Bản Sao Của Quỷ
Chương 10
Còn ở chỗ của Chu Tiểu Lạc. Mua đủ tất cả những thứ cần dùng, nhỏ vội vàng bước ra khỏi siêu thị. Trên khuôn mặt xinh đẹp giờ chỉ toàn là lo lắng, nhỏ từ nảy giờ vẫn không sao điện được cho Lục Vũ. Cũng không biết là nó có bị sao không nữa?
Chu Tiểu Lạc xách đồ đi ra chỗ để xe, chuẩn bị về xem Lục Vũ đã về nhà chưa. Nhưng chuyện không muốn lại không có mắt mà đến. Ở nhà xe, sớm đã có một đám nữ sinh vẻ mặt hung hăng đang đứng trước xe hơi của Chu Tiểu Lạc, đứa nào đứa nấy đều cầm gậy gộc trong rất tợn.
Chu Tiểu Lạc xem như không thấy định lướt qua để nhanh về nhà xem Lục Vũ thế nào, nhưng bọn nữ sinh kia lại không biết điều cứ nghĩ Chu Tiểu Lạc nhỏ sợ mà càng đắc ý chạy lại chắn trước đường không cho nhỏ đi.
Con nhỏ đi đầu nhóm tiến lên vài bước, mắt nhìn Chu Tiểu Lạc từ trên xuống dưới nhép môi cười, tay không an phận đưa lên đẩy đẩy vai Chu Tiểu Lạc vài cái khiêu khích khinh thường nói.
– Mày là cái con nhỏ dám làm Nghiên ca mất mặt ở căn tin phải không?
Chu Tiểu Lạc hít lấy một hơi, cố nén lấy cơn giận không biết bao giờ bộc phát lên của mình. Kiên nhẫn nặn ra một chữ…
– Tránh. – Chu Tiểu Lạc nhỏ cũng là không muốn đánh nhau nha. Không phải xạo, chứ Chu Tiểu Lạc là hổng có biết một chút võ nào đâu à nha. Cùng lắm là mấy chiêu thức đơn giản mà rảnh rỗi Lục Vũ bày cho mà thôi.
Nghe Chu Tiểu Lạc nói, bọn đó cười phá lên. Con nhỏ đi đầu nhếch mép, tay lại đưa lên tát nhẹ vào mặt Chu Tiểu Lạc vài cái vẻ khiêu khích rồi lại lên tiếng.
– Mày nói gì. Làm tụi tao sợ quá. Ha… Ha… Ha… Nó bảo tao tránh kìa bây. Tao sợ quá… tao hỏi lại, mày là con nhỏ làm Nghiên ca mất mặt ở căn tin phải không?
– Phải thì sao? Không phải thì thế nào? Đánh tao à… nói luôn cho bọn nhóc bọn mày biết, Nghiên ca gì đó của bọn bây ấy, tao là chẳng thềm để vào mắt. Là hắn bảo bọn mày đến à… chỉ có thể nói một chữ “Hèn”. – Chu Tiểu Lạc mới chuyển đến nên cũng không muốn gây chuyện càng không muốn gây rắc rối cho Lục Vũ. Hiện giờ điều Chu Tiểu Lạc quan tâm là Lục Vũ hiện giờ có thật sự ổn hay không?
Nhưng có vẻ cuộc nói chuyện này không dễ kết thúc đến vậy. Nghe Ch Tiểu Lạc khích lại, bọn nữ sinh vốn là dân thường nào biết kìm chế viết như nào, không ngoài dự đoán chỉ sau một câu dài không dài, ngắn không ngắn của Chu Tiểu Lạc đã thành công khiến đám người trước mặt ai cũng điên tiết hết lên, mặt con nào con nấy là không vẹn vẹo. Con nhỏ đi đầu tức điên lên, không chịu suy nghĩ đúng sai đã cầm lấy khúc cây đã sớm chuẩn bị vươn lên đánh về phía Chu Tiểu Lạc. Chu Tiểu Lạc lách nhẹ, cướp lấy khúc cây từ trong tay nhỏ đó. Không thềm một lời thông báo đã vung gậy bựa thẳng vào đầu nhỏ đó mà không thềm suy nghĩ. Nhỏ đó nằm xuống đất, máu từ đầu chảy ra rồi bất tỉnh. Chu Tiểu Lạc vứt khúc cây xuống rồi bỏ đi, bọn nữ sinh còn lại há hốc mồm chạy lại đỡ chị đại nhà mình đưa vào bệnh viện.
Cái gì mà trả thù cho thần tượng, tất cả đều vứt ra sau lưng…
[…..]
Nắm chặt lấy sợi dây chuyền trong lòng bàn tay, Lục Vũ bơ phờ đi từng bước trên đường như người vô hồn. Lục Vũ nó cũng không biết mình bị làm sao nữa? Có lẽ là vì khi gặp lại Hàn Vũ Huy những ký ức đau khổ mà Lục Vũ nó muốn chôn vùi bấy lâu nay chợt trồi dậy từng chút một.
Lục Vũ khẽ cười, một nụ cười tự giễu.
– Em à, hắn ta về rồi. Mối thù của em, chị nhất định đòi lại.
Nói xong, Lục Vũ khẽ đưa mắt nhìn lên thì thấy chính mình đã đứng trước cổng nhà từ bao giờ.
Tắm rửa xong, Lục Vũ mệt mỏi gối đùi Chu Tiểu Lạc nhắm mắt nghỉ. Chu Tiểu Lạc vuốt ve mái tóc mượt mà của Lục Vũ, tìm lời hỏi khẽ.
– Sao vậy? Nếu không muốn nói cũng không sao?
Mắt Lục Vũ vẫn như in nhắm chặt lại. Miệng khô khan lên tiếng.
– Tao không biết mình sao nữa mày à. Có thể tao đúng, cũng có thể là do tao quá đa nghi… Nhưng… – Nói đến đây, từ khóe mắt, cứ cay cay rồi nước mắt lại chảy ra.
Chu Tiểu Lạc nhìn hai hàng nước mắt của Lục Vũ đang chảy ra từ khóe mắt, tâm tình bất đầu phức tạp cùng khó hiểu. Tuy quen nhau từ nhỏ, nhưng chưa bao giờ Chu Tiểu Lạc thấy Lục Vũ khóc, đây có thể là lần đầu tiên chăn?
Không thềm nghĩ nhiều, Chu Tiểu Lạc vươn tay vội lau nước mắt cho Lục Vũ. Từ khuôn mặt đau đớn của Lục Vũ, Chu Tiểu Lạc biết chuyện này có thể là rất khó nói, nhỏ cũng không cần biết.
– Tao không biết nữa. Đừng khóc… mày đừng khóc…
Lục Vũ dụi đầu vào gối, miệng vẫn tiếp tục nói.
– Lạc Lạc… Tao đã gặp lại hắn ta rồi. Người mà cho dù có mơ tao cũng muốn một lần gặp lại. Gặp lại để cho hắn biết… – ” Hắn sẽ chết trong đau đớn như thế nào “. Đương nhiên vế sau Lục Vũ nó chỉ nghĩ trong lòng chứ không hề nói ra.
Im lặng một hội, giọng nói của Lục Vũ lại một lần nữa vang lên, trầm ổn mà từ tính.
– Lạc… Con người ta đôi khi khóc không phải vì họ buồn. Mà có khi là họ đang hạnh phúc đến phát khóc đấy. Và tao, đang như vậy…
Câu nói lại lần nữa dứt đoạn, lần này thật sự đã chìm trong im lặng. Hơi thở của Lục Vũ đều đều có lẽ là ngủ rồi.
Nhưng những gì Lục Vũ vừa nói là có ý gì?
Hắn ta mà Lục Vũ nhắc đến là ai? Có phải là người mà Lục Vũ vẫn thường vô tình nhắc đến trước mặt nhỏ hay không? Là kẻ mà cuộc đời này, Lục Vũ hận hắn tới mức thấu xương không?
Đôi bàn tay vẫn đều đều vỗ về lưng của Lục Vũ nhưng suy nghĩ của Chu Tiểu Lạc sớm đã lơ lửng đi đâu bởi những gì Lục Vũ vừa nói.
Làm bạn với Lục Vũ đủ lâu để Chu Tiểu Lạc biết rõ hiện giờ Lục Vũ bất thường đến mức nào. Đã bao giờ nhỏ thấy nó âm trầm như vậy, khó hiểu như vậy và cả âm ngoan nữa. Mặc dù Chu Tiểu Lạc nhỏ cũng không biết cảm giác đó có đúng không nữa.
Đưa mắt nhìn xuống người Lục Vũ, Chu Tiểu Lạc mơ hồ lên tiếng.
– Có vẻ, tao không hiểu rõ mày.
Vũ à…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!