Bản Thông Báo Tử Vong - Q.3 - Chương 27: Tang Lễ Của Người Chết
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
73


Bản Thông Báo Tử Vong


Q.3 - Chương 27: Tang Lễ Của Người Chết



8 giờ 07 phút, ngày 12 tháng 11.

Trong phòng họp của đội cảnh sát hình sự.

Ngoài các thành viên của tổ chuyên án 4.18, còn có một người ngoài – Đỗ

Minh Cường. Anh ta đang ngáp một cái thật dài, như thể vẫn chưa tỉnh ngủ.

“Ôi, những ngày tháng này bao giờ mới kết thúc đây.” Sau khi ngáp xong,

anh ta bèn lấy tay xoa mũi mình, nói: “Thời gian làm việc và nghỉ ngơi của tôi

thực sự không hòa hợp nổi với các anh, sau này nếu các anh còn bắt tôi dậy sớm

như vậy, chẳng thà trực tiếp giết tôi đi còn hơn.”

“Con sâu dậy sớm có đồ ăn.” La Phi vừa nói, vừa nhìn Doãn Kiếm ở bên

cạnh, “Hãy đưa món đồ cho anh ta đi.”

Doãn Kiếm đặt một chiếc phong bì lớn xuống trước mặt Đỗ Minh Cường.

“Đây là cái gì?” Đỗ Minh Cường mở phong thư ra, đổ từ trong đó ra được

một tập tài liệu và một chiếc mp3.

“Cho anh tài liệu tin tức – anh hãy đọc tài liệu trước đi.”

Vừa nghe nói là tài liệu tin tức, Đỗ Minh Cường lập tức hào hứng. Anh ta

cầm lấy tập tài liệu đó và chăm chú đọc, nội dung trong tập tài liệu lại là miêu tả

khách quan về vụ án bắt giữ con tin mười tám năm trước, bối cảnh vụ án, nhân

vật liên quan đến vụ án và cả quá trình trước và sau khi xảy ra vụ án, nội dung

rất đầy đủ.

“Sự xung đột mâu thuẫn rất mạnh mẽ, điểm đáng quan tâm về luân lý cũng

có…” Sau khi đọc xong, Đỗ Minh Cường bèn vung tay bình luận, “Chỉ có điều

là thời gian cũng quá lâu rồi thì phải? Tính hiệu quả về mặt thời gian hơi thấp,

cho dù có viết ra, hiệu quả bản tin cũng không được tốt lắm.”

“Đứa bé trong vụ án đó, chính là sát thủ Eumenides hiện nay; Và người cảnh

sát bắn chết bố hắn, chính là Viên Chí Bang – kẻ đã một tay bồi dưỡng nên

Eumenides.” La Phi lạnh lùng chỉ ra điểm then chốt trong tài liệu.

“Có chuyện này à?” Hai mắt Đỗ Minh Cường phát ra tia sáng dị thường,

“Thế thì khác biệt rồi! Đây sẽ là tiêu điểm đề tài xã hội hot nhất hiện nay. Tôi

268

hoàn toàn có thể dựa vào số tài liệu này, phân tích ra quá trình diễn biến tâm lý

của hai thế hệ Eumenides, chắc chắn sẽ thu hút nhãn cầu của mọi người!”

La Phi gật đầu: Đỗ Minh Cường vừa nhìn là đã thấy ngay hướng phân tích

tâm lý của Eumenides, ở trong tập tài liệu, khứu giác nghề nghiệp của anh ta

đúng là không khiến người khác phải thất vọng.

“Hãy mở đoạn ghi âm hiện trường cho anh ta nghe.” La Phi lại một lần nữa

dặn dò Doãn Kiếm. Doãn Kiếm liền bật chiếc mp3 đó, bản ghi âm chân thực

của hiện trường mười tám năm trước liền vang lên bên tai mọi người.

Đoạn ghi âm bắt đầu từ khi Viên Chí Bang tiến vào hiện trường vụ bắt giữ

con tin. Phần lớn nội dung đều là quá trình khuyên giải của Viên Chí Bang đối

với Văn Hồng Binh. Cùng với những lời nói đầy nhẫn nại và chân thành của

Viên Chí Bang, tâm trạng xao động bất an của Văn Hồng Binh hình như cũng

dần dần ổn định. Và tình cảm cha con càng khiến cho anh ta không nỡ rời xa.

Cuối cùng anh ta cũng không một mực đòi Trần Thiên Tiều trả nợ nữa mà yêu

cầu Viên Chí Bang đưa con trai cho mình ôm.

“Hãy bỏ mìn xuống, thả con tin ra, như vậy tôi mới có thể yên tâm giao đứa

bé cho anh.” Trong ghi âm, Viên Chí Bang nói bằng giọng an ủi, “Anh không

cần phải lo nghĩ gì cả, tất cả đều sẽ qua cả thôi, tất cả đều sẽ ổn lên thôi.”

Trong hiện trường lập tức rơi vào khoảng thời gian trầm mặc ngắn ngủi, Văn

Hồng Binh không nói gì, anh ta hình như đang do dự gì đó.

Viên Chí Bang lại tiếp tục cố gắng: “Anh còn chưa hiểu rõ sao? Đối với anh,

thứ gì mới là quan trọng nhất? Nếu như anh tiếp tục sai lầm, thì sẽ đặt vợ con

anh ở vị trí nào chứ?”

“Con trai, con trai của tôi…” Văn Hồng Binh cuối cùng cũng lẩm nhẩm. Qua

ngữ điệu này, ai cũng có thể nhận ra được sợi dây thần kinh cố chấp của anh ta

đã đến bờ của sự sụp đổ.

“Nào, em bé, quay lại nhìn xem, gọi “bố” đi.” Lời nói dịu dàng của Viên Chí

Bang lúc này rõ ràng là đang nói với đứa bé ở trong lòng mình, và mục đích của

anh ta chính là muốn dùng tình thân cha con để tiến hành lời kêu gọi cuối cùng

đối với Văn Hồng Binh.

Giây lát sau, giọng nói trong trẻo trẻ thơ vang lên: “Bố ơi, bố đã mua bánh

ga tô sinh nhật cho con được chưa?”

Câu nói này hình như đã đâm trúng vào nơi đau đớn yếu đuối nhất trong

lòng Văn Hồng Binh. Anh ta phát ra tiếng nấc nghẹn đau khổ, tiếp đó là tiếng

gào thét điên cuồng: “Trả tiền lại cho tôi! Trả lại cho tôi!”

269

“Tôi thực sự không có tiền…” Giọng nói yếu ớt bất lực đó rõ ràng là phát ra

từ miệng Trần Thiên Tiều.

Viên Chí Bang thì lại vô cùng lo lắng: “Dừng tay, xin anh hãy bình tĩnh một

chút!”

“Thằng khốn! Mày nói dối, tao phải giết mày!” Giọng Văn Hồng Binh vang

lên giống như một con dã thú bị dồn vào bước đường cùng, gào thét tuyệt vọng,

khiến người nghe sởn gai ốc. Tiếp đó giọng nói của anh ta lại biến thành những

hơi thở dồn dập kịch liệt, hình như là đang giằng xé với ai đó.

“Dừng tay, tất cả dừng tay!” Viên Chí Bang hét lớn, nhưng anh ta đã không

thể nào khống chế được cục diện nữa.

Cho đến khi tiếng súng vang lên, “pằng!” tất cả cuối cùng đều kết thúc.

Đoạn ghi âm cũng dừng lại ở đó. Nhưng tất cả mọi người trong phòng họp

nhất thời đều ủ rũ không nói, hình như khó có thể thoát ra khỏi bóng tối mà câu

chuyện cũ đã phủ lên trái tim họ.

Hồi lâu sau, vẫn là La Phi phá vỡ bầu không khí trầm mặc đè nén này.

“Anh có cảm giác gì?” Anh nhìn Đỗ Minh Cường nói.

Đối diện với bi kịch chốn nhân gian này, nét mặt vô tình cứng nhắc luôn

xuất hiện trên mặt Đỗ Minh Cường cũng biến mất. Anh ta chợt lắc đầu: “Đứa

bé… đứa bé đó, chính là một câu nói của nó…”

“Đúng vậy. Chính là một câu nói của nó đã làm thay đổi tình hình, khiến

người ta cảm khái, đồng thời cũng khiến người ta bất lực.” La Phi cũng thở dài,

lại nói “Tôi hy vọng anh có thể viết đoạn này vào trong bài báo.”

“Ồ?” Đỗ Minh Cường nhìn lại La Phi, hình như muốn hiểu được ý sâu sắc

hơn nữa từ trong mắt đối phương.

“Không chỉ những tài liệu này, mà anh còn có thể cầm luôn cả chiếc mp3 đó

đi, hãy đăng đoạn ghi âm lên trên mạng.”

Đỗ Minh Cường lại nhìn chăm chú La Phi giây lát, khóe miệng anh ta chợt

hiện lên ý cười giảo hoạt: “Cảnh sát La, anh đang lợi dụng tôi phải không?”

“Nếu như anh không cảm thấy hứng thú thì có thể không làm.” Mộ Kiếm

Vân coi thường nhất là những kẻ luôn tỏ ra mình tài giỏi, bèn lạnh lùng nói

chêm vào, “Những phóng viên mạng mà chúng tôi có, cũng chẳng phải chỉ có

mình anh.”

270

“Làm, tài liệu tốt như vậy ai không muốn làm chứ?” Đỗ Minh Cường toét

miệng, nhìn Mộ Kiếm Vân với nét mặt như thể đầu hàng, “Nhưng các vị tốt

nhất cũng cần phải nói cho tôi biết dụng ý chân thật, như vậy khi tôi viết bài

cũng dễ cân nhắc chứ.”

Yêu cầu này đúng là hợp tình hợp lý, Mộ Kiếm Vân nhìn La Phi một cái, sau

khi nhận được ám hiệu ngầm của anh, bèn nói với Đỗ Minh Cường: “Văn

Thành Vũ, cũng chính là Eumenides hiện nay, lúc đó anh ta còn rất nhỏ, bản

thân mình không thể nhớ được nội dung cụ thể của vụ án này. Chúng tôi hy

vọng anh viết một bài báo, để cho Eumenides nhìn thấy, bởi vì chi tiết trong vụ

án rất có thể sẽ khiến cho anh ta từ bỏ con đường làm sát thủ.”

“Ý của các vị là, muốn tôi viết một bức thư khuyên nhủ sao?” Đỗ Minh

Cường nhăn nhở làm một phép so sánh.

“Cũng có thể nói như vậy đi.” Mộ Kiếm Vân nhún vai, sau đó lại giải thích

tường tận, “Viên Chí Bang chính là vì vụ án này mới bước vào con đường làm

sát thủ. Do đó nếu nói từ một tầng ý nghĩa nào đó, thực ra Văn Thành Vũ lúc

thơ ấu đã vô tình chuyển biến Viên Chí Bang, từ đó về sau mới xuất hiện

Eumenides. Bây giờ chúng tôi muốn nói cho Văn Thành Vũ biết được chuyện

cũ này, những lý luận mà Viên Chí Bang truyền thụ cho hắn cũng không phải là

vững chãi không thể nào phá vỡ được. Đó thực ra chỉ là một sự cố ngẫu nhiên,

bắt nguồn từ một câu nói ngây thơ của hắn. Bi kịch máu tanh này do hắn gây

nên, bây giờ tương tự cũng có thể được kết thúc từ chính tay hắn.”

Đỗ Minh Cường xoa cằm, bộ dạng như đang hồi tưởng lại: “Tôi hiểu ý của

anh rồi…”

“Vậy thì anh đã biết cần phải viết bài báo này như thế nào rồi chứ?” Mộ

Kiếm Vân nhướng mày hỏi. Nhưng không đợi Đỗ Minh Cường trả lời, La Phi

lại nhấn mạnh thêm: “Chắc anh còn coi trọng việc này hơn bất cứ ai trong

chúng tôi, bởi vì nó thực ra có mối liên hệ trực tiếp đến sinh mạng của anh. Anh

hiểu không?”

Đỗ Minh Cường “hi” một tiếng: “Đương nhiên. Nếu như bài viết này có thể

đạt được hiệu quả giống như trong dự kiến, thì tôi sẽ trở thành người đầu tiên

thoát khỏi của Eumenides.”

“Ừm, anh là người thông minh, tôi vốn cũng không cần nói nhiều như vậy.”

La Phi quay sang nhìn Liễu Tùng đang ngồi bên cạnh Đỗ Minh Cường, “Cảnh

sát Liễu, bây giờ anh hãy đưa anh ta đi chuẩn bị một chút nhé. Sau khi viết xong

bản thảo, hãy đưa cho tôi xem trước.”

“Rõ!” Liễu Tùng đứng dậy hành lễ. Mặc dù ở phần thắt lưng vẫn còn quấn

băng, nhưng tư thế của cậu vẫn thẳng người đầy kiên nghị.

271

Đỗ Minh Cường lúc này cũng uể oải đứng dậy, anh ta vung vẩy chiếc phong

bì trong tay, nói vẻ đắc ý: “Lẽ nào đây chính là số phận của tôi sao? Được định

sẵn phải trở thành phóng viên nổi tiếng được mọi người chú ý.”

“Mau đi thôi!” Liễu Tùng trừng mắt nhìn Đỗ Minh Cường một cái, sau đó

kéo anh ta bước ra khỏi phòng họp.

Đợi sau khi hai người đó đi xa, La Phi nhìn Mộ Kiếm Vân hỏi: “Cô giáo Mộ,

cô cảm thấy việc này có tỷ lệ thành công được bao nhiêu?”

“Cũng khó nói…” Mộ Kiếm Vân trầm ngâm, không dám nói chắc chắn,

“Nhưng bất luận thế nào, bài viết này chắc chắn sẽ làm lay động gốc rễ tín

ngưỡng của Eumenides. Bí mật về thân thế mà hắn vất vả tìm kiếm lại bất đắc

dĩ như vậy, và sự bất lực có thể làm tiêu tan bất cứ thứ tình cảm cố định nào, bất

luận là tình yêu hay là mối hận thù, hắn đều không có lý do gì để tiếp tục cố

chấp. Nếu như trong lúc này mà còn có yếu tố bên ngoài thúc đẩy, vậy thì khả

năng hắn từ bỏ con đường làm sát thủ sẽ rất lớn.”

La Phi giật mình, anh thực ra đã nhìn thấy rõ nguyên nhân bên ngoài đó,

nhưng không tiện nói ra ở đây.

“Nhưng chúng ta thay đổi chiến lược như vậy sao?” Doãn Kiếm chợt nói ra

câu này, thấy La Phi nghe tiếng quay sang, cậu bèn nói tiếp, “Chúng ta đã tìm

thấy Đinh Khoa, tại sao lại không bố trí mồi nhử để Eumenides mắc câu, ngược

lại lại chủ động nói cho hắn ta biết những thông tin mà hắn muốn chứ?” La Phi

không trực tiếp trả lời, anh nhìn lướt một vòng tất cả những đồng nghiệp trong

phòng, sau đó hỏi một câu: “Trong các vị ai đồng ý dùng Đinh Khoa để làm mồi

nhử Eumenides?”

Tất cả mọi người đều không lên tiếng. Thông qua buổi gặp gỡ chiều ngày

hôm qua, họ đều đã bị khuất phục bởi cảnh giới sâu sắc của ông lão đó, lấy ông

làm mồi nhử để bắt Eumenides, thực sự khó có thể tiếp nhận được. Hơn nữa,

với lòng yêu thương nhân từ của Đinh Khoa, ông chắc cũng không phối hợp với

hành động này.

Giây lát sau, lại nghe thấy Tăng Nhật Hoa gãi đầu, nói: “Tôi đã có một mồi

nhử, mà lại không cần ông Đinh phải mạo hiểm. Nói cho Eumenides thông tin

cũng tốt, như vậy thì chúng ta có thể tập trung tinh thần sức lực để theo dõi sát

sao Đỗ Minh Cường.”

“Nhưng nếu như Eumenides thực sự bị khuyên nhủ, hắn ta tha cho Đỗ Minh

Cường, vậy thì chúng ta còn có thể bắt hắn như thế nào đây?” Doãn Kiếm

không cam tâm truy hỏi.

La Phi khẽ thở dài: “Doãn Kiếm, tâm trạng báo thù trong lòng cậu quá nặng

rồi.”

272

Doãn Kiếm ngẩn người. Đúng vậy, cậu vẫn luôn canh cánh trong lòng về

cảnh ngộ của Hàn Hạo, trong con mắt cậu, Eumenides chính là hung thủ đã bức

Hàn Hạo đến bước đường cùng.

“Tôi tán thành phương án của đội trưởng La.” Lời nói của Mộ Kiếm Vân kịp

thời thể hiện sự ủng hộ đối với La Phi, “Bất luận thế nào, ngăn cản phạm tội

mới là mục đích căn bản nhất của chúng ta. Sau này có thể bắt được Eumenides

hay không là một việc khác, lẽ nào vì để muốn bắt hắn, anh lại hy vọng hắn tiếp

tục thực thi hành vi giết chóc sao?” Doãn Kiếm ngước đầu, mắt cậu hơi đỏ,

nhưng cuối cùng cậu vẫn không nói thêm điều gì nữa.

10 giờ 10 phút, ngày 13 tháng 11.

Trong văn phòng đội trưởng đội cảnh sát hình sự.

Ánh nắng buổi sáng từ ô cửa sổ phía nam chiếu vào trong phòng, khiến cả

căn phòng rực sáng.

La Phi lặng lẽ ngồi trước bàn làm việc, trên bàn đặt một tờ báo sáng.

Đó không phải là tờ báo mới của ngày hôm nay, ngày tháng trên đầu tờ báo

ghi rõ là ngày 1 tháng 11. Ở vị trí phụ bản của tờ báo đăng một bản tin xã hội,

đối với người cảnh sát hình sự vốn đã quá quen với tất cả các loại án mạng, bản

tin này vốn không có gì đặc biệt.

“Sáng sớm hôm nay, phát hiện ra một thi thể nam giới thanh niên trên sông

Ngọc Đới ở Đông Thành. Qua kiểm tra xét nghiệm của các bác sĩ pháp y, nạn

nhân bị chết đuối, và chất cồn trong huyết dịch của anh ta lên đến 213mg/l,

trước khi chết ở trong trạng thái say khướt. Phía cảnh sát suy đoán, người nam

giới này rất có thể sau khi uống say ra sông đi tiểu, không may sẩy chân ngã

xuống sông chết đuối, thời gian xảy ra vụ việc là vào rạng sáng ngày hôm nay.

Qua đây, cảnh sát cũng nhắc nhở người dân thành phố: uống rượu phải biết

chừng mực, uống quá nhiều không những có hại cho sức khỏe, mà còn tiềm ẩn

rất nhiều mối nguy hiểm không lường trước được.”

Nhưng ánh mắt La Phi đã dừng lại ở trên bản tin này rất lâu rồi, tay phải anh

đặt lên bàn, ngón tay trỏ khẽ gõ nhịp xuống mặt bàn đang chìm đắm trong trạng

thái suy nghĩ. Cho đến tận khi bên ngoài cửa phòng vang lên tiếng “cộc cộc

cộc” anh mới thoát khỏi trạng thái này.

“Mời vào!” La Phi vừa nói vừa gấp tờ báo đó lại, cho vào trong ngăn kéo.

Cánh cửa phòng khép hờ bị đẩy ra, người bước vào phòng đến trước mặt La

Phi chính là cậu trợ lý Doãn Kiếm. Cậu chàng vừa vào cửa đã tươi cười hỏi:

“Đội trưởng La, hôm nay có phải là sinh nhật của anh không?”

273

“Sinh nhật?” La Phi thoáng ngẩn người – ngày 13 tháng 11, đúng thật nhỉ.

Tiếp đó anh liền toét miệng vẻ tự trào, hỏi ngược lại: “Sao cậu biết? Chính tôi

cũng quên mất rồi…”

Doãn Kiếm cười “hi hi”: “Có người tặng quà sinh nhật cho anh đấy.”

“Ai vậy?” La Phi vừa hỏi vừa thầm suy ngẫm: mình vừa mới đến tỉnh thành

không lâu, ngày sinh cụ thể cũng chưa từng nói với những người đồng nghiệp

của mình, ai lại để tâm như vậy, còn đặc biệt tặng quà sinh nhật tới?

“Tôi cũng không biết, anh tự hỏi cậu ấy đi.” Doãn Kiếm nói và quay ra

hướng bên ngoài phòng gọi một tiếng: “Cậu vào đi.”

La Phi nhìn thấy một chàng trai lạ hăm hở bước vào phòng. Cậu chàng đó

mặc một bộ đồng phục màu xanh lam, La Phi vừa nhìn đã nhận ra ngay cậu

chẳng qua chỉ là nhân viên phụ trách đưa hàng mà thôi.

“Anh chính là cảnh sát La của “tổ chuyên án 4.18” phải không?” Cậu thanh

niên nhìn La Phi hỏi cung kính. Trong tay cậu ta đang xách một chiếc bánh ga

tô, trên hộp bánh còn kẹp một bức thư.

La Phi gật đầu, anh vẫn đang tiếp tục suy đoán về người tặng quà, nhưng vẫn

không thể nào nghĩ ra được.

“Hôm nay là ngày sinh nhật anh, có một người đàn ông đã đặt chiếc bánh ga

tô này cho anh, dặn tôi nhất định phải đưa đến tận tay anh.” Cậu thanh niên

bước lên mấy bước, đặt bánh ga tô xuống trước mặt La Phi, sau đó nói to một

câu: “Chúc anh sinh nhật vui vẻ!”

Sự suy đoán của La Phi vẫn không có kết quả, bèn lắc đầu chuẩn bị từ bỏ.

Nhưng khi ánh mắt nhìn thấy bức thư ở trên hộp bánh ga tô, thì lại phát hiện ra

phong thư hoàn toàn trắng xóa, không có bất cứ một cái tên nào cả. Anh đành

phải ngẩng đầu hỏi cậu thanh niên: “Là ai tặng vậy?” Khóe miệng anh thấp

thoáng nụ cười, bất luận thế nào, có thể nhận được món quà sinh nhật bất ngờ

vẫn luôn khiến người ta vui vẻ và hân hoan.

“Người đàn ông đó không để lại tên, nhưng tôi nói thì anh sẽ biết anh ta

ngay…” Cậu thanh niên nuốt nước bọt, như thể đang chạm đến một thứ ký ức rất

không vui nào đó. “… Bởi vì bộ dạng của anh ta vô cùng đặc biệt…”

La Phi thoáng ngẩn người, nụ cười trên mặt dần đông cứng lại. Sau giây phút

trầm mặc, anh dùng giọng nói thâm trầm hỏi: “Người đó có phải là bị bỏng

nặng không?”

“Đúng vậy…” Cậu thanh niên há miệng, “Làn da khắp cơ thể đều bị bỏng

nặng, trên mặt cũng toàn là vết thương, trông vô cùng đáng sợ.”

274

“Là Viên Chí Bang sao?” Doãn Kiếm đứng bên cạnh kinh ngạc thốt lên.

La Phi xua tay về phía Doãn Kiếm, ra hiệu đối phương cần phải khống chế

được tâm trạng của mình trước mặt người ngoài. Sau đó anh lại hỏi cậu thanh

niên: “Người này đặt bánh ga tô vào thời điểm nào?”

“Khoảng ba tuần trước thì phải?”

La Phi gật đầu “ưm” một tiếng: ba tuần trước, đó chính là một hôm trước khi

Viên Chí Bang thực thi vụ nổ ở Bích Phương Viên. Lúc đó anh ta biết thân phận

của mình sắp bị bại lộ, cho nên đã làm hết các công việc chuẩn bị cho cái chết.

Thật không ngờ trước khi chết anh ta vẫn còn đặt cho mình món quà sinh nhật

này. Điều này cần được coi là gì chứ? Là tình cảm cuối cùng giữa những người

bạn cũ, hay là còn có ẩn ý gì khác?

Nét mặt trầm tư nghiêm nghị của La Phi khiến cho cậu thanh niên đưa hàng

cảm thấy áp lực. Cậu ta thấp thỏm nói: “Cảnh sát La, anh xem… nếu không có

vấn đề gì hãy ký nhận vào hóa đơn.”

“Ồ.” La Phi định thần lại, nhận lấy tờ hóa đơn đưa hàng của cậu thanh niên,

sau khi ký tên xong bèn trả lại cho đối phương, “Không có việc gì nữa, cậu về

đi.”

Cậu thanh niên hô một tiếng “được rồi!” quay người rời khỏi văn phòng của

La Phi.

Doãn Kiếm đóng chặt cửa phía sau lưng cậu thanh niên, sau đó quay lại nhìn

La Phi đầy căng thẳng: “Đội trưởng La, có cần phải đưa chiếc bánh này đi kiểm

tra không?”

La Phi hiểu được ý tứ của người trợ lý, nhưng anh biết rõ những chiêu trò bỉ

ổi như bỏ thuốc độc này quyết không phải phong cách hành xử của Viên Chí

Bang. Cho nên anh chỉ thản nhiên trả lời một câu: “Không đến nỗi.” Sau đó anh

bèn mở sợi dây buộc ngoài, lấy lá thư ở trên hộp bánh ra.

Doãn Kiếm nhìn chăm chú từng động tác của La Phi. Cậu biết bất luận là

Viên Chí Bang có ý đồ gì, chắc chắn sẽ thể hiện điều gì đó ở trong lá thư.

Nhưng đó dù sao cũng thuộc về đồ vật cá nhân của La Phi, cậu mặc dù rất muốn

tìm hiểu, nhưng cũng không tiện ghé đến để đọc nội dung trong lá thư.

La Phi trầm tĩnh mở lá thư ra, bên trong đó ngoài một tấm thiệp chúc mừng

sinh nhật, còn có một tờ giấy và mấy tấm ảnh. Trước tiên La Phi cầm tấm ảnh

lên xem, tất cả những tấm ảnh đều là hình ảnh một người đàn ông gầy nhỏ, hơn

nữa La Phi không hề quen biết người đàn ông này. Anh nhíu mày, tỏ ra băn

khoăn. Khi mở tấm thiệp chúc mừng sinh nhật, lại nhìn thấy trên đó viết:

275

“Gửi La Phi – người bạn thân thiết nhất của tôi, cũng là đối thủ mà tôi khen

ngợi nhất. Chúc cậu sinh nhật vui vẻ!

Tôi lấy người này làm món quà sinh nhật tặng cho cậu – tôi biết các vị đều

rất muốn tìm thấy hắn.”

“Người này” rõ ràng là chỉ người nam giới ở trên tấm ảnh, nhưng người nam

giới này rốt cuộc là ai nhỉ?

Mang theo mối nghi hoặc này, La Phi cuối cùng cũng mở ra tờ giấy gửi kèm

theo trong phong thư. Nội dung ở trên tờ giấy đó khiến cho nét mặt anh càng trở

nên đăm chiêu.

Đó chỉ là một câu ngắn ngủi nhưng lại bao hàm thông tin rất lớn.

“Trần Thiên Tiều. Phòng 609, tòa lầu số 18, tiểu khu Nam An Thâm Lâm,

thành phố Hải Khẩu, tỉnh Hải Nam.”

9 giờ 41 phút tối ngày 17 tháng 11.

Trong phòng họp của đội cảnh sát hình sự.

Nét mặt của La Phi và Doãn Kiếm có vẻ hơi mệt mỏi. Một giờ đồng hồ

trước, họ mới bước xuống khỏi chuyến bay từ Hải Khẩu về đến tỉnh thành, và

về cùng chuyến bay với họ còn có thêm một nhân vật đã biến mất nhiều năm

khỏi tỉnh thành – Trần Thiên Tiều.

Thông tin mà Viên Chí Bang đem đến rất chuẩn xác khiến cho chuyến đi này

của La Phi mặc dù đường xá xa xôi, nhưng cả quá trình lại không có chút sóng

gió. Dưới sự phối hợp của cảnh sát Hải Khẩu, Trần Thiên Tiều ở trong tiểu khu

Nam An Thâm Lâm đã giơ tay chịu trói. Ông ta từ lâu đã ngụy tạo ra chứng

minh thư, nhưng chút trò vặt vãnh này trước mặt La Phi không có chút ý nghĩa

nào cả.

Đúng như trong tấm ảnh, thân hình Trần Thiên Tiều gầy nhỏ, làn da ngăm

đen. Mặc dù đã qua tuổi lục tuần, nhưng từ khuôn mặt ông ta không hề nhìn

thấy khí chất thuần hậu của một người già cả. La Phi vốn đã căm ghét và phản

cảm đối với loại người này, thậm chí khi nói chuyện còn chẳng buồn nhìn thẳng

vào mắt đối phương. Ông ta thì lại vừa mồm năm miệng mười vừa toát ra những

tia nhìn đầy xảo quyệt. Lời nói của ông ta tràn ngập sự cổ vũ và dụ dỗ, nhưng

lại là cái lưỡi nham hiểm đáng sợ của một con rắn độc.

Cho nên La Phi vốn không thèm nghe bất cứ lời nói nào của con người này.

Sau khi quay trở về đội cảnh sát hình sự, anh trực tiếp đưa Trần Thiên Tiều vào

trong phòng tạm giam, phái người canh giữ nghiêm ngặt. Tiếp đến La Phi bèn

276

triêu tập Mộ Kiếm Vân và Tăng Nhật Hoa tham gia cuộc họp khẩn cấp, để cùng

thương lượng đối sách cho bước tiếp theo.

“Trước tiên chúng ta cần phải làm rõ, Viên Chí Bang tại sao lại phải làm như

vậy?” Tăng Nhật Hoa trước tiên đưa ra câu hỏi này, “Chúng ta đang buồn bực

vì không tìm thấy được tên Trần Thiên Tiều này, Viên Chí Bang thì lại tặng hắn

đến tận cửa, hơn nữa còn là kế hoạch được vạch ra sẵn từ ba tuần trước. Chúng

ta chắc không thể ngây thơ tin rằng đây chỉ là một món quà sinh nhật tặng cho

đội trưởng La chứ?”

La Phi lập tức đón lời: “Mấy ngày hôm nay tôi cũng luôn suy nghĩ đến vấn

đề này. Tôi cảm thấy khả năng lớn nhất chính là: Viên Chí Bang muốn thử dùng

phương thức này để tranh giành sự khống chế tinh thần của Văn Thành Vũ với

chúng ta.”

Tăng Nhật Hoa nhìn La Phi nhún vai, thể hiện ra thái độ muốn nghe rõ

thêm”. La Phi cũng đang muốn giải thích tường tận: “Ba tuần trước, Viên Chí

Bang biết được thân phận của mình sắp bị bại lộ, cho nên bèn làm hết mọi sự

chuẩn bị để đi đến cái chết. Lúc này, tất cả mọi kỹ năng của Eumenides thế hệ

mới đều đã thành thạo, nhưng Viên Chí Bang vẫn có một sự việc không thể nào

yên tâm được – chính là vấn đề tín ngưỡng tinh thần của đệ tử.”

“Đúng vậy, lúc trước Văn Thành Vũ không hề hình thành được thế giới tinh

thần độc lập của mình, cho nên sau khi thầy giáo hướng dẫn biến mất, tín

ngưỡng của của hắn rất có thể sẽ nảy sinh sự lung lay. Với tâm tư tỉ mỉ của Viên

Chí Bang, anh ta chắc là có thể dự liệu được điều này.” Mộ Kiếm Vân cũng

thuận theo hướng tư duy này để phân tích vài câu.

La Phi nhìn Mộ Kiếm Vân gật đầu, lại nói: “Không chỉ như vậy, Viên Chí

Bang còn đoán được cảnh sát sẽ nắm được nhược điểm tâm lý của Văn Thành

Vũ để tiến hành công kích, khiến cho Văn Thành Vũ tự động mất đi ý chí chiến

đấu của Eumenides. Cho nên anh ta trước khi chết còn đặc biệt giữ lại một nước

cờ này: giao Trần Thiên Tiều vào tay cảnh sát, do vậy sẽ tạo nên sự mâu thuẫn

khó có thể điều hòa được giữa Văn Thành Vũ và cảnh sát.”

“Ưm.” Tăng Nhật Hoa lúc lắc đầu nói, “Viên Chí Bang biết rằng sau khi

mình chết, thân phận thật sự chắc chắn sẽ bị bại lộ. Đến lúc đó, Văn Thành Vũ

sẽ có manh mối để điều tra ra bí mật về thân thế của mình, và chỉ cần Văn

Thành Vũ điều tra ra được hồ sơ vụ án 1.30, hắn sẽ coi Trần Thiên Tiều chính là

hung thủ gây nên cái chết của bố mình. Nếu như muốn báo thù cho bố, hắn cần

phải giết chết được Trần Thiên Tiều đang nằm trong tay cảnh sát, từ đó tiếp

bước trên con đường của Eumenides.”

“Đúng là tính toán không chút sơ hở…” Doãn Kiếm không kìm nổi chép

miệng trước lời phân tích của những người đồng nghiệp, “Cho dù chết rồi cũng

277

vẫn muốn khống chế thật chặt đệ tử của mình, tên đó… thực sự chỉ có thể dùng

từ “quái vật” để hình dung.”

Tăng Nhật Hoa toét miệng nói: “Vậy thì bây giờ có phải là có thể tuyên bố:

kế hoạch chúng ta muốn thử thay đổi Eumenides trên phương diện tinh thần đã

thất bại rồi không?”

Mộ Kiếm Vân lắc đầu, thốt ra hai chữ: “Chưa chắc.”

La Phi vốn dĩ đang nhíu chặt lông mày nghe vậy liền phấn chấn tinh thần,

dùng ánh mắt chăm chú và hy vọng nhìn về chuyên gia tâm lý có thể mang đến

niềm vui bất ngờ cho mình.

Mộ Kiếm Vân nói: “Viên Chí Bang biết Văn Thành Vũ sẽ triển khai điều tra

sau khi biết được bí mật về thân thế của mình, nhưng anh ta chưa chắc có thể

đoán được cuộc điều tra của Văn Thành Vũ lại có thể tiến hành đào sâu đến như

vậy. Người trực tiếp bắn chết Văn Hồng Binh chính là Viên Chí Bang, mà tình

huống mất đi sự khống chế lại do một câu nói ngây thơ của Văn Thành Vũ gây

nên, chi tiết vô cùng bí mật này giờ đây đã được hiện ra trước mắt Văn Thành

Vũ – e rằng điều này không nằm trong kế hoạch của Viên Chí Bang.”

La Phi trầm ngâm “ưm” một tiếng: “Những chi tiết này sẽ gây ảnh hưởng

tâm lý đối với Văn Thành Vũ chứ?”

“Ảnh hưởng rất lớn.” Mộ Kiếm Vân trả lời khẳng định, “Nếu như không có

những chi tiết này, Văn Thành Vũ chắc chắn sẽ coi Trần Thiên Tiều chính là

người chịu trách nhiệm lớn nhất đối với cái chết của bố mình. Nhưng khi biết

được những chi tiết này, đặc biệt là sau khi nghe thấy nội dung ghi âm chân

thực tại hiện trường, tình hình sẽ phức tạp hơn nhiều. Người nổ súng là Viên

Chí Bang, thậm chí là chính Văn Hồng Binh cũng cần phải chịu trách nhiệm đối

với kết quả cuối cùng của sự việc, mà điều quan trọng hơn nữa chính là: Văn

Thành Vũ biết được một câu nói thơ ngây của mình đã thổi bùng lên cục diện

vốn đã được bình ổn, từ đó hắn sẽ nảy sinh ra cảm giác day dứt và bất lực, thứ

tâm trạng này sẽ bao trùm những cảm giác khác trong lòng hắn – bao gồm cả sự

thù hận đối với Trần Thiên Tiều.”

“Có lý lắm!” Tăng Nhật Hoa cũng phụ họa theo, “Cho nên Viên Chí Bang

mặc dù đã sắp xếp rất chu đáo cẩn mật, nhưng e rằng vẫn không đạt được hiệu

quả mà anh ta dự liệu. Chỉ cần Văn Thành Vũ nhìn thấy bài báo trên mạng của

Đỗ Minh Cường, tín ngưỡng của anh ta chắc chắn sẽ bị lung lay – bởi vì bài báo

đó viết thực sự quá hay.”

La Phi mỉm cười. Tăng Nhật Hoa mặc dù trước nay vốn thích làm nổi bật

vấn đề, nhưng lần này cậu đúng là không khoa trương. Bài viết đó của Đỗ Minh

Cường thực sự không tầm thường, đã thể hiện rất tinh tế sâu sắc dụng ý của

278

cảnh sát. Trong bài viết tràn đầy những lời cảm thán bất lực đối với thế sự và cả

sự đồng tình sâu sắc đối với đương sự khiến cho độc giả ai nấy đều thổn thức.

Văn Thành Vũ quyết không thể nào không chút động lòng đối với bài viết này,

ngọn lửa phẫn nộ và tín ngưỡng máu tanh trong lòng anh ta sao có thể tiếp tục

đây?

“Nhưng chúng ta cũng không thể quá lạc quan.” Mộ Kiếm Vân lúc này lại

nhắc nhở mọi người, nói: “Bởi vì thứ khó nắm bắt nhất trên thế gian này chính

là lòng người. Nghiên cứu tâm lý học chỉ có ý nghĩa tổng kết về con số, còn cụ

thể từng cá nhân, tình hình sẽ phức tạp hơn rất nhiều. Bây giờ Văn Thành Vũ

rốt cuộc chọn lựa con đường nào? Điều này e rằng chúng ta ngồi ở phòng họp

này không thể phân tích ra được.”

La Phi gật đầu biểu thị tán đồng: “Cho nên bất luận thế nào, chúng ta hiện

nay cũng đều phải làm tốt công tác tư tưởng cả hai hướng.”

“Vậy chúng ta có cần nghiên cứu một chút: làm thế nào để thiết kế Trần

Thiên Tiều thành mồi nhử để bắt được Eumenides.” Doãn Kiếm đề nghị. Trên

thực tế, việc Trần Thiên Tiều bị lọt lưới, cậu là người vui mừng nhất, nếu như

Eumenides chính vì giết chết Trần Thiên Tiều mà bị bắt, đối với cậu mới là kết

cục hoàn mỹ nhất.

La Phi lại xua tay: “Không vội. Trước tiên hãy định cho Trần Thiên Tiều tội

lừa đảo, khống chế ông ta trong tay chúng ta. Bây giờ chúng ta chỉ cần dồn toàn

bộ sức lực để theo dõi Đỗ Minh Cường là được rồi, thêm một mồi nhử ngược lại

còn phân tán tinh thần sức lực.”

Đạo lý này không hề khó hiểu: Đỗ Minh Cường đã nhận được “Bản thông

báo tử vong”, chỉ cần Văn Thành Vũ vẫn kiên trì con đường Eumenides, hắn

quyết không tha cho đối phương. Cho nên trong những ngày còn lại của tháng

11, cảnh sát không cần đi tìm kiếm thêm mồi nhử nữa.

Doãn Kiếm cũng gật đầu, nhưng cậu lại nói luôn: “Tội danh lừa đảo của

Trần Thiên Tiều rất khó tìm được chứng cứ, cho nên chúng ta không thể khống

chế ông ta trong thời gian quá lâu.”

La Phi “hi” một tiếng, nói: “Chỉ cần khống chế đến cuối tháng là được rồi.

Nếu như đến lúc đó Đỗ Minh Cường bị giết chết, mà chúng ta lại vẫn chưa thể

bắt được Eumenides, vậy thì chúng ta lại có cơ hội lật ngược thế cờ từ Trần

Thiên Tiều.”

Đúng vậy. Nếu như Văn Thành Vũ kiên trì muốn đi con đường Eumenides,

vậy thì theo như tín ngưỡng của hắn, Trần Thiên Tiều chắc chắn cũng sẽ là

người có tên trong . Cảnh sát có thể thả Trần Thiên Tiều

ra sau khi Đỗ Minh Cường bị thích sát – coi ông ta tiếp tục trở thành mồi nhử để

279

bắt được Eumenides, e rằng bất cứ ai cũng không có chút áy náy gì nhỉ? Vấn đề

then chốt là: rốt cuộc Văn Thành Vũ sẽ tiến thẳng về hướng nào đây?

Đây gần như là một đáp án phải chờ đến cuối tháng mới biết rõ.

00 giờ 00 ngày 1 tháng 12.

Trong nơi ở của Đỗ Minh Cường.

Chiếc đồng hồ treo tường trong phòng khách kêu tích tắc, kim giây, kim phút

và kim giờ cuối cùng cũng đồng thời quay đến điểm cao nhất trên đồng hồ.

Một người thanh niên ngồi một mình trên sofa tròn mắt nhìn chăm chú vào

chiếc đồng hồ treo tường đó, sắc mặt anh ta đỏ bừng, tâm trạng lại vô cùng căng

thẳng. Dưới chân anh ta có một đống vỏ bia, xem ra chính là thứ trong những

chai này đã bầu bạn cùng anh ta suốt cả buổi tối.

Khi đến thời khắc đã định, thoạt tiên anh ta ngẩn người, sau đó bèn không

kìm được bật cười thành tiếng.

Trước tiên là tiếng cười “hi hi” sau đó càng lúc càng lớn, cuối cùng biến

thành tiếng cười điên cuồng “ha ha”. Anh ta thậm chí đứng dậy vung tay nhảy

múa, hình như thứ tâm trạng dồn nén đã lâu cuối cùng cũng được phát tiết thoải

mái.

Đột nhiên “choang” một tiếng vang giòn, hình như có thứ gì đó bị đập vỡ.

Người thanh niên giật nẩy mình, nhưng liền nhận ra ngay đó chẳng qua chỉ là

một chai rượu dưới chân bị đá văng. Cho nên tiếng cười của anh ta sau khi tạm

thời bị ngắt quãng bèn phát ra điên cuồng hơn.

Chỉ cười không thôi hình như còn chưa đã, người thanh niên lại nhặt những

vỏ chai bia còn lại ở trên bàn và ném vào góc tường. “Choang! Choang!…”

Trong phòng liên tục vang lên những tiếng vỡ giòn tan.

Sau khi tất cả những chai bia đều đã bị đập vỡ, người thanh niên hơi bình

tĩnh lại. Anh ta lại một lần nữa nhìn đồng hồ treo tường, thời gian đã gần đến

00:05 rồi.

Người thanh niên hình như đã thấm mệt, anh ta thở dài, sau đó hướng lên

chiếc đèn chùm ở trên trần nhà giơ ra ngón tay hình chữ “V”.

Trong chiếc đèn chùm đó có giấu một máy quay camera siêu nhỏ, anh ta biết

lúc này đội trưởng đội cảnh sát hình sự La Phi chắc chắn đang ngồi trước màn

hình giám sát. Suốt cả tháng nay, ngoài nhà vệ sinh và phòng ngủ riêng tư, từng

ngóc ngách trong ngoài căn phòng này đều chịu sự giám sát khống chế nghiêm

ngặt của cảnh sát.

280

Bây giờ tất cả cuối cùng cũng đã kết thúc rồi.

Người thanh niên đi về phía cửa. Anh ta mở cánh cửa chống trộm nặng nề,

bên ngoài cửa là hành lang đen sì tĩnh lặng. Người thanh niên ho khan mấy

tiếng, thắp sáng đèn hành lang cảm ứng âm thanh.

Giữa ánh đèn lờ nhờ, một bóng người nhanh nhẹn lướt tới. Người thanh niên

cảm thấy hoa mắt, ở trước cửa đã xuất hiện một người nam giới.

“Cảnh sát Liễu, nhiệm vụ của anh cuối cùng đã hoàn thành rồi!” Người

thanh niên sau khi định thần nhìn rõ người mới đến bèn thốt lên đầy hưng phấn,

“Chúng ta cuối cùng cũng được giải phóng rồi!”

Người nam giới đi ra từ chỗ ẩn khuất của hành lang chính là cảnh sát đặc

nhiệm Liễu Tùng, cậu nhìn một lượt người thanh niên ở trong phòng, đây chính

là người mà mình gần như không rời nửa bước để bảo vệ sự an toàn cho anh ta

trong suốt một tháng nay, bởi vì tên của đối phương đã từng xuất hiện trên bản

thông báo tử vong của Eumenides: Đỗ Minh Cường.

Chưa từng có bất cứ ai xuất hiện tên trên mà vẫn sống

sót qua ngày thực thi, nhưng Đỗ Minh Cường hình như đã làm được điều này.

Đúng vậy! Liễu Tùng lại một lần nữa chắc chắn sự phán đoán của mình:

người thanh niên đó hoàn toàn lành lặn không có chút thương tích gì, lúc này

đây vấn đề duy nhất của anh ta chính là uống bia hơi nhiều, tinh thần có phần

hưng phấn quá độ.

Liễu Tùng rút ra chiếc máy bộ đàm ở thắt lưng, chuyển đến kênh tương

quan: “001, 001 – 003 gọi.”

“Mời nói!” Trong máy bộ đàm vang lên tiếng nói của La Phi.

Liễu Tùng hội báo tình hình hiện trường: “Đã qua thời gian hạn định, tất cả

mọi việc đều bình thường.”

La Phi ở đầu bên kia thoáng trầm mặc, sau đó anh bình thản thốt ra ba chữ:

“Rút lui thôi.”

“Rõ!” Liễu Tùng vừa mới ngắt tín hiệu, Đỗ Minh Cường ở bên cạnh giành

lấy máy bộ đàm: “Để tôi nói mấy câu nào!”

Liễu Tùng chau mày, nhưng nghĩ đến lúc này Đỗ Minh Cường chắc cũng chỉ

muốn nói lời cảm ơn với cảnh sát, thế nên bèn cố gắng nhẫn nại không nổi

nóng.

281

“Đội trưởng La phải không? Ha ha, tôi vẫn còn sống, tên sát thủ Eumenides,

hắn ta vốn không hề xuất hiện!” Đỗ Minh Cường nói to vào máy bộ đàm.

“Tôi biết…” La Phi ở đầu bên kia hình như cũng mỉm cười, “Bây giờ thì anh

có thể ngủ một giấc thật say rồi.”

Đỗ Minh Cường còn chưa muốn kết thúc cuộc đối thoại, anh ta lại đặc biệt

hỏi thêm một câu: “Anh biết tại sao cái tên đó lại không đến không?”

“Tại sao?” La Phi chỉ là tiện miệng hỏi ngược lại.

“Bởi vì hắn nhìn thấy bài viết của tôi!” Đỗ Minh Cường dương dương tự đắc

bật cười, “Đó là một bài viết xuất sắc tuyệt vời! Nó khiến cho một tên sát thủ

truyền kỳ đã đặt con dao sát sinh trong tay xuống – ngoài Đỗ Minh Cường tôi

trên thế gian này còn có ai có thể viết ra được chứ?!”

Đáng tiếc anh ta không thể nào nghe thấy câu trả lời đánh giá của La Phi đối

với mình nữa, bởi vì Liễu Tùng đã bực bội giành lấy máy bộ đàm lại.

“Hy vọng cả đời anh đều có thể được may mắn như vậy!” Sau khi Liễu Tùng

lạnh lùng ném lại câu nói này, quay người đi về phía cầu thang máy. Hai người

cảnh sát đặc nhiệm ở chỗ tối ẩn khuất lúc này cũng hiện ra, đoàn người rời khỏi

chiến trường vô thanh đã chiến đấu trong suốt một tháng này mà không chút lưu

luyến.

Bọn Liễu Tùng rời đi quá đột ngột, Đỗ Minh Cường thoáng ngẩn người đứng

nguyên tại chỗ, hình như, nhất thời chưa kịp phản ứng lại. Giây lát sau, đèn

hành lang đến giờ vụt tắt, cả dãy hành lang đều rơi vào màn đêm đen dày đặc.

8 giờ 07 ngày mùng 1 tháng 12.

Bên ngoài phòng tạm giam của đội cảnh sát hình sự.

La Phi chắp hai tay sau lưng, nhìn cảnh sát canh giữ mở cánh cửa sắt của

phòng tạm giam, xách Trần Thiên Tiều đen gầy nhỏ thó từ trong phòng ra

ngoài.

Trải qua cuộc sống cùm kẹp suốt hai tuần, cuối cùng Trần Thiên Tiều lại

nhìn thấy bầu trời tự do. Ông ta ngước nhìn bầu trời rực rỡ, rồi lại than một câu:

“Ôi, sắp vào mùa đông rồi, nhưng ánh mặt trời cũng rạng rỡ đấy chứ.”

“Trần Thiên Tiều.” La Phi bước lên nói, “Đối với sự việc ông liên quan đến

tội lừa đảo, qua điều tra của cảnh sát, chứng cứ không đầy đủ, hiện giờ quyết

định không bắt giữ.”

282

“Hi hi…” Trần Thiên Tiều cười khan mấy tiếng, giọng nói âm u khiến người

ta cảm thấy rất khó chịu, sau đó ông ta lại nói vẻ đắc ý, “Tôi đã nói rồi mà, các

anh đã bắt tôi vào thế nào, đến lúc đó cũng phải thả tôi ra thế ấy.”

La Phi hình như chẳng buồn đáp lời đối phương, anh chỉ vẫy tay về phía

người cảnh sát giam giữ: “Dẫn ông ta đi nhận đồ tùy thân đi.”

Trần Thiên Tiều vẫn chưa hết vênh váo, vừa đi ra phía ngoài vừa cười nói:

“Tôi vĩnh viễn không bao giờ ngồi tù đâu, mặc dù trong suy nghĩ của các anh,

tôi đã làm rất nhiều “việc xấu”, các anh có biết vì sao không?”

La Phi lạnh lùng nhìn ông ta, trầm mặc không nói.

“Bởi vì tôi chưa bao giờ phạm pháp! Tôi hiểu pháp luật hơn bất kỳ ai trong

các vị!” Trần Thiên Tiều tự hỏi tự đưa ra đáp án, sau đó ông ta hùng dũng đi

qua chỗ La Phi, vênh váo bước đi.

“Cứ thế mà thả ông ta sao?” Doãn Kiếm nãy giờ vẫn đứng bên cạnh La Phi,

lúc này đây cậu nhìn thấy bóng lưng của Trần Thiên Tiều, không kìm lòng được

lên tiếng hỏi.

“Không thả ra thì có thể làm được gì chứ? Lẽ nào cậu có thể trừng phạt ông

ta giống như Eumenides sao?” La Phi hỏi vặn lại một câu, sau đó anh vỗ vai

người trợ lý của mình, “Đừng nghĩ nữa, mau đến phòng họp đi, cô giáo Mộ và

mọi người đang đợi đấy.”

Mười phút sau, La Phi và Doãn Kiếm đến phòng họp đội cảnh sát hình sự.

Hơn một tháng nay, nơi đây đã trở thành điểm gặp mặt cố định của tổ chuyên án

4.18. Lúc này đây, các thành viên chủ chốt Mộ Kiếm Vân, Tăng Nhật Hoa, Liễu

Tùng đang tập trung đầy đủ ở đây.

La Phi lại đem đến cho mọi người một thông tin rất bất ngờ.

“Tôi tuyên bố: tổ chuyên án 4.18 bắt đầu từ hôm nay tạm thời giải tán.”

“Gì cơ ạ?” Liễu Tùng là người đầu tiên trợn tròn mắt, “Nhưng Eumenides

vẫn chưa bắt được mà!”

“Bắt như thế nào?” La Phi thản nhiên hỏi vặn lại.

Liễu Tùng lắc đầu, cậu cũng chẳng đưa ra được phương án nào cả.

“Hắn đã gác kiếm rồi. Hơn nữa chúng ta cũng không có manh mối nào để

tìm kiếm.” La Phi khẽ thở dài nói, “Chúng ta không biết được thân phận công

khai của hắn, không biết được tướng mạo của hắn… Suốt hơn nửa tháng nay,

283

hành động của chúng ta không có tiến triển gì, tổ chuyên án tiếp tục duy trì thì

còn có ý nghĩa gì chứ?”

Liễu Tùng đột nhiên lại nghĩ đến điều gì đó: “Vậy còn Trần Thiên Tiều thì

sao? Tại sao chúng ta không phái người theo dõi ông ta?”

“Không cần thiết. Hắn đã tha cho Đỗ Minh Cường, thì cũng không đi tìm

Trần Thiên Tiều nữa. Hắn đã không còn là Eumenides nữa rồi.”

“Vậy thì vụ án này cứ thế là xong sao?” Doãn Kiếm có vẻ rất không cam

tâm.

La Phi nhún vai: “Bắt đầu từ bây giờ, chỉ có thể gác lại vô thời hạn, trừ khi

lại xuất hiện “” mới.”

“E rằng sẽ không có nữa…” Mộ Kiếm Vân lắc đầu nói, “Hắn đã từ bỏ con

đường làm sát thủ, thì có lý do gì lại quay trở lại chứ?”

“Nói như vậy, thì chúng ta chỉ có thể giải tán à?” Tăng Nhật Hoa lúc này

chợt vươn vai, “Như thế cũng tốt, suốt hơn tháng nay đúng là mệt quá rồi, mọi

người đều nghỉ ngơi vài ngày đi!”

Mọi người đều nhìn nhau nhưng chẳng ai lên tiếng. Eumenides đã dừng việc

gây án, kết cục này có thể cũng không thể coi là hoàn toàn thất bại, nhưng đối

với tổ chuyên án đã dốc sức chiến đấu suốt hơn một tháng qua thì đúng là đã

chôn vùi quá nhiều điều đáng tiếc…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN