Bàn Sơn
Chương 51: Ăn nhịp với nhau
Chương 51: Ăn nhịp với nhau.
Lương Tân cảm thấy ngột ngạt, hắn ở tại Khổ Nãi sơn đã gặp qua Hầu Tử Thanh Y, tự mình cảm nhận pháp bảo cấm chế của tu sĩ thuộc Bàn Sơn Viện ti sở. Ngày hôm nay, thông qua Đông Ly tiên sinh hắn lại biết được ” tiên hoạ”, cơ bản đã đoán ra được chút đầu mối. Nên bây giờ hắn lại biết được lai lịch của Bàn Sơn Viện cũng không quá kinh ngạc.
Nhưng sau khi hai người Tuyên Bảo Quýnh và Tống Hồng Bào nói xong, Lương Tân làm sao có thể không động dung cho được. Nếu có tu sĩ nào dám ở nhân gian dương oai, tổ tiên Lương Nhất Nhị liền muốn hắn trọn đời không được siêu sinh.
( bởi vì một chút oai hùng mà trọn đời không thể siêu sinh. Những lời này thật khiến người ta rung động….)
Tuyên Bảo Quýnh lại tiếp câu chuyện, thần tình vô cùng hưng phấn:
– Hơn ba trăm năm trước, tu vi của ta đại thành nhưng thế cô lực yếu, cũng chỉ có thể huỷ diệt được một vài tiểu tông môn không đáng nhắc tới. Nhưng loại trả thù này, theo thời gian ta cũng chỉ có thể tạm thời tự an ủi bản thân mình mà thôi.
Có một lần, Tuyên Bảo Quýnh tập kích một tiểu tông môn, vừa hay gặp Lương Nhất Nhị cũng muốn xuất thủ tiêu diệt tông môn này. Bởi vậy mà hai người kết bạn với nhau.
Tuyên Bảo Quýnh thề quyết chí báo thù. Nhưng hắn hận mình không thể tiêu diệt toàn bộ tu sĩ trung thổ. Lương Nhất Nhị thì hận người tu tiên và yêu ma quỷ quái không coi sinh tử của phàm nhân ra gì, không những thế còn có nhiều tu sĩ cảm thấy hưng phấn khi ra tay giết chết phàm nhân. Cho nên khi hai người Tuyên Bảo Quýnh và Lương Nhất Nhị gặp nhau cũng coi như là có cùng chí hướng, rất hợp ý nhau. Cuối cùng họ quyết định liên thủ.
Nói đến đây, không hiểu sao Tuyên Bảo Quýnh lại nở một nụ cười, nhàn nhạt nói:
– Cả đời này Tuyên Bảo Quýnh ta, thiếu niên đắc chí, thanh niên thì sa sút tinh thần, trung niên thì trong lòng tràn đầy cừu hận, chưa từng có qua bằng hữu nào, chỉ đến khi ta gặp Lương Nhất Nhị thì mới có được vị bằng hữu đầu tiên trong đời!
Sau một hồi xúc động không nói gì, Tuyên Bảo Quýnh lại tiếp tục kể lại sự tình năm đó.
Sau khi hai người Lương Nhất Nhị và Tuyên Bảo Quýnh liên thủ với nhau, Lương Nhất Nhị liền định ra kế hoạch, vì thế mà Tuyên Bảo Quýnh tiến nhập Cửu Long ty. Nhưng khi vào Cửu Long ty thì hắn không được giao bất kỳ nhiệm vụ gì. Trong vòng năm năm hắn chỉ làm mỗi một việc đó là “học”. Hắn học tra án! Trong năm năm đó hắn đi theo các cao thủ thanh y trong việc trá án, đông thời cũng học cách tra án như thế nào?
Tiếp tục năm năm sau, Lương Nhất Nhị mới sử dụng Tuyên Bảo Quýnh như một quân bài bí mật!
– Đây cũng là chỗ cao minh của Lương Nhất Nhị!
Nói đến đây, Tuyên Bảo Quýnh đột nhiên cười rộ lên, cảm thán một câu rồi lập tức nhìn Lương Tân bằng ánh mắt cổ vũ. Đến lúc này hắn cũng không có nói thêm gì nữa.
Lương Tân cũng không có nghĩ tới Tuyên Bảo Quýnh cũng giống như Khúc Thanh Thạch, cả hai đều bắt buộc hắn phải tự mình suy nghĩ. Hắn vò tóc bứt tai trong chốc lát rồi ngẩng đầu lên nói:
– Tiền bối….. tổ tiên của con phái người đi tra những bản án tử kinh thiên trong giới tu chân? Ngày hôm nay, cũng nằm trong kế hoạch của lão nhân gia hơn ba trăm năm trước?
Tuyên Bảo Quýnh thu lại nụ cười của mình, chậm rãi gật đầu:
– Không sai, những gì ta làm từ trước đến nay, tất cả đều nằm trong kế hoạch của lão Lương ba trăm năm trước! Lương Tân, ngươi có biết người tu tiên đáng căm hận ở chỗ nào không?
Lương Tân suy nghĩ một lúc rồi trả lời:
– Tu sĩ vô tình, trong mắt chỉ có thiên đạo, không hề để mắt tời sự sống chết của những người xung quanh.
Nhưng Tuyên Bảo Quýnh lại lắc đầu, trịnh trọng nói:
– Người tu tiên, sở dĩ khiến cho ta phỉ nhổ là bở vì bọn họ bỏ qua phụ mẫu, thê nhi. Chỉ vì lo cho thân mình! Không vì một chút tình thân mà từ vỏ việc tu tiên!
