cho chết thiệt mà, đã mấy bữa rồi cô Mai có chịu ăn uống gì đồ ăn nhà bếp mình đem lên đâu. Đem lên xong toàn đem xuống bỏ, chưa có động đũa bữa nào đâu bà.
Bà Ba nhíu nhẹ mày, bà dừng tay không đổ bánh nữa, lúc này mới quay sang người làm mà hỏi cho rõ ràng.
– Vậy tụi bây có nói cho bà Hai biết chưa? Chớ để con Mai nó không ăn không uống gì riết nó chết thì sao? Đành rằng nó có tội nhưng đứa nhỏ trong bụng nó vô tội, để có chuyện gì với nó là ông nội cậu Tân giết tụi bây chết!
Người làm sợ trách tội nên liền nhanh nhảu trả lời, thái độ còn có chút bất mãn với Thục Mai.
– Dạ có nói rồi, bà chủ cũng tới coi thử rồi. Mặc dầu cô Mai không ăn uống gì nhưng bù lại cô Mai có uống sữa bầu, cũng có ăn bánh của cô Mai mua sẵn ở trong phòng. Mà bà thấy cô Mai tánh nết cũng kỳ khôi quá hông, cái thân đã sai rành rành vậy mà còn ra vẻ giận hờn… thấy mệt thiệt luôn á chớ!
Lựu cười cười, cô ấy khuấy bột bánh xèo, vừa khuấy vừa nói trong điệu bộ châm chọc.
– Người ta là tiểu thơ cành vàng lá ngọc đó, bây giờ có sa cơ thất thế thì cũng là tiểu thơ, làm sao mà không ra vẻ cho được. Làm ác là một chuyện, nhưng thân phận người ta quý phái, người ta sợ nhà mình bỏ độc hại chết người ta nên người ta mới ăn kiêng như vậy… hiểu chưa tụi bây?
– Xì! Tiểu thơ chi mà đi giật chồng người ta, cái sở thích chi mà ác nhơn quá trời mợ ơi!
Bà Ba thấy Bông có vẻ im lặng không nói gì, bà lúc này mới nhìn tới Bông, vừa nhìn cô, bà vừa giả lả nhắc nhở dặn dò.
– Thím nghe má con nói là má con cấm Vĩnh Ngôn không được nói giúp cho con Mai phải không Bông? Thím thấy má con làm vậy là đúng, mình đừng có tiếp tay cho người ác lắm việc ác, đợi ông nội tụi con về rồi tính sau. Vĩnh Ngôn nó thân với Thục Mai, con coi chừng con Mai nó dụ dỗ thằng Ngôn giúp nó là chết luôn đó nghe con. Một mình Vĩnh Phát ngu là đủ rồi, thêm Vĩnh Ngôn nữa là má con chịu không nổi đâu đó!
Đối với lời nhắc nhở này của bà Ba, Bông giả vờ tỏ vẻ ghi nhớ, dạ dạ một hai tiếng cho bà Ba hài lòng. Chớ thú thực trong lòng cô không nghĩ Thục Mai có tội, cũng không có cấm cản gì Vĩnh Ngôn nếu Vĩnh Ngôn muốn giúp Thục Mai. Mà thực ra nếu Vĩnh Ngôn có giúp thì cũng chỉ có thể giúp Thục Mai rời khỏi đây, chớ còn biểu anh giúp Thục Mai trở thành vợ lớn của Vĩnh Phát thì chắc chắn là anh sẽ không bao giờ giúp rồi, vậy nên cô cũng không có sợ gì hết!
*
Sau khi đổ bánh xèo xong, Bông trở lên phòng, cô ngủ một giấc đến gần chiều mới tỉnh dậy. Chuyện là lúc sáng này cô đến tháng, bụng đau lâm râm khó chịu quá nên cô mới đi ngủ, chớ thực ra bình thường cô cũng không có thói quen ngủ trưa như vầy đâu.
Ngủ dậy, cô tắm rửa qua một lượt, vừa mở cửa phòng định xuống nhà thì nhìn thấy bé Thọ đang đứng thù lù trước cửa phòng. Có chút ngạc nhiên, cô nhìn bé Thọ, sau đó liền hỏi.
– Em lên kiếm mợ hả?
Biểu hiện của bé Thọ rất lạ, ánh mắt con bé nhìn Bông dường như có gì đó rất do dự. Con bé cứ nhìn một chốc rồi lại cúi đầu nghĩ nghĩ cái gì đó, lấm lét lo lắng một cách lạ thường.
Bông nhìn qua liền biết ngay là bé Thọ đang có chuyện gì đó khó xử, ngó thấy con bé như vậy, cô liền hỏi.
– Sao vậy Thọ? Có chi thì em nói với mợ, chớ ấp úng vậy chi? Chỗ em với mợ thì có gì mà ngại nữa, nói đi Thọ.
Bé Thọ vẫn còn rất do dự, nhưng có điều là lúc này con bé đã chịu mở miệng nói chuyện với Bông.
– Chuyện này… không có liên quan tới mợ, mà cũng không phải chuyện của em. Có điều là nếu em nói ra mà lỡ làm liên lụy tới mợ thì tội lỗi này em biết để đâu cho hết. Mà khổ nỗi nếu như em không nói chuyện này cho mợ biết thì nếu lỡ có chuyện chi xảy ra thiệt… chắc em dằn vặt ân hận tới hết đời luôn đó mợ.
– Là chuyện gì mà nghe thấy sợ dữ thần vậy Thọ? Mà thôi em nói luôn đi, để mợ còn phụ em tính, chớ em cứ dằn vặt hoài như vầy thì cũng đâu phải cách hay.
Bé Thọ lại ngẫm nghĩ thêm một chốc nữa, sau một vài phút suy nghĩ, cuối cùng con bé cũng quyết định nói huỵch toẹt ra cho Bông biết. Con bé đưa cho Bông một tờ giấy nhỏ, trên đó ghi mấy chữ viết tay khá là đẹp mắt. Nội dung ghi trong tờ giấy đó là…
“Nhờ cậu N nhắn với cô Út cứu tôi ra ngoài!”
Bông đọc xong nội dung ghi trong tờ giấy, chân mày cô liền khẽ cau lại, cô lẩm nhẩm ý quan trọng nhất mà cô vừa đọc được.
– Cứu sao? Là cứu ra ngoài á?
Bé Thọ nghe Bông lẩm nhẩm, con bé liền đi tới sát bên cạnh Bông mà bàn luận.
– Em cũng thấy cái chỗ cứu này nó nghiêm trọng, vậy nên em mới do dự hoài, nửa muốn nói cho mợ biết, nửa không đó mợ.
– Ai đưa em tờ giấy này? Em hỏi chắc chắn người đó chưa? Có phải là của Thục Mai không?
Bé Thọ cực kỳ nghiêm túc, con bé gật đầu trả lời.
– Cái này là của anh Pháo đưa cho em, anh Pháo đang canh chừng cô Thục Mai ở trên phòng đó mợ. Anh Pháo là anh em tốt của em, ảnh nói là tại ảnh thấy tội cô Mai quá nên mới giúp, chớ ảnh không có dám làm trái ý bà chủ đâu mợ…
– Vậy chớ sao mà anh Pháo đó thấy tội Thục Mai? Thục Mai bị gì mà thấy tội?
Nghe Bông hỏi tới đây, sắc mặt bé Thọ liền trở nên căng thẳng, con bé nhìn trước ngó sau một hồi rồi mới kề khẽ tai nói với Bông.
