Bần Nữ Gả Nhà Giàu - Phần 53
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
252


Bần Nữ Gả Nhà Giàu


Phần 53


Lúc Vĩnh Ngôn có mặt ở nhà thì mọi người đã tập trung hết ở trong phòng, Bông cũng đã có mặt từ khi nãy. Nhìn thấy Vĩnh Ngôn xuất hiện, ông nội Chiến liền kêu người đỡ ông ngồi dậy. Tay ông với lên, phẩy phẩy gọi Vĩnh Ngôn lại gần bên cạnh ông. Đợi Vĩnh Ngôn đi tới, ông liền nắm lấy tay Vĩnh Ngôn, giọng nói của ông run run, khàn khàn rất khó nghe.
– Ngôn… con về rồi hả Ngôn?
Vĩnh Ngôn ngồi cạnh ông nội Chiến, nghe ông hỏi, anh gật gật đầu, cảm xúc trầm lặng đến khác thường.
– Dạ, con về rồi…
Ông nội Chiến thường ngày rất khỏe mạnh và minh mẫn, lúc này ngã bệnh nặng nên trông vô cùng yếu ớt và xanh xao. Ông nắm lấy tay Vĩnh Ngôn, vành mắt ông đột nhiên đỏ lên, giọng đã run, giờ còn run hơn.
– Xin lỗi con… ta thực lòng xin lỗi con… ta có lỗi với mẹ con con… ta có lỗi nhiều lắm…
Vĩnh Ngôn không trả lời, mà thực ra anh cũng không biết phải nói cái gì vào lúc này nữa. Tay anh nắm tay ông nội Chiến rất chặt, vẫn nắm chặt như khi nhỏ anh thường nắm tay ông để ông dắt anh đi chơi. Chỉ có điều cái nắm tay lần này là với một thân phận khác, chứ không phải còn là cháu nội của ông nữa…
Ông nội Chiến xúc cảm nặng nề mà nhìn Vĩnh Ngôn, chưa bao giờ ông cảm thấy có lỗi như hiện tại. Ông thương Vĩnh Ngôn lắm, trước đã thương, lúc này lại còn thương hơn gấp nhiều lần. Rõ ràng là ông không biết, ông không biết Vĩnh Ngôn là con trai ruột của ông. Lúc phát hiện ra sự thật, lòng ông đau đớn như có ngàn vết dao đâ-m xuyên từng cơn vậy…
Trời ơi… ông thật sự không thể ngờ… không thể ngờ đứa cháu tội nghiệp của ông lại chính là con trai ruột của ông. Vĩnh Ngôn là con của ông và Huyền… thằng bé là con trai ruột của ông…
Nước mắt không thể kìm lại đuợc, ông nội Chiến cứ thế mà rơi nước mắt. Tay ông vẫn nắm chặt tay Vĩnh Ngôn, nắm chặt như đây là lần cuối có thể được nắm tay anh vậy. Nước mắt hoà cùng cảm xúc dâng trào, gắng gượng lắm ông mới có thể hỏi được một câu rõ ràng.
– Ngôn… có hận cha không con?
Vĩnh Ngôn lắc đầu, anh lắc đầu không một chút do dự.
– Dạ không… con không hận…
Ông nội Chiến như yên tâm được phần nào, lúc này, ông lại hỏi.
– Con biết… mẹ con là ai mà… phải không con?
Vĩnh Ngôn vẫn trước sau như một, anh gật đầu, trả lời vô cùng ngắn gọn.
– Con biết… con có tới viếng mộ bà ấy… một lần…
Tới đây, khi nghe Vĩnh Ngôn trả lời như vầy, ông nội Chiến lúc này mới thật sự cảm thấy yên tâm trong lòng. Ông biết là Vĩnh Ngôn còn rõ ràng mọi chuyện trước cả ông, nhưng mà nếu không hỏi như vầy thì ông sẽ cảm thấy không yên, cũng cảm thấy lo lắng không nguôi. Mãi cho tới bây giờ, khi đã sống gần hết một đời người, cứ ngỡ khi gần đất xa trời sẽ không vướng bận điều gì thì nay lại phải vướng bận Vĩnh Ngôn. Ông thật sự không trách con gái ông vì đã giấu giếm sự thật này, nhưng nếu như để ông biết được sự thật sớm hơn thì ông đã có thể bù đắp cho Vĩnh Ngôn nhiều hơn. Và có lẽ bây giờ ông cũng sẽ không cảm thấy đau lòng, không cảm thấy hối tiếc và khổ tâm nhiều tới như thế này…
Cảm xúc kích động dâng cao, ông nội Chiến như lấy hơi lên, hơi thở của ông có phần khó nhọc, ông chủ Lực phải ở bên vuốt ngực cho ông không ngừng. Tay vẫn nắm chặt lấy tay Vĩnh Ngôn không muốn buông, ông nghẹn ngào mà nói trong khó nhọc.
– Ngôn… đừng trách chị con… chị con làm như vầy cũng là vì có nguyên do của nó. Chị con chắc cũng không muốn tráo đổi thân thế của con đâu… chị con cũng thương con lắm…
Nhìn thấy cha mình bắt đầu nói chuyện khó khăn, Vĩnh Ngôn dù có vững tâm tới cỡ nào thì cũng không nhịn được mà đỏ vành mắt. Anh biết thời gian của anh và cha không còn nhiều nữa, nhận lại được cha là vui lắm rồi, anh cũng không dám giận hờn gì ai, cũng không muốn trách móc truy cứu trách nhiệm của ai nữa cả…
– Con hiểu mà… con không trách ai hết… con không có trách ai đâu…
Ông nội Chiến khẽ gật gù, ông lúc này lại quay sang nhìn con trai lớn. Những gì dặn dò thì lúc nãy ông cũng đã dặn dò rồi, chỉ là vẫn chưa cảm thấy yên tâm, ông cố nhắc lại một lần nữa.
– Lực… nhớ những gì cha dặn chưa con? Phải thương em… thương mấy đứa em… nhất là phải đối xử công bằng với… Vĩnh Ngôn…
Ông chủ Lực cũng ngập tràn trong xúc động, ông gật gật đầu cho cha yên tâm, cũng không quên hứa hẹn.
– Con nhớ rồi mà cha… con sẽ thương các em… cũng sẽ đối xử công bằng và tử tế với tụi nó. Vĩnh Ngôn cũng từng là con trai của con mà cha… con làm sao không thương nó cho được…
Có câu nói này của con trai lớn, ông nội Chiến như an tâm rất nhiều. Ông thật sự đã thấm mệt rồi, lúc này cũng chỉ có thể nói thêm được vài câu. Lại quay sang nhìn Vĩnh Ngôn, nhìn đứa con trai tội nghiệp, ông lại khóc, vừa khóc, ông vừa run rẩy mà khẩn cầu.
– Ngôn à… con gọi cha một tiếng cha đi con… gọi cha cho cha an lòng đi con…
Vĩnh Ngôn cũng xúc động tới ứa nước mắt, bình thường anh đã rất thương ông nội, bây giờ khi phát hiện ra ông nội mới chính là cha ruột của anh, tình yêu thương của anh dành cho ông còn nhiều hơn gấp bội. Là cha cũng được, là ông nội cũng được, là gì thì anh cũng thương mà, anh thực sự thương người đàn ông này rất rất nhiều…
Ông chủ Lực thấy Vĩnh Ngôn vẫn im lặng chưa chịu gọi “cha”, ông liền vỗ nhè nhẹ lên vai anh, nghẹn giọng mà khuyên nhủ.
– Gọi cha đi em… đừng để cha buồn…
Ông nội Chiến nước mắt nhạt nhoà, mà Vĩnh Ngôn cũng đã rơi nước mắt từ khi nào không biết. Lần đầu tiên trong cuộc đời, Vĩnh Ngôn phải trải qua cái loại cảm xúc vui sướng xen lẫn bi thương kỳ lạ như thế này. Anh là vừa hạnh phúc khi được nhận lại cha, mà cũng vừa đau xót khi biết bản thân mình sẽ không thể được gần cha nhiều thêm nữa…
Một cái nắm tay không đủ để thổ lộ tình cảm, Vĩnh Ngôn lúc này liền ôm chầm lấy cha mình, anh khóc, nấc quãng nghẹn ngào từng hồi.
– Cha… cha ơi! Con đã không có mẹ rồi… con chỉ còn cha thôi… Cha đừng bỏ con nha cha… con chịu không nổi đâu cha… cha đừng bỏ con nha cha… nha cha!
Ông nội Chiến đau đớn tới thắt ruột thắt gan, ông dang tay ôm chặt lấy Vĩnh Ngôn vào lòng, vuốt ve dỗ dành như khi Vĩnh Ngôn còn bé. Trong những giây phút ngắn ngủi còn hơi sức, ông cố gắng hứa cho con yên lòng. Chỉ là ông cũng không biết lời hứa này của ông có thể thực hiện được hay là không đây nữa…
– Ừ cha hứa… cha hứa sẽ không bỏ rơi con… cha hứa sẽ đưa con tới thăm mộ mẹ con… cha hứa mà… cha hứa mà con…
Ông nội Chiến cứ ôm Vĩnh Ngôn như vậy, mãi cho tới khi trong phòng rộ lên tiếng khóc thút thít của mọi người thì cũng là lúc ông nội Chiến đuối sức, không còn đủ hơi để nói chuyện nữa, phải can thiệp thở máy. Ông nội Chiến cứ nằm như vậy, hai mắt nhắm nghiền, không có máy thở thì sẽ không thể duy trì mạng sống được nữa…
Cũng không ai rõ ông nội Chiến bị bệnh gì, bác sĩ cũng chẩn đoán là ông bị bệnh của người già, cũng không thể đưa ông đi kiểm tra tổng quát vào lúc này vì sợ sức khỏe ông không thể trụ được. Hiện tại trong phòng ông vẫn luôn có bác sĩ canh chừng túc trực, mọi người đều đồng thuận là còn nước còn tát, không một ai muốn bỏ cuộc vào lúc này.
Chỉ mới đây thôi, ông nội Chiến vẫn còn rất khỏe, vậy mà bây giờ lại ngã xuống như vậy, chuyện này thật sự khiến cho mọi người trở tay không kịp. Vĩnh Ngôn cũng chỉ mới nhận lại cha, còn chưa kịp hưởng được niềm vui của sự trùng phùng thì lại phải đối diện với hiện thực tàn khốc là có thể mất cha vào bất cứ lúc nào. Bất hạnh… số phận của Vĩnh Ngôn thật sự là quá bất hạnh rồi!
*
Ông nội Chiến ngã xuống vẫn còn chưa biết tình hình ra sao thì ngay trong ngày hôm đó, ông chủ Lực đã liền ra lệnh thả bà Trâm ra ngoài. Và theo như ý của ông chủ Lực thì do hiện tại trong nhà đang rất rối, cần người quản lý quán xuyến trong ngoài, vậy nên mới tạm thời thả bà Trâm ra để bà ấy giúp đỡ quản lý.
Bà Ba tất nhiên là không đồng ý chuyện này, bà cật lực phản đối, không đồng ý cho thả bà Trâm ra ngoài. Thế nhưng ý của ông chủ Lực đã quyết, dù cho có mười bà Ba đứng ra phản đối thì cũng không thể cản được quyết định của ông ấy. Hiện tại ông chủ Lực là lớn nhất, lệnh của ông ấy cũng là mệnh lệnh tối cao ở trong nhà, bắt buộc mọi người phải nghe theo.
Thế là chỉ mới một ngày kể từ lúc ông nội Chiến ngã xuống, trong nhà liền xảy ra tranh chấp mâu thuẫn. Chỉ có điều những mâu thuẫn này chỉ là mâu thuẫn nhỏ, một khi mà ông nội Chiến thực sự không còn trên đời này nữa thì tranh chấp lớn mới thực sự xảy ra. Hiện tại ai cũng đều quan tâm tới di chúc của ông nội Chiến để lại, thế nhưng khi ông nội Chiến vẫn chưa mất thì di chúc vẫn sẽ không được công bố.
Trong nhà đang chia thành ba phe rõ rệt, thứ nhất là phe của bà Trâm, thứ hai là phe của Bà Ba, và thứ ba chính là phe của Bông. Nói Bông cũng là một phe thì có hơi oan cho cô, nhưng sự thật đúng là như vậy, bởi vì cô không đồng ý về với phe của hai người kia, vậy nên một mình cô sẽ là một phe riêng biệt.
Vợ chồng Vĩnh Ngôn đột nhiên bị kéo vào cuộc chiến gia tộc mà cả hai vợ chồng đều không có ý định sẽ tham gia. Thế nhưng ở trên đời này, không phải cứ hiền lành với thiên hạ là thiên hạ sẽ đối tốt với mình. Vậy nên, có những việc dù muốn dù không thì vẫn phải đối mặt, nhất nhất không được cúi đầu!

Yêu thích: 5 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN