Bần Nữ Gả Nhà Giàu - Phần 9
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
302


Bần Nữ Gả Nhà Giàu


Phần 9


Lựu nằm bệnh viện tới ngày thứ ba thì bà chủ Trâm mới chịu đưa Bông và Kim đi thăm Lựu. Nghe nói đều là do thầy Thuỵ không cho, thầy bảo phải đúng ba ngày mới được phép đi thăm Lựu, như vậy mới không rước nghiệp khí vào người.

Bà chủ Trâm rất cẩn thận, trước khi đi còn bắt hai cô con dâu phải đem theo bùa trừ khử sát âm, còn dặn dò không được ăn uống cái gì trong phòng bệnh của Lựu. Mà má chồng đã dặn dò như vậy thì phận con dâu làm sao mà dám cãi. Mặc dù biết những chuyện này rất kỳ cục nhưng cả Bông và mợ Kim đều răm rắp nghe theo, một lời phản đối cũng không dám hé.

Lựu nằm phòng dịch vụ cao cấp nhất của bệnh viện, một người một phòng, còn có cả giường dành cho người nhà chăm nuôi nữa. Y tá kiểm tra thường xuyên, bác sĩ đúng giờ sẽ tới khám, dịch vụ tốt vô cùng.

Lúc Bông tới thì Lựu vừa mới ăn cơm xong, cô ấy ngồi trên giường, thần sắc ủ dột mà uống thuốc. Thấy người nhà bên chồng tới thăm, Lựu phải gắng gượng lắm thì mới có thể nở ra được một nụ cười đàng hoàng lịch sự. Có điều ánh mắt cô ấy nhìn mọi người thì lại rất khác, mà khác biệt kiểu gì thì Bông nghĩ không ra, chỉ biết là rất khác mà thôi…

Bà chủ Trâm nói chuyện với bà Ba và mẹ của Lựu, bà hỏi thăm tình hình của Lựu, cũng hỏi nguyên nhân Lựu mất con. Nghe mẹ Lựu nói thì có lẽ là sảy tự nhiên, cũng không có nguyên nhân nào rõ ràng. Mà cũng đúng, thai còn nhỏ, còn chưa phát hiện có thai thì đã sảy, đây chắc có lẽ là do vợ chồng Lựu chưa có duyên với con rồi…

Bông chỉ tới thăm cho có tụ, ngoài hỏi vài câu xã giao ra thì cô cũng không biết phải hỏi Lựu cái gì. Bình thường Lựu cũng không có tử tế với cô, bây giờ mà cô tỏ ra thân thiết quá thì trông sẽ rất là kỳ cục. Thôi, cái gì nên làm thì làm, không cần ép bản thân quá sức. Với lại cậu Ngôn nhà cô cũng đã dặn cô không nên nói gì nhiều khi đi thăm Lựu, vậy nên cô thấy cô hỏi vài câu vậy là đủ rồi, không cần phải sởi lởi quá làm gì.

Bà chủ Trâm sau khi nói chuyện xong với người lớn thì cũng tìm cách nói khéo để đi về. Thú thực lần này bà đi thăm Lựu là vì bắt buộc, vì không đi thì không được, sẽ bị cha chồng bà quở trách. Mà đi thăm Lựu rồi thì bà lại sợ xui xẻo, vậy nên bà không thấy tình nguyện một chút xíu nào.

Vừa ra khỏi phòng bệnh của Lựu, bà chủ Trâm liền cau mày bĩu môi mà nói với hai cô con dâu.

– Cái mùi bà đẻ tanh hôi quá! Má chịu không có nổi! Hai đứa theo má vô thay đồ khác rồi mới về, chớ người ngợm hôi hám vầy là xui dữ lắm!

Nói rồi, bà chủ Trâm liền dắt hai cô con dâu vào nhà vệ sinh thay quần áo khác. Đồ vừa thay ra được bỏ trong một cái túi đen, lát nữa về cho người làm hơ qua lửa rồi mới cho đem đi giặt. Mà giặt là phải giặt phơi riêng chớ cũng không được giặt chung với đồ khác. Bà chủ Trâm kỹ tánh tới thế này là cùng!

Ngồi trên xe về lại nhà, bà chủ Trâm lúc này mới nhàn nhạt giọng mà nói chuyện với con dâu.

– Thầy Thuỵ nói đâu có sai, cái thai trong bụng con Lựu là do gánh nghiệp cha má nó mà mất đó. Ban đầu má nghe cô Út bây nói là thím Ba bây bài hải cái miệng ở trong trạm xá nói là có người hại con dâu bả. Đó, bây giờ bác sĩ nói là sảy tự nhiên, bởi vậy nên đâu có dám nói điên nói khùng với má nữa. Cũng vừa thím Ba bây lắm!

Kim gật đầu, cô ấy đồng tình với ý kiến này của má chồng.

– Ngẫm lại thì quá đúng luôn chứ má! Thím Ba mà dám nói là có người hại Lựu là thím Ba bậy. Bởi làm gì có ai biết Lựu có bầu mà hại, ăn nói hàm hồ vậy là không có được.

Bà chủ Trâm cười cợt nhả nói thêm.

– Thím Ba con là vậy đó, cái tánh đổ thừa kỳ khôi lắm. Hôm qua má nghe nói là ông nội bây có kêu thím Ba bây lên nói chuyện riêng. Má cũng không biết là ông nội nói cái gì mà nghe người làm nói lại là thím Ba bây vừa đi vừa khóc…

– Thiệt vậy hả má? Hổng lẽ là ông nội la thím Ba cái vụ Lựu sảy thai?

Bà chủ Trâm lắc đầu, cái này thì bà không biết thiệt, tới chồng bà còn không biết thì làm sao mà bà biết.

– Má cũng không rành, chỉ biết thím Ba con từ phòng ông nội về thì khóc thôi…

Nói tới đây thì bà chủ Trâm không nói nữa, bà đột nhiên quay sang nhìn đứa con dâu dư thừa là Bông. Bà nhìn, Kim cũng nhìn, cả hai đều nhìn Bông chăm chú, ánh nhìn có chút gì đó dị biệt…

Vẫn là bà chủ Trâm lên tiếng trước, bà lạnh giọng mà hỏi con dâu.

– Sao bây cứ im ỉm suốt cả ngày vậy hả Bông? Bộ lúc trước ở nhà bây cũng vậy hả? Mày không lên tiếng tao tưởng mày câm không đó con!

Nghe má chồng phản ánh, Bông đúng là thấy có chút khó xử. Có điều là với mấy lời nói khó nghe kiểu này thì cô nghe hoài thấy cũng quen tai rồi, vậy nên mặt cô vẫn trơ ra như vậy, không có chút biểu cảm gì quá đáng. Bởi trước kia má lớn chửi cô còn kinh thiên động địa hơn vầy nhiều, nhiêu đây thì có thấm thía gì!

– Dạ đâu có, con đang nghe má với chị Kim nói chuyện mà. Tại con tập trung nghe quá nên cũng không biết nói cái gì, với lại con cũng không có dám chen miệng nói hỗn.

Bông trả lời vừa khéo, bà chủ Trâm có muốn bắt bẻ cũng không được. Lúc này bà đột nhiên nhìn xuống cổ tay Bông, sau đó quay sang nhìn cổ tay con dâu lớn. Giống như nghĩ ngợi điều gì đó, bà bỗng dưng dịu giọng lên tiếng nói với Bông.

– Cổ tay con Bông sao trống lốc vậy? Bữa má cho vòng tay mà sao bây không đeo? Ra đường không có cái chi trên người, dây chuyền không, bông tai cũng không? Bây không thích thì cũng phải đeo, chớ để không người ta quở chồng bây bỏ bê không chăm lo cho vợ thì tội thằng nhỏ.

Bông mím môi, cô hết nhìn qua má chồng với chị dâu rồi lại nhìn sang bản thân mình, quả thật là cô không có đeo trang sức gì trên người, không có giống hai người họ, đeo vàng vòng kín từ trên cổ xuống tới tay chân. Mà cũng không phải là cô không có, nhưng khổ nỗi cô đeo thấy không quen, cứ thấy nó vướng vướng sao đó, vậy nên mới không muốn đeo. Ai nghĩ lại bị má chồng bắt bẻ chuyện này, cô quả thực là không có ngờ tới.

Ngại ngùng lấy tay che trên che dưới cho đỡ ngại, Bông cười giả lả nói với má chồng.

– Dạ, tại con đeo không quen á má. Mà lát nữa về con lấy đeo liền, con cất trong tủ riết quên luôn, hì hì.

Kim nhìn Bông, cô ấy cười cười, nửa đùa nửa thật mà nói.

– Không quen thì cũng phải đeo chớ, giờ em đã gả cho chú Ngôn rồi, đâu còn là con gái nhà nghèo nữa đâu mà không đeo. Em mà không đeo để người ngoài người ta thấy, người ta đánh giá không hay về cha má với chú Ngôn, hiểu chưa?

Bông gật đầu, cô lí nhí đáp.

– Dạ, em hiểu rồi chị Kim, em nhớ rồi.

Bà chủ Trâm nhìn hai đứa con dâu đang nói chuyện với nhau, biết Bông cũng không phải cố ý không đeo, lại nghĩ tới hoàn cảnh của Bông trước đây, bà có chút mủi lòng, lúc này cũng liền dịu giọng mà lên tiếng.

– Thôi, quên thì không sao, sau này nhớ là được. Mà để má đi sắm cho bây bộ khác dễ đeo hơn, bộ kia vàng ta nên chói mắt lắm, để dành làm của thì tốt hơn. Để lát má kêu dì Liễu đi đặt cho bây, mấy bữa nữa má đưa, bây nhớ đeo là được.

Bông bỗng dưng được cưng mà thấy hoang mang trong lòng, nhưng má chồng đã có lòng với cô thì cô cũng có dạ. Của cải tới tay không nhận thì là ngu ngốc rồi, nhận, chắc chắn là nhận rồi.

– Dạ, con cảm ơn má, má thương con quá chừng!

Nghe con dâu cảm ơn, bà chủ Trâm cũng cười thân thiện mà đáp lại, bà nói với Bông, cũng là nói cho Kim nghe cùng.

– Con dâu thì cũng là con, sau này má già cả lớn tuổi, cũng là mấy đứa bây chăm nom chớ ai. Miễn sao tụi bây làm tròn trách nhiệm bổn phận của con dâu, của người vợ là được, ngoài ra má cũng không muốn quản thúc tụi bây nhiều đâu, tụi bây còn trẻ mà. Con Kim cũng như con Bông, hai chị em bây khác với con Lựu, phải yêu thương bảo bọc nhau nhiều hơn. Chị sai em nói, em sai chị dạy, chớ không có cái thói hạnh hoẹ đâm chọt nhau nghe chưa? Chỉ cần tụi bây sống tử tế với má, sống tử tế với chồng thì cỡ nào má cũng bênh, cũng thương. Tao là đàn bà, tao hiểu đàn bà, hai đứa bây liệu mà sống cho phải đạo nghe hôn!

Không hẹn mà cả hai cô con dâu đều “dạ”, răm rắp nghe lời má chồng một nước không dám ho he gì. Mà những lời bà chủ Trâm dạy đều là dạy đúng, đâu có sai chỗ nào đâu mà phải cãi lại…

Bà chủ Trâm nhìn hai đứa con dâu ngoan ngoãn nghe lời, trong lòng bà có cảm giác vô cùng thoả mãn, cũng yên tâm được phần nào. Bà sợ nhất là con dâu tị nạnh, bởi bà thừa hiểu rõ lòng dạ đàn bà là thâm độc tới cỡ nào. Mặc dù bà không ưng Bông, nhưng Bông hiện tại đã là con dâu của bà, dù muốn dù không, bà cũng phải bảo bọc và dạy dỗ, đây là trách nhiệm của bà.

Nếu so sánh giữa Bông và Hạnh Thảo thì bà thích Bông hơn, Bông trội hơn Hạnh Thảo gấp nhiều lần, dễ nói chuyện cũng biết nghe lời. Còn Hạnh Thảo tánh tình lầm lì khó nói chuyện quá, mặt suốt ngày chù ụ, bà nói cái gì cũng trơ trơ, thiệt là ưa không được chút xíu nào. Cũng hên là Vĩnh Ngôn bỏ Hạnh Thảo sớm, chớ cỡ để tới giờ chắc bà lên tăng xông vì tức tối dạy bảo con dâu không nghe rồi…

Nghĩ đi nghĩ lại thì bà thấy Bông cũng hợp với Vĩnh Ngôn lắm chớ, coi bộ thì bà cũng thấy vừa lòng cô con dâu này rồi!

*
Lựu nằm viện 5 ngày thì được xuất viện, ban đầu mẹ ruột cô ấy muốn đưa cô ấy về nhà ở cữ cho đủ tháng nhưng mẹ chồng Lựu không chịu, bà Ba muốn giữ con dâu lại để chăm sóc. Lựu thì sao cũng được, ở đâu cũng được, cô ấy không còn đủ hơi sức để quan tâm tới chuyện vặt này nữa. Vậy nên cuối cùng Lựu ở nhà chồng ở cữ, mẹ ruột cô ấy thi thoảng sẽ qua thăm con dâu.

Lựu ẩn thân một tháng trong phòng, thời gian này cậu Vĩnh Tân cũng đi suốt, không thèm ở nhà để an ủi trông nom vợ. Cậu Tân nói là đi làm, mà đúng thiệt là cậu ấy đi làm, vậy nên không ai bắt bẻ được cậu ấy, tới cả ông nội Chiến còn không nói được cậu ấy nữa mà. Có điều Lựu không tin là chồng mình đi làm, cô ấy với cậu Tân gây nhau suốt, um xùm rùng bem suýt nữa là đánh nhau. Bà Ba can ngăn không được, cũng không ai khuyên nhủ được, cuối cùng phải đợi tới ông nội Chiến ra tay thì vợ chồng cậu Tân mới chịu làm hòa.

Thực ra nếu không phải vì phần tài sản kếch sù chưa có chủ thì dễ gì cậu Tân chịu nghe lời ông nội Chiến. Mà cũng không riêng gì cậu Tân, kể cả là cậu Vĩnh Phát hay là cậu Vĩnh Ngôn gì thì đều để ý tới phần tài sản khủng lồ mà ông nội Chiến đang nắm giữ trong tay. Chỉ cần có được số tài sản đó thì cả đời này, à không, phải là ba đời sau, là ba đời không làm ăn gì thì cũng chưa chắc đã xài hết được số tài sản kia của ông cụ Chiến. Vậy nên mới nói, mấy cậu là đang âm thầm tranh giành tài sản ngầm, và lời nói của ông cụ Chiến luôn có trong lượng cực kỳ lớn trong lòng các cậu!

*
Bông nhận được quần áo mới từ chỗ má chồng vừa may, hầu hết đều là áo bà ba mẫu cách tân mới nhất hiện giờ. Ở cồn Vàng này thì đàn bà đa số còn mặc áo bà ba hoặc là đồ bộ, cũng có người mặc quần áo hiện đại tân thời, nhưng số lượng ấy hơi ít. Còn ở những nhà giàu như nhà chồng của Bông thì đàn bà đã có chồng sẽ mặc áo bà ba, thi thoảng đi tiệc tùng gì thì mới mặc đầm váy, đó giống như là gia quy rồi. Mà nói nào ngay, nếu muốn mặc đồ thường hoặc đầm váy gì thì cũng được, chỉ có đều nhập gia tùy tục, má chồng đã may cho thì nên mặc, nên tránh ăn mặc khác người kẻo gây thêm thị phi.

Nói cho cùng thì cồn Vàng này cũng là một vùng đất nổi trên sông, nếu nói về mức độ phát triển thì thật sự không thể so sánh được với mức độ hiện đại trong đất liền. Có điều là tài nguyên trên cồn khá nhiều, người dân sống bằng đủ nghề vẫn có cơm no áo ấm. Vậy nên dù là vùng đất nổi cách xa đất liền thì cồn Vàng vẫn luôn nổi tiếng là “Quý Cồn”, là vùng đất đáng sống nhất của người dân Nam bộ từ thuở xa xưa tới nay.

Ngôn vừa từ chỗ ông nội Chiến trở về, vừa bước vào phòng, anh đã nhìn thấy Bông với bé Thọ đang bận rộn treo móc quần áo vào trong tủ. Quần áo bày hết trên giường, nhiều không đếm xuể, lại còn đủ màu sắc, đủ kiểu dáng, y hệt như đang bày đồ hàng ngoài chợ vậy.

Thấy chồng đã về, Bông liền chỉ tay về phía bộ bàn ghế gỗ giữa phòng, cô nhanh miệng nói với Ngôn.

– Cậu lại kia ngồi đi, em mượn giường chút xíu nghen! Đồ nhiều quá, em đang sắp xếp vào trong tủ, đợi chút nha cậu!

Ngôn gật gật đầu, anh sẵn lời, hỏi.

– Ở đâu mà nhiều quần áo vậy? Em vừa may đó hả?

– Quần áo này là má may cho em đó, má đặt cho em bộ trang sức nữa, đẹp lắm, anh có muốn coi không?

Ngôn nghe vợ nói vậy, anh chỉ cười, cũng không có ý định đi xem trang sức gì đó. Anh là đàn ông, có mê trang sức của phụ nữ đâu, có cho anh xem thì anh cũng không thấy đặc biệt chỗ nào. Vậy nên để tránh cho vợ anh mất hứng thì tốt nhất là anh không nên xem, vậy cho đỡ rạn nứt tình cảm vợ chồng.

Ngôn ngồi trên ghế, anh ôm máy tính, giải quyết một chút công việc riêng. Khoảng chừng nửa giờ đồng hồ sau, anh mới nghe thấy tiếng chào của bé Thọ. Ngước mắt tìm kiếm vợ mình, anh thấy cô lúc này đang hí hoáy treo cái gì đó trong góc tủ, cô còn bắt ghế để đứng lên nữa, nguy hiểm quá trời. Ngôn vội vàng đứng dậy, anh đi tới đỡ vợ mình trước, sau đó mới hỏi cô.

– Làm gì mà nguy hiểm vậy em? Em muốn làm gì thì nói anh, anh làm cho.

Bông được cậu Ngôn bồng xuống đất, cô có chút e thẹn, tay lắc lư mấy túi sáp thơm treo tủ quần áo, giọng cô lí nhí.

– Em… em treo cái này… má dặn phải treo trong tủ để quần áo có mùi thơm. Tủ của anh treo túi thơm mùi khác, của em treo mùi khác.

Ngôn nhận ra được mấy cái túi sáp thơm này, nhà anh thường hay treo sáp thơm trong tủ quần áo, giúp quần áo có mùi thơm tự nhiên, dịu nhẹ không gắt mũi như là mùi nước hoa. Mà đúng thiệt là của anh treo sáp thơm mùi khác, còn mấy cái của Bông đang cầm là mùi khác, có điều là mùi nào cũng thơm, ngửi rất dễ chịu.

Nhận lấy túi sáp thơm từ tay Bông, Ngôn nhẹ nhàng nói với cô.

– Ừ, để anh làm cho, em trèo như vầy lỡ té thì sao, đừng nghịch nữa!

Bông bĩu môi nhìn chồng mình, cô lí nhí trả lời anh.

– Em có nghịch đâu, em đang làm công chuyện chứ bộ…

Ngôn nhìn cô, anh nhịn không được mà bật cười, sau cũng không nói thêm gì, im lặng mà treo túi thơm vào tủ cho vợ.

Treo xong mấy cái túi sáp thơm, anh dọn dẹp ghế để qua một bên, sau đó mới quay sang ôm lấy eo vợ mình. Anh kéo cô ngồi xuống giường, cúi mặt áp vào cổ cô, giọng anh trầm trầm, anh khẽ hỏi.

– Đã hết thấy xa lạ với anh chưa em?

Bông sững người, cô biết thừa chồng cô là đang đề cập tới chuyện gì. Mặc dù có hơi sợ với lo lắng một chút, nhưng giữa vợ chồng mà không có chuyện đó thì khác nào là tình đồng chí? Vậy nên, sợ là sợ, nhưng làm là làm, làm riết rồi hết sợ, cô nghĩ vậy…

Mặt Bông ửng đỏ lên, cô lí nha lí nhí mà trả lời chồng mình.

– Em… quen hơi cậu rồi!

Câu trả lời của Bông chọc trúng chỗ đang ngứa ngáy trong lòng cậu Ngôn. Anh không nói gì nhiều, lập tức đè Bông xuống giường, thân anh nằm trên thân cô, hai cơ thể gần sát nhau không kẽ hở…

Mùi vị kích tình nồng nàn lan tỏa, Ngôn say đắm nhìn cô gái mềm mại e thẹn đang nằm dưới thân anh. Phải biết là anh để ý cô từ lâu rồi, từ lúc cô qua lại với ba Thoại là anh đã để ý tới cô. Trải qua khoảng thời gian đơn phương một mình, anh cuối cùng cũng rước được cô về làm vợ. Cũng không phải rước được cô một cách dễ dàng, cũng trầy trật cách trở đủ kiểu, xém chút nữa cô đã trở thành vợ của người ta luôn rồi. Chỉ là sau bao nhiêu sóng gió, cô cuối cùng cũng gả cho anh, mặc dù anh chưa thể cho cô được đầy đủ vinh quang như vợ người ta, nhưng chỉ cần có cô, anh tự hứa sẽ cố gắng hết mình để đem tới cho cô những thứ tốt đẹp nhất mà anh có thể cho cô được…

Ngôn nhìn vợ mình, anh nhìn mắt, nhìn mũi rồi nhìn tới môi cô, bất cứ một bộ phận nào trên cơ thể cô, anh đều thích, yêu thích một cách kỳ lạ. Nhịn không được sự ham muốn, Ngôn liền cúi đầu hôn xuống môi Bông. Đây không phải nụ hôn đầu tiên của anh và cô, nhưng đây lại là khoảnh khắc quý giá nhất mà anh có được trong mấy chục năm sống trên đời này. Môi cô mềm mại, lại thơm tho, còn ngọt ngào đến lạ lùng, làm cho anh chìm đắm mãi không muốn ngừng hôn cô…

Da thịt nóng rần lên, cơ thể Ngôn rạo rực đến không kìm chế được. Sau hôn môi lại tới hôn cổ, hôn ngực, hôn lên từng tấc da thịt của Bông, hôn tới điên đảo tâm hồn thì mới chịu dừng lại…

Trước thân thể mềm mại trắng trẻo mê người của Bông, lại nhìn tới gương mặt ửng đỏ cùng ánh mắt mơ màng của cô… Ngôn không nhịn được nữa… bộ phận nào đó đã căng cứng đến mức nổi gân lên. Mãi tới khi được sự đồng ý của bà nhỏ nhà anh… anh mới dám đưa “thứ” đó tiến sâu vào trong cơ thể của Bông…

Ôi mẹ nó! Cái cảm giác này phải nói là sung sướng đến đỗi có thể thoát tục vào bất cứ lúc nào, kinh người thật chứ!

Thân thể Bông trinh trắng, cái gì cũng là lần đầu, vậy nên anh cực kỳ trân trọng cô, từng giây từng phút đều là nhẹ nhàng, nhẹ nhàng tới mức mồ hôi trên người anh tuôn ra một cách xối xả.

Anh nghe cô khóc, anh vội lau nước mắt cho cô. Sau lại nghe cô rên khẽ, anh lập tức dìu dắt lấy cô, cùng đưa cô theo anh lên “đỉnh” của trầm luân khoái lạc.

Đối với anh, cô là vợ, là bảo bối, cũng là điểm “chết” của anh. Đời này cưới được cô, được trải qua khoảnh khắc kỳ diệu này cùng với cô… thiệt là không uổng công anh lao tâm khổ tứ giành được cô mà!

Xứng đáng! Quả là xứng đáng!

Yêu thích: 3.7 / 5 từ (7 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN