Bần Nữ Gả Nhà Giàu - Phần 45
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
293


Bần Nữ Gả Nhà Giàu


Phần 45


Bà Út Chi được đưa tới bệnh viện huyện cấp cứu trước, sau đó liền lập tức chuyển lên bệnh viện thành phố. Các bác sĩ hội chẩn báo rằng bà Út là mắc bệnh lạ, triệu chứng rất giống với đột quỵ nhưng lại không phải là đột quỵ. Hiện tại bà Út Chi vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, bà đang được các bác sĩ chăm sóc đặc biệt, theo dõi diễn biến bệnh sát sao, cũng không chắc khi nào sẽ tỉnh lại.
Sau một ngày túc trực ở bệnh viện thì mọi người bắt buộc phải trở về lại cồn Vàng để tiếp tục công việc. Ở lại với bà Út Chi trong bệnh viện có chồng của bà, cũng không sợ thiếu người chăm sóc. Vĩnh Ngôn cũng theo ông chủ Lực và ông nội Chiến về lại nhà, lúc này mọi người chỉ có thể chờ đợi kết quả từ phía bệnh viện. Bởi vì có ở lại đông cũng không giải quyết được gì, chỉ làm mọi người thêm cạn kiệt sức lực.
Ông nội Chiến sau khi trở về nhà thì liền đi tới từ đường để cầu xin tổ tiên độ hộ cho con gái. Mặc dù ông không nói nhưng ai cũng biết là ông rất lo cho bà Út Chi, bởi ông thương bà Út Chi nhất nhà mà, có mỗi một đứa con gái rượu, bảo sao mà ông không xót xa cho được!
Sau một ngày một đêm trực xuyên suốt ở bệnh viện, Vĩnh Ngôn trở về nhà trong trạng thái mệt mỏi rã rời từ thân xác cho tới tinh thần. Anh phải ngủ một giấc để lấy lại sức, đến giữa trưa, anh mới có thể tỉnh dậy để ăn uống và làm việc.
Dọn một mâm cơm đầy đủ chất cho chồng, Bông hết gắp rau rồi tới gắp cá, tiện tay múc sẵn một chén canh, cô đặt tới trước mặt Vĩnh Ngôn rồi thúc giục.
– Ăn đi anh, ăn nhiều vào cho có sức khỏe. Mới có một đêm thiếu ngủ mà trông anh xuống sắc ghê luôn… ăn canh vô nữa nha anh!
Vĩnh Ngôn ăn hai chén cơm đầy, lúc này lại tiếp tục ăn canh vợ múc. Mặc dù tâm trạng đang rất không thoải mái nhưng anh lại sợ vợ lo lắng, vậy nên anh vẫn cố tỏ ra bình thường nhất có thể, tỏ ra như chưa từng có chuyện gì để Bông không lo nghĩ suy tư.
– Em đừng múc thêm canh, anh no lắm rồi, không ăn nổi nữa đâu.
– Em biết rồi, nhưng mà anh ăn hết chén canh này đi, là em nấu đó, bữa nay em xuống bếp nấu cơm.
Vĩnh Ngôn khựng tay, anh nhìn vợ, có chút lo lắng, anh liền khuyên nhủ cô.
– Sau này đừng nấu ăn nữa em, anh không có thái niệm làm vợ là phải nội trợ cho anh đâu. Dưới bếp lửa nóng, bỏng người em thì anh lại càng lo thêm. Giờ em còn đang có em bé, phải cẩn thận hơn nữa nha em!
Bông cười hề hề, cô gật gật đầu, cười nói cho qua chuyện.
– Là thi thoảng hứng lên á mà, chứ em cũng sợ mùi bếp lắm, chắc là em chuẩn bị nghén rồi. Thôi anh ăn đi, ăn hết chén canh rồi ăn trái cây, ăn chút trái cây cho có vitamin.
Vĩnh Ngôn gật gù nghe lời vợ mà ăn hết chén canh, ăn xong cơm lại chuyển sang ăn trái cây. Lúc này cũng là lúc hai vợ chồng có thời gian bàn về chuyện của bà Út Chi, chứ suốt từ hôm qua tới giờ, Bông vẫn chưa có cơ hội nói chuyện kia cho chồng cô biết.
Sau khi nói hết những chuyện đã xảy ra ngày hôm qua, trước biểu cảm trầm mặc của Vĩnh Ngôn, Bông ngập ngừng hỏi.
– Anh… mộ Quang Tiều là gì? Anh có biết mộ Quang Tiều không? Sao em ở đây từ nhỏ tới giờ mà chưa nghe tới ba chữ này bao giờ vậy?
Vĩnh Ngôn cũng có chút hoang mang, anh cũng không biết mộ Quang Tiều có ý nghĩa gì. Đúng là ở đây không có nơi nào tên là Quang Tiều, mà cũng không có nghĩa trang nào tên là Quang Tiều hết.
– Anh cũng không biết mộ Quang Tiều là gì, nhưng để anh nhờ người tìm hiểu thử coi sao, chắc chắn sẽ tìm ra được gì đó…
Dừng chút, Vĩnh Ngôn lại quay sang nhìn vợ, anh nghiêm túc hỏi.
– Mà cô Út chỉ nói với em như vậy thôi à em, cô không nói cái gì khác nữa hả?
– Dạ không. Cô Út lúc đó mệt lắm rồi, phải cố lắm thì cô Út mới nói được nhiêu đó chữ. Cô Út còn nắm tay em chặt lắm, mắt cô Út trợn lên, trông sợ lắm anh. Nói xong ba chữ mộ Quang Tiều thì cô Út cũng ngất luôn, em kêu cỡ nào thì cô Út cũng không tỉnh dậy.
Vĩnh Ngôn gật đầu đã hiểu, anh cũng không hỏi thêm gì, lúc này bắt đầu rơi vào trầm tư suy nghĩ. Hiện tại anh cũng không rõ mộ Quang Tiều có ý nghĩa gì, và anh cũng không đoán được dụng ý của cô Út là muốn nói cái gì với vợ chồng anh. Có thể là cô Út đang muốn ám chỉ điều gì đó riêng với anh và Bông, hoặc cũng có khi là cô Út muốn thông qua vợ chồng anh để nhắn nhủ điều gì đó với chồng hoặc là người nhà…
Mặc dù có thể suy luận ra nhiều hướng, nhưng chẳng hiểu sao anh lại nghĩ là cô Út đang muốn ám chỉ riêng với vợ chồng anh. Đây là suy nghĩ theo linh cảm thôi, chứ thực hư như thế nào thì anh chưa biết, phải đợi anh điều tra tìm hiểu cái đã.
Không muốn Bông phải lo nghĩ quá nhiều nên Vĩnh Ngôn trước là trấn an tinh thần Bông, dỗ dành tâm tình cô một hồi, lát sau anh mới đứng dậy đi ra ngoài. Anh là muốn đi tìm ông nội một chút, anh còn có một số việc cần phải làm.
Bông ngồi trên ghế, cô đang ngoạm một miếng táo, mắt dõi theo tấm lưng vững chắc của Vĩnh Ngôn nhà cô. Nhất thời, tâm trạng có chút không khống chế được, Bông liền thở dài một hơi đầy sầu muộn. Cô không lo gì cho cô cả, mà cô là đang lo cho Vĩnh Ngôn, lo cho tâm trạng rối bời đầy ngỗn ngang của anh. Chuyện nọ còn chưa giải quyết xong thì chuyện khác đã tới, nếu đổi lại là cô chắc cô đã gục ngã luôn rồi…
Mà không nghĩ thì thôi, một khi đã nghĩ tới thì Bông lại thấy… hoang mang vô cùng. Nếu kết quả xét nghiệm lần này chứng thực được Vĩnh Ngôn là con ruột của ông nội… mới giả sử thôi đã thấy không thể chấp nhận được rồi… không biết Vĩnh Ngôn nhà cô phải đối mặt ra làm sao đây?
Thiệt tình… rầu ơi là rầu mà!
*
Vĩnh Ngôn đã cho người tìm hiểu, mộ Quang Tiều là một nghĩa trang nằm ở ngoại ô thành phố, không gần nhà bà Út Chi, càng không phải nơi chôn cất của người thân dòng họ. Nghĩa trang Quang Tiều là nghĩa trang của người Hoa, cách cồn Vàng tới mấy tiếng đi xe hơi, thật sự là không có một chút liên quan nào tới họ Nguyễn Vĩnh cả…
Vợ chồng Bông thật sự không hiểu, không hiểu bà Út Chi nhắn nhủ như thế này là có dụng ý gì. Mà chắc chắn phải có ý nghĩa gì đó thì bà Út Chi mới phải dốc hết sức để gắng gượng nói với Bông như vậy chứ? Hay có thể là bà Út Chi nói chưa hết ý thì đã hết sức mà ngất đi, vậy nên ba chữ mộ Quang Tiều chỉ là một nửa của lời nhắn nhủ?
Chắc là như vậy thật rồi!
*
Vĩnh Ngôn và Bông lên thành phố để thăm bà Út Chi, sẵn tiện một công đôi ba chuyện, vừa thăm bà Út, vừa cho Bông đi khám thai, vừa có thêm thời gian để Vĩnh Ngôn đi tới nghĩa trang Quang Tiều một chuyến.
Lúc vợ chồng Bông tới bệnh viện để thăm bà Út Chi thì có gặp mặt Thục Mai. Thục Mai từ sau khi rời khỏi cồn Vàng thì đây là lần đầu tiên mà Bông gặp gỡ lại cô ấy. Trông Thục Mai hiện tại đã tốt hơn nhiều, khí sắc cũng tươi tắn hơn, không còn dáng về sầu nữ khổ đau như trước kia nữa.
Bông với Thục Mai đi tìm chỗ riêng để nói chuyện, để lại không gian trống cho Vĩnh Ngôn và dượng Út bàn chuyện với nhau. Sau một màn hỏi thăm sức khỏe công việc, Thục Mai lúc này mới nhẹ nhàng nhắc tới chuyện cũ đã qua.
– Rời khỏi anh Phát, đúng thật là làm cho chị dễ thở hơn, nếu biết trước sẽ thoải mái như thế này thì chị đã nghe lời cô Út từ sớm rồi, đâu để mọi thứ thành ra như vậy. Bây giờ chị sống rất tốt, thời gian rảnh sẽ đi chùa, tụng Kinh, làm công quả để xám hối lỗi lầm và hồi hướng công đức cho con chị, cho cha mẹ chị. Xen vào gia đình người ta là sai trái, nghiệp quả này, chị sợ là chị gánh không nổi mất!
Bông rất thông cảm cho Thục Mai, thông cảm cho người biết sai lầm mà sửa đổi. Mà cô thấy Thục Mai bây giờ rất tốt, mặc dù không hạnh phúc như chị ấy mong muốn nhưng được sống và được làm những việc có ích thì đã là cuộc sống an yên lắm rồi.
– Em thấy chị bây giờ rất tốt, chị cũng đừng suy tư nhiều, chị cứ cố gắng hết sức để sửa chữa sai lầm là được mà. Đi chùa, làm việc thiện, làm công quả, tụng Kinh sám hối và hồi hướng công đức… những việc làm này là vô cùng quý báu… chuyển hướng nghiệp quả rất tốt đó chị.
– Chị cũng tin là như vậy, chị vẫn đang cố hết sức đây Bông. Kiếp này làm nhiều chuyện sai trái quá, hy vọng là chị có thể trả bớt được một phần nào nghiệp quả của bản thân. Không dám hy vọng kiếp sau có được cuộc sống tốt đẹp, chỉ hy vọng kiếp này có thể được an yên.
Bông gật đầu đồng ý, cô cũng chỉ hy vọng kiếp sống này được an yên, một lòng hướng thiện, sống tốt cho bản thân, không rắp tâm hại người, không nhẫn tâm hại đời. Còn chuyện kiếp sau, cô không dám mong cầu nhiều, hoặc có mong cầu thì cô chỉ mong có thể gặp lại Vĩnh Ngôn, được làm vợ anh một lần nữa…
– À chị nghe nói… con của Kim… gặp chuyện à Bông?
Nghe Thục Mai hỏi, Bông cũng không ngại ngần gì, cô cực kỳ thoải mái trả lời.
– Vĩnh Khang bị kẻ xấu hại, thằng bé ổn rồi nhưng còn kẻ đã hại thằng bé thì vẫn chưa tìm ra. Chắc chị cũng biết chuyện gì xảy ra với Vĩnh Khang rồi phải không chị? Thời gian xảy ra chuyện, phải nói là kinh khủng đối với Vĩnh Khang. Vô cùng tội nghiệp thằng nhỏ!
Thục Mai không có biểu cảm gì khác thường, chỉ là trong ánh mắt của cô ấy, Bông có thể nhìn ra được một chút gì đó xót xa, cũng có chút gì đó luyến tiếc…
Giọng của Thục Mai khá trầm, trầm đục như chính cảm xúc của cô ấy lúc này vậy.
– Qua rồi là tốt… con trai của Vĩnh Phát… đứa nhỏ này cũng rất đáng thương!
Bông có hơi khó hiểu với lời nói này của Thục Mai, có điều là cô sẽ không hỏi sâu vào. Chuyện riêng tư của người khác, người khác nói chưa chắc mình đã có thể nghe, đừng nói chi là cố tình vặn sâu tới. Với lại chuyện của Thục Mai cũng khá là nhạy cảm, Bông không nên có liên quan tới là tốt nhất.
Thấy không khí có phần trầm lặng, Bông lúc này liền chuyển sang chủ đề khác. Cô biết Thục Mai là người rất thân với cô Út Chi, vậy nên cô liền dò hỏi thử một chút.
– À chị ở đây… chị có biết nghĩa trang Quang Tiều ở đâu không chị?
Thục Mai nghe Bông hỏi, cô ấy khẽ chau nhẹ chân mày, ngạc nhiên hỏi lại.
– Em cũng biết mộ Quang Tiều nữa hả? Là cô Út nhờ em cúng mộ hay sao?
Bông bắt được tín hiệu tốt, cô vội vàng vào vai diễn.
– À dạ… chị có biết chỗ này không chị?
Thục Mai không chút đề phòng, cô ấy thản nhiên trả lời, là biết gì nói đó.
– Mộ Quang Tiều chị biết mà, là nghĩa trang của người Hoa, trước đây chị có tới vài lần, là đi cúng viếng với cô Út. Mà cũng có lần chị gặp ông nội Chiến đi cúng nữa, chắc là người thân của mọi người…
– Là cúng mộ của một người đàn bà… có phải không chị?
– Phải rồi, là mộ của một cô, tên là gì thì chị quên rồi. Mà cô Út mỗi năm đều tới cúng viếng, chị có đi với cô Út vài lần. Nghe nói thì là người quen của cô Út, chết do khó sinh hay chết trong lúc sinh gì đó… chị cũng không nhớ rõ lắm…
Chết do khó sinh? Là mộ của một người phụ nữ chết do khó sinh sao?
Có khi nào… đây là mộ của mẹ ruột Vĩnh Ngôn hay không? Vì Thục Mai cũng nói là đã từng gặp ông nội Chiến đi viếng mộ?
Có manh mối rồi! Với lại có Thục Mai ở đây, không sợ là không tìm ra được chân tướng!!!

Yêu thích: 5 / 5 từ (2 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN