Bần Nữ Gả Nhà Giàu - Phần 58
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
164


Bần Nữ Gả Nhà Giàu


Phần 58


Vĩnh Ngôn mang một tâm thế rất vững vàng để tới gặp người đàn ông bí mật mà vợ anh vẫn đang ngày đêm trông ngóng. Ngồi đối diện với người đàn ông nọ, chưa bàn tới những chuyện khác, nhưng mà anh phải công nhận một điều là, người đàn ông này có bề ngoài rất là phong độ, ngũ quan sắc sảo tinh anh theo tháng năm. Anh đoán chắc người đàn ông này lúc trẻ là một người rất anh tuấn, bởi tới tầm tuổi này mà vẫn cường tráng phong độ như vậy, chứng tỏ nhan sắc phải thuộc hàng thượng thừa…
Vĩnh Ngôn quan sát người đàn ông đang ngồi ở trước mặt, mà người đàn ông nọ cũng đang thầm quan sát lại anh. Sau một vài giây thầm đánh giá lẫn nhau, với thân phận là chủ nhà, người đàn ông lúc này mới cất giọng lên tiếng trước.
– Tôi xin tự giới thiệu trước, tôi là A Tam, cậu có thể gọi tôi là lão Tam.
Vĩnh Ngôn khẽ gật đầu, anh cũng lịch sự mà giới thiệu về bản thân.
– Xin chào chú Tam, con là Vĩnh Ngôn, là chồng của Thiều Hoa.
Lão Tam khá là hài lòng về thái độ bình tĩnh này của Vĩnh Ngôn, ông sống trên cuộc đời này cũng đủ lâu, cũng đủ kinh nghiệm để đánh giá phẩm chất của một người. Vĩnh Ngôn là người đàn ông có thể tin tưởng được, mà với tướng mạo và khí chất này thì tương lai về dài, Vĩnh Ngôn sẽ càng phát triển rực rỡ. Cháu gái ông gửi gắm cuộc đời cho người đàn ông như thế này thì quả thật là ông không cần phải lo lắng nhiều.
Mặc dù đánh giá rất cao Vĩnh Ngôn, thế nhưng khi nói chuyện với anh, ông vẫn giữ vững thái đó nghiêm nghị và xa cách có thừa.
– Tôi biết cậu là chồng của Thiều Hoa, vậy nên hôm nay tôi mới cho hẹn gặp cậu. Cũng không dài dòng văn tự, tôi sẽ vào luôn vấn đề chính. Con bé Thiều Hoa chính là cháu gái ruột của tôi, mẹ nó là Thiều Lệ Châu, con gái của họ Thiều. Còn tôi, tôi là Thiều Lê Tâm, là một trong số những người ít ỏi còn sống xót của tộc họ Thiều. Tộc họ Thiều năm xưa bị đám hào môn gian ác hãm hại, bọn chúng âm thầm diệt cả tộc chỉ trong một đêm, sau đó cướp đi vô số những báu vật, cổ vật quý giá có giá trị cực kỳ cao. Đứng đầu xỏ là họ Lê, đi theo có họ Vũ, họ Lý, và cả họ Nguyễn Vĩnh của nhà cậu…
Vĩnh Ngôn đã nghe về tộc họ Thiều từ chỗ Bông, anh cũng có điều tra một chút về chuyện này, nhưng thú thực là anh chưa từng nghĩ tới chuyện… họ nhà anh cũng có tham gia vào cuộc cướp bóc tàn nhẫn năm đó…
Nhìn thấy được sự bất ngờ từ Vĩnh Ngôn, lão Tam biết rằng anh đang rất hoang mang. Nhưng những gì ông nói điều là sự thật, dù muốn dù không, Vĩnh Ngôn bắt buộc phải rõ ràng sự thật này.
– Họ Nguyễn Vĩnh nhà cậu, là lão Chương vào năm đó đã tiếp sức cho đám hào môn gây ra trận diệt vong ở Thiều gia. Lệ Châu, cũng chính là mẹ vợ của cậu, con bé bị đám hào môn bắt đi, bị ép uống thuốc độc, bị hành hạ và làm nhục trong một thời gian dài. Sau đó, có thể vì đã chơi chán chê, thấy con bé không còn thú vị nữa, bọn nó mới chịu thả tự do cho con bé. Còn về chuyện sau đó về mẹ vợ cậu thì chắc không cần tôi phải nói, là tự cậu có thể rõ ràng mà có phải không?
