Bần Nữ Gả Nhà Giàu - Phần 28
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
245


Bần Nữ Gả Nhà Giàu


Phần 28


Bông bị bắt cóc vào phòng kho, cô bị ép ngồi xuống ghế, còn người ngồi trước mặt cô lúc này là má chồng cô và Kim…
Trong khi Bông còn chưa kịp mở miệng nói được câu nào thì cô đã nghe giọng chửi oang oang của má chồng cô vang lên, bà chửi như hát.
– Giỏi cho cô! Uổng công tôi với chị cô thương cô như vậy mà cô lại nhẫn tâm làm ra loại chuyện độc ác như thế này. Cô còn cái gì để nói nữa hay không? Cô còn dám bỏ đồ dơ bẩn vào trong chè để hại chị dâu cô, cô có còn là con người không vậy? Nếu con Kim không được tổ tiên che chở độ hộ thì bây giờ… có lẽ đã là một x-á-c hai mạng rồi đó. Độc ác! Quá mức độc ác!
Bông nhíu mày nhìn má chồng mình, lúc bị dì Liên bắt đi thì cô đã hiểu được vấn đề rồi. Chẳng qua là cô không hiểu vì sao má chồng lại cho “bắt cóc” cô thay vì là “xử tội” công khai trước bàn dân thiên hạ…
Bà chủ Trâm chỉ tay vào mặt Bông, bà không tới mức quá giận dữ, vẫn còn giữ được sự bình tĩnh.
– Cô còn cái gì để nói không hả Bông? Tôi có đối xử tệ bạc với cô ngày nào chưa? Tôi cũng coi cô như con trong nhà mà lo lắng, cũng đâu có để cho cô thiệt thòi cái chi mà cô lại nhẫn tâm với chị dâu cô như vậy?
Bông ngước mắt nhìn hai người phụ nữ một già một trẻ đang ngồi trước mặt mình, cô cảm thấy rất tức giận, cũng rất oan uất. Má chồng cô chưa phân rõ phải trái trắng đen mà đã bắt cô chịu tội, đây là có ý đồ từ trước rồi chứ đâu. Không muốn giải thích nhiều nữa, Bông kiên quyết không nhận tội.
– Con không có làm… mà tại sao con phải hại chị Kim? Nếu má nói con là vì tài sản thì đó là do má muốn nghĩ sai về con, bởi chồng con với anh Phát… là anh em ruột mà má!
Bà chủ Trâm hừ một tiếng, bà lạnh giọng nói.
– Tụi nó là anh em, nhưng còn cô là người dưng nước lã. Cô sợ chị dâu cô sanh ra cháu trai trước thì cô sẽ mất phần… cô nói không đúng đi? Chè là do cô nấu, con Kim nó ăn vào bị đau bụng xém chút dọa s-ảy thai… không phải cô làm thì ai làm? Còn ai dám làm như vậy ngoài cô?
Bông rất cứng rắn, cũng vô cùng minh mẫn, cô đáp trả một cách quyết liệt để bảo vệ trong sạch cho bản thân mình.
– Vậy thì má phải hỏi chị Kim, hỏi chị ấy tại sao lại ăn chè? Rõ ràng con đâu có mời chị Kim ăn chè con nấu, chè này là con nấu riêng cho cô Út mà má? Mà cô Út ăn không sao, ông nội ăn không sao, tới chị Kim ăn thì có sao… vậy là vấn đề do con hả má? Nếu má là người công tư phân minh thì má không có đổ oan cho con như vậy đâu… Má đối xử thiên vị không công bằng… bên trọng bên khinh!
Bà chủ Trâm nhíu mày mà nhìn Bông chằm chằm, ánh mắt bà sắc lại, tựa hồ như đang tính toán điều gì đó…
Mà Kim ngồi bên cạnh cũng thấy sốt ruột khi nghe Bông nói như vậy, cô ấy lúc này vội vàng lên tiếng.
– Chị… tại chị thèm đồ ngọt quá… biết em nấu chè bưởi nên chị mới kêu người làm múc cho chị một chén. Chị cũng đâu có nghĩ là ăn vào bị đau bụng đâu Bông. Nếu mà em có làm thì em nhận đi, rồi chị…
Bông nhếch nhẹ khóe môi, cô chống trả lời nói của Kim.
– Chị có kim châm thử độc sao chị không thử? Chị biết em bé của chị nhiều người để ý thì chị phải thử để bảo vệ con chị chứ, này chị không thử độc rồi giờ đổ tội cho tôi. Mà nếu thử ra trong chè có độc thì chị cũng phải điều tra, điều tra coi nguyên nhân là ở đâu chứ chị. Bình thường chị thông minh lắm mà, sao tự dưng lúc này chị khờ ngang hông vậy?
Kim nửa giận nửa khó xử, cô ấy nhăn mặt mà trả lời.
– Không phải vì chị tin tưởng em sao hả Bông? Chị luôn coi em là em út trong nhà, chị đâu có nghi ngờ em…
– Nhưng tôi không có cần ai tin tưởng hết, cũng tại chị tin tưởng nên tôi mới bị vu oan như vầy nè chị Kim. Chè tôi nấu, chị ăn chị cũng không hỏi tôi một tiếng, bây giờ gặp chuyện, chị liền đổ hết lên trên đầu tôi. Vậy chứ tôi hỏi chị, chị có chắc là chén chè múc từ bếp ra sẽ không có người khác đụng tay đụng chân vào không? Chị với má… ngang ngược giống nhau quá!
Bà chủ Trâm đập mạnh tay xuống bàn, bà quát lớn:
– Mất dạy! Ai cho cô ăn nói với chị dâu cô kiểu đó! Rồi ai ngang ngược… cô nói tôi ngang ngược… bữa nay cô gan cùng mình rồi đó Bông!
Thái độ này của má chồng Bông đã quá rõ ràng, chứng tỏ là bà sẽ không tin Bông, cũng sẽ không bỏ qua cho Bông, mặc cho Bông có giải thích hợp lý tới cỡ nào đi nữa. Nếu đã như vậy rồi thì chiến tới cùng thôi, đường nào cũng c-h-ế-t, chết hiên ngang một chút biết đâu còn để lại tiếng thơm cho đời.
Ngẩng cao đầu, Bông mắt đối mắt, mặt đối mặt với má chồng cô, cô dõng dạc tuyên bố.
– Con không mất dạy, là má và chị Kim ép con quá đáng mà thôi! Đã vậy má còn hâm dọa sẽ “xử” cha với ông nội con… tính ra là má cũng độc tài chuyên quyền quá đó má. Bữa nay trừ phi má giết con chết tại đây, sau đó rồi chôn x-á-c con phi tang thì may ra má còn bịt miệng con lại được. Chứ con nói thiệt với má, cỡ con có chết xuống âm phủ thì con cũng sẽ đi tìm Diêm Vương mà kiện má tới cùng. Má không có quyền bắt con, càng không có quyền ép cung con, nếu má nghi ngờ con thì có thể cho tập trung mọi người lại để điều tra làm rõ. Sống ở đất nước này, má nên thượng tôn pháp luật. Còn nếu má nghĩ quốc có quốc pháp, gia có gia quy, phép vua còn thua lệ làng thì con nghĩ là má nên mời ông nội tới để phân xử mới đúng. Con không có tội, có chết thành ma con cũng không nhận tội, con nói rõ cho má biết!
Lời nói rành mạch dõng dạc này của Bông dọa cho đám người đang ở trong phòng phải sượng mặt mà nhìn nhau. Bà chủ Trâm cũng bất ngờ, nửa tức giận, nửa lo lắng trước thái độ hiên ngang này của Bông. Bởi rõ ràng Bông nói không có sai, nếu chuyện Kim ăn chè đau bụng là do Bông làm thì bà cũng phải mời chồng bà, mời cha chồng bà tới phân xử giải quyết, chớ bà chưa có đủ quyền để ép Bông nhận tội…
Tốt rồi! Con nhỏ này khôn lanh hơn bà tưởng rất nhiều, bà phải dùng chiêu mạnh hơn thôi!
Kim nghe Bông nói như vậy, cô ấy có chút phân vân, sau liền quay sang mẹ chồng mình mà nói khẽ.
– Má… hay là thôi đi má. Cũng không có bằng chứng, ép tội vậy thì cũng không hay…
Bà chủ Trâm vừa nghe Kim nói thì liền quay sang trừng mắt nhìn Kim, bà gằng giọng, tức giận nói.
– Con biết cái gì! Đây là chiêu trò của nó, con cứ hiền lành như vầy thì người ta hại mẹ con con là đúng! Im đi, để má giải quyết, con đừng nói xen vào nữa.
Bà chủ Trâm nói xong với Kim thì liền đứng dậy, bà đi tới trước mặt Bông, ánh mắt bà nhìn cô sắt lạnh khác thường, còn kèm theo một chút gì đó tàn nhẫn.
– Ở đây, tôi là người có quyền… tôi nói cô sai là cô sai… tôi nói cô có tội thì cô có tội. Hoặc là bây giờ cô nhận tội thì tôi còn bỏ qua cho cô. Còn hoặc là… tôi sẽ cho cô ăn chén chè do chính tay cô nấu để cô cũng phải trải qua cảm giác đau đớn giống như là chị dâu của cô đã từng trải!
Bông bỗng dưng phát lạnh trước thái độ kỳ lạ này của má chồng mình, cô đột nhiên có cảm giác… má chồng cô chỉ là đang tìm một cái cớ để có thể xử tội cô. Dù cô có bằng chứng chứng minh bản thân cô trong sạch thì bà cũng sẽ không bao giờ chịu tin cô. Bởi rõ như lời bà vừa nói, bà muốn cô có tội thì cô sẽ có tội, không cần nguyên do chính đáng nào hết…
Mắt đối mắt với Bông, bà chủ Trâm gằng giọng thật mạnh hỏi lại thêm một lần nữa.
– Nói! Cô có nhận tội hay không? Có hay không?
Bông phẫn uất tới nóng ran khắp người, cô đã nói rồi mà, có chết cô cũng không nhận tội, cô sẽ không bao giờ nhận tội.
Kiên cường hết sức có thể, Bông trả lời thật to, thật dõng dạc và rõ ràng.
– Con không có tội, con không nhận!
Bà chủ Trâm cười lạnh, bà nháy mắt ra hiệu gì đó với dì Liên, sau đó lạnh lùng mà nói với Bông.
– Được, nếu cô đã không nhận thì cứ theo lời tôi nói… tôi sẽ cho cô nếm qua cái cảm giác đau đớn giống như chị dâu cô đã trải qua. Ở đời mà, có vay có trả, làm được thì phải chịu được, đừng có oán than!
Bà chủ Trâm vừa dứt lời thì hai người làm liền đi tới giữ chặt lấy hai cánh tay Bông, một người thì ôm chặt lấy chân Bông, để cho dì Liên có thể thuận lợi mà đổ chè vào trong miệng cô…
Mụ Liên đi tới bên cạnh Bông, mụ nhìn cô, giọng nói của mụ lạnh lẽo tàn khốc.
– Mợ Bông, mợ làm được thì nhận được, cớ sao lại để bản thân phải chịu tội thay. Thôi thì mợ cũng bỏ qua cho tôi, tôi chỉ làm theo lệnh của bà chủ, sau này mợ đừng có oán tôi, tội nghiệp tôi lắm!
Vừa nói mấy lời đạo đức giả vô nghĩa, mụ Liên vừa bóp chặt miệng của Bông rồi đổ chè vào trong miệng cô. Mụ đổ chút ít, sau đó liền vuốt cổ để cho Bông nuốt xuống. Mụ Liên lúc này trông giống hệt như là mấy ma ma đang hành hạ phi tần vậy, khủng khiếp vô cùng!
Bông biết thừa chè này là do cô nấu, nhưng cái vị chè thì không phải, nó đắng lắm, vừa đắng mà cũng vừa cay…
Bông vùng vẫy, cô cố sống cố chết không chịu nuốt xuống, nước mắt của tủi thân và uất ức tuôn trào, Bông hận người đàn bà đạo đức giả này tới tận xương máu…
Ngày hôm nay bà hại cô, vậy thì bà phải nhớ cho rõ, nhớ rõ để ngày sau bà đừng có oán khóc kêu gào là tại vì sao cô lại sống khốn nạn với bà như vậy…
Một ngụm chè nhỏ được nuốt xuống, Bông khổ sở một cách cùng cực. Nước mắt cô chảy dài, cảm giác tận cùng của bất lực khi nhìn người khác hành hạ bản thân mình mà mình thì chỉ có thể trơ mắt ngồi nhìn. Chỉ là, cô sẽ không bỏ cuộc. Cô vẫn sẽ chống trả tới cùng, chống trả tới khi nào không thể chống trả được nữa thì thôi.
Bông dùng hết sức bình sinh rồi nghiến chặt răng, cô gồng người lên tới đỏ hết mặt. Cô không muốn nuốt xuống thêm một ngụm chè nào nữa, cô không muốn nhìn thấy ánh mắt hả hệ của mụ Liên này thêm lần nào nữa.
Cũng vào ngay lúc này, ngay lúc Bông và mụ Liên đang dằn co thì cửa phòng đột nhiên bị phá vỡ. Cánh cửa ngã ầm xuống, kèm theo đó là tiếng hét hung tợn của bà Út Chi vang lên…
Bông liếc mắt nhìn về phía cửa, khi cô nhìn thấy được thân hình nhanh nhẹn của cô Út Chi xuất hiện trước mắt cô thì cũng là lúc cả người cô xìu xuống, nước mắt không biết từ bao giờ đã đầy khắp ở trên mặt. Cô muốn cười, nhưng lại cười không nổi. Chỉ là cô biết, cô được cứu rồi, cô Út Chi tới là để cứu cô…
Cô được cứu rồi… ngày dài tháng rộng… má chồng cô cứ chờ đó đi!

Yêu thích: 5 / 5 từ (3 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN