Bần Nữ Gả Nhà Giàu
Phần 43
Vĩnh Ngôn đã thông qua dì Hà giúp việc cho mẹ của Bông mà tìm hiểu được rất nhiều chuyện trước kia của gia đình vợ, kể cả những chuyện mà Bông đang giấu anh. Như những gì mà anh luôn tâm niệm, anh không hề giận vợ vì đã giấu anh, mà ngược lại anh càng thương vợ hơn vì cô đã phải chịu đựng tất cả mọi chuyện một mình…
Người ta nói mẹ vợ anh là người thứ ba, mẹ vợ anh không được bình thường, vợ anh là con của kẻ giật chồng… Anh nghe kể lại mà thấy thương cho vợ anh lắm, cũng xót cho số phận bi ai của mẹ vợ. Mặc dù không có ai diễn giải nhưng anh lại tin là mẹ vợ anh không như những gì mà người ta nói. Bởi một người thần trí không được bình thường thì không thể nào giật chồng người khác được, chuyện này rất phi lý!
Hai vợ chồng Bông đêm qua ngủ ở khách sạn, tới sáng ra thì đi xem xét một ngôi nhà của Vĩnh Ngôn, quyết sẽ chọn ngôi nhà này làm nơi ở trong tương lai cho mẹ của Bông. Vốn dĩ Vĩnh Ngôn muốn cho mẹ vợ vào ở một ngôi nhà to hơn, nhưng tình hình cấp bách, anh không chuẩn bị kịp, vậy nên chỉ có thể để mẹ vợ vào ở trước trong một ngôi nhà nhỏ.
Sau một buổi sáng quần quật dọn dẹp và mua sắm thêm đồ đạc trong nhà, phải tới đầu giờ chiều, Bông mới có thể đón mẹ cô tới ở. Bông cũng có liên hệ với dì Hà, khoảng hai ngày nữa, dì Hà sẽ tới đây để chăm sóc cho mẹ của Bông. Tất nhiên, nơi ở đều được bảo mật, và dì Hà cũng đồng ý sẽ ở đây luôn với mẹ của Bông, chăm sóc cho mẹ Bông tới hết đời.
Ăn qua loa bữa cơm, sau đó cho mẹ đi ngủ, đợi sau khi mẹ ngủ say, Bông mới trở ra ngoài để tìm Vĩnh Ngôn. Ngồi cạnh bên chồng, Bông buồn bã thở dài một hơi, cô quay sang nhìn chồng mình, có chút cảm giác có lỗi, cô nói.
– Em thực sự không muốn giấu anh chuyện của mẹ đâu, em chỉ là đang tìm cơ hội thật tốt để nói với anh. Em định là sau khi đưa mẹ đi, em sẽ tìm cơ hội thích hợp để đưa anh tới gặp mẹ. Cũng không nghĩ là mọi chuyện lại thành ra như thế này, gây phiền phức cho anh. Em… cho em xin lỗi anh nha chồng!
Vĩnh Ngôn không hề có một chút khó chịu nào, anh ngược lại còn sợ Bông buồn rồi ảnh hưởng đến tinh thần của cô và con. Vội vàng ôm vợ vào lòng, anh dỗ dành vợ, nhỏ nhẹ mà an ủi cô.
– Không, anh không giận, càng không thấy em có lỗi gì hết đó vợ. Ai cũng sẽ có những bí mật riêng khó nói mà, em là chưa nói chứ không phải là không nói. Mà đã là chưa nói thì có lỗi gì đâu, không có lỗi gì hết. Hiện tại em phải thật vui vẻ, thật thoải mái tinh thần để chăm sóc cho mẹ, còn nuôi đứa nhỏ trong bụng nữa. Em bây giờ đang hít thở vì hai người lận đó, không phải chỉ có một mình thôi đâu…
Bông nhìn chồng mình, cô cảm động tới muốn khóc, nước mắt cũng muốn chảy ra ngoài luôn rồi. Cố hít vào mấy hơi để ngăn không cho bản thân phải khóc, cô ôm lấy chồng, nũng nịu mà nói.
– Em có bầu… dễ xúc động quá… có chút xíu cũng thấy muốn khóc… trước kia em không có bánh bèo vậy đâu anh…
Ngôn cưng chiều vợ, anh ôm chặt lấy cô, vuốt ve lưng cô dỗ dành.
– Rồi… anh biết rồi mà… không khóc… ngoan… không khóc nha em! Cuộc đời này còn bao nhiêu thăng trầm, gặp chuyện gì cũng khóc thì em sẽ hết nước mắt luôn đó. Cố gắng lên, vẫn luôn có anh ở đây mà, anh luôn ở bên cạnh em, luôn luôn bên cạnh em và con.
Vĩnh Ngôn lại tốn thêm chút thời gian để dỗ dành an ủi vợ, mà Bông cũng chỉ tâm trạng một chút thôi, lát sau liền trở về như bình thường, còn cười tươi vì bị chồng chọc ghẹo.
Nói qua lại vài câu, Bông liền quay trở lại chủ đề chính, cô lúc này mới nghiêm túc mà bàn với Vĩnh Ngôn vài chuyện.
– Anh nè, chuyện của mẹ anh cũng biết rồi, vậy nên em có chuyện này muốn anh điều tra giúp em.
– Ừm, nói đi em, anh sẽ làm.
Bông cũng không do dự gì, cô nhanh chóng nói ra khuất tất ở trong lòng mình.
– Mẹ em… bà rất tâm niệm hai chữ “Thiều Hoa”. Trước kia em chỉ là nghi ngờ thôi, nghi ngờ mẹ là vì một nguyên nhân đặc biệt nào đó mà mới phải tới cồn Vàng rồi gặp được cha em, vậy nên em vẫn luôn âm thầm điều tra về hai chữ Thiều Hoa này, để xem thử ẩn sau tâm niệm của mẹ em là thứ gì. Nhưng hôm qua lúc nghe cha nói mẹ là được cha mua về, em càng tin chắc sự nghi ngờ của em là chính xác. Em nghĩ là mẹ em… bà có một thân phận nào đó liên quan tới hai chữ Thiều Hoa. Vậy nên anh giúp em điều tra về hai chữ này được không anh, xem thử xem có địa danh nào, hay là vùng đất nào có liên quan tới hai chữ này… nha anh?
Vĩnh Ngôn vừa nghe liền hiểu ý của vợ, anh nhanh chóng gật đầu đồng ý.
– Anh hiểu rồi, anh sẽ cho người điều tra. Ngoài cái tên Thiều Hoa, mẹ còn hay nhắc tới chuyện gì, hay nhắc tới tên của ai nữa không em?
– Dạ không. Bình thường mẹ em rất hiếm khi tỉnh táo, bà còn không nhớ em là con gái của bà nữa mà. Lúc em còn nhỏ thì bà đỡ hơn, nhưng dù cho có đỡ hơn bao nhiêu thì bà cũng không biết gì về bà cả, bà chỉ thường nhắc hai chữ Thiều Hoa này thôi anh. Thông tin về mẹ em mơ hồ lắm, ngoài nghe người ta kể về mẹ thì em chưa nghe mẹ kể về mẹ bao giờ. Mà những gì người ta kể về mẹ thì có tốt bao giờ đâu, vậy nên em ít khi muốn nghe.
Vĩnh Ngôn đột nhiên nghĩ tới cha vợ, anh bèn thử dò hỏi tâm tư của Bông một chút.
– Em có nghĩ là… cha biết hết mọi chuyện nhưng cố tình không nói không hả em? Mình có cần về gặp cha một chuyến không?
Nhắc tới cha, Bông vừa buồn mà cũng vừa phẫn nộ. Trên người cô vẫn còn đau, vẫn còn nỗi đau do cha cô đánh, vậy nên cô nghĩ không thông, cũng không muốn nghĩ cho thông suốt. Cô biết chắc chắn là cha cô đang che giấu một bí mật nào đó, nhưng cô bây giờ không muốn gặp ông, càng không muốn nhờ vả ông. Cô không hận cha, nhưng cô không muốn gặp cha cô, vì cô sợ gặp ông rồi, cô sẽ lại phải ghét ông, cô không muốn mang tội bất hiếu.
– Em… không muốn gặp cha… cũng không muốn nhờ cha chuyện gì nữa. Mà nếu em có tới gặp thì cha cũng sẽ không nói gì đâu, tính cha bảo thủ độc tài lắm… cha sẽ không buông tha cho mẹ đâu…
Vĩnh Ngôn cũng chỉ là muốn hỏi thử Bông, nếu cô không thích thì anh sẽ không nhắc tới nữa. Trước mắt anh sẽ điều tra về chuyện của mẹ vợ, nếu như trường hợp không thể điều tra được gì thì anh mới tính đến chuyện tới gặp cha vợ sau. Còn nếu sẽ điều tra ra được gì đó thì thôi vậy, anh cũng không muốn đi gặp mặt người đã hành hung vợ anh.
Chuyện của mẹ Bông tạm thời quyết định như vậy, vợ chồng Bông sẽ ở lại nhà ở huyện để chăm sóc mẹ Bông cho tới khi nào dì Hà đến nhận việc. Đáng lý Bông không cần ở đây chăm sóc mẹ cũng được, vì Vĩnh Ngôn đã cử người tới giúp. Nhưng vì Bông cảm thấy không yên tâm nên cô mới đòi ở lại, mà Vĩnh Ngôn thì chiều vợ, vậy nên anh cũng ở lại cùng vợ.
Về phần cha Bông, nghe ông nội Bông gọi tới thì bảo là cha Bông đổ bệnh nặng muốn được gặp mẹ Bông. Nhưng ý Bông đã quyết, cô sẽ không để cho cha cô được gặp lại mẹ cô, hai người họ dây dưa dằn vặt nhau như thế là đủ rồi, không cần thiết phải dây dưa thêm nữa. Phần đời còn lại, Bông muốn cha trả tự do cho mẹ, như là trả cá về cho nước, trả chim về cho trời… không hẹn và cũng không cầu ngày tương phùng!
*
Bông chăm mẹ tới ngày thứ hai thì bà Út Chi gọi tới hỏi thăm. Bông với Vĩnh Ngôn đã thống nhất từ trước, nếu ai có gọi tới hỏi thì sẽ nói là Vĩnh Ngôn đưa Bông ra ngoài chơi vài ngày cho khuây khỏa, cũng không nhắc tới chuyện mẹ của Bông.
Cô Út chắc là sợ Bông vì chuyện của Hạnh Thảo mà buồn rầu, vậy nên bà nói chuyện toàn ẩn ý khuyên nhủ Bông, khuyên Bông đi chơi vài bữa rồi nhớ về, đừng đi lâu quá ông nội sẽ để ý. Bông biết cô Út đang lo sợ chuyện gì, vậy nên cô cũng nói khéo cho bà an tâm, cô nói một hai ngày nữa cô sẽ về, cũng sẽ không đi chơi quá lâu.
Bông cũng có hỏi về tình hình của Vĩnh Khang, bà Út nói Vĩnh Khang tốt hơn nhiều lắm rồi, ít khóc, chịu ngủ, chịu bú, vậy nên mọi người trong nhà cũng thoải mái hơn. Có điều là chuyện cái nôi gỗ với bột tro cốt vẫn chưa tìm ra thủ phạm, hiện tại cả bà Út và má chồng Bông đều đang nghi ngờ bà Ba, chỉ là vẫn chưa tìm ra được bằng chứng để định tội được bà ấy.
Mà Bông nghĩ sẽ rất khó tìm đuợc bằng chứng để định tội bà Ba, kể cả nếu là Lựu làm thì cũng rất khó để bắt tội được. Ai chứ mẹ chồng nàng dâu nhà bà Ba là âm mưu kinh khủng lắm, nếu làm chuyện ác mà dễ dàng bị phát hiện như vậy thì còn gì là cái danh “thảo mai” của bà Ba nữa chớ?!
*
Tối hôm nay, Vĩnh Ngôn về khá muộn, lúc anh về đã là khuya, ở bên ngoài cũng không còn một nhà nào sáng đèn. Bông rõ ràng nhìn thấy Vĩnh Ngôn là có tâm sự, hình như anh còn uống chút rượu bia, vậy nên cô mới ráng dỗ dành hỏi cho ra chuyện.
Chật vật một lúc khá lâu thì Vĩnh Ngôn nhà cô mới xìu lòng mà chịu nói ra tâm sự đang chất chứa ở trong lòng anh. Anh không nhìn thẳng vào mắt cô mà lại ôm cô, anh ôm cô rất chặt, cằm anh đặt trên vai cô, anh nói trong nghẹn ngào đầy chua xót.
– Em ơi… anh… anh không phải là con ruột của cha má mình. Anh cứ tưởng anh chỉ không phải là con của má thôi, nhưng mà không ngờ, anh cũng không phải là con của cha. Vậy anh là ai… anh là con của ai hả em? Anh là con của ai đây hả em?
Bông thoáng giật mình khi nghe Vĩnh Ngôn nói ra những lời này, mặc dù cô đã biết trước sự thật nhưng khi nghe chính miệng chồng cô nói, cô vẫn cảm thấy xót xa một cách gì đó rất khó tả..
Cô ôm lấy Vĩnh Ngôn, ôm rất chặt, chặt nhất có thể. Cô biết anh đang đau lòng lắm, phải như thế nào thì một người mạnh mẽ như anh mới đột nhiên ôm lấy cô mà nói những lời yếu đuối như thế này? Nếu anh không khổ sở thì anh đã không giấu mặt trên vai cô, anh trước giờ chưa từng trốn tránh cô như vậy mà…
Bông nghe Vĩnh Ngôn hỏi mà cô sầu đến muốn oà khóc, cô vuốt ve tấm lưng anh, nhất thời cũng không biết phải nói với anh cái gì để an ủi được tâm trạng khốn cùng của anh vào lúc này. Nhưng ngay khi mà cô vừa chuẩn bị được một vài từ ngữ để an ủi Vĩnh Ngôn thì Vĩnh Ngôn nhà cô lại tung ra thêm một thông tin mang tính chất khủng hoảng khác nữa. Mà lần này thì Bông không đỡ được, cô thật sự là chưa từng ngờ tới thông tin này, thật sự là chưa từng…
– Hoa… em có tin được không… có tin được chuyện… anh và cha anh có huyết thống là anh – em với nhau không hả em? Vậy anh là ai? Anh là con của ai? Là con của ai mà lại có huyết thống anh em với cha của mình? Anh… anh là con của ông nội sao? Không phải như vậy đâu đúng không em? Làm gì có chuyện như vậy… làm gì lại có chuyện như vậy được… Anh không tin!!!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!