Bàn Sơn - Chương 50: Cửu Long Bàn Sơn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
59


Bàn Sơn


Chương 50: Cửu Long Bàn Sơn


Chương 50: Cửu Long Bàn Sơn.

Lúc này Lương Tân vô cùng lo lắng, may mắn Lang Gia kịp thời quay người lại, Dương Giác Thúy đang trợn mắt há mồm nằm trong lòng mỹ thiếu nữ . . . Khi thần thông ập tới tiểu gia hỏa này không ôm chắc, mắt thấy lập tức sẽ bị cuốn vào cơn sóng khí, Lang Gia tay mắt lanh lẹ bắt lấy nó ôm vào lòng.

Quay đầu nhìn lại phía xa, thành Đồng Xuyên to lớn đã hóa thành hư ảo, thần thông đáng sợ cũng đã biến mất hoàn toàn chỉ còn lại đất bụi mù mịt trong không trung bị gió thổi về phương xa. Bọn họ bỏ chạy về phía quan ngoại cho nên lúc này đang đứng ở bên mép thảo nguyên, chẳng qua lúc này Lương Tân không có lấy nửa điểm ấn tượng đối với điều này.

Người lùn đầu to Tống Hồng Bào cố sức đến gần Trịnh Tiểu Đạo, dùng trúc châm từ các khớp quan trọng lấy ra quái trùng bỏ vào chiếc hộp đặc chế, lúc này mới thở dài một hơi. . .

Chín tên cao thủ áo xám đều mang mặt nạ sắt che đi khuôn mặt nhìn không ra thần sắc bọn họ, chỉ có điều nhìn vào thân thể đang run rẩy kia có thể thấy được bọn họ đang phải chịu đựng đau đớn giày vò cực lớn. Lang Gia vô cùng cẩn thận giúp bọn họ lấy ra chiếc ngân châm ở dưới xương sườn, ngay lập tức chín tên tu sĩ thần bí đủ để khai tông lập phái giống như quả bóng cao su thoát hết khí, mềm oạt ngã nhoài trên đất.

Lang Gia tựa xem như không có gì xảy ra, thu lại ngân châm cười nói với Lương Tân:
– Đây là một phương pháp bá đạo, có thể trong thời gian ngắn kích phát nguyên lực của tu sĩ. Chỉ có điều sau đó nhẹ thì trong thương mà nặng thì mất mạng.

Chín người kia là ân nhân cứu mạng của bọn họ, mặc dù lạnh như băng không nói lấy một lời nhưng Lương Tân vô cùng cảm kích bọn họ, quan tâm hỏi:
– Vậy bọn họ. . . Sẽ không chế chứ?

Lang Gia khẽ cười lắc đầu:
– Không biết được!
Giọng điệu vô cùng hờ hững, căn bản là không đặt sự sống chết của những kẻ này vào lòng.

Lương Tân nhíu mày, nó vô cùng chán ghét loại thần sắc này, chỉ trong một ngày thời gian ngắn ngủi khắp nơi đều là loại thần sắc coi thường tánh mạng của người khác! Tu sĩ đối với phàm nhân, lão Đông Ly đối với tu sĩ, còn cả bát đại thiên môn đồ thành như trò chơi bình thường!

Lực chú ý của Thanh Mặc lại đặt ở ‘tà thuật’, giật mình rất kinh ngạc nhìn Lang Gia:
– Ngươi là người trong tà đạo?

Ngân châm vi dẫn, kích phát chân nguyên. Môn tà thuật này ở một trăm năm trước từng khiến cho tu sĩ chính đạo ăn nhiều đau khổ, so về danh tiếng sợ rằng cũng không kém ma công ‘Thiên Hạ Nhân Gian’ là bao nhiêu.

Lang Gia cười gật đầu!

Bốn trăm năm nay chính đạo nghỉ ngơi lấy sức mà tà đạo cũng âm thầm lớn mạnh, chỉ bằng thực lực của chín tên áo xám mang mặt nạ sắt xuất hiện ở phủ Đồng Xuyên lần này cũng đủ khiến cho tu sĩ trong thiên hạ sợ hãi biến sắc.

Lương Tân và Thanh Mặc đưa mắt nhìn nhau, trong mắt hai người đều hiện ra vẻ kinh ngạc và mê hoặc, không hiểu Lang Gia vì sao lại tìm tới cửa giúp đỡ bọn họ. Lúc này Lang Gia hình như còn chưa muốn nói chuyện, trên mặt lập tức nở nụ cười rực rỡ, nhìn Thanh Mặc nói:
– Tà đạo yêu nhân ở nơi này cũng không chỉ mười người bọn ta.
Nói xong, ánh mắt nhìn về phía Đông Ly tiên sinh.

Đông Ly tiên sinh mỉm cười thanh cho câu trả lời, chậm rãi nói:
– Chính đạo tà đạo, đều là cách nói của đám tu sĩ trung thổ các ngươi không liên quan gì đến bọn ta. Năm đó các ngươi liên thủ giết sạch môn nhân của ta, bây giờ đuối lý lại gán cho chúng ta cái danh tà đạo, hắc, Tuyên Bảo Quýnh ta lười để ý đến những điều này!

Đầu óc Lương Tân lại bị bọn họ đảo loạn, người thông minh thường thích nói nửa vời, tật xấu này không biết là từ kẻ nào truyền thừa lại. . .

Lang Gia cười hì hì không để ý đến Tuyên Bảo Quýnh, nói với Lương Tân:
– Các ngươi ôn chuyện trước đi, đợi các ngươi nói xong ta có việc tìm ngươi.
Nói xong tự mình đi ra chỗ xa ngắm phong cảnh, tiếp đó hình như nhớ ra điều gì, vui vẻ nhảy vào đám cỏ dài. . .

Chín tên áo xám lúc này cũng đã khôi phục được một chút khí lực, cố gắng đứng dậy chậm rãi bỏ đi, từ đầu đến cuối bọn họ chưa từng mở miệng nói lấy nửa lời.

Đông Ly quắc thước, Hồng Bào xấu xí, chẳng qua hai người này khi nhìn về phía Lương Tân đều lộ ra vẻ mặt thân thiết, tỉ mỉ đánh giá nó từ trên xuống dưới. Hơn nữa Tống Hồng Bào càng nhìn càng vui mừng, cuối cùng cười phá lên khàn khàn quái dị:
– Đừng nói, tiểu tử này quả thực có điểm giống đại nhân!

Tiếp đó trên khuôn mặt xấu xí của Tống Hồng Bào lại ngưng tụ một mảnh bạo ngược hung ác nhìn chằm chằm vào Đông Ly:
– Họ Tuyên kia, nhưng năm này ngươi đều không chăm lo cho hậu nhân Lương gia?
Nếu không phải hiện tại vị Chu Nho này không còn khí lực, không chừng đã ra tay đánh người rồi.

Đông Ly tiên sinh cười khổ lắc đầu:
– Ta làm sao biết được! Suốt ba trăm năm qua ta chưa từng bước vào nhân gian, căn bản là không biết tình hình hậu nhân của lão nhân gia ngài!

Tống Hồng Bào vẫn không chịu buông tha, đôi mắt tam giác lại trừng lên nhìn chằm chằm vào Đông Ly tiên sinh một hồi lâu, cuối cùng mới vung tay căm hận chửi rủa:
– Quên đi! Trước tiên ngươi đem chuyện về mình kể rõ cho thằng nhóc trước, sau đó ta lại nói về phía ta.

Đông Ly hắc một tiếng, vẻ mặt vô cùng ảo não, cũng không dài dòng giải thích gì mà quay sang hỏi Lương Tân:
– Ngươi đã từng được nghe nói về Ma La viện chưa?

Lương Tân đương nhiên là đã được nghe nói qua! Bảy trăm năm trước, một lần liên thủ duy nhất giữa chính tà, đó chính là vì tiêu diệt tà giáo Ma La viện nằm sâu trong Bắc Băng Nguyên, nơi cất dấu Linh Lung ngọc hộp.

Mà vị Đông Ly tiên sinh Tuyên Bảo Quýnh này chính là con cá lọt lưới của bảy trăm năm trước.

Bảy trăm năm trước Tuyên Bảo Quýnh là thiếu niên cao thủ xuất sắc nhất trong Ma La giáo, nhưng thiếu niên khinh cuồng, không cẩn thận gây ra một tràng đại họa bị Ma La giáo gạch tên đuổi khỏi sơn môn. Nhưng cũng bởi vậy mà trách thoát được sự đuổi giết của liên minh chính tà sau đó không lâu, bảo vệ được tánh mạng.

Ma La giáo nằm ở nơi hoang vu, vô luận là tu hành hay là pháp thuật đều khác một trời một vực so với các lưu phái ở trung thổ. Trong đó điểm khác biệt quan trong nhất đó là, việc tu luyện của bọn họ cũng giống như Lương Tân, không cần đạo tâm. Án chiếu theo cảnh giới của tu sĩ trung thổ đã phân chia thì tu vi của Tuyên Bảo Quýnh đã đủ lật trời, ông ta không có đạo tâm cũng không ngộ ra thiên đạo, sớm muộn gì cũng sẽ tẩu hỏa nhập ma, căn bản không thể xem là tu sĩ.

Mặc dù bị đuổi khỏi Ma La giáo nhưng sau khi Tuyên Bảo Quýnh biết được môn tông bị hủy vẫn quyết ý báo thù. Chỉ có điều bằng vào sức lực một người ông ta làm sao có thể lay động được tu chân đạo trung thổ, Tuyên Bảo Quýnh cũng chỉ có thể đánh giết một ít tu sĩ đơn lẻ bình thường để tiết hận. Mãi nhiều năm sau ông ta gặp được Lương Nhất Nhị, lúc đó Hồng thái tổ đã bình định thiên hạ, Lương Nhất Nhị đang chuẩn bị thành lập Cửu Long ty.

Nói đến đây, Tuyên Bảo Quýnh đột nhiên ngừng lại, tiếp đó cười hỏi Lương Tân:
– Trong Cửu Long ty có bốn phân viện, trong đó thực lực mạnh mẽ nhất là Bàn Sơn viện, Lương Tân, ngươi có biết hai chữ Bàn Sơn là có ẩn ý gì không?

Tuyên Bảo Quýnh đưa tay viết một chứ ‘tiên(仙)’ thật lớn trên mặt đất, vẻ mặt vô cùng hưng phấn cười nói:
– Chữ Tiên(仙), bỏ Sơn(山) đó là Nhân(人). Bàn Sơn, Bàn Sơn, gạt bỏ không phải là sơn mà là tiên! Bàn Sơn ý là phải đuổi hết thần tiên ra khỏi nhân gian!!!

Nói xong, Tuyên Bảo Quýnh vung tay lau đi chữ Sơn bên cạnh chữ Tiên, chỉ còn lại một chữ Nhân thật lớn, tiếp tục nói:
– Năm đó Hồng thái tổ tính cách kiệt ngạo, không tin quỷ thần, không bái thiên đạo. Ông ta từng nói: Đế vương nhân gian phải cứu giúp bảo vệ nhân đạo! Lương đại nhân thì càng bất mãn tu sĩ gây họa nhân gian bởi vậy thành lập Cửu Long ty trong đó xây dựng Bàn Sơn viện. Bàn sơn viện chỉ có một nhiệm vụ: Mặc kệ ngươi là thần tiên quỷ quái, dám làm cho phàm nhân chịu khổ đều giết sạch không tha! Mà giới luật của Bàn Sơn viện chỉ có tám chữ: Đường lớn về trời, đi tránh một bên! Nghĩa là nhân gian sẽ không quấy nhiễu vào tiên đạo quỷ cảnh mà đám yêu ma thần tiên cũng đừng đến gây họa cho nhân gian, mỗi người tự đi con đường riêng không được can dự vào chuyện của nhau.

Lúc này Tống Hồng Bào vẫn đứng nghe ở bên cạnh nhìn không được cười quái dị xen vào:
– Tục ngữ nói: Thần tiên đánh nhau phàm nhân gặp nạn. Trước khi có Bàn Sơn viện đám tu sĩ và yêu ma nào có kẻ nào để ý đến sự sống chế của phàm nhân, một trận tranh đấu núi sập động đất tai họa vô số, còn có những tên yêu nhân luyện hồn chuyên môn thu thập tinh huyết của người phàm. Nhưng sau khi thành lập Cửu Long ty Bàn Sơn viên xong, kẻ nào dám dương oai ở nhân gian, đại nhân liền chỉ huy thủ hạ đánh giết tới tận cửa, phá sập động phủ của hắn, chém giết thần thú, không đánh cho đám vương bát đản đó thần hình câu diệt thì không dừng lại! Xem kẻ nào dám kiêu ngạo cậy mạnh không đặt tánh mạng của kẻ khác vào mắt nữa!

Đại Hồng vương triều Bàn Sơn viện của Cửu Long ty quản lý không phải là phàm nhân tục sự mà là cơ quan chuyên đối phó với tu sĩ!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN