Bần Nữ Gả Nhà Giàu - Phần 23
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
353


Bần Nữ Gả Nhà Giàu


Phần 23


Vụ túi sáp thơm coi như tạm thời yên ổn, Vĩnh Ngôn cũng đã đưa Bông tới xưởng nước hoa để đặt lại mùi thơm khác. Mặc dù không điều tra được gì nhưng Bông với bà chủ của xưởng nước hoa nói chuyện rất hợp, cũng giữ liên lạc với nhau.
Tạm thời thì cứ như vậy đi, nếu sau này có gì đó xảy ra thì sẽ tới phiên chồng của Bông ra mặt giải quyết, Bông không cần lo tới chuyện này nữa.
Có điều, mặc dù mọi thứ đã ổn nhưng Bông cứ lăn tăn hoài về cái việc không biết có nên ra tín hiệu gì đó với Thục Mai và Lựu hay không. Nếu cô giúp hai người họ thì kế hoạch của cô sẽ không trọn vẹn nữa, mà nếu không giúp thì cô cứ thấy tội tội hai người họ làm sao á. Bây giờ không tính tới chuyện mang thai đi, chỉ tính riêng chuyện hít nhiều mùi hương của sáp thơm “tránh thai” kia thì cũng sẽ tích tụ độc trong cơ thể, gây ảnh hưởng nghiêm trọng tới mạng sống. Ví như cô không biết thì khác, còn đằng này cô biết mà không giúp thì cũng thấy… dằn vặt lương tâm dữ lắm. Nói gì thì nói, cô vẫn luôn là người hướng thiện, rơi vào hoàn cảnh này, đúng là khiến cô tiến thoái lưỡng nan mà…
Nghĩ cũng ác nhơn thiệt, cái âm mưu này của má chồng cô phải nói là độc, độc còn hơn chữ độc nữa!
*
Bông rõ ràng là muốn mở cho Lựu và Thục Mai một cánh cửa thoát hiểm, vậy nên cô lựa lúc có mặt cả Thục Mai và Lựu, cô cố tình nhắc về dược đường của ông ngoại Dịu. Nói huỵch toẹt thì cô không thể, nhưng nói mé mé như thế này thì cô làm được.
Bông nhìn Lựu và Thục Mai, cô chân thành hết sức mà chỉ hướng.
– Hoà dược đường nổi tiếng ở huyện trên á, em cũng mới đi khám chỗ đó về nè. Sư phụ nói em thể hàn, phải điều dưỡng thân thể trước rồi mới tính tới chuyện có con được. Hèn chi em thả hoài mà không có em bé, do là thân thể em yếu ớt quá. Em cũng có hỏi về tình trạng của hai người, thầy nói hai người sắp xếp tới khám để thầy bắt mạch, xem bệnh rồi kê thuốc điều dưỡng. Phụ nữ mà từng bị lưu t-hai thì càng phải nên uống thuốc điều dưỡng thân thể cho ổn trước rồi hãy để cho có em bé.
Thục Mai nghe tới chuyện này, cô ấy rất có hứng thú, tắp lự liền hỏi.
– Em cho chị địa chỉ Hoà dược đường đó được không? Thầy khám cho em tên là gì?
Bông nhanh nhảu trả lời.
– Thầy Dương khám cho em, cũng là chủ của Hoà dược đường. Ở chỗ đó nhiều thầy thuốc khám lắm, chị muốn đích thân ông chủ khám thì phải đặt lịch hẹn trước, giá tư vấn khám bệnh cũng sẽ cao hơn một chút. Nhưng mà đắt xắt ra miếng, nếu đã tới Hoà dược đường thì phải gặp thầy Dương, thầy khám và kê thuốc điều dưỡng thân thể phụ nữ rất là tốt. Có tiếng ở huyện trên luôn á chị, nhiều người hiếm muộn tới khám lắm, đông vô cùng!
Thục Mai cũng nôn nóng muốn có con, vậy nên khi nghe lời tán dương của Bông về Hòa dược đường, cô ấy liền quyết định đặt lịch để tới khám. So với Bông thì tình trạng của Thục Mai nghiêm trọng hơn rất nhiều. Bởi vì kể từ sau vụ lưu thai lần đó, thân thể Thục Mai rất yếu, kinh nguyệt cũng không đều đặn, bắt buộc cần được điều dưỡng cho thật tốt.
Bông thấy Thục Mai đặt lịch hẹn khám, cô cũng tương đối an tâm. Về phần Lựu thì Bông thấy cô ấy không được sốt sắng như Thục Mai, bộ dáng hơi hờ hững, như là không muốn quan tâm tới. Có điều là Bông biết Lựu chỉ giả vờ thôi, bởi vì ánh mắt cô ấy nhìn Bông khi Bông nói chuyện với Thục Mai rất chăm chú. Nói chung thì có quan tâm tới là được, Bông chỉ giúp được tới đây thôi, còn Lựu có muốn tự mình cứu mình không thì cô chịu, cô không thể giúp nhiều được!
*
Bông về nhà thăm mẹ, sức khỏe mẹ cô gần đây không tốt, lúc tỉnh thì thần trí bà không ổn, mà một khi ngủ rồi thì lại mê man. Bông về thăm mà bà còn không nhận ra Bông là người thân, phải một hồi lâu sau Bông dỗ dành thì bà mới nhớ ra Bông là Thiều Hoa.
Bông đút cơm cho mẹ, vừa đút cô vừa dỗ dành.
– Không có con ở nhà mẹ phải ráng ăn nha mẹ, dì Hà là con thuê để chăm sóc cho mẹ, mẹ cần gì mẹ kêu dì Hà lấy cho mẹ nha!
Bà Lơ nhìn con gái, bà nhíu mày, ngờ ngệch hỏi.
– Thiều Hoa đi đâu? Thiều Hoa không ở chơi với tui hả?
– Con sẽ thường xuyên về thăm mẹ mà, mẹ nhớ con thì mẹ nói với cha, cha gọi là con về liền.
Bà Lơ bĩu môi, không vui mà trả lời.
– Không thích nó, tui chỉ thích Hoa thôi. Hoa đừng có đi, Hoa đi tui buồn. Tui thích chơi với Hoa mà!
– Rồi rồi, con cũng thương mẹ, nhưng mà con phải đi làm kiếm tiền để mua sữa cho mẹ, mẹ ở nhà chờ con nha?
– Chờ chứ, chờ Hoa á!
Bà Lơ nói xong lại cười, cười hô hố vô tri, tay thì bắt bướm hái hoa, chân đung đưa không chịu ngồi yên cho Bông đút cơm.
Bông thì rất thương mẹ, cô chiều bà hết mực, miễn sao bà chịu ăn cơm là Bông đã thấy vui lắm rồi.
Sau khi ăn cơm xong, Bông kể chuyện cho mẹ mình nghe, cô biết bà Lơ thích nghe kể chuyện, vậy nê cô luôn tìm tòi mấy câu truyện ngắn hay hay để khi rảnh sẽ kể cho mẹ mình nghe. Nghe được phân nửa, bà Lơ ngủ mất, trông bà khi ngủ rất an tĩnh, cũng không giống một người có bệnh tâm thần chút nào.
Mẹ Bông bây giờ không đẹp, trên mặt bà có một vết sẹo khá to do bị bỏng nước sôi, trông rất đáng sợ. Nhưng mà Bông nghe kể lại từ những người hàng xóm xung quanh thì trước kia lúc cha đưa mẹ Bông về, bà đẹp lắm, nhưng mà bị khờ, lúc điên lúc tỉnh. Sau này khi sinh Bông ra thì bà phát bệnh nặng hơn, cũng không còn nhớ ai nữa, kể cả cha Bông. Từ lúc Bông có ký ức thì đã biết mẹ mình là một người tâm thần, bà hiếm khi tỉnh táo, cũng hiếm khi nào nhận ra Bông là con. Trước kia mỗi lần phát bệnh nặng, miệng bà luôn nhắc tới hai chữ “Thiều Hoa”. Bà lẩm nhẩm nhiều tới đỗi khiến cho Bông ám ảnh, có thời gian còn rất sợ hãi khi nghe ai đó gọi tên thật của mình. Bây giờ mẹ cô vẫn như vậy, nhưng bà không còn nhắc tới hai chữ “Thiều Hoa” nhiều nữa. Không rõ là do uống thuốc giúp tình trạng của bà tốt lên, hay là do bà đã thực sự sắp quên đi hai chữ “Thiều Hoa” này rồi…
Thiều Hoa… cô vẫn luôn tâm niệm muốn tìm ra sự thật về cái tên này… cô thật sự rất là muốn!
*
Sau cái vụ của Ba Thoại, bây giờ mỗi lần đi đâu thì Bông cũng đi xe hơi của nhà chồng, không dám đi xe ôm nữa.
Ngồi trên xe, Bông nghe điện thoại của Dịu. Dịu nói bữa nay Lựu tới đăng ký khám bệnh ở dược đường của ông ngoại Dịu. Nhưng mà tình trạng của Lựu thì không được như mong muốn, khác xa tình trạng của Thục Mai.
“Ông ngoại tui khám rất kỹ rồi, bà Lựu gì đó… thiệt sự là khó có thể có con được nữa. Bà Mai thì còn cơ hội, chớ bà Lựu này thì khó lắm, sợ là không có được kết quả tốt.”
Dừng chút, Dịu lại nói, thái độ có vẻ như rất kích động.
“Nhưng mà có chuyện này nữa, để tui kể bà nghe. Bà Lựu này hình như biết là bản thân khó có con lại được, bả nói bả nghi từ lúc đi cấp cứu ở trạm xá rồi. Bả nói là có người hại bả, mà bả cũng biết người đó luôn. Bả kêu ông ngoại tui kê cho bả một liều thuốc p-há t-hai nhưng ông ngoại tui nhất quyết không bán. Vậy là bả khó chịu đi về, cũng không thèm hốt thuốc về uống. Mà nhà chồng bà có ai đang có thai phải không? Coi chừng nghen!”
Bông nghe tới đây mà muốn toát mồ hôi lạnh, Lựu mua thuốc p-há t-hai thì chỉ có một nguyên do duy nhất thôi, đó là cô ta đang muốn nhắm đến Kim, muốn trừ khử mẹ con Kim.
Thôi thôi, cô phải về nhà nhanh để coi coi tình hình ra sao mới được. Thai của Kim cũng lớn rồi, không thể để cho có chuyện gì được đâu, tội nghiệp lắm!
Thiệt chứ, cô muốn chửi thề một cái quá! Sao nhà chồng cô toàn là những người thất nhân ác đức không vậy? Bộ bọn họ không sợ quả báo hay sao? Đã có hai đứa bé vô tội ra đi rồi, bây giờ còn muốn thêm một đứa nhỏ nữa ra đi thì mới vừa lòng hả dạ hay sao hả trời?
Bởi vậy người ta hay nói, biết nhiều quá chưa chắc đã tốt. Nhưng mà riêng tình huống này, nếu cô đã biết trước thì cô chắc chắn phải bảo vệ mẹ con Kim tới cùng. Cô không nỡ nhìn thấy cảnh tang thương này diễn ra thêm một lần nào được nữa… quá mức vô đạo đức rồi!

Yêu thích: 5 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN