Bần Nữ Gả Nhà Giàu - Phần 27
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
239


Bần Nữ Gả Nhà Giàu


Phần 27


Bông bưng mâm chè bưởi đi về, cô đi thẳng một nước lên phòng, sau đó đóng cửa rồi ù lì ngồi suốt ở trong phòng không muốn ra.
Cô rối quá, không biết phải làm cái gì bây giờ nữa. Mặc dù cô có nghi ngờ việc chồng cô không phải con ruột của cha má chồng cô, nhưng mà sự thật này… cô thiệt tình là nhất thời không thể chấp nhận được!
Chồng cô là con của cô Út được gửi cho cha má chồng cô nuôi dùm… chuyện này mà cũng có thể xảy ra được hay sao?
Bông ngồi lỳ ở trong phòng, đầu óc cô căng thẳng, suy nghĩ đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Đột nhiên vào ngay lúc này, bên ngoài phòng bỗng có tiếng gõ cửa, kèm theo đó là giọng nói vui vẻ của cô Út Chi vang lên. Cô Út Chi đột nhiên tới tìm Bông, chuyện này khiến cho Bông rất hoang mang, nhất thời lúng túng không biết phải làm sao…
Mãi gần một phút sau, sau khi Bông đã tự trấn tĩnh bản thân mình được, cô lúc này mới vội vàng lên tiếng trả lời. Vừa nói, cô vừa đi nhanh ra phía cửa để mở cửa cho cô Út Chi vào trong.
– Dạ cô Út kiếm con.
Bà Út Chi nhìn Bông, vẫn là nụ cười hiền hòa thân thiện như trước giờ, bà dịu giọng hỏi.
– Ờ, nãy Út nghe chú quản gia nói là con kiếm Út phải không?
Bông gật đầu, cô cũng cố gắng tỏ ra vui vẻ bình thường nhất có thể.
– Dạ, con có nấu chè bưởi cho cô Út á. Nãy con có qua chỗ ông nội mà không thấy Út với ông nội đâu nên con đi về. Út ăn chè nha, để con xuống bếp múc cái khác cho cô Út.
Bà Út Chi bước vào trong, bà chỉ tay vào mâm đựng chè trên bàn, cười rồi nói.
– Chè này nãy con đem qua phải không? Còn ăn được mà, để Út ăn cái này là được rồi.
– Nhưng mà chè này nguội quá hết ngon, để con múc cái khác cho Út nha Út!
– Thôi khỏi đi Bông, chi cho mắc công, Út ăn cái này là được rồi. Con đừng có đi, ngồi xuống nói chuyện chơi với Út nè.
Bà Út Chi vừa nói vừa múc chè ra chén, bà múc một muỗng cho vào miệng, vài giây sau liền tấm tắc khen ngon.
– Chà! Giờ tui mới biết cháu dâu tui nấu chè ngon dữ vậy đó đa! Ngon lắm con! Có chừa cho Vĩnh Ngôn chưa con?
Bông được bà Út Chi khen, cô liền cười, cũng giải tỏa được chút tâm lý căng thẳng.
– Dạ, anh Ngôn không thích ăn chè. Mà hồi sáng anh ấy gọi về báo với con là anh ấy đi công tác trên thành phố, vài bữa nữa mới về.
– Vậy à! Ừ Út quên là Vĩnh Ngôn không thích ăn đồ ngọt…
Bông cười phụ họa theo bà, lúc này cô mới có thời gian nhìn kỹ bà hơn. Cô Út Chi tới tuổi trung niên mà vẫn còn rất đẹp, da dẻ căng tràn sức sống, quý phái ngời ngời. Có điều là Vĩnh Ngôn nhà cô không giống cô Út cho lắm, có thể là anh giống cha nhiều hơn…
– Bông nè, Út hỏi… bộ hai vợ chồng chưa tính tới chuyện sanh em bé hả con?
Bông thoáng giật mình, cô có chút ái ngại mà trả lời.
– Dạ chuyện này… cũng không phải là con kế hoạch gì đâu Út. Mà tại vì con muốn điều dưỡng thân thể cho thiệt tốt rồi mới để sinh con. Thân thể con từ nhỏ cũng không quá khỏe, thầy thuốc nói nên điều dưỡng vài tháng rồi hãy thả cho có em bé.
– À ra là vậy… con tính như vậy Út thấy rất là tốt, thân thể người mẹ tốt thì mới sanh ra được một đứa trẻ khỏe mạnh. Út thì chỉ trông cho hai đứa mau mau có con thôi, giờ bé Kim cũng sắp sanh rồi, con sanh được một đứa nữa là quá tốt!
– Tụi con sẽ sinh mà Út.
Bà Út Chi nhìn Bông, ánh mắt bà nhìn cô rất dịu dàng, ngữ điệu mềm mại như nước.
– Ờ, Út chỉ khuyên như vậy thôi, chớ chuyện sanh con hay không là chuyện riêng của hai đứa, Út không dám can thiệp. Nhưng mà, dù sớm hay muộn thì cũng phải sanh một đứa nha con, cho ông nội con mừng.
Bông tiếp thu hết mực, có điều là cô không bình luận gì, ngược lại trong đầu còn bắt đầu suy nghĩ lung tung. Việc cô Út muốn cô sớm sanh con thì cũng là vì muốn tốt cho cậu Ngôn nhà cô, muốn Vĩnh Ngôn không thiệt thòi khi phân chia tài sản…
Nhưng mà, cháu nội cháu ngoại trên cơ bản cũng có chút khác biệt. Dầu cho ông nội có đồng ý chia đồng chia đều cho cả Vĩnh Ngôn thì má chồng cô và thím Ba có chịu để yên hay không? Bọn họ đã biết sự thật về thân thế của Vĩnh Ngôn, nếu con của bọn họ cũng được chia phần như Vĩnh Ngôn… bọn họ chắc chắn sẽ không đồng ý chuyện này.
Thiệt, càng nghĩ càng thấy thương Vĩnh Ngôn nhà cô… Sao cái số của anh éo le ngặt nghèo dữ vậy không biết nữa!
Dừng chút, bà Út Chi lúc này lại hỏi.
– Má chồng con có đối xử tốt với con không Bông?
– Dạ cũng tốt lắm cô Út. Thiệt tình là lúc trước má cũng không có thích con, nhưng mà bây giờ má cũng thương con lắm. Chị Kim có gì thì con cũng có cái đó, má không có thiên vị cho dâu nào hết á Út.
Bà Út Chi nhìn Bông, bà biết là Bông chỉ nói như vậy thôi, chớ bà làm gì không biết là bà Trâm đâu có thương Bông chút nào. Nhưng mà thôi, bà cũng không thể đòi hỏi gì hơn, hiện tại như vầy coi như là an ổn rồi, bà không muốn làm hỏng hết tương lai của Vĩnh Ngôn. Nói chung thì cha bà còn sống, bà còn sống thì Vĩnh Ngôn vẫn sẽ được bảo vệ thiệt tốt, vậy đi!
– Ừ má chồng con là vậy đó, nhìn lãnh đạm vậy chớ cũng thương con thương cháu lắm. Con là dâu, con cứ làm đúng bổn phận của con là không ai nói gì được con hết, ráng nha con!
– Dạ, con nhớ lời cô Út dạy!
Cảm giác của Bông lúc này phải nói là có chút tiếc nuối. Phải chi cô Út không “cho” chồng cô cho người khác nuôi thì tốt quá rồi. Nếu Vĩnh Ngôn có người mẹ hiền lành phúc hậu như cô Út thì cuộc đời anh đã khác, cũng sẽ không bị người mẹ trên danh nghĩa tính toán âm mưu. Chỉ cần nghĩ tới chuyện má chồng cô cố tình hại hai vợ chồng cô thì cô đã thấy rất tức giận rồi, bởi kế sách ám toán đó của bà thiệt sự là rất ác!
*
Khuya hôm đó Vĩnh Ngôn không về nhà, Bông ngủ chỉ có một mình trong phòng. Thú thiệt là Bông vẫn đang rất trăn trở về chuyện của cô Út Chi và Vĩnh Ngôn. Cô thấy rối ren trong lòng, không biết phải biết đối mặt ra làm sao với chuyện này nữa. Cô thương Vĩnh Ngôn nhà cô quá, vì thương nên mới thấy khó xử trăm bề như thế này…
“Cốc cốc… cốc cốc…”
“Mợ Bông! Mợ dậy đi! Bà chủ kêu mợ! Dậy nhanh đi!”
Tiếng kêu dồn dập kèm theo tiếng gõ cửa ì đùng giữa đêm khuya làm cho Bông sững sốt. Cô biết giọng nói này là của ai, vậy nên cô liền lật đật nhảy xuống giường, vội vàng đi nhanh ra ngoài để mở cửa.
Mở cửa, người đứng bên ngoài là dì Liên, vừa nhìn thấy cô, dì Liên đã lạnh lùng lên tiếng.
– Mợ xuống dưới nhà nhanh đi, bà chủ cho kêu mợ.
– Nhưng mà có chuyện gì hả dì? Bộ cha má xảy ra chuyện gì hả dì?
Dì Liên vẫn giữ bộ mặt lạnh tanh nhìn cô, đi theo dì ấy còn có hai người làm nữa, lúc này bọn họ cũng đang nhìn Bông chằm chằm…
Bông linh tính có chuyện gì đó chẳng lành, cô vô thức thụt lùi về sau. Ấy mà ngay lúc này, dì Liên đột nhiên túm lấy tay Bông giữ chặt, dì nhìn Bông bằng ánh mắt sắc như dao, dì gằng giọng, nói.
– Nếu mợ còn muốn cha với ông nội mợ được sống yên ổn qua đêm nay thì mợ nên nghe lời tôi. Người có tội là mợ, người chịu tội cũng nên là mợ thôi, chớ mợ cũng đừng có kéo người nhà mợ chịu tội theo cùng!
Bông nhìn dì Liên, trong lòng cô vừa có lo lắng, vừa có bất an, mà cũng vừa tức giận, cô nghiêm giọng hỏi.
– Dì nói cái gì vậy? Tội gì? Tôi làm cái gì mà có tội?
Dì Liên cười lạnh, bà gằng giọng trả lời.
– Mợ đừng hỏi nhiều, mợ trước cứ đi theo tôi, còn tội của mợ là tội gì thì lát nữa để cho bà chủ nói. Lòng dạ của mợ cũng thâm hiểm độc ác quá, mợ Kim tốt với mợ như vậy mà mợ cũng muốn hại… khốn nạn quá đó mợ!
Nói tới đây, dì Liên đột nhiên ghì chặt lấy tay Bông, bà trừng mắt mà hâm dọa cô.
– Mợ đừng có ngu mà kêu lên cho mọi người hay, nếu mợ muốn người thân mợ bình an thì ngoan ngoãn một chút. Đi, đi xuống mà ăn chè mợ nấu đi… đi!!!
Dì Liên vừa nói dứt lời thì nhanh như chớp, hai người làm phía sau liền nhanh nhẹn tiến tới nhét khăn vào miệng Bông, sau đó cột hai tay cô lại rồi kéo cô, dẫn cô đi xuống dưới nhà…
Trong đêm khuya tĩnh mịch, hai ba người cật lực kéo một người đang không chịu đi. Dằn co một hồi, ba người nọ cuối cùng cũng lôi được Bông về phía căn phòng u ám ít người qua lại. Căn phòng đó là phòng kho, bình thường nếu không có chìa khóa thì sẽ không vào được, cũng chẳng có ai thèm vào…
Bông không có cơ hội phản kháng, tới cơ hội kêu cứu còn không có thì lấy đâu ra cơ hội phản kháng. Chưa bao giờ Bông nghĩ tới chuyện là cô thế mà lại bị “bắt cóc” ngay trong chính nhà chồng của mình… hài hước nhảm nhí thiệt chứ!

Yêu thích: 5 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN