Bản Sao Của Quỷ
Chương 11
Ngày hôm sau, không rõ là thời tiết không tốt hay do tâm trạng không thoải mái mà cả Lục Vũ bà Chu Tiểu Lạc đều không muốn đi học, thế là hai người bọn nó quyết định cụp luôn một buổi để đổi không khí, sẵn tiện đến sân bay đón cô, đứa bạn thân còn lại mới đi du lịch từ Ý về.
Cô, Trần Tuệ Nhi con gái của một ông chủ tập đoàn lớn. Tính tình phóng khoáng, nhưng đôi lúc cũng rất khó lòng nắm bắt được. Xinh đẹp, quyến rũ luôn là điểm cuốn hút của cô dưới ánh mắt của mọi nguời xung quanh.
Tại công viên SF. Ba người Lục Vũ, Chu Tiểu Lạc, Trần Tuệ Nhi ngồi tụm lại một chỗ nói chuyện trên trời dưới đất. Chu Tiểu Lạc hào sảng và nhiều năng lượng nhất cười kha khả tay vươn ra vuốt ve mái tóc của Trần Tuệ Nhi cưng chiều, lớn tiếng chọc ghẹo.
– Tuệ Nhi nhà ta mới vài năm không gặp mà đã lớn hơn rồi ha?
Trần Tuệ Nhi mặt không đổi sắc, thay vào còn có vài phần ôn hòa mà nâng tách càfê trước mặt lên nhâm nhi thưởng thức, cũng không quên liếc mắt qua nhìn Chu Tiểu Lạc rồi chọc lại.
– Củ Lạc ta trồng cũng lớn nhanh thật ha. Chắc sắp thu hoạch được rồi đó.
Chu Tiểu Lạc nghe xong trề môi, mắt dao động sang chỗ Lục Vũ đang ngồi, thấy nó đang ăn bim bim tâm trạng phức tạp không rõ nó là đang có tâm trạng gì, chỉ thấy nó cứ đăm chiêu nhìn xa xăm như đang suy nghĩ điều gì rất quan trọng.
Chu Tiểu Lạc vờ đưa tay lên miệng họ khụ khụ, thực chất ra hiệu cho Trần Tuệ Nhi đang ngồi đối diện. Tuy không hiểu Chu Tiểu Lạc là có ý gì nhưng từ khi thấy Lục Vũ ra sân bay đón mình, Trần Tuệ Nhi đã cảm giác được có chuyện gì đó rất lạ. Mỗi khi không phải Lục Vũ vẫn là đứa hăng hái nhất rồi một hai đòi quà của cô hay sao? Không thì cũng bắt cô đãi ăn này nọ. Nhưng hôm nay, vẻ mặt Lục Vũ lại rất khó coi, nếu như không bị Chu Tiểu Lạc lôi đi chắc nó cũng chẳng muốn xuống xe đâu.
Trần Tuệ Nhi ra hiệu lại cho Chu Tiểu Lạc rằng chuyện này cô có thể giải quyết được, sau đó vui vẻ nằm xuống lấy đùi Lục Vũ làm gối. Bị hành động bất ngờ của Trần Tuệ Nhi, Lục Vũ đâm ra cũng hơi ngạc nhiên nhưng rất nhanh đã che giấu đi biểu cảm ấy, nhìn xuống Trần Tuệ Nhi gượng cười nói.
– Mày lại định bày trò gì đây? Nụ cười đó, khuôn mặt đó là có ý gì?
Trần Tuệ Nhi cười phá lên, không nói lời nào quay mặt dụi đầu vào bụng Lục Vũ cười khúc khích làm Lục Vũ cũng nhột ngáy hết lên, không chịu được mà bật cười thành tiếng.
– Đừng làm nữa. Nhột quá này… Ha… Ha… Ha… mày tha cho tao đi… Ha… Ha… Ha…
[……]
Ở trường… hôm nay Lục Vũ không đi học ngay cả nữ sinh mới chuyển tới là Chu Tiểu Lạc cũng dám cúp tiết, vì thế cả lớp được một phen bàn tán xôn xao. Nhưng đa phần đều là nói về Lục Vũ là chính, bởi ở trường này ai mà không biết Lục Vũ nổi tiếng là đàn chị không dễ day vào nhưng lại có một đặc trưng là kể từ khi vào trường học lại chưa lần nào cúp học không lý do, không giấy phép thì đây có thể là lần đầu tiên.
– Sao lớp trưởngkhông đi học chứ? Cậu ấy liệu có làm sao không? – Lớp phó học tập ngồi thở ngắn than dài phiền não lên tiếng. Nhưng vừa nói xong thì ai kia lại bị nhận không biết bao nhiêu là ánh mắt của mọi nguời xung quanh.
Nữ sinh ngồi dãy bàn bên cạnh không nhanh không chậm mà mở lời.
– Lớp phó, cậu nói vậy là có ý gì? Quở xui cái mồm cậu đi.
– Gần vô tiết rồi mà cũng không thấy giấy gì từ phòng thông báo xuống cả. Tiểu Vũ tuy nghỉ học rất nhiều, nhưng lần nào mà không có giấy phép hay thông báo đưa xuống lớp chứ. Tớ chỉ là lo nên mới nói vậy thôi. – Lớp phó học tập chống cằm ngán ngẫm.
Một nam sinh không biết từ nơi đâu chui ra, lên tiếng bình luận hăng say.