Vĩnh Ngôn khẽ gật gật đầu, anh tất nhiên là biết chuyện của mẹ vợ, bởi vợ anh đã từng kể hết cho anh nghe, kể về lý do năm đó cha vợ anh đã gặp mẹ vợ anh như thế nào. Vậy đây đúng là sự thật rồi, mẹ vợ anh là con cháu của họ Thiều, họ Thiều bị diệt vong, bà ấy bị đám hào môn bắt đi, sau đó bị ép uống thuốc độc mà trở nên điên điên dại dại, cuối cùng là may mắn gặp được cha vợ anh rồi sinh ra Bông. Bông chính là hậu duệ của họ Thiều, cô là cháu gái của lão Tam, là huyết mạch của họ Thiều!
Nhưng ngoài ba gia tộc lớn tham gia vào tội ác năm đó ở Thiều gia thì còn có cả Nguyễn Vĩnh nhà anh tham gia. Mà lão Chương trong lời của chú Tam vừa nói chính là ông nội của anh, là ba của cha anh, ba của ông cụ Chiến vang danh khắp cồn Vàng…
Im lặng một hồi khá lâu, phải đợi tới khi bản thân có thể bình tĩnh lại được, Vĩnh Ngôn mới lên tiếng để trả lời chú Tam. Anh nhìn ông, thật khó cho anh khi phải đối diện với ông trong hoàn cảnh như thế này. Anh là con cháu của một trong những kẻ đã diệt cả tộc của vợ anh sao… chuyện này… quá đỗi kinh khủng rồi!
– Con… con… con không biết phải nói gì với chú vào lúc này nữa… bởi con cũng không còn mặt mũi nào để đối diện với chú. Họ Nguyễn Vĩnh của con đã làm ra những chuyện quá mức sai trái với tộc họ Thiều, với chú và với mẹ vợ con… con… con thật sự…
Nhìn thấy được sự khổ sở trong lời nói của Vĩnh Ngôn, lão Tam mới lên tiếng cắt ngang lời anh, thần sắc của ông cực kỳ bình tĩnh, lời lẽ phân xử rất rõ ràng.
– Cậu nên cảm thấy có lỗi với Thiều gia của tôi, đó chính là đạo đức tối thiểu của một con người cần có. Nhưng tôi nói những lời này với cậu, không phải để nhận lại một lời xin lỗi từ cậu, bởi vì lời xin lỗi của cậu cũng không có giá trị đối với tôi và đối với Thiều gia. Những kẻ đã tham gia vào cuộc tàn sát họ Thiều năm đó đều là những tên ác quỷ mất hết lương tâm và nhân tính, bọn chúng xứng đáng bị trừng phạt khích đáng. Đáng lý, họ Nguyễn Vĩnh nhà cậu cũng sẽ bị như vậy, nhưng cho tới khi tôi phát hiện ra mẹ con Lệ Châu, phát hiện ra cháu gái tôi là con dâu của Nguyễn Vĩnh, là vợ của cậu… tôi lại không đành lòng phá nát Nguyễn Vĩnh của cậu. Vậy nên, tôi hẹn gặp cậu ở đây là muốn cho Nguyễn Vĩnh cậu một cơ hội…
Vĩnh Ngôn nghe tới đây, trong lòng anh cũng nôn nóng gấp gáp theo, anh vội nói.
– Là cơ hội như thế nào vậy chú Tam, xin chú nói cho biết…
Lão Tam cũng không vòng vo, biết Vĩnh Ngôn là người chính trực, ông cũng không ngại mà nói ra yêu cầu của mình.
– Nguyễn Vĩnh nhà cậu đang giữ một báu vật cổ rất có giá trị của họ Thiều, đó chính là cổ vật quý giá nhất mà tổ tiên họ Thiều đã để lại. Vậy nên, nếu cậu có thể giao trả cổ vật đó về cho tôi, tôi sẽ xem như hai nhà không còn ân oán gì với nhau nữa…
Dừng chút, lão Tam mới tiếp tục nói tiếp, lời nói của ông rắn rỏi vô cùng.
– Thực ra mà nói, lão Chương năm đó cũng không tham gia trực tiếp vào cuộc tàn sát Thiều gia. Lão ta chỉ tham gia vòng ngoài, gọi là giúp đỡ cho đám hào môn kia, vậy nên xét theo trọng tội, tội của Nguyễn Vĩnh nhà cậu là nhẹ nhất, vậy nên đó cũng là lý do tôi muốn thương lượng với cậu. Chứ nếu đổi lại lão Chương cũng giống như những kẻ kia, cướp bóc tàn sát vô nhân đạo thì ngày hôm nay, cậu đã không có được vinh hạnh ngồi nói chuyện cùng tôi ở đây. Tìm lại được Lệ Châu, đó là chuyện mà tôi chưa từng nghĩ tới, vậy nên cậu phải nhớ, trong lộ trình phục hưng lại gia tộc, tôi chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ nhận lại người thân. Dù con bé Thiều Hoa có là vợ của cậu, nhưng nếu tội ác của nhà cậu là quá lớn thì tôi cũng sẽ không vì cháu ruột của tôi mà có thể dễ dàng bỏ qua cho họ Nguyễn Vĩnh của nhà cậu. Cậu hiểu ý của tôi không?
Hiểu, Vĩnh Ngôn hiểu được ý của lão Tam. Mãi cho tới bây giờ, anh mới thấm được câu, trong cái rủi còn có cái may là như thế nào. Cũng may năm đó ông nội anh chỉ là tay sai vòng ngoài trong vụ diệt tộc Thiều gia, chứ nếu như ông là một trong những kẻ chủ chốt chủ mưu thì có lẽ bây giờ anh đã không còn cơ hội để có thể ngồi nói chuyện được với chú Tam như thế này. Mà nếu như anh không có cơ hội được nói chuyện với chú Tam, vậy thì có thể trong một ngày nào đó không xa, Nguyễn Vĩnh nhà anh chắc chắn sẽ bị trả thù. Nhẹ là lụn bại kinh tế, anh em tan đàn xẻ nghé, còn nặng là giống như họ Thiều, con cháu bị diệt vong. Mà chuyện quan trọng nhất là, anh và Bông có khả năng sẽ mãi mãi không thể trở thành vợ chồng với nhau được nữa…
Trong lòng đã tỏ tường ý của chú Tam, Vĩnh Ngôn trước là trấn an tinh thần mình, sau đó anh mới tiếp tục thương lượng với chú Tam. Nhìn thẳng vào mắt chú Tam, Vĩnh Ngôn nghiêm túc chân thành nói từng câu từng chữ.
– Con đã hiểu ý của chú, con xin thay mặt Nguyễn Vĩnh… vô cùng biết ơn sự rộng lượng và thấu hiểu của chú rất nhiều. Về việc làm năm xưa của nhà Nguyễn Vĩnh, con không còn gì để bào chữa được nữa, cũng cảm thấy vô cùng xấu hổ và tội lỗi. Nếu chú muốn trả thù Nguyễn Vĩnh, bản thân con cũng không thể bênh vực cho nhà con được… Vậy nên yêu cầu của chú ngày hôm nay dù có là gì thì con cũng sẽ cố gắng thực hiện cho bằng được. Xin chú giơ cao đánh khẽ với nhà con, cũng xin chú đừng bắt Thiều Hoa rời xa con…
Lão Tam nhìn Vĩnh Ngôn, ông không mặn cũng không nhạt mà nói.
– Tôi không bắt cậu phải rời xa Thiều Hoa, mà tôi cũng sẽ không có ý định nhận lại con bé. Đối với tôi hiện tại, người thân chỉ có thể nhìn từ xa, không nên nhận, cũng không thể nhận vào lúc này. Tôi không muốn bản thân tôi có yếu điểm, càng không muốn bọn họ sẽ bị vạ lây nếu như tôi có bất trắc gì. Tôi không có người nhà, bây giờ và sau này cũng sẽ là như vậy. Cái tên Thiều Lệ Châu chỉ có tôi, cậu và Thiều Hoa biết. Kể cả cái tên Thiều Hoa của con bé cũng không phải là họ Thiều. Tới thời điểm này, họ Thiều đã thực sự biến mất rồi, và tôi hiện tại cũng không phải mang họ Thiều…
Dừng chút, lão Tam đột nhiên ngồi thẳng dậy, ông nhìn thẳng vào Vĩnh Ngôn, ánh mắt tinh tường, lời nói rõ ràng kiên định.
– Nói vào chuyện chính… tôi hẹn gặp cậu ở đây là muốn trao đổi với cậu về vấn đề tôi đã nói. Chỉ cần cậu giao trả lại cổ vật là một chiếc vòng tay lại cho tôi, tôi sẽ xem như giữa Thiều gia và Nguyễn Vĩnh không có ân oán. Tôi sẽ không đụng tới Nguyễn Vĩnh nhà cậu, cũng sẽ không gây khó xử cho cậu và con bé Thiều Hoa. Còn nếu như cậu không đồng ý, vậy thì kết cục của Nguyễn Vĩnh nhà cậu và cả cậu như thế nào thì cậu có thể tự hiểu. Tôi không hù dọa… tôi cũng không nói nhiều… nhưng tôi sẽ và vẫn đang trả thù vào bất cứ lúc nào mà tôi có thể. Hy vọng cậu có thể sáng suốt mà cho tôi một câu trả lời hợp tình hợp lý nhất.
Lão Tam vừa dứt lời, Vĩnh Ngôn đã không chần chờ mà đồng ý ngay với điều kiện của ông. Đối với anh, dù có phải giao trả lại nhiều hơn thì anh cũng sẵn sàng đồng ý, chứ không chỉ nhẹ nhàng là giao trả cổ vật của Thiều gia về lại cho Thiều gia. Nguyễn Vĩnh nhà anh có tội với Thiều gia, đây là lúc để anh chuộc lại lỗi lầm năm xưa. Anh cũng thừa biết, chú Tam đưa ra yêu cầu này đã là quá nương tay đối với anh, ông là vì mẹ vợ anh, cũng là vì vợ anh nên mới đưa ra yêu cầu như thế này… anh biết hết chứ!
– Chú Tam, con đồng ý giao trả cổ vật của Thiều gia về lại cho chú. Nhưng con có chuyện khó xử này, mong là chú có thể giúp đỡ cho con…
Lão Tam gật đầu, ông hào sảng mà lên tiếng.
– Cậu cứ nói, nếu hợp lý, tôi sẽ không làm khó cậu.
Vĩnh Ngôn nhìn ông, anh cũng đã suy nghĩ kỹ rồi, hiện tại bây giờ, anh cũng chỉ có thể làm như vậy. Lời nói chân thành, thái độ nghiêm túc cẩn trọng, Vĩnh Ngôn nói.
– Con chắc chắn sẽ giao trả lại cổ vật cho chú, nhưng chú có thể cho con thời gian được không ạ? Hiện tại cha con đang bệnh rất nặng, con muốn để tình hình của cha con ổn hơn một chút, con sẽ tự tay lấy cổ vật giao trả lại cho chú.
Lão Tam không rõ Vĩnh Ngôn đang có ý định gì, bởi ông cũng không biết là Vĩnh Ngôn sẽ làm cách nào để lấy được cổ vật giao trả lại cho ông. Vậy nên khi nghe Vĩnh Ngôn xin chút thời gian, ông có thể thông cảm được, cũng không muốn ép anh vào đường cùng. Nói gì thì nói, Vĩnh Ngôn cũng xem như là cháu rể của ông, vì nể tình em gái và cháu gái, ông sẽ cho Vĩnh Ngôn thêm thời gian để tự giải quyết vấn đề của anh.
Gật đầu đồng ý, lão Tam trả lời dứt khoát.
– Tôi đồng ý với cậu, tôi cho cậu một tháng, cậu giải quyết cho tốt vấn đề của cậu, đừng khiến tôi thất vọng về cậu.
– Con cảm ơn chú Tam, vì tất cả, con sẽ không khiến cho chú thất vọng.
Lão Tam tương đối hài lòng về biểu hiện này của Vĩnh Ngôn. Sau những phút giây căng thẳng, lần đầu tiên lão Tam dịu giọng chậm rãi mà nói về mẹ con Bông với Vĩnh Ngôn.
– Tôi biết con bé Thiều Hoa muốn gặp tôi, nó muốn xác nhận xem tôi có phải là người thân của nó hay không. Nhưng tôi chỉ có thể phụ lòng nó, bởi tôi không thể nhận lại mẹ con nó. Lý do thì không cần ai phải hiểu, nhưng mà tôi muốn nói với cậu là để cậu có thể giúp tôi tìm cách an ủi con bé. Tôi cũng rất tin tưởng khi giao mẹ con Lệ Châu cho cậu. Chuyện này… cậu có thể giúp tôi được không?
Vĩnh Ngôn không suy nghĩ gì mà liền gật đầu tắp lự.
– Chú Tam yên tâm, con sẽ an ủi và khuyên bảo Thiều Hoa, em ấy chắc chắn sẽ hiểu ra mà.
Lão Tam lắc đầu, ông cố tình giải thích một chút cho Vĩnh Ngôn tỏ tường được ý tứ của ông.
– Cậu không cần giải thích gì với nó cả, cậu chỉ cần làm theo ý của tôi, chỉ cần như thế là được. Tôi sẽ gửi cho Thiều Hoa một bức thư, trong thư tôi sẽ nói rõ với con bé… tộc họ Thiều đã bị diệt vong và yêu cầu con bé đừng nên điều tra và tìm hiểu về chuyện quá khứ. Con bé chỉ cần biết, mẹ của nó họ Thiều là được, còn những chuyện khác, nhất là chuyện trả thù, tôi sẽ dặn con bé tuyệt đối không được nghĩ tới những chuyện nguy hiểm đó…
– Thật sự không thể nhận lại Thiều Hoa sao hả chú?
Lão Tam nghiêm giọng, thần sắc ông có phần phức tạp, lời nói cũng trầm ấm lạ thường.
– Đúng như vậy, tôi sẽ không nhận lại mẹ con nó, cũng sẽ không gặp lại mẹ con nó nữa. Tôi chỉ cho nó biết gốc gác nhà ngoại của nó, còn chuyện nhận lại người thân, tôi sẽ không làm. Nếu như Trời cao có mắt, một ngày nào đó Thiều gia được phục hưng thì tôi sẽ tới đón mẹ con nó về bái tổ quy tiên, đoạn tụ gia tộc. Còn nếu như ý Trời muốn họ Thiều diệt vong mãi mãi, vậy thì hai chữ Thiều gia… cũng chỉ còn lại trong sử sách.
Ý của lão Tam ngay từ đầu đã là như vậy, nếu như không phải vì giữa chừng phát hiện ra mẹ con Thiều Hoa, vậy thì có lẽ hiện tại nhà Nguyễn Vĩnh đã bị ông phá cho tan nát luôn rồi. Ông đang trên con đường trả thù, ông muốn đi từ nhỏ đến lớn, muốn trả thù tất cả những kẻ đã hại Thiều gia nhà ông, không để xót một ai cả…
Chỉ là, dù cho con người ông có mạnh mẽ tới đâu, hận thù và tham vọng có to lớn tới nhường nào thì sâu thẳm trong thâm tâm ông vẫn còn chỗ cho tình thân máu mủ ruột rà. Vậy nên đó cũng là lý do ông chấp nhận thương lượng với Vĩnh Ngôn, chấp nhận bỏ qua cho Nguyễn Vĩnh, đổi lấy sự bình an cho huyết mạch còn xót lại của Thiều gia. Cuộc đời này đã không công bằng với mẹ con Thiều Lệ Châu, cháu gái ông sinh ra còn mang dòng máu lai tạp không cao quý, đó đã là điều bất hạnh nhất đối với mẹ con Lệ Châu rồi. Vậy nên, ông thật sự không đành lòng cướp đi thứ quý giá nhất của mẹ con bọn họ, cũng không muốn nhìn thấy đứa cháu gái đáng thương của ông phải sống trong cảnh thù hận cả đời.
Thù hận và báo thù, hai thứ này chẳng có gì tốt đẹp cả, nếu như được lựa chọn, lão Tam ông chắc chắn sẽ không chọn sống một cuộc đời như thế này. Vậy nên ông cũng không muốn mẹ con Thiều Lệ Châu cũng giống như ông, hàng ngày luôn sống trong sự thù hằn và một tương lai tăm tối đầy c-h-ế-t chốc. Mà thực ra, ông cũng không phải là quá tốt đẹp gì đâu, bởi vì ông sợ có thêm gánh nặng, cũng sợ có thêm điểm yếu, sợ mẹ con Thiều Hoa sẽ là yếu điểm lớn nhất của ông trên con đường báo thù phục hưng gia tộc. Vậy nên tốt nhất, ông sẽ không nhận lại bọn họ, sẽ để cho bọn họ có một cuộc sống tươi đẹp trọn vẹn. Người không cùng mang sứ mệnh, vĩnh viễn chỉ có thể là người dưng. Đổi mẹ con Thiều Lệ Châu để lấy lại bảo vật quý giá nhất của Thiều gia… đối với lão Tam ông… ông cảm thấy hoàn toàn xứng đáng!
Vĩnh Ngôn đã rõ được ý của chú Tam, mà ý của chú như thế nào thì anh sẽ thực hiện đúng y như vậy, cũng không dám có ý kiến gì khác. Đứng trước người đàn ông mang họ Thiều này, anh ngoài phục tùng thì cũng chỉ có thể phục tùng, không thể có đối kháng hoặc là chống cự.
– Con đã hiểu ý của chú, con nhất định sẽ làm theo lời chú dặn.
Lão Tam hài lòng mà gật đầu, ông lúc này mới thả lỏng được một chút mà nhàn nhạt lên tiếng.
– Cậu hiểu được như vậy là tốt, cũng không khiến tôi thất vọng vì đã quyết định hẹn gặp riêng cậu. Có chuyện gì cần tìm tôi, cậu có thể liên lạc với Hạnh Thảo, con bé là người của tôi…
Mặc dù đã biết được chuyện này từ trước, thế nhưng khi nghe chú Tam nhắc về Hạnh Thảo, Vĩnh Ngôn vẫn cảm thấy rất đỗi tò mò. Anh liền hỏi.
– Hạnh Thảo này… hình như không phải là…
– Đúng như cậu suy đoán, “Hạnh Thảo” này là giả, là tôi liên kết với ông ngoại của Hạnh Thảo thật, rồi cố tình đưa “Hạnh Thảo” này tới Nguyễn Vĩnh. Còn về lý do vì sao tôi lại muốn đưa người của tôi tới nhà cậu thì cậu không cần phải hỏi, chỉ có thể là vì trả thù. Với lại có chuyện này tôi khuyên cậu, cậu cũng đừng điều tra về những gì “Hạnh Thảo” đã làm. Nếu tôi biết cậu ôm thù mà trở mặt, vậy thì cậu cứ xác định… tôi c-h-ế-t thì vợ con cậu cũng sẽ c-h-ế-t… cậu ghi nhớ lời này của tôi cho thật kỹ!
Vĩnh Ngôn là người rất kiên cường và soái khí, anh rất ít khi nào bị hù cho sợ. Thế nhưng khi đứng trước lời cảnh cáo này của chú Tam, anh đột nhiên có cảm giác rùng mình lo lắng. Bởi anh tin, tin chú Tam nói được là làm được, chú ấy đã cài Hạnh Thảo vào nhà anh được, vậy thì không có chuyện gì là chú ấy làm không được…
Vợ anh… cô ấy đang chảy trong người một nửa dòng máu của Thiều gia. Nếu anh dám trở mặt với chú Tam, vậy thì không cần nói cũng biết, Thiều Hoa chắc chắn sẽ không chọn ở bên cạnh anh. Nợ tình là một lẽ, nhưng mà nợ máu, lúc nào cũng sẽ nặng hơn!
Giao ước được thành lập, Vĩnh Ngôn sẽ giao trả cổ vật quý giá nhất của Thiều gia về lại cho lão Tam. Đổi lại, lão Tam sẽ đồng ý hóa giải ân oán giữa Thiều gia và Nguyễn Vĩnh.
Sống mấy chục năm trên đời, chưa bao giờ Vĩnh Ngôn cảm thấy bản thân mình mang trách nhiệm nặng nề như vậy. Nhưng có lẽ, đây là sứ mệnh của anh, sứ mệnh giúp cho một gia tộc nhỏ lẻ như Nguyễn Vĩnh sẽ không bị xóa sổ khỏi thế gian này…
Trả hoa về cho cây, trả cá về cho biển, trả những gì của Thiều gia… về lại cho Thiều gia!!!

Yêu thích: 5 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN