Bần Nữ Gả Nhà Giàu
Phần 17
Thục Mai sả-y thai, bác sĩ cấp cứu ở trạm xá nói là do sức khỏe người mẹ suy kiệt, thai nhi c-h-ế-t trong bụng mẹ. Lúc đưa tới trạm xá cấp cứu thì đứa nhỏ đã mất, cứu sống được mạng của người mẹ đã là tốt lắm rồi.
Sau khi cấp cứu trước ở trạm xá, đến rạng sáng, Thục Mai được đưa tới bệnh viện lớn, giống hệt như Lựu lần trước. Có điều là sức khoẻ của Thục Mai rất yếu, nhất là thần trí, thần trí của cô ấy luôn trong tình trạng kiệt quệ tới mất luôn sự tỉnh táo.
Cha má Thục Mai nhận được hung tin của con gái thì liền tức tốc xuống đưa con gái lên thành phố, chọn bệnh viện tốt nhất cho con gái điều trị. Suốt hai ngày liền, Vĩnh Phát ở suốt với Thục Mai ở thành phố, tới một cuộc gọi anh ấy còn không thèm gọi về, điện thoại cũng khóa máy suốt. Mãi tới khi bà Út Chi gọi về cho hay thì mọi người mới biết được tin tức của Thục Mai, chỉ có điều là cũng không ai có ý định sẽ đi thăm Thục Mai cả…
Ông nội Chiến trở về đã là chuyện của ba ngày sau, việc đầu tiên ông làm khi về nhà là tìm con dâu lớn để hỏi cho ra chuyện. Bà chủ Trâm thì vẫn trước sau như một, một mực định tội cho Thục Mai hãm hại mẹ con Kim. Bà nói bà bắt Thục Mai phải ở trong phòng để sám hối tội lỗi, cơm nước thuốc thang vẫn phục vụ đầy đủ, chỉ không cho ra ngoài và không được xài điện thoại mà thôi. Còn về việc bà cho Thục Mai nghe nhạc “tà thuật” gì đó thì bà không có nói, mà dường như cũng không ai biết gì về vụ việc này, ngoại trừ vợ chồng Bông.
Ông nội Chiến đã ghé thăm Thục Mai ở bệnh viện trước rồi mới về lại nhà, ông nói sức khỏe của Thục Mai rất yếu, có điều là tinh thần khá ổn, vẫn rất tử tế và tôn trọng ông. Kể cả cha má của Thục Mai cũng vậy, hai người họ đều rất tôn trọng và khách sáo với ông nội Chiến, không có chút gì là trách móc tức giận. Mà theo như lời ông nội Chiến nói thì dường như là cha má Thục Mai không hề biết chuyện Thục Mai bị bà chủ Trâm bắt nhốt trong phòng, bọn họ chỉ nghĩ đơn giản là con gái họ sức khỏe yếu nên mới s-ảy thai. Về chuyện này, ông nội Chiến nói là sẽ đợi Vĩnh Phát về để hỏi cho rõ ràng, coi coi ý định của Thục Mai là như thế nào…
Một tuần sau vụ việc, Vĩnh Phát cuối cùng cũng trở về. Nhưng theo như ý của anh ấy nói thì anh ấy trở về là để lấy quần áo và giải quyết công việc quan trọng, sau đó sẽ tiếp tục lên thành phố chăm sóc cho Thục Mai.
Bà chủ Trâm ban đầu còn ngọt ngào dỗ dành con trai, nhưng sau khi nhìn thấy thái lạnh nhạt của con, bà liền nổi giận, ý tứ ra lệnh nghe rõ.
– Bộ ở trên đó con Mai nó thiếu người chăm nó hay sao mà con phải đi? Chỗ đàn bà ở cử, hôi hám tanh tưởi, con biết cái chi mà đòi chăm sóc? Nếu thiếu người chăm thì để má kêu con Nho hay là dì Liên đi… chớ mắc cái giống gì con phải ở suốt trên đó? Là con Mai nó bắt con phải ở trên đó với nó có phải không?
Vĩnh Phát từ lúc trở về đã lạnh lùng với tất cả mọi người, lúc này nghe mẹ mình nói như vậy, anh ta cũng không nhịn nữa, trực tiếp đáp trả.
– Nhà Thục Mai không có nghèo, không thiếu tiền cũng không thiếu người ở, má khỏi đặt điều cho nhà người ta. Còn con đi chăm sóc cô ấy hoàn toàn là ý của con, con cần có trách nhiệm với cuộc đời của cô ấy, má không có quyền xen ngang vào.
– Con nói cái gì hả Phát? Con cần có trách nhiệm với cuộc đời của Thục Mai? Vậy chớ còn mẹ con con Kim thì sao? Trách nhiệm của con đâu? Đứa nhỏ trong bụng của con Kim là con trai của con đó Phát, bộ con…
Vĩnh Phát giống như bị dồn nén quá sức, anh ta lúc này trừng lớn mắt nhìn mẹ mình, kìm nén giận dữ mà gằng lên.
– Con có bỏ mẹ con nó ngày nào chưa? Có chưa? Má muốn con làm cái gì con đều làm theo lời má cái đó, thậm chí má nhốt Thục Mai con cũng hùa theo má mà, con dám cãi má câu nào đâu, vậy mà má còn đòi gì nữa? Nè, con của Thục Mai thì cũng là cháu nội của má, mà cháu nội má chết là tại má, là tại má đó, má nên sám hối tội lỗi của mình đi, nhanh mà sám hối đi!
Vĩnh Ngôn lo lắng sẽ có chuyện, anh lúc này liền đi tới vỗ vai Vĩnh Phát, khuyên nhủ.
– Được rồi anh, nói vậy được rồi, má có bệnh. Anh đi lấy quần áo rồi tranh thủ đi tới công ty đi, có gì cần phụ thì gọi cho em. Thục Mai đang chờ anh, đừng để cô ấy chờ.
Vĩnh Phát nghe Vĩnh Ngôn khuyên bảo, anh ta coi như cũng còn lí trí, lúc này liền xoay người, không muốn đôi co với mẹ ruột của mình nữa. Vĩnh Ngôn nói đúng, Thục Mai đang ở bệnh viện trông ngóng anh ta từng giây từng phút, anh ta không nên ở đây mất thời gian với những chuyện vô bổ.
Vĩnh Phát muốn im nhưng bà chủ Trâm nào đồng ý như vậy, ngó thấy con trai muốn đi, bà liền lôi con trai lại, giận dữ mà mắng nhiếc.
– Mày! Mày kêu má mày đi sám hối vì cái con mặt dày đó hả? Mày hỗn với người sanh nặng đẻ đau ra mày vậy hả con? Tao nói cái gì sai hả Phát? Vợ con mày mày có trách nhiệm cho có lệ chớ thực tâm mày thương con mày được bao nhiêu phần? Là ai sai? Là đứa nào chen chân vào vợ chồng người ta? Là đứa nào? Mày nói như cái kiểu tao muốn hại chết con của con Mai vậy… nó dầu sao cũng là cháu nội của tao… cháu nội…
Vĩnh Phát cười lạnh mà cắt ngang lời nói của mẹ mình, anh ta nói trong châm biếm và tràn đầy phẫn nộ.
– Cháu nội? Làm gì có ai tin má coi con của Thục Mai là cháu nội của má? Má nghe được tin Thục Mai mang thai con gái là má ghét bỏ cô ấy ra mặt, trong mắt má chỉ có duy nhất một mình con của Kim mới là cháu nội thôi. Nếu vậy thì để con nói cho má biết chuyện này… Thục Mai kêu con giấu má… nhưng con nghĩ là má nên biết… bắt buộc má phải biết…
Dừng chút, Vĩnh Phát lúc này đi tới gần sát bên cạnh bà chủ Trâm, thần sắc giận dữ, vành mắt đỏ ửng lên vì phẫn uất, anh ta nói rõ ràng từng chữ từng chữ một.
– Má luôn mong có cháu trai đúng không… đứa nhỏ trong bụng của Thục Mai là con trai… là con trai chứ không phải là con gái đâu má! Đứa nhỏ bị má gián tiếp hại chết là cháu trai, là con trai của con đó má… là con trai đó má… nghe chưa má!
Vĩnh Ngôn biết Vĩnh Phát đã kích động lắm rồi, vậy nên anh liền đi tới kéo Vĩnh Phát ra ngoài, tách Vĩnh Phát ra khỏi bà chủ Trâm, tránh cho mẹ con càng lúc càng xung đột.
Vĩnh Phát được Vĩnh Ngôn kéo ra ngoài, trong phòng lúc này chỉ còn lại bà chủ Trâm và Bông. Ngó thấy bà chủ Trâm có dấu hiệu tinh thần bất ổn, Bông liền đi tới đỡ lấy bà, cô hỏi han nhiệt tình.
– Má… má có sao không? Con kêu anh Ngôn đưa má đi trạm xá nha má?
Bà chủ Trâm vịn vào người Bông, sắc mặt bà trắng bệch, run rẩy mà nói với con dâu nhỏ.
– Mày đưa má về phòng… má mệt quá… má muốn nghỉ…
– Dạ, má dựa vô người con, con đưa má về phòng nghen má. Đi má!
Bông đưa má chồng về phòng, suốt một đoạn đường ngắn, má chồng cô cũng không có nói cái gì với cô, chỉ thấy sắc mặt của bà càng lúc càng tệ đi, còn túa mồ hôi đầy đầu nữa. Sau khi đưa bà về phòng, bà liền sai Bông đi kêu dì Liên lên với bà, sau đó mọi chuyện như thế nào thì Bông không biết, chỉ biết là má chồng cô vẫn ổn, không có ngã bệnh bất thình lình.
Mà sau khi trải qua vụ việc của Thục Mai, Bông rõ ràng là bị ám ảnh. Cô cứ nghĩ tới đứa bé của Thục Mai, càng nghĩ càng thấy xót xa dằn vặt không chịu được. Nếu cô biết Thục Mai sẽ xảy ra chuyện nghiêm trọng như vậy, vậy thì bữa đó cô đã liều mình xông vào để cứu Thục Mai ra ngoài rồi. Nếu mà cô chịu cứu thì chắc đứa nhỏ của Thục Mai có thể đã giữ lại được, và cô cũng sẽ không bị ám ảnh như thế này…
Bông cứ trách bản thân quá vô tâm, quá lo sợ giữ mình mà thờ ơ trước mạng sống của một đứa nhỏ. Suốt mấy ngày liền, Bông suy nghĩ nhiều quá tới mức đổ bệnh, cô nằm bẹp dí trên giường, tới cháo cũng không nuốt nổi. Ban đêm có khi cô còn giật mình tỉnh dậy trong trạng thái nước mắt chảy đầy, dọa cho Vĩnh Ngôn lo lắng tới mức phải đi chùa xin linh phù bình an cho Bông đeo theo bên mình. Cha Bông tới thăm con gái cũng sốt ruột mà kêu con rể đưa Bông lên chùa xin phép của sư thầy để uống, chớ Bông yếu bóng vía, để hoài như vầy sợ là không tốt.
Ngôn nghe cha vợ nói mà thấy sốt ruột trong lòng, anh định bụng làm theo lời cha vợ, sắp xếp đưa Bông lên chùa một chuyến. Có điều là Bông không đồng ý, cô nói là thay vì đưa cô đi chùa thì đưa cô đi thăm Thục Mai, cô muốn đi thăm Thục Mai.
Ngôn xót vợ, vợ nói gì anh cũng nghe, vậy nên anh liền đưa Bông đi thành phố để thăm Thục Mai. Mà đúng thật là chỉ có Thục Mai mới “trị” được tâm bệnh này của Bông, bởi sau khi nói chuyện với Thục Mai một buổi, Bông cuối cùng cũng buông được gánh nặng ở trong lòng mình xuống…
Thục Mai dựa lưng ngồi trên giường bệnh, cô nhìn Bông, nhìn thấy rõ được thần sắc tiều tụy của Bông, cũng biết rõ Bông đã trải qua cảm giác gì, vậy nên cô liền trấn an Bông, không để cho Bông cứ dằn vặt hoài vì chuyện của cô nữa.