Lão đầu tử cười lớn, lại tiếp tục nói:
– Những lời này cách đây ba trăm năm do chính lão tổ của ngươi là Lương Nhất Nhị nói với ta. Ngươi hôm nay cũng phải nhớ kỹ điều này, phải khắc cốt ghi tâm!
Thiên đạo là cái gì? Cụ thể, đối với mỗi một tu sĩ mà nói thì thiên đạo chính là đề cao tu vi! Linh đan, dị bảo, tiên thảo, thần binh…. Chỉ cần có thể đề cao tu vi của bọn họ thì đều trở thành tài nguyên, trở thành những vật mà bọn họ mong muốn có được.
Lương Nhất Nhị nói rằng tâm tính tu sĩ vốn cực kỳ ích kỷ. Cũng chính vì thế mà trong giới tu chân sớm muộn gì cũng bởi tranh đoạt tài nguyên mà tiến hành tàn sát lẫn nhau. Nhưng vì sự tồn tại của Bát Đại Thiên Môn mà những cuộc tàn sát tranh đoạt này cũng chỉ diễn ra âm thầm với quy mô nhỏ.
Bởi vậy hắn mới bày ra thế cục này, để Tuyên Bảo Quýnh biến ảo hành tung, tiến nhập vào tu chân giới. Chờ đến khi xảy ra hung án thì tỉ mỉ điều tra, tìm ra hung thủ, nắm giữ chứng cớ. Rồi từ từ tích luỹ những hung án này lại, thẳng tới khi Tuyên Bảo Quýnh cho rằng chừng này chứng cớ đủ để khiến cho tu chân giới xảy ra nội loạn thì mới có thể một lần nữa trở lại nhân gian.
Từ lúc đó cho tới nay Tuyên Bảo Quýnh liền mai danh ẩn tích, cắt đứt mọi mối liên hệ giữa hắn với Lương Nhất Nhị và thế gian. Trong khoảng thời gian đó, hắn đi khắp đến rất nhiều tông môn, lớn có, nhỏ có để tra án.
Lúc đó, tu vi của Tuyên Bảo Quýnh cũng đã khá cao, hơn nữa hắn lại tu tập Thủy Hành Băng Pháp. Chỉ cần không chạy đến Bát Đại Thiên Môn nháo loạn thì không một ai có thể biết được hành tung của hắn! Chỉ là một lần ẩn thân này cũng khiến hắn phải bỏ ra ba trăm năm. Trong ba trăm năm này, hắn lấy thân phận là một tán tu. Vì có tu vi cao thâm nên được một tiểu tông môn cung phụng. Hắn cũng từng làm đệ tử trong một đại tông môn. Ba trăm năm ẩn mình trôi qua cũng không có phụ lòng người, cuối cùng thì Tuyên Bảo Quýnh cũng đã tra ra bốn mươi lăm kiện đại án! Những án này một khi lộ ra chân tướng cũng đủ để cho giới tu chân tứ phân ngũ liêt, vì báo thù mà tiêu diệt lẫn nhau.
Bốn mươi năm trước, Tuyên Bảo Quýnh mang theo chân tướng nặng trịch trở về nhân gian, khi đó hắn mới được biết từ rất lâu rồi Lương Nhất Nhị đã bỏ mình. Bàn Sơn Viện cũng vì thế mà tiêu tan thành mây khói. Tuy rằng trong lòng bi phẫn, nhưng vì linh hồn của Lương Nhất Nhị ở trên trời cao có linh thiêng, càng vì mình huyết hải thâm cừu của mình mà hắn đã ẩn nhẫn ba trăm nắm, Tuyên Bảo Quýnh, hắn muốn thay Lương Nhất Nhị năm đó mà tiếp tục thực hiện nốt thế cục ngày hôm nay!
Những gì mà Lương Tân trải qua ngày hôm nay, thậm chỉ cả việc cố ý dẫn ‘ Ngũ Đại Tam Thô’ xuất thủ tàn sát hàng loạt dân chúng trong thành cũng chỉ là để mối quan hệ giữa tu sĩ phổ thông, tông phái trong giới tu chân với Bát Đại Thiên Môn bị rạn nứt. Tất cả những chuyện này đều nằm trong kế hoạch của Lương Nhất Nhị ba trăm năm trước. Trong đó biến hoá cũng không có giống như ngày hôm nay, theo như tính toán ban đầu thì địa điểm diễn ra sự kiện này chính là trọng địa kinh đô của nhân gian, mà người đón nhận tứ đạo sát trận là do Lương Nhất Nhị đích thân đón hạ.
Tuyên Bảo Quýnh đến Tứ Xuyên giảng bài là bởi vì hắn cần có sự giúp đỡ của Tống Hồng Bào và Thiên Sách môn để ngăn cản tứ đạo sát trận.
Lương Nhất Nhị đã chết, nhưng Tống Hồng Bào vẫn còn sống. Tuyên Bảo Quýnh cũng vì Ải Tử đầu to này mà hắn ở tại nhân gian tìm kiếm suốt bốn mươi năm.
Lương Tân rốt cục cũng minh bạch. Nhưng sự tình phức tạp tới trình độ này đúng là vượt xa sự tưởng tượng của bản thân hắn. Sát thủ Tống Hồng Bào từ việc ám sát Lương Nhất Nhị hiện tại lại biến thành thủ hạ trung thành và tận tâm của Lương Nhất Nhị. Trong đó tất nhiên còn có nguyên do. Do dự một hồi, tạm thời đè nghi vấn trong lòng xuống, chờ Đông Ly tiên sinh nói xong, Tống Hồng Bào tự nhiên đem sự tình nói ra rõ ràng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!