– Các cậu bớt tám lại đi. Lớp trưởng chắc bận gì thôi, hay là xe đang đi đến đường thì gặp tai nạn nên nhập viện rồi cũng không biết chừng. – Lời vừa dứt, không biết từ đâu bảo nhiêu cánh tay bu lại đánh tên nam sinh vừa nói túi bụi. Nam sinh đó, hắn cũng không biết mình đã nói sai cái gì. Miệng còn tếm lia không sợ mà nói tiếp.
– Các cậu đánh gì chứ? Để lúc nào rảnh tớ tìm xem lớp trưởng nằm ở bệnh viện nào, phòng nào rồi chúng ta cùng vào thăm. Tớ tốt bụng vậy còn gì… – Nam sinh đó càng nói, thì càng bị đánh đau hơn, còn có cảm giác càng lúc lại bị đánh càng nhiều cho đến khi chuông vào lớp vang lên.
Cô giáo chủ nhiệm từ ngoài cửa bước vào mặt mày rất nghiêm chỉnh, đi theo sau còn có một nam sinh rất rất soái làm nữ sinh lớp 11-6 nhất thời nhìn mà không kịp thở. Nam sinh ấy dáng cao, da trắng, mày rậm, chiếc mũi cao vút cong theo một đường hoàn mỹ, đôi mắt hổ phách đen sâu như hút hồn người nhìn vào một vũng lầy lạnh lẽo không một tia ấm áp, đôi hàng mi rậm cong dài đẹp mê hồn đến phái nữ cũng có nữa phần ganh tị, kế đến là bờ môi dày nhưng lại rất chi gợi cảm, khiến người ta chỉ muốn cắn yêu thật nhiều. Mỗi một thứ trên người nam sinh, từ chiếc trán cho đến cái cằm đều đẹp như từ tranh vẽ bước ra khiến người nhìn luôn muốn chạm vào, nhưng để nhìn tổng thể tất cả, kết hợp lại với nhau thì như ở đâu đó trên người nam sinh ấy toát ra một khí chất lạnh, rất khó gần. Khiến họ chỉ là muốn nhìn xa chứ không dám lại gần.
Lớp phó học tập nhìn nam sinh mới đến mức đơ ra, đến khi cô giáo chủ nhiệm phóng điện giả vờ ho khan vài cái thì nhỏ đó mới khôi phục lại dáng vẻ bình thường, vội vàng đứng bật lên làm nhiệm vụ hằng ngày thay cho lớp trưởng.
– Cả lớp.
Cả lớp nghe lớp phó hô, thì cũng đồng loạt đứng dậy đồng thanh lên tiếng. Nhưng mắt mấy nữ sinh luôn không rời khỏi nam sinh vừa vô lớp.
– Cô giáo, buổi sáng vui vẻ…
Cô giáo chủ nhiệm ra hiệu ngồi xuống rồi nhìn cả lớp điềm đạm lên tiếng giới thiệu.
– Có lẽ là dạo này lớp ta có nhiều bạn mới vào học nhỉ? Hôm nay, lớp chúng ta cùng chào đón một bạn học mới. Em ấy mới từ Ý về, các em nên giúp đỡ bạn nhiều hơn.
Cô giáo nói xong quay sang nhìn nam sinh đó nói tiếp.
– Em giới thiệu sơ về mình đi.
Nam sinh từ khi bước vào vẫn luôn nhìn cái bàn gần cửa sổ ở góc lớp nơi Lục Vũ vẫn thường hay ngồi mà chưa bao giờ rời mắt. Nghe cô giáo nói, hắn chỉ lạnh nhạt nói một cậu rồi bước thẳng xuống chỗ ngồi của Lục Vũ mà không thềm chờ cô giáo sắp xếp.
– Hàn Vũ Huy, mong giúp đỡ.
Cả lớp nhìn Hàn Vũ Huy trầm trồ không biết hắn định đi đâu và làm gì, nhưng khi thấy hắn là định ngồi vào chỗ của Lục Vũ cả lớp đều tỏ vẻ không được ngay cả cô giáo cũng có ý không được mà lên tiếng. Vì ai cũng biết Lục Vũ là một con người rất kỷ tính, không thích ai ngồi hay đụng chạm vào thứ thuộc về mình, và tất nhiên cái bàn đó cũng không ngoại lệ.
– Huy, chỗ đó có người ngồi rồi. Em xem hay không nên ngồi chỗ khác sẽ tốt hơn.
Hàn Vũ Huy nghe xong, mày chợt cau lại, mắt nhẹ ngước lên nhìn cô giáo đang đứng trên kia, khuôn mặt tỏ rõ sự khó chịu. Cô giáo định nói thêm nhưng con người Hàn Vũ Huy sớm đã có khí chất bức người, nay chỉ một cái chau mày nhẹ cũng đủ để giết người rồi. Còn nghe đâu, Hàn Vũ Huy là con trai độc nhất của hai nhà nghiên cứu vĩ đại đã đầu tư vào trường một khoảng tiền khủng lồ, nên cô giáo biết điều thầm nuốt nước bọt mà ầm ừ cho qua chuyện.
Tuy cả lớp cũng không đồng ý, nhưng thấy cô giáo nhà mình lại không nói gì nên cũng không dám phản đối. Phải chăng hay không, hắn là muốn gây chiến với nó…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!