Bần Nữ Gả Nhà Giàu
Phần 55
Vĩnh Ngôn đã ngồi trong phòng ông nội Chiến được hơn nửa giờ đồng hồ rồi, tay anh đang cầm chiếc chìa khóa tủ bí mật, trong đầu cứ lóe lên suy nghĩ là sẽ tìm và mở chiếc tủ bí mật ra xem trước, mặc dù anh cũng chưa biết chiếc tủ bí mật kia là đang ở đâu. Anh rõ là có phân vân, nửa muốn mở tủ, nửa lại không dám. Bởi anh vẫn luôn nhớ lời bà Út đã căn dặn anh rất kỹ, bà nói là phải khi cha anh ngã xuống thì anh mới có quyền được mở chiếc tủ này ra xem. Còn nếu cha anh vẫn còn sống, anh tuyệt nhiên không có quyền được mở.
Nhưng mà, anh tò mò quá! Bởi thứ ở trong chiếc tủ này, có khả năng rất lớn liên quan tới thân thế của mẹ vợ anh. Mà chuyện của mẹ vợ anh lại cực kỳ phức tạp, có khi còn liên quan tới cả hạnh phúc tương lai của vợ chồng anh nữa…
– Ngôn…
Đang còn đắm chìm trong suy nghĩ thì đột nhiên có người kêu tên, qua giọng nói, Vĩnh Ngôn có thể nhận biết được là ông chủ Lực vừa đi vào phòng. Bình tĩnh xoay người nhìn lại, Vĩnh Ngôn nhìn anh trai mình, tay nhanh chóng đút vào trong túi quần, giấu chiếc chìa khóa vào trong túi.
– Anh Hai!
Ông chủ Lực nhìn Vĩnh Ngôn, ông rõ ràng nhìn thấy Vĩnh Ngôn có gì đó rất khác biệt, thế nhưng khác biệt cụ thể như thế nào thì ông lại không biết. Bước tới gần Vĩnh Ngôn, ông vừa quan sát tình hình của ông nội Chiến, vừa nhẹ giọng hỏi Vĩnh Ngôn.
– Bữa nay em không đi làm à? Anh nghe bác sĩ nói… em vào thăm cha cũng đã lâu lắm rồi… có chuyện gì sao?
Vĩnh Ngôn vẫn rất điềm tĩnh, anh nhìn anh trai mình, bình tĩnh mà trả lời.
– Em cũng sắp tới giờ đi làm rồi, bữa nay tại vì em nhớ cha, muốn được gần cha nhiều hơn nên em ở lâu thêm chút…
Ông chủ Lực khẽ nheo nheo mi tâm, tâm tình ông cũng dịu theo lời nói này của em trai. Nghĩ cũng thấy có chút buồn cho Vĩnh Ngôn, ông liền vươn tay vỗ vỗ vào vai em trai mà an ủi.
– Anh biết em đang rất buồn… nhưng tuổi của cha cũng lớn rồi… thôi thì đừng suy nghĩ nhiều… anh em mình cứ còn nước thì còn tát vậy…
Vĩnh Ngôn khẽ gật đầu, anh cũng hiểu ý của ông chủ Lực, chỉ là trong lòng anh vẫn còn nuối tiếc nhiều lắm, nuối tiếc vì sao không nhận lại cha sớm hơn. Nhìn cha nằm đây với những thiết bị y tế bao vây, lòng anh khó chịu nhiều lắm. Nghĩ lại thời gian trước lại thấy trách bản thân mình, trách mình vì sao lại từng có cái suy nghĩ sẽ không nhận lại cha, để rồi bây giờ cảm thấy hối hận khôn xiết. Dẫu biết con người rồi ai cũng phải trải qua sinh lão bệnh tử, thế nhưng khi nghĩ tới cảnh cha con chia lìa, ruột gan anh lại vô thức mà quặng thắt từng cơn…
Càng nghĩ càng thấy hoảng hốt trong lòng, Vĩnh Ngôn hít sâu vào một hơi, anh cố kìm nén cảm xúc đang dần kích động. Anh xoay lại nhìn cha một chút, sau đó mới quay sang nói với anh trai.
– Em hiểu mà… Thôi, em đi làm trước, chiều về sẽ nói chuyện với anh sau.
– Ừ, cứ an tâm mà làm việc, cha có chuyện gì anh sẽ báo với em ngay.
– Dạ!
Nói rồi, Vĩnh Ngôn liền cất bước rời đi. Chỉ là khi anh vừa mới đi được một hai bước thì lại nghe thấy giọng của ông chủ Lực vang lên, ông ấy gọi anh lại rồi hỏi.
– À Ngôn này, mấy bữa nay em có thấy bà Út đâu không?
Nghe anh trai đột nhiên hỏi tới bà Út, Vĩnh Ngôn khẽ giật mình, thế nhưng anh vẫn tỏ ra rất bình thường, không dám để hở ra một chút cảm xúc nào khác lạ.
– Bà Út? Anh nhắc em mới nhớ… mấy bữa nay em cũng không có gặp. Hay để em gọi cho bà Út, anh cần tìm bà Út có chuyện gì quan trọng hả anh?
Ông chủ Lực khẽ lắc đầu, thần sắc ông nghiêm lại, có chăng là biểu cảm vẫn rất thản nhiên.
– Cũng không có gì quan trọng đâu, nếu em gặp được bà Út thì nói anh biết. Chẳng là có mấy chuyện lặt vặt trong nhà mà anh muốn hỏi bà Út ấy mà.
– À, nếu vậy để lát em gọi thử cho bà Út, có gì em báo lại cho anh sau. Chắc là bà Út có công chuyện riêng gì đó, em nghĩ vậy.
– Ừ, chắc là vậy rồi. Vậy thôi em đi làm đi, đi đường cẩn thận.
– Dạ!
Nghe Vĩnh Ngôn nói như thế, ông chủ Lực cũng không hỏi thêm nữa. Sau khi Vĩnh Ngôn rời đi rồi, trong phòng chỉ còn lại ông và ông cụ Chiến. Ông chủ Lực cứ đứng như vậy nhìn cha mình, sâu dưới đáy mắt ông là vô vàn những nỗi chua xót tiếc thương, nhưng cũng kèm theo đó là chút gì đó ẩn ý mưu mô toan tính…
Ông cũng thương Vĩnh Ngôn chứ, nhưng mà những gì vợ ông nói cũng không có sai, ông không thể để tài sản của cha ông trôi hết về chỗ của đứa con riêng này được. Nếu Vĩnh Ngôn là con chung của cha má ông thì ông sẽ không nói, nhưng đây là con riêng, là con riêng của cha ông và người đàn bà đó…
Ngày đó ông phản đối cha ông tới với người đàn bà này quả thực là không sai mà. Tới cuối cùng thì bà ta cũng khôn tính được tài sản của cha ông, bằng cách là cố tình sinh ra Vĩnh Ngôn mà không hề báo cho cha ông biết. Lại còn thêm cả đứa em gái khờ khạo quá mức tin người của ông nữa, chính Út Chi đã tiếp tay cho mụ Huyền tạo nên kết cục khó xử ngày hôm nay. Vậy nên cũng không thể trách ông tuyệt tình quá với Vĩnh Ngôn, bởi dòng máu không chính thống thì mãi mãi cũng là không chính thống, sự thật này là không thể phủ nhận được.
Thật ra, ông cũng không sợ Vĩnh Ngôn có thể làm gì được ông, bởi một phần kinh tế của Nguyễn Vĩnh là do cha con ông đang quản lý, Vĩnh Ngôn sẽ rất khó mà lật đổ được cha con ông. Nhưng trong lòng ông vẫn thấy lo lắng rất nhiều, nhất là khi cha ông vẫn chưa kịp công bố là sẽ giao lại cổ vật quý cho ai?
Lý do vì sao ông lại quan tâm tới cổ vật quý là vì… chỉ cần có cổ vật quý của cha ông trong tay thì ông sẽ không còn sợ bất kỳ một thế lực nào nữa, kể cả mẹ con Vĩnh Tân có hợp sức lại cùng Vĩnh Ngôn để đấu lại ông thì ông cũng không sợ. Một khi có được cổ vật quý thì ông có thể nhờ vả được sự giúp đỡ của nhà họ Lê. Mà đã có được sự giúp sức của nhà họ Lê thì ông sẽ không cần lo tới chuyện di chúc sẽ được chia như thế nào. Giả sử nếu như ông không được chia trong di chúc thì ông cũng không cần phải tranh giành gì, bởi ông có thể nhờ tới quyền lực của Lê gia mà dễ bề thâu tóm được hết tài sản của Nguyễn Vĩnh về phần ông…
Mà nhắc tới chuyện này thì ông lại thấy bất an ở trong lòng, bởi ông cứ có cảm giác là cha ông sẽ không giao lại cổ vật quý này cho ông. Chưa kể tới chuyện, bà Út bạn tri kỷ của cha ông đột nhiên lại biến mất vào ngay lúc này. Mà sự mất tích này của bà Út càng làm cho ông cảm thấy bồn chồn không yên được…
Bà Út… ông phải nhanh chóng tìm cho ra bà ấy mới được… phải tìm ra trước khi Vĩnh Ngôn hoặc là mẹ con Vĩnh Tân tìm thấy được bà ấy trước!
*
Vĩnh Tân đưa bà Ba ra ngoài huyện ăn nhà hàng, lúc đi chỉ có hai người, nhưng trong phòng kín lúc này lại có tới ba người…
Vĩnh Tân ngồi gần bên Hạnh Thảo, anh ta chăm chú nghe mẹ và Hạnh Thảo bàn chuyện, mặc dù trước giờ chưa từng đề cao phụ nữ, nhưng anh ta phải công nhận một điều là… Hạnh Thảo quả thực là một người thủ đoạn có thừa!
Hạnh Thảo nhàn nhã nhâm nhi sủi cảo, cô cắn một cái, sau đó lại nhếch nhẹ khóe môi mà nói với bà Ba.
– Bác gái không cần phải lo, cũng không nhất thiết phải lôi kéo vợ Vĩnh Ngôn về phe mình. Theo con thấy thì vợ chồng Vĩnh Ngôn sẽ không có ý tranh đâu, nếu có thì cũng sẽ do ông cụ Chiến tự muốn để lại cho bọn họ, hai người họ sẽ không tranh.
Bà Ba không tin tưởng lắm, bà nhìn Hạnh Thảo, lo lắng mà nói.
– Nhưng con quên Vĩnh Ngôn cũng từng là con trai của ông Lực à? Lỡ như ông ấy có cách kéo Vĩnh Ngôn về phía ông ấy thì sao? Một ông Lực và thằng nhóc nhỏ Vĩnh Khang đã khó đấu, nếu càng thêm Vĩnh Ngôn nữa thì c-hết thiệt chớ không có giỡn, mình khó mà đấu lại được.
Hạnh Thảo rất tự tin, cô một chút lo lắng cũng không có, ngược lại còn nói với biểu cảm rất thoải mái.
– Bác yên tâm, ông Lực sẽ không bao giờ lôi kéo Vĩnh Ngôn về phía ông ấy đâu. Hoặc nếu ông ấy có ý định đó thì mụ Trâm cũng sẽ không đồng ý. Mà giả sử cho vợ chồng ông Lực đều muốn lôi kéo Vĩnh Ngôn vào cuộc thì cô Bông, vợ của Vĩnh Ngôn chắc chắn sẽ không đồng ý làm đồng minh với bọn họ. Hiện tại mình chỉ cần đấu với vợ chồng lão Lực là được, còn phần vợ chồng Vĩnh Ngôn thì không cần lo.
Dừng chút, Hạnh Thảo lúc này lại tiếp tục hỏi, chỉ là thái độ của cô lần này có phần nghiêm túc hơn nhiều.
– À, bác gái với anh đã điều tra ra được tung tích của bà Út đó chưa? Vẫn chưa tìm thấy bà ấy hay sao?
Vĩnh Tân nghe Hạnh Thảo hỏi, anh ta lúc này mới khẽ lắc đầu, bực dọc mà trả lời.
– Bà Út đó không biết là c-h-ế-t ở cái xó nào rồi, trốn kỹ tới như vậy, chắc chắn là đang che giấu bí mật rồi. Mà anh thấy tò mò quá, không biết bí mật của ông nội anh là gì? Cũng không biết chiếc tủ đó đang nằm ở đâu?
Bà Ba cũng nôn nóng, bà phụ họa theo con trai.
– Má nghe nói thì hình như là đồ vật quý hiếm gì đó, chỗ lão Lực cũng đang cho truy tìm bà Út. Mà nếu lão đã cho truy tìm bà Út như vậy thì chắc chắn thứ trong chiếc tủ kia sẽ rất là quan trọng. Mẹ con mình phải tìm ra bà Út trước khi lão Lực tìm được, phải nắm càng nhiều điểm yếu của lão ấy thì mới nghĩ tới chuyện thâu tóm được tài sản của ông nội con.
Hạnh Thảo khẽ nhíu chân mày mà nhìn mẹ con bà Ba đang toan tính ở trước mặt, trong lòng cô vô cùng xem thường hai con người này, cũng cảm thấy mẹ con bọn họ thật sự rất là vô dụng. Cô đã làm hết bao nhiêu chuyện, mẹ con bọn họ chỉ việc đi tìm một người mà cũng tìm không ra. Mắng là vô dụng thì lại tự ái, nhưng đúng thật là bọn họ chẳng làm ra được tích sự gì!
Ngón tay gõ gõ lên mặt bàn, Hạnh Thảo kéo sự chú ý của mẹ con Vĩnh Tân về phía cô, cô lúc này liền nghiêm giọng mà nói.
– Cần phải tập trung tìm được bà Út ngay và luôn, bởi bà ấy chắc chắn là đang nắm giữ một bí mật nào đó về tài sản của ông cụ Chiến. Hai người chỉ cần tìm cho ra bà Út, những việc còn lại cứ để con lo…
Bà Ba rất an tâm về thủ đoạn của Hạnh Thảo, bà cảm thấy Hạnh Thảo này rất đáng tin, đáng tin còn hơn cả chồng bà trước kia khi còn sống. Chỉ là khi nghĩ tới bà Trâm, bà Ba lại không nhịn được mà nghiến răng khẩu nghiệp.
– Tìm bà Út thì chắc chắn phải tìm rồi, nhưng bác cứ nghĩ tới cái cảnh phải sống dưới quyền của bà Trâm thì bác lại thấy sôi gan soi máu. Mụ Trâm cố tình chèn ép bác ở mọi chuyện, mụ ta sắp chiếm lại hết quyền quản lý rồi, thêm cả con Kim ở sau lưng giúp sức. Mẹ nó! Cha vừa nằm xuống thì lão Lực đã lật đật cho thả mụ Trâm ra ngoài… khốn nạn thiệt mà!
Hạnh Thảo cười nhạt, cô trầm tĩnh mà đáp lời.
– Bọn họ là người một nhà, phải cùng nhau mưu toan chứ, có gì đâu mà bác phải tức giận. Bác cứ yên chí tìm cho ra bà Út, còn về phần mụ Trâm thì cứ để cho con. Con có cách khiến cho bà ta phải câm miệng mà lui về ở ẩn, vấn đề là nằm ở thời gian mà thôi…
Vĩnh Tân nghe Hạnh Thảo nói chắc nịch như vậy, anh ta liền reo lên trong vui mừng.
– Vậy thì quá tốt rồi! Đợi tới ngày thâu tóm được hết tài sản của ông nội, anh và má sẽ làm mâm cao cỗ lớn mà rước em về nhà… anh hứa sẽ không để cho em thiệt thòi đâu Hạnh Thảo!
Hạnh Thảo chỉ nở nụ cười nhàn nhạt mà gật đầu cho có với Vĩnh Tân, chứ thực ra trong lòng cô, cô chẳng hề để mẹ con bà Ba vào trong mắt. Nghĩ làm sao mà đòi cưới cô, đúng là đang mơ tưởng hão huyền!
Nếu không phải vì ông chủ thì cô đã chẳng tới đây rồi tham gia vào cuộc chiến gia tộc vô nghĩa như thế này. Đám con cháu nhà này vẫn còn yếu kém lắm, không bằng một góc so với các gia tộc lớn có tiếng tăm khác đâu. Có điều, đã làm thì phải làm cho tới cùng, cô chắc chắn sẽ không để cho ông chủ phải thất vọng về cô…
Trước mắt là phải tìm ra được bà Út, sau đó sẽ tính tới phần bà Trâm…
Mà mụ Trâm ấy à, bà ta thì cũng dễ giải quyết thôi, bởi chỉ cần tung ra được bằng chứng bà ta cố tình hãm hại bà Út Chi là được. Hoặc là, cô sẽ kéo bà Út Chi tỉnh dậy, để cho hai con người này tàn sát lẫn nhau, như vậy có phải là bớt được việc cho cô hay không?
Đùa! Thiên hạ này nói về chơi độc dược thì ai qua được tổ tiên nhà cô? Bà Trâm có mụ Liên biết chơi độc dược cũng cao tay đấy, nhưng chút tài lẻ như thế thì làm sao qua mắt được cô… cứ đợi mà xem!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!