Bàn Sơn
Chương 62: Chân giả Du Kỵ
Chương 62: Chân giả Du Kỵ.
Tuy Lương Tân không có thần thông gì nhưng sau năm năm tu luyện cũng làm cho cảm giác của hắn trở nên linh mẫn dị thường. Ngay vừa rồi hắn đột nhiên cảm thấy một cỗ sát khí bao phủ xung quanh hắn, cảm giác giống như có một lưỡi dao sắc nhọn đang kề vào cổ vậy. Dương Giác Thúy trời sinh là yêu thú nên cũng lập tức cảm nhận được điều khác thường, hai con mắt trừng lên.
Có vài vị Thanh Y xung quanh thấy biểu tình của một người một thú như vậy thì lắc đầu cười khổ.
Ngay sau đó có một đạo truyền âm phảng phất như xa tận chân trởi rót sâu vào trong màng nhĩ Lương Tân:
– Nhanh ra ngoài này, ta có đầu mối.
Trong lúc truyền âm, sát khí có giảm đi một phần.
Loại công phu truyền âm nhập mật này nhị ca Khúc Thanh Thạch của Lương Tân cũng biết nhưng cự ly cũng chỉ trong vòng ba đến năm trượng mà thôi, nếu xa hơn nữa thì không làm được.
Lương Tân do dự một chút rồi không nói bất cứ câu nào bước nhanh ra ngoài.
Sau khi hắn chạy được gần đến đại môn thì sát ý vô hình liền biến mất rồi sau đó có một vị trung niên dáng dấp như chưởng quỹ, thân hình mập mạp trắng nõn tiến tới vỗ vai Lương Tân nói:
– Đừng hỏi gì cả, cứ đi theo ta trước đã.
Lương Tân đi phía sau hắn, trong lòng bắt đầu có nghi ngờ, hắn nhìn trái nhìn phải cũng không thể nào nhìn thấy sát khí sắc bén lúc nãy ở trên người vị trung niên mập mạp này và cũng không có bộ dáng cao nhân có thể thi triển thủ đoạn truyền âm nhập mật. Sau một hồi đi trên đường, Lương Tân tận mắt nhìn thấy vị trung niên mập mạp này trong khi chạy đi đã dẫm một con châu chấu nhưng khi hắn giơ chân lên thì con châu chấu kia không hề bị thương tổn chút nào, hai cánh rung lên bay về phía khác. Dường như không phải có người vừa đạp lên người nó vậy.
Sau khi chuyển qua hai con đường, mập mạp dẫn Lương Tân đi vào trong một khách sạn trực tiếp tiến vào phòng trên tầng hai. Gian phòng này không có gì đặc biệt chỉ có trên tường có một tấm vải đỏ không biết là vật gì.
Lúc này Lương Tân mới trầm giọng hỏi:
– Ngươi là ai? Tìm ta có chuyện gì?
Mập mạp đầu tiên là cầm ấm trà lên tu một ngụ rồi thở ra một hơi cuối cùng mới nói:
– Cho ta xem mệnh bài của ngươi.
Nói xong hắn cũng đưa ra một tấm lệnh bài của bản thân mình.
Lương Tân vừa nhìn, khuôn mặt không tự chủ được ửng đỏ lên … Mệnh bài của mập mạp giống hệt hắn, lần này hắn đã đụng phải Du Kỵ thật sự rồi.
Sau khi mập mạp kiểm tra tỉ mỉ mệnh bài liền trả lại cho Lương Tân đồng thời cười hỏi:
– Tại hạ Cao Kiện, huynh đệ xưng hô như thế nào ?
– Lương Ma Đao!
– Tên rất hay …
Cao Kiện tươi cưởi giả là, hai bàn tay chà xát vào nhau, biểu tình đột nhiên biến đổi, quát một tiếng :
– Lương Ma Đao, ngươi thật lớn mật.
Lương Tân đang lo lắng cho hai người Khúc Thanh Thạch và Liễu Diệc nên cũng không có tâm tình nói lời thừa với mập mạp. Hai mắt hắn trừng lên nhìn thằng về phía đối phương không hề khách khí.
Hai mắt của mập mạp cũng không chịu thua kém trừng lớn đối nhãn với Lương Tân, quát lớn:
– Án tử này là đại nhân phía trên giao cho ta, ngươi lại ở trong ti phủ hô to gọi nhỏ, nếu chuyện xảy ra xấu hơn thì đến lúc đó tính cho ai hả ?
Du Kỵ và Chỉ huy sứ Cửu Long ty liên hệ một tuyến. Hai bên chưa bao giờ cùng xuất hiện một lúc. Mập mạp Cao Kiện không hề nghi ngờ thân phận của Lương Tân mà chỉ sợ Lương Tân lắm chuyện ôm việc.
Vừa nghe đến hai chữ “Án tử” sắc mặt Lương Tân đại biến. Hiện tại Thanh Mặc đang bị thương nặng nếu như Liễu Diệc và Khúc Thanh Thạch cũng gặp phải chuyện không may thì sợ rằng hắn muốn giết người mất.
Cao Kiện vừa thấy thần tình Lương Tân đột nhiên thay đổi, lập tức nhẹ nhàng lui về phía sau, cau mày nói:
– Hài tử, ngươi sao lại thiếu kiên nhẫn thế hả, không lẽ muốn động thủ với ta sao?
Lương Tân vỗ nhẹ vào mông Dương Giác Thúy, tiểu hầu tử hiểu ý ôm chặt lấy hắn. Lúc này Lương Tân mởi trầm giọng nói:
– Rốt cuộc Khúc Thanh Thạch bị mang đi đến nơi nào ?
Trong lúc nói chuyện thân thể hơi đổ về phía trước, Thất Cổ Tinh Hồn đột nhiên lưu chuyển, sức lực toàn thân được tích súc đến đỉnh điểm.
Mập mạp Cao Kiên không kiên nhẫn quát to:
– Nếu ta biết được chuyện này thì còn tra án cái gì nữa!
Thân thể Lương Tân đã chuẩn bị động đột nhiên nghe Cao Kiện nói vậy mới giật mình thả lỏng ngạc nhiên hỏi:
– Ngươi cũng không biết sao ?
Vẻ mặt Cao Kiện đầy hồ nghi nhìn Lương Tân từ trên xuống dưới, sau khi do dự một hồi nhưng cuối cùng vẫn tín nhiệm vào mệnh bài của Lương Tân.
Chức vị Du Kỵ cũng không hạn chế số lượng vì vậy từ khi Cửu Long ty thành lập đến nay không chỉ có một mệnh bài Du Kỵ, mà hễ cứ mỗi lần có một Du Kỵ mới thì sẽ đúc một mệnh bài. Khi Du Kỵ cáo quan thì phải trả lại mệnh bài rồi trực tiếp tiêu hủy mà không phải truyền xuống cho người khác vì vậy không có chuyện mệnh bài Du Kỵ truyền từ người này sang người khác.
Mỗi một mặt mệnh bài khi làm ra hoặc khi tiêu hủy đi đều có ghi chép rõ ràng tuy nhiên Tống Hồng Bào là ám kỳ của Lương Nhất Nhị nên căn bản không tâu lên trên.
Ngoài việc như thế thì khi đúc mệnh bài Du Kỵ đều do luyện khí công đỉnh đỉnh đại danh đến phụ trách và mỗi lần đúc mệnh bài đều dung nhập máu huyết của vị Du Kỵ chủ nhân mệnh bài rồi còn được gia trì pháp thuật. Bình thường mệnh bài này cứng rắn không gì sánh được, thủy hỏa bất xâm. Chỉ khi nào Du Kỵ bỏ mình mệnh bài mới bị hủy, người khác không thể nào sử dụng. Vì vậy chỉ cần là người có mệnh bài trong tay thì đương nhiên là Du Kỵ không hề sai được.
Nghe thấy Lương Tân hỏi thăm, mập mạp Cao Kiện chậm rãi mở miệng trả lời:
– Lần này người đến bắt hai vị đại nhân Khúc Liễu chính là Ti Thiên Giam.
Lương Tân a một tiếng, dù hắn có cô lậu quả văn đến mức nào thì cũng biết, chức trách Ti Thiên Giam là dự báo thiên tượng, khí tượng, tính lịch pháp. Ti Thiên Giam không được xem là nha môn, căn bản không có quyền bắt người huống chi người đó thuộc Cửu Long ty.
Cao Kiện lắc đầu nói:
– Ngươi còn không biết, nửa năm trước, quốc sư phụng thánh chỉ gia nhập Ti Thiên Giam vì Đại Hồng thôi diễn số mệnh, chỉ cần là sự tình liên quan đến thánh chỉ thì Ti Thiên Giam có quyền hành động độc đoán. Lần này đến bắt người tuy là thuộc Ti Thiên Quan nhưng lại mang theo Long Phù hoàng đế ngự ban.
Nhưng chuyện này, mãi cho đến khi Khúc Thanh Thạch và Liễu Diệc bị bắt thì Cửu Long ty mới biết được tin tức. Còn về phần tội danh cụ thể và bị đưa đến đâu thì Chỉ huy sứ Cửu Long ty và mọi người đều như nhau không biết một tí gì.
Nói đến đây, Cao Kiện nhếch miệng cười, ánh mắt hiện lên hàn quang:
– Từ khi đại nhân Lương Nhất Nhị lập ra đến nay đã được hơn ba trăm năm Cửu Long ty chúng ta đều luôn bao che cho thành viên. Tuy cũng có Thanh Y ngang ngược nhưng đều là do bản thân chúng ta thẩm phán.
Trước đây Lương Tân cũng đã từng nghe Khúc Thanh Thạch nói qua như vậy. Lúc đó hắn vẫn còn vô cùng kinh ngạc thế thì chẳng khác nào Cửu Long ty là vô địch không người nào động vào được. Triều đình sao lại có thể để cho một nha môn độc đoán hành động không người chế tài như vậy được.
Lúc đó Khúc Thanh Thạch cười nói:
– Cũng không phải đơn giản như vậy, mỗi một vụ án đếu có Đại Lý Tự, Đô Sát viện, Hình bộ, ba ti giam thẩm và phúc tra. Tuy là như thế nhưng mặt mũi Cửu Long ty chúng ta vẫn rất là to.
Nhưng lần này từ đầu đến cuối Cửu Long ty đều bị lừa gạt, mãi đến khi người bị bắt đi Cửu Long ty mới loạn thành một đoàn. Vì vậy khi nhận được tin tức, làm sao mà Chỉ huy sứ đại nhân lại không thể giận được cơ chứ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!