– Chuyện này… em cũng không tính nói cho mợ biết… nhưng mà chuyện đã tới nước này rồi… em cũng không có giấu nữa. Anh Pháo nói với em, bà chủ giống như là hành hạ tinh thần cô Thục Mai vậy. Cơm nước bà vẫn cho ăn đầy đủ, thuốc bổ gì đó vẫn uống không thiếu một ngày nào, nhưng mà bà chủ là âm thầm cho mở cái nhạc gì nghe ám ảnh lắm, rồi bà ép cô Thục Mai phải nghe suốt. Tới anh Pháo ở ngoài nghe còn thấy sợ thì nói gì là người có bầu như cô Mai. Có điều nghe dì Liên nói thì nhạc đó là nhạc dưỡng bầu gì đó, cứ cách một vài tiếng là bắt lên cho cô Mai nghe… suốt mấy bữa nay rồi.
Bông ngạc nhiên nhìn bé Thọ, cô ngờ vực mà hỏi lại.
– Nhạc hả? Bắt nhạc cho Thục Mai nghe hả Thọ?
– Dạ. Là cho nghe nhạc đó mợ, còn cho nghe nhạc gì thì em không biết, anh Pháo cũng không biết. Mà anh Pháo nói, nhạc đó không có lời nhưng âm điệu nghe riết nghe hoài thì thấy khủng hoảng tinh thần dữ lắm. Ảnh canh gác ở bên ngoài mà nghe riết tối về ngủ nằm chiêm bao thấy g-i-ế-t người má-u me không… như là nhạc tà thuật vậy đó mợ!
Bông bán tín bán nghi lắm về chuyện này, cô nghe bé Thọ nói mà cô không biết phải làm sao, mà trong lòng cũng thấy lo lắng cho Thục Mai phải biết…
Cô chắc chắn là không thể tới đưa Thục Mai ra ngoài được rồi, cô không có năng lực đó. Mà trong tờ giấy Thục Mai cũng có ghi là nhờ cậu Ngôn nhà cô báo với cô Út Chi một tiếng để cô ấy về cứu Thục Mai. Nếu Thục Mai đã nhờ như vậy thì… vậy được… bây giờ cô sẽ gọi cho Vĩnh Ngôn nhà cô, thông báo lại sự việc này. Cứu một mạng người hơn xây bảy tháp phù đồ… chớ lỡ Thục Mai xảy ra chuyện gì thiệt thì đừng nói là bé Thọ, tới cả cô cũng sẽ thấy dằn vặt tới hết đời hết kiếp này luôn quá!
Quyết định xong, Bông liền gọi cho Vĩnh Ngôn, cô kể lại tường tận sự việc của Thục Mai, cố gắng kể không thiếu một chi tiết nào.
Vĩnh Ngôn nghe xong, anh nói sẽ gọi ngay cho cô Út biết. Anh cũng dặn dò Bông đừng manh động gì hết, cứ tỏ ra không biết gì, cũng đừng đi tới phòng của Thục Mai để nghe ngóng điều tra. Anh nói bữa nay anh không về kịp, vì công chuyện của anh tới khuya mới làm xong. Mà đợi tới khi anh làm xong thì đã quá khuya rồi, phà lúc đó cũng không còn chạy, vậy nên rạng sáng mai anh sẽ tranh thủ về nhà thiệt sớm. Anh cũng trấn an Bông là sẽ không có gì đâu, biết đâu cô Út Chi sau khi nhận đuợc tin thì sẽ tức tốc chạy về, anh bảo cô đừng lo lắng quá.
Chỉ là mọi thứ dường như đang muốn dồn mọi người vào bước đường cùng, bởi vì ngay trong khuya hôm đó, từ phòng ngủ của Thục Mai đột nhiên truyền ra âm thanh kêu cứu vô cùng thảm hại…
Và lúc mà Vĩnh Phát kịp thời chạy tới phòng của Thục Mai thì… đứa bé đáng thương của Thục Mai cũng đã không còn trên đời này nữa… vĩnh viễn không còn trên đời này được nữa…
Oán nghiệp… oán nghiệp chồng chất oán nghiệp!!!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!