Bản Thông Báo Tử Vong
Q.3 - Chương 28: Số Mệnh
21 giờ 37 phút ngày mùng 1 tháng 12.
Nhà hàng Lục Dương Xuân.
Kết thúc bản nhạc, cô gái chậm rãi đứng dậy, cúi chào mọi người ở dưới sân
khấu. Mặc dