Bàn Sơn
Chương 63: Nghe phong thanh
Chương 63: Nghe phong thanh.
Mà Ti Thiên Giam Nhân cũng chưa đưa ra lời giải thích rõ ràng, Chỉ huy sứ Cửu Long ty một bên đem sự việc tố cáo lên triều đình một bên lại thiên lý truyền tin sai Thanh Y Du Kỵ Cao Kiện ở phụ cận đến âm thầm điều tra chuyện này.
Lương Tân líu lưỡi hỏi:
– Chuyện này quan hệ đến quốc sư, đại nhân cũng dám tra ?
Cao Kiện nhún nhún vai tỏ vẻ không quan tâm nói:
– Ta mặc kệ là liên quan đến ai, đại nhân sai ta đi tra thì ta đi tra … Tuy nhiên ngươi đỏ mặt tía tai chạy đến Trấn Ninh là làm sao vậy? Xem ra nếu như ngươi mà tìm được vị trí giam giữ Khúc đại nhân sợ rằng ngươi rút đao đi cứu người mất.
Nói xong, Cao Kiện tiến lên hai bước nhìn Lương Tân, biểu tình cười mà không cười nói:
– Tiểu tử, ngươi muốn giết quan cướp tù ? Tạo phản sao ?
Lương Tân ân một tiếng:
– Hai người Khúc Liễu có ân đối với ta. Ta nhất định phải đi cứu người, tuy nhiên cướp tù chỉ là hạ sách bất đắc dĩ mà thôi.
Cao Kiện khẽ nhíu mày hỏi lại:
– Thế là thế nào ?
Lương Tân thành thật trả lời:
– Ti Thiên Giam sử dụng Long Phù tuyệt đối là vụ án lớn. Sợ rằng không chỉ muốn đối phó với hai người Khúc Liễu mà người nhà họ cũng bị liên đới. Cướp tù có thể cứu được hai người bọn họ nhưng lại không cứu được người nhà của họ. Biện pháp tốt nhất là chúng ta phải chứng minh được bọn họ trong sạch… Nhưng xét đến cùng việc đầu tiên chúng ta cần phải biết được bọn họ bị tội danh gì và tại sao Ti Thiên Giam tại sao muốn bắt người và đã đưa người đến đâu ?
Nói xong Lương Tân khẽ nhíu mày suy nghĩ rồi nhìn Cao Kiện bổ sung thêm một câu:
– Người thì nhất định phải cứu rồi, nói gì thì nói cũng phải giúp hai người bọn họ lật lại bản án như vậy mới có thể đánh động Ti Thiên Giam để cho bọn họ biết Cửu Long ty chúng ta mới chính là nha môn.
Cao Kiện cười hắc hắc đứng lên nói với Lương Tân:
– Việc sau chỉ là vẽ rắn thêm chân mà thôi.
Lương Tân cười hai tiếng cũng không muốn lạc đề hỏi thẳng:
– Hiện tại ngươi đã tra được đến đâu rồi ?
Cao Kiện không trả lời vẫn cười mà như không cười nhìn Lương Tân:
– Ngươi có thể nói cho ta biết, việc ở đây vốn là nhiệm vụ của ta mà hiện tại ngươi lại bỏ dở công tác ở nơi khác chạy đến nơi này …. đại nhân thưởng phạt đều phân minh …
Lương Tân minh bạch ý tứ của hắn liền lắc đầu nói:
– Việc này hoàn thành mọi công lao đều thuộc về ngươi ta không hề dành một chút nào còn nếu có sai sót ta sẽ chịu trách nhiệm hết không để ngươi dính vào.
Cao Kiện cười ha ha lúc này mới chậm rãi gật đầu.
Vụ án này dính dáng đến Long Phù, sự tình vừa hiểm ác đáng sợ lại vừa quỷ dị, Cửu Long ty cũng không dám gióng trống khua chiêng phá án chỉ phái Du Kỵ Cao Kiện âm thầm điều tra.
Cao Kiện đến trước Lương Tân vài ngày. Hiện tại hắn cũng không tra được đầu mối nào hữu dụng tuy nhiên hắn lại mơ hồ có cảm giác chuyện này sợ rằng có liên quan đến thảm án Khổ Nãi Sơn năm năm về trước.
Lập tức Lương Tân liền nhụt chí, thậm chí trong lòng đã xuất hiện do dự có nên chạy đến kinh thành trước cứu người nhà hai huynh muội Thanh Thạch và Thanh Mặc ra trước hay không.
Thái độ làm người của Cao Kiện rất khôn khéo, nhìn thấy thần tình Lương Tân như vậy mơ hồ đoán được suy nghĩ của hắn cười lạnh nói:
– Hiện tại Khúc gia ở trong kinh thành có đến mấy trăm người bao vây canh chứng, bằng vào sức một mình ngươi có thể cứu ra sao ? Sớm bóp chết ý niệm này đi, việc bây giờ cần làm chính là nhanh chóng điều tra minh oanh cho hai người bọn họ.
Tiếp đó Cao Kiện cười nói:
– Tuy rằng ta không thể tra ra điều gì nhưng sáng sớm hôm nay lại từ Ti Thiên Giam tìm được một việc.
Lương Tân bỗng nhiên đại hỉ vội vàng truy vấn mánh khóe.
Vào xế chiều có một con kim nhãn hồ xẹt qua bầu trời từ ngoài thành tiến vào phủ ti Thanh Y trấn. Mặc dù Cao Kiện là Du Kỵ nhưng cũng có hai thủ hạ tâm phúc, đều là cao thủ. Trong đó có một người không ngừng giám thị thị trấn bởi vậy cũng phát hiện ra quái điểu này.
Nhìn thấy vẻ mặt Lương Tân vẫn hồ đồ, Cao Kiện cau mày nói:
– Không lẽ chuyện này ngươi cũng không biết sao ? Cửu Long ty chúng ta sử dụng chim sẻ Tuyết Vĩ Vân để đưa tin, Binh bộ dùng ma ưng để đưa quân tình khẩn cấp, Hình bộ lại sử dụng lương điểu để phát lệnh truy nã tội phạm quan trọng. Và kim nhãn hồ là súc sinh mà Ti Thiên Giam thường sử dụng chuyên dùng để truyền dụ của quốc sư.
Lúc này Lương Tân mới hiểu, lập tức hạ giọng hỏi Cao Kiện:
– Nói như vậy trong trấn phủ ti có người của quốc sư ? Ti Thiên Giam muốn cho Cửu Long ty làm việc vì vậy mới điều động Long Phù mang theo thánh chỉ bằng không Thanh Y cũng lười liếc mắt nhìn bọn họ. Loại kim nhãn hồ này là để liên lạc trong nội bộ.
Cao Kiện gật gật đầu :
– Mấy năm nay quốc sư được thánh thưởng sủng ái có thể thoải mái chiêu thu môn đồ, Cửu Long ty chúng ta cũng bị bọn chúng cài người vào, chỉ là chúng ta còn chưa nắm được đầu mối là kẻ nào mà thôi.
Lương Tân cũng lười để ý đến việc tranh quyền đoạt lợi trong quan trường nên hỏi thẳng:
– Người kia là ai ? Kim hồ nha đưa lệnh gì đến cho hắn ?
Trái ngược với vẻ sốt ruột của Lương Tân, Cao Kiện cười lắc đầu nói:
– Yên tâm đi, ta đang tra xét việc đó.
Lương Tân nhìn Cao Kiện từ trên xuống dưới ý tứ là không cần hắn nói cũng biết là đang tra nhưng mà ngươi đã tra được những gì.
Cao Kiện cười to nói:
– Cứ chờ một lúc đi, cũng không bao lâu nữa là có tin tức thôi.
Nói xong hắn đứng lên duỗi người, chuyển đề tài hỏi:
– Đã ăn cơm tối chưa ? Có đói không ?
Lương Tân và Dương Giác Thúy cũng nhau gật mạnh đầu….
Ăn cơm tối xong Lương Tân và Cao Kiện đều nhắm mắt dưỡng thần cũng không hề nói chuyện và cùng chờ đợi. Một lúc sau ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, từ bên ngoài truyền đến giọng trẻ con non nớt:
– Cha, bọn con đã trở về.
Tiếng nói vừa vang lên thì cửa phòng cũng đồng thời mở ra, hai tiểu tử còn nhỏ tuổi cùng sóng vai nhau đi tới.
Tiểu tử bên trái vẫn còn quả dưa chuột trong tay, mày rậm mắt to.
Tiểu tử bên phải có hai tai to hơn bình thường, môi mỏng gần như nhìn không thấy.
Cao Kiện cười gật đầu chỉ sang Lương Tân bên cạnh nói:
– Vị này là Lương gia, đều là người một nhà cả.
Hai tiểu tử bước lên trước vài bước đến trước mặt Lương Tân, tiểu tử bên trái nói:
– Tiểu nhân Hoàng Qua(Dưa chuột) bái kiến Lương gia.
Tiểu tử tai to môi mỏng cất tiếng giống như rít qua kẽ răng:
– Tiểu nhân Ma Nha bái kiến Lương gia.
Lương Tân vội vàng nâng bọn chúng dậy, đồng thời cũng ngạc nhiên cười, thầm nghĩ: “Bản thân mình là Ma Đao so với Hoàng Qua và Ma Nha đều là những tên rất hay”
Hai tiểu tử quỵ sống lưng xuống mặc cho Lương Tân nâng thế nào cũng không chịu đứng lên. Lúc này Cao Kiện mới quát lên:
– Không chịu đứng dậy, định làm lễ đến khi nào hả ? Tiểu Lương, không cần để ý đến bọn chúng, bọn chũng đã muốn quỳ vậy xem có thể quỳ được bao lâu.
Tên mập mạp Cao Kiện tuy quát mắng nhưng lại không hề tỏ ra vẻ uy nghiêm đã thế đuôi lông mày còn thể hiện lên nụ cười xấu xa.
Hai tên tiểu tử làm như không nghe thấy lời Cao Kiện cùng cười hì hì ngước nhìn Lương Tân.
Lương Tân thoáng cái há hốc mồm, hiện tại hắn không biết nói gì cho phải.
Dương Giác Thúy lại không giống như Lương Tân. Nó nhảy từ người Lương Tân sang đầu Hoàng Qua, vẻ mặt tham lam đòi lấy quả dưa chuột trong tay Hoàng Qua (quả dưa chuột).
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!