– Ngôn gọi cho chị nói về chuyện của em là chị đã thấy lo lắng rồi, giờ nhìn em như vầy chị còn lo lắng gấp mấy lần nữa. Con của chị mất hoàn toàn không phải lỗi của em, là do chị không có duyên với con mà thôi. Vậy nên em đừng suy nghĩ nữa, hai mẹ con chị không hề trách em, một chút trách em cũng không có. Nếu có trách thì phải trách chị chủ quan quá, đợi nước tới cổ rồi mới chịu kêu cứu em với Ngôn…
Bông im lặng không nói gì, suốt từ nãy tới giờ cô đã nghe Thục Mai giải thích gần một chục lần về chuyện này rồi. Mà cô cũng đã suy nghĩ được thông suốt, thiệt sự cũng không phải lỗi do cô, là cô suy nghĩ quá nhiều mà thôi…
Không muốn nhắc tới chuyện buồn này nữa, Bông chuyển chủ đề, cô liền hỏi sang chuyện khác.
– Chị Mai… sau khi xuất viện… chị tính làm gì?
Thục Mai cũng không giấu giếm Bông, ý của cô ấy thế nào, cô ấy đều thành thật nói cho Bông biết.
– Vẫn như trước, phụ giúp anh Phát trong công chuyện làm ăn. Đợi chị xuất viện rồi nghỉ ngơi ở đây một thời gian, chị sẽ về lại nhà mình.
– Về lại nhà mình? Ý của chị là vẫn tiếp tục…
– Phải, chị vẫn tiếp tục ở với anh Phát. Chị với anh Phát thực sự không bỏ nhau được, chị cũng bất đắc dĩ lắm rồi Bông.
Bông thật sự không hiểu được Thục Mai đang nghĩ cái gì trong đầu nữa. Đã trải qua chuyện đau thương như vậy mà chị ấy vẫn quyết định ở lại với Vĩnh Phát. Bộ chị ấy không thấy thương con mình, không thương cha má mình, rồi không thương cả bản thân chị ấy luôn hay sao?!
Thục Mai biết thừa là Bông đang có suy nghĩ gì, vậy nên trước biểu cảm bất mãn của Bông, Thục Mai cũng liền nói tiếp.
– Chị biết cả em và mọi người đều nghĩ là đầu óc chị có vấn đề, nhưng mà thực sự là không ai hiểu rõ chị bằng chính chị hết đó em. Chị cũng biết chị chen chân vào gia đình người ta là sai, nhưng chị không bỏ được anh Phát. Mà em biết rồi đó, Vĩnh Phát thì không thể rời khỏi gia đình của anh ấy được. Chị đã lỡ thương anh ấy thì chị phải chịu, chị không còn sự lựa chọn nào khác nữa…
Dừng chút, sắc mặt của Thục Mai đột nhiên chuyển biến theo lời nói, không còn điệu bộ nhu nhược ủy mị như vừa rồi nữa, lúc này ngữ điệu cứng rắn một cách khác thường.
– Nhưng mà lần trở về này sẽ khác với trước đây, chị tới với anh Phát sẽ là hợp tình hợp lý, không còn là thứ giật chồng như lời của bà Trâm đã nói nữa. Nếu số kiếp đã định chị phải chung chồng với người ta thì chị sẽ chấp nhận, cũng không để cho ai coi thường chị nữa. Chị vẫn luôn quý mến em, sau này chị em mình sẽ là chị dâu em dâu tốt của nhau… cảm ơn em nhiều lắm Bông!
Bông ngẩn người, cô nhất thời không tiếp thu hết được ý tứ trong lời nói của Thục Mai. Chỉ là linh tính mách bảo cho cô hay rằng, lần này trở về, Thục Mai sẽ không còn là Thục Mai của trước đây nữa…
Nói làm sao bây giờ đây ta? Sao cô đột nhiên thấy nó kỳ lạ ở chỗ nào á, tất cả sự việc đã qua đều giống như một giấc mơ vậy, ảo ảo thật thật, ngộ ngộ vô cùng…
Mỗi người đều có sự lựa chọn cho riêng mình, không có lựa chọn đúng nhất, chỉ có lựa chọn phù hợp nhất trong hoàn cảnh đó mà thôi.
Không trách được Thục Mai, bởi sau tới chính Bông cũng phải ngộ nhận ra được một điều, rằng nếu thời điểm đó cô không chọn như thế thì có lẽ hai chữ “thiện lương” cô sẽ không bao giờ chạm tới được nữa. Ranh giới giữa thiện và ác… nó mong manh đến bất ngờ!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!