Bần Nữ Gả Nhà Giàu
Phần 57
Sau khi nói chuyện với mẹ, thấy tình hình của bà đã đỡ hơn, đã chịu giao tiếp lại với mọi người, Bông mới yên tâm giao mẹ lại cho dì Hà, sau đó cô liền tức tốc trở về nhà, cô muốn tìm gặp Hạnh Thảo để hỏi một vài chuyện. Thế nhưng khi cô tới phòng tìm Hạnh Thảo thì người làm lại nói là cô ấy không có ở phòng, cũng không ai biết là Hạnh Thảo đã đi đâu, chỉ biết hiện tại cô ấy không có ở trong phòng mà thôi.
Suốt ruột, Bông liền hỏi xin số điện thoại của Hạnh Thảo để liên lạc. Chỉ có điều là khi cô gọi cho cô ấy thì số điện thoại lại không liên lạc được, dù cho có gọi tới bao nhiêu lần thì đều không có tín hiệu gì…
Ngay lúc tâm trạng đang rối bời vì không biết phải tìm Hạnh Thảo bằng cách nào thì đột nhiên Hạnh Thảo lại xuất hiện. Cô ấy xuất hiện như một vị thần, làm cho Bông mừng tới muốn nhảy cẫng lên. Vội vội vàng vàng đi nhanh tới chỗ của Hạnh Thảo, Bông mừng rỡ reo lên.
– Cô về rồi… cuối cùng cũng gặp được cô rồi!
Hạnh Thảo quá mức ngạc nhiên khi nhìn thấy biểu hiện này của Bông, cô ấy nhíu khẽ chân mày, nhìn Bông mà kinh ngạc hỏi.
– Cô… tìm tôi? Cô ở đây đợi tôi sao?
Bông gật gật đầu, cô lúc này cũng đã tiết chế lại được cảm xúc kích động trong lòng mình. Biết Hạnh Thảo đang rất hoài nghi về cô, vậy nên cô cũng liền tìm cách giải thích cho thật khéo.
– Tôi đợi cô, vừa rồi người làm nói cô không có trong phòng, tôi gọi cho cô cũng không được, đang không biết tìm cô bằng cách nào thì cô trở về. Hiện tại cô có bận chuyện gì không, có thể nói chuyện với tôi một chút được không?
Hạnh Thảo hoang mang thật sự, cô ấy không biết Bông muốn gặp cô ấy để làm gì, bởi bình thường cả hai không hề có qua lại. Chỉ có điều là nếu Bông đã lịch sự như vậy thì cô ấy vẫn sẽ tiếp, cũng không có gì mà không thể tiếp được.
– Được, ra ghế kia ngồi nói chuyện đi…
Hạnh Thảo đi trước, Bông đi theo sau, cả hai đi tới ghế ngồi xuống. Yên toạ xong xuôi, Hạnh Thảo lúc này mới lên tiếng trước, cô ấy vào luôn vấn đề chính.
– Cô tìm tôi chắc chắn là có chuyện gì phải không? Có gì thì cô nói đi, giúp được gì tôi sẽ giúp.
Đối diện với Hạnh Thảo, Bông luôn cảm thấy Hạnh Thảo có tư duy rất là kiên cường, ánh mắt sáng rực tỏ tường, lại có chút gì đó huyền bí kỳ lạ. Hạnh Thảo không giống với bất kỳ cô gái nào mà cô đã từng gặp, kể cả người mạnh mẽ như Thục Mai cũng không bì được với sắc thái này của Hạnh Thảo…
Kìm lại cảm xúc tò mò về Hạnh Thảo vào trong lòng, Bông vội vàng nói vào vấn đề chính, cô gấp lòng lắm rồi.
– Đúng là tôi có chuyện nên mới tới tìm cô, tôi nghĩ là cô có thể giúp được tôi. Tôi nhớ đợt trước lúc tôi nhìn thấy cô ở trước cửa nhà hàng, cô có đi chung với hai người đàn ông… Biết là nói ra sẽ có chút kỳ quặc, nhưng cô có thể cho tôi cách thức liên lạc được với người đàn ông lớn tuổi đã đi cùng cô hay không? Hoặc là cô có thể hẹn ông ấy cho tôi gặp mặt một lần được không?
Hạnh Thảo có chút kinh ngạc, cô biết Bông có chuyện quan trọng nên mới tìm cô, có điều cô không nghĩ là Bông sẽ hỏi cô về ông chủ…
– Cô tìm ông ấy làm gì? Nếu có chuyện gì thì có thể nói với tôi, tôi sẽ nói lại với ông ấy.
Bông biết sẽ rất khó để gặp được người đàn ông kia, nhưng chuyện đã tới nước này rồi, cô không thể bỏ cuộc được.
– Chuyện này là chuyện riêng của gia đình tôi, tôi không thể nói với cô được. Cô giúp tôi liên lạc với ông ấy được không Hạnh Thảo, chuyện này quan trọng với tôi lắm, thật sự là rất quan trọng đó Hạnh Thảo…
Hạnh Thảo im lặng trong khoảng vài giây, cô nhìn Bông, cũng lờ mờ đoán ra được Bông cố tình tìm ông chủ của cô là vì nguyên do gì. Rất có thể ông chủ đã tới tìm mẹ của Bông, vậy nên Bông bữa nay mới tới tìm cô như thế này. Thật ra chuyện Bông có thể gặp được ông chủ hay không thì cô không thể quyết định được, cô phải hỏi ý của ông chủ, sau đó mới có thể trả lời với Bông.
– Nếu là quan trọng như vậy… vậy cô đợi tôi hỏi ý ông ấy đã… nếu ông ấy đồng ý thì tôi sẽ hẹn cho hai người gặp mặt. Cô cũng thông cảm cho tôi, bởi tôi không phải là ông ấy, vậy nên tôi không thể quyết định là có thể cho cô gặp được hay không. Với lại người quen đó của tôi cũng khá là khó tính, tôi không thể vì cô mà đắc tội với người ta được, cô hiểu ý tôi không?
Hiểu, Bông tất nhiên là hiểu rồi, cô biết là cô không thể làm khó Hạnh Thảo được, mà nếu có làm khó thì Hạnh Thảo cũng chưa chắc đã chịu giúp cô. Mặc dù rất sốt ruột, thế nhưng đây là chuyện quan trọng của cô chứ không phải là chuyện quan trọng của Hạnh Thảo, gấp gáp hối thúc quá sẽ bị phản tác dụng ngay.
– Tôi hiểu rồi, vậy cô giúp tôi, giúp tôi liên lạc với người đàn ông đó nha Hạnh Thảo. Tôi muốn gặp ông ấy càng sớm càng tốt, chuyện này quan trọng với tôi lắm, cô cố gắng giúp tôi một lần, tôi cảm ơn cô nhiều lắm.
– Tôi sẽ giúp cô nói chuyện với ông ấy, nhưng còn chuyện có gặp được hay không thì tôi không dám chắc. Người quen này của tôi hay đi công tác lắm, cô cũng đừng trông mong nhiều quá.
Hạnh Thảo đã nói như vậy, Bông cũng không thể nói thêm được gì. Bây giờ cô đang nhờ vả người ta, cô phải chiều theo ý của người ta, không thể đùng đùng đòi hỏi theo ý của mình được. Hạnh Thảo chịu giúp đã là tốt lắm rồi, cũng không thể ép buộc cô ấy.
– Vậy… tôi cảm ơn cô trước… rất hy vọng là có thể nhận tin sớm từ cô… cảm ơn cô rất nhiều nha Hạnh Thảo!
– Không có gì, tôi chỉ là hẹn dùm cô thôi, được hay không vẫn còn tùy mà, có gì tôi sẽ tới tìm cô sau.
Có được lời hứa của Hạnh Thảo, Bông cũng tạm yên tâm một chút. Cũng không thể làm phiền cô ấy hoài được, sau khi dặn dò Hạnh Thảo xong thì Bông cũng liền đứng dậy rời đi, trả không gian yên tĩnh lại cho Hạnh Thảo.
Mà sau khi Bông rời đi, Hạnh Thảo cũng liền liên lạc với ông chủ của mình để hỏi ý kiến. Sau một hồi nói chuyện điện thoại qua lại, cuối cùng cũng có kết quả chính xác…
Ông chủ của Hạnh Thảo đồng ý sẽ gặp mặt, nhưng là gặp mặt Vĩnh Ngôn chứ không phải là gặp mặt Bông. Vậy nên Hạnh Thảo sẽ liên lạc với Vĩnh Ngôn, sắp xếp cuộc hẹn bí mật cho hai người bọn họ…
Cũng không rõ vì sao ông chủ của Hạnh Thảo lại không muốn gặp mặt Bông, nhưng có vẻ cuộc gặp mặt lần này của ông ấy và Vĩnh Ngôn sẽ rất quan trọng. Bởi việc ông ấy muốn gặp riêng Vĩnh Ngôn cũng đã đủ để xác nhận chuyện… ông ấy chính là người họ Thiều. Mà họ Thiều và họ Nguyễn Vĩnh… ân oán này bắt buộc phải được giải quyết!
*
Bà Trâm ngồi trong phòng, bà ta nhìn mụ Liên, lo lắng tới quýnh quáng mà hỏi.
– Sao dì nói con Chi chắc chắn sẽ c-h-ế-t… bây giờ nó đột nhiên nó có dấu hiệu tỉnh lại… dì biểu tui phải làm sao đây?
Mụ Liên cũng hoang mang không kém, mụ ta nhớ là mụ ta đã rất cẩn thận trong quá trình hạ độc bà Út Chi, chắc chắn là không có sai xót. Vậy nên khi nghe nói tình hình của bà Út Chi đột nhiên có dấu hiệu khởi sắc, chính mụ cũng thấy hoảng hốt vô cùng…
– Bà chủ… bà bình tĩnh trước đi… chắc là bác sĩ chỉ nói như vậy để trấn an mọi người thôi…
Bà Trâm bực dọc quát lên, gần như mất bình tĩnh.
– Bình tĩnh làm sao được mà bình tĩnh? Bác sĩ điều trị cho con Chi đều là bác sĩ rất giỏi, không có chuyện nói suông để an ủi người nhà bệnh nhân đâu. Bây giờ dì tính sao thì tính, không thể để cho con Chi tỉnh lại được. Nó mà tỉnh lại thì đồng nghĩa với chuyện… tôi với dì phải c-h-ế-t!
Mụ Liên cũng lo lắng lắm, bởi mụ ta là tay sai của bà Trâm, mà bà Trâm là kẻ chủ mưu hãm hại bà Út Chi, còn mụ ta chính là người hạ độc. Nếu bà Út Chi mà c-h-ế-t thì coi như kế hoạch của mụ ta và bà Trâm thành công. Nhưng nếu như bà Út Chi đột nhiên tỉnh lại… vậy thì không cần nói cũng biết… mụ ta và bà Trâm coi như c-h-ế-t chắc. Vậy nên không thể để bà Út Chi tỉnh lại, hoặc là bà ấy phải c-h-ế-t, còn hoặc là bà ấy phải sống như người thực vật cả đời…
Bà Trâm thấy mụ Liên im lặng, bà ta sốt ruột, vội vàng kể lễ hòng kích động ác tính của mụ Liên.
– Không phải tui chê trách dì, nhưng vì tui sốt ruột quá, không thể không thúc giục dì mau tìm cách. Tui và dì ngồi chung một con thuyền, nếu có chuyện chi là cả tui và dì cùng c-h-ế-t. Con Chi nó biết quá nhiều bí mật của tui và dì, nó không thể sống được. Nếu như nó tỉnh dậy, nó sẽ tố cáo chuyện tui hại nó, rồi tố cáo luôn cả chuyện trước kia… tui hại con Tuyết để giành lão Lực. Mà dì cũng biết lão Lực si mê con Tuyết đó tới cỡ nào mà. Ông ấy mà biết tui hại đời con Tuyết, ông ấy chắc sẽ g-i-ế-t tui chết, còn không là li dị với tui. Hiện tại tui với dì chỉ còn cách sự thành công một bước nữa thôi, không thể để có chuyện gì xảy ra được… dì hiểu ý tui không dì Liên?
Mụ Liên đi tới trước mặt bà Trâm, mụ cố gắng hết lòng mà khuyên nhủ bà chủ của mình.
– Bà chủ đừng lo quá, coi chừng để lộ chuyện là không hay. Những gì mà bà chủ nói tui đều biết, vậy nên bà chủ yên tâm đi, tui sẽ không để kế hoạch của bà chủ thất bại đâu…
– Vậy… vậy dì có cách gì?
Mụ Liên nhìn bà Trâm, sắc mặt mụ ta chuyển biến, con ngươi đanh lại, trông cực kỳ hiểm ác. Khoé môi nhếch lên, mụ ta nở một nụ cười lạnh, sau đó trầm giọng mà nói với bà Trâm.
– Trước kia tui vì muốn không để cho người khác nghi ngờ, vậy nên mới cố tình hạ dược nhẹ một chút, cốt là để cho con mụ Chi được c-h-ế-t từ từ. Làm như vậy, người ta sẽ nghi là mụ ta đột quỵ, cũng sẽ không điều tra về chuyện của mụ ta. Nhưng mà xem ra, phước phần của mụ ta cũng lớn quá, hạ độc mạnh như vậy mà vẫn có dấu hiệu sẽ tỉnh lại. Nếu đã vậy thì cũng không thể trách tui ác nhơn được, diệt cỏ là phải diệt tận gốc… mụ Chi này… mụ ta chắc chắn phải c-h-ế-t. Ngày mai, tui sẽ đi thành phố một chuyến, bà chủ sắp xếp một chút, để cho mọi người nghĩ là tui vẫn đang làm việc chứ không phải là đi đâu…
Bà Trâm gật đầu lia lịa, bà ta phấn khởi nói trong vui mừng.
– Tui hiểu rồi, dì cứ yên tâm… có cần gì thì nói với tui… tui sẽ sắp xếp cho dì.
– Dạ, bà chủ cứ tin tưởng ở tui!
Mụ Liên nói chắc nịch lắm, mụ ta hại người mà cứ tưởng là đang đi cứu người, ác độc tàn nhẫn tới như thế này là cùng!
Nhưng mà người tính không bằng Trời tính, bởi mụ ta chắc chắn sẽ không thể ngờ tới chuyện… Vĩnh Ngôn đã cài người vào bên cạnh bà Út Chi. Chỉ cần mụ Liên ra tay, người của Vĩnh Ngôn chắc chắn sẽ bắt mụ ta ngay tại trận…
Xem ra, ngày tàn của bà Trâm và mụ Liên tới rồi, quả báo cũng tới rồi!!!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!