Bần Nữ Gả Nhà Giàu
Phần 44
Trăng đêm nay rất sáng, sáng rực rỡ như muốn chiếu soi rực tâm can của vợ chồng Bông và Vĩnh Ngôn vậy. Hai vợ chồng đã ngồi ở đây được hơn nửa giờ đồng hồ rồi, là ngồi trong sự tĩnh lặng, ngồi cùng nhau để cho nhau động lực bình tâm lại sau những biến cố đã xảy ra…
Bông cứ thi thoảng sẽ khẽ quay sang nhìn chồng mình, cô rất lo cho anh, cũng rất hiểu anh, vậy nên vào lúc này, cô sẽ không nói gì, chỉ ngồi cùng anh cho anh đỡ cô độc. Thú thực là tới cả cô cũng không thể nào chấp nhận được sự thật này. Mặc dù cô đã biết Vĩnh Ngôn không phải là con ruột của cha má chồng cô rồi, nhưng còn về chuyện cha chồng cô và Vĩnh Ngôn có huyết thống anh em… chuyện này thật sự là quá chấn động… cũng quá mức khó tin… nhất thời cô khó lòng mà tiêu hóa nổi thông tin này.
Xét nghiệm ADN thì không thể sai được? Nhưng chính tai cô đã nghe cô Út Chi và ông nội Chiến nói chuyện với nhau, rõ ràng Vĩnh Ngôn là con của cô Út Chi kia mà… làm sao đột nhiên lại trở nên như thế này?
– Hoa… có phải em cũng biết cái gì rồi phải không?
Đang trong luồng suy nghĩ hoang mang, đột nhiên nghe Vĩnh Ngôn hỏi, Bông thoáng giật mình, cô vội vàng quay sang nhìn anh. Trước câu hỏi này của anh, Bông có phần chột dạ, mắt cô chớp lia lịa, phải mấy giây sau mới có thể trấn tĩnh lại được. Mặc dù rất sợ là Vĩnh Ngôn sẽ giận cô, nhưng chuyện đã tới nước này rồi, cô lại không thể không nói.
– Em… thiệt ra thì… em… em chỉ là vô tình nghe được thôi… là vô tình thôi anh. Tại vì em cũng không chắc, vậy nên em mới không dám nói cho anh biết. Em cũng đã nhiều lần hỏi dò cô Út nhưng vì cô Út kín miệng quá… em không hỏi được gì…
Vĩnh Ngôn nhìn vợ mình, biểu cảm của anh nghiêm lại, ánh mắt sắc sảo hơn rất nhiều.
– Em nghe được những gì?
Bông do dự chốc lát, vài giây sau, cô cũng quyết định nói sạch hết mọi chuyện.
– Em nghe được cô Út và ông nội nói chuyện với nhau… là về vấn đề phân chia tài sản. Ý của ông nội là ngại không dám chia đồng đều cho anh với anh Phát và Vĩnh Tân, nhưng cô Út thì không đồng ý. Cô Út nói… cháu nội hay cháu ngoại thì đều như nhau, muốn ông nội chia đều cho anh. Về phần riêng của anh, cô Út sẽ tự bù vào. Nói tóm lại là, theo lời của cô Út và ông nội thì… anh là cháu ngoại… là con của cô Út…
Bông nói xong thì liền lo lắng mà quan sát biểu cảm của Vĩnh Ngôn. Có điều là Vĩnh Ngôn không một chút kinh hãi, biểu cảm của anh vẫn nghiêm túc như vậy, còn rất điềm tĩnh. Anh nhìn Bông một vài giây, sau đó lắc đầu, anh nghiêm nghị, nói.
– Không thể nào đâu em, kết quả xét nghiệm huyết thống rất chính xác, là đích thân anh lấy mẫu, cũng là bạn của anh làm, không thể nào sai được. Anh và cha có cùng huyết thống, nhưng không phải huyết thống cha con, anh và ông ấy là anh em ruột… là cùng cha khác mẹ…
– Vậy… vậy tại sao cô Út lại nói như vậy với ông nội? Mà hình như mọi người cũng đều cho rằng… anh là con ruột của cô Út…
Vĩnh Ngôn trầm mặc, giọng anh khá là nặng nề.
– Anh biết chứ, anh biết thừa là mọi người vẫn đang che giấu anh chuyện gì đó. Nhưng mà từ trước tới giờ anh vẫn luôn nghĩ rằng, anh không phải là con do má sinh ra, mà anh là con riêng của cha ở bên ngoài đem về. Đáng lý anh sẽ không làm xét nghiệm huyết thống, nhưng hôm trước lúc nói chuyện với thầy Thuận, anh cứ cảm thấy bất an ở trong lòng, vậy nên anh mới quyết định xét nghiệm huyết thống với cha má. Và kết quả thì em cũng biết rồi đó, anh không cùng huyết thống với má, còn với cha thì là huyết thống anh em. Mà nếu anh đã có cùng huyết thống anh em với cha thì không thể nào có chuyện anh là con ruột của cô Út được, bởi cô Út chắc chắn là con ruột của ông bà nội, là em gái ruột của cha anh…
Bông hiểu chứ, cô có thể tự suy luận ra được mà. Nhưng nếu kết quả đúng thật sự là như những lời Vĩnh Ngôn đang nói thì những gì mà cô từng nghe được sẽ phải giải thích như thế nào đây? Cô Út tại sao lại nói dối Vĩnh Ngôn là con của cô Út? Còn về thân phận thật sự của Vĩnh Ngôn nữa, rốt cuộc thì anh là con của ai? Là con của ông nội hay sao?
Bông thở nhẹ ra một hơi, cô thật sự rất bất đắc dĩ khi phải nói ra những lời này, nhưng mà cô không thể không nói.
– Vậy chẳng lẽ… anh là con của ông nội thiệt hay sao hả anh? Mình có cần làm thêm một cái xét nghiệm huyết thống nữa không anh? Nhưng nếu kết quả anh đúng thiệt là con ruột của ông nội thì… thì vợ chồng mình sẽ làm thế nào bây giờ? Công khai kết quả? Hỏi cho rõ ràng sự việc?
Vĩnh Ngôn đang rất là rối, cũng sẽ chẳng có ai hỗn loạn nhiều bằng anh lúc này. Nhưng sự việc đã đi tới bước này rồi, nếu anh vẫn cứ trốn tránh thì anh sẽ rất có lỗi với bản thân mình. Con người có gốc có gác, thà là không được công nhận nhưng nguồn gốc của mình thì mình vẫn phải làm cho rõ ràng. Chuyện anh là con của ai thì cũng đã không còn quá quan trọng nữa rồi, chỉ là anh không muốn phải sống trong thân phận mập mờ mãi như thế này, anh thật sự không muốn…
Đưa hai tay che mặt, Vĩnh Ngôn cố ngăn cảm xúc đang kích động dâng trào trong lòng, Vĩnh Ngôn vẫn cực kỳ nhẫn nại tâm sự với vợ, cũng giống như là đang nói với chính bản thân anh.
– Xét nghiệm chứ em, phải xét nghiệm để biết anh là ai, anh tới từ đâu chứ! Còn về chuyện có công khai hay không thì anh… anh chưa tính tới… Hiện tại anh chỉ muốn biết anh là ai, anh là con của ai… anh chỉ muốn biết như vậy thôi em à…
Vĩnh Ngôn khổ sở khôn xiết, nếu như anh không có vợ thì chắc lúc này anh đã suy sụp luôn rồi. Vì vợ vì con, vì tương lai của gia đình nhỏ, anh phải cố vực dậy tinh thần, cố trấn tĩnh bản thân để tìm ra sự thật về thân thế của anh. Chuyện thật như đùa, cứ nghĩ chỉ có trong phim, vậy mà hôm nay nó lại xảy tới với chính bản thân anh…
Anh cũng chưa nghĩ tới chuyện, nếu anh đúng thật là con của ông nội thì anh sẽ làm gì nữa? Bởi thân phận của anh kỳ cục quá, anh rõ ràng không muốn chấp nhận sự thật này, anh không muốn…
Sống bao nhiêu năm trên đời, vậy mà nguồn gốc thật sự của mình là từ đâu mà ra, thế mà anh cũng không được biết. Anh là đang quá thất bại hay là đang quá đáng thương đây… Anh… khổ sở quá… cũng tủi thân quá!!!
*
Bông còn phải chăm sóc cho mẹ thêm một ngày nữa, chiều nay cô mới có thể về lại nhà chồng. Vĩnh Ngôn vẫn đi làm, anh cũng không vì chuyện thân thế của mình mà ngừng cố gắng một ngày nào. Nhưng Bông biết, Vĩnh Ngôn dù có đi làm thì tâm trí anh cũng sẽ không được yên ổn một giây một phút nào. Bởi chuyện vi diệu như vậy đang xảy ra với bản thân anh, hỏi làm sao mà anh có thể tĩnh tâm để làm việc cho được….
Cô thương anh quá… nhưng cô lại không biết làm thế nào để giúp cho chồng cô nữa đây. Vốn dĩ cô đã định bữa nay sẽ về nhà gặp cô Út một chuyến để hỏi cho rõ đầu đuôi câu chuyện, nhưng mà Vĩnh Ngôn nhà cô lại không cho. Anh nói, anh sẽ xét nghiệm huyết thống trước, sau đó mới tính tới chuyện có nên ngồi xuống để nói chuyện với mọi người trong nhà hay là không. Bởi hiện tại anh không muốn ai biết chuyện này của anh, vì anh chưa đủ sẵn sàng để đối diện với sự thật.
Ngồi nửa ngày buồn chán trong nhà, đến giữa trưa thì dì Hà tới. Nhìn thấy dì Hà, Bông mừng như tìm được sổ gạo, cô vội vàng giao mẹ lại cho dì Hà rồi lập tức bắt xe về lại cồn Vàng. Cô cũng có nói với Vĩnh Ngôn nhà cô là cô về nhà trước, chiều anh đi làm về thẳng nhà là được, không cần mắc công vòng tới vòng lui đón cô.
Bông về lại nhà chồng, việc đầu tiên cô làm là đi tìm bà Út Chi. Nghe mọi người nói lại thì sáng nay bà Út Chi mệt trong người nên ở trên phòng nằm nghỉ, vậy nên Bông liền lên phòng tìm bà. Bông cũng không có ý định sẽ nói cái gì, cô chỉ là muốn gặp bà Út Chi, muốn thông báo là cô đã về, để cho bà yên tâm, không gọi cô hỏi thăm nữa.
Bông lên phòng tìm bà Út Chi, cô gõ cửa vài cái, cũng kêu lên vài tiếng nhưng lại không nghe thấy bà Út Chi trả lời. Cô lại gõ cửa, rồi gọi thêm vài tiếng nữa, vẫn thấy không bên trong có động tĩnh gì. Lúc này, cô liền lấy điện thoại ra để gọi cho cô Út, nhưng điện thoại đổ chuông hồi lâu mà vẫn không thấy ai nghe máy.
Linh tính không tốt đột nhiên dậy lên, Bông vội vàng đi tìm quản gia, yêu cầu quản gia cho cô mượn chìa khóa tổng để mở cửa xem thử. Lúc đi tìm quản gia cô cũng rất cẩn thận hỏi thăm người làm xung quanh, hỏi xem có ai nhìn thấy cô Út không, nhưng ai cũng trả lời là không thấy, ai cũng nghĩ là cô Út đang ở trên phòng.
Theo quản gia đi thẳng lên phòng cô Út, Bông hồi hộp lo lắng tới mồ hôi chảy đầy tay, tim cô đập rất mạnh, đập mạnh như muốn văng quả tim ra ngoài luôn vậy. Mãi tới khi cửa phòng được mở ra, Bông đứng bên ngoài cửa có thể nhìn rõ được bà Út Chi đang nằm ở trên giường, tim cô lúc này mới có thể đập chậm rãi được một chút…
Nhưng mà… hình như có gì đó không đúng lắm thì phải, sao cô Út lại không mở mắt nhìn cô? Đáng lý cô Út phải giật mình khi nghe thấy có người mở cửa phòng của bà ấy thì mới đúng chứ?
Cả Bông và quản gia đều nhận ra có điều khác thường, cả hai liền chạy thật nhanh vào bên trong. Đi thẳng tới bên giường, Bông lây lây bà Út Chi một hồi mà bà vẫn không có dấu hiệu hồi tỉnh. Hoảng hồn, cô liền đỡ bà ngồi dậy, nhưng thân thể bà lúc này mềm nhũn, hô hấp cũng rất yếu…
Bông kinh hoảng kêu tên bà Út Chi rất to, kêu bà rất lớn, cô còn lây bà thiệt mạnh để mong bà có thể mở mắt ra nhìn cô. Quản gia cũng hoảng hồn mà chạy đi tìm người tới giúp, thoáng chốc mọi người như ong vỡ tổ, ồn ào khủng hoảng hết cả lên.
Bà Út Chi được người làm cõng ra ngoài, Bông chạy theo sau bà, vừa chạy vừa khóc, nước mắt nhạt nhòa hết cả mặt. Cô sợ lắm, vừa sợ vừa gọi cho Vĩnh Ngôn, cô thông báo hung tin cho anh biết, nói loạn lên một hồi mới nói rõ được vấn đề đang xảy ra với cô Út…
Có thể tâm lý của mọi người không giống cô, bởi vì cô lúc này đang rất hoảng loạn, cũng hoang mang vô đối. Bởi rõ ràng vừa rồi… rõ ràng vừa rồi là cô Út Chi có tỉnh… có tỉnh lại một chút xíu… một chút xíu thôi. Nhưng thay vì sẽ nói cái gì đó liên quan tới sức khỏe của mình thì cô Út lại cố dốc hết sức bình sinh mà nói với cô ba chữ… ba chữ… là ba chữ… “mộ Quang Tiều”!
Mộ Quang Tiều… mộ Quang Tiều là gì? Nó có ý nghĩa gì? Là một địa danh hay là… tên của một cái mộ?
Nhưng tại sao… tại sao cô Út lại cố nói ba chữ này với cô? Cô Út đang có dụng ý gì? Đang muốn ám chỉ cái gì với cô đây?
Trời ơi, sao mọi chuyện lại diễn ra theo lối này? Sao đột nhiên đang yên đang lành mà cô Út lại xảy ra chuyện? Còn mộ Quang Tiều nữa… mộ Quang Tiều là cái gì? Là cái gì đây hả Trời?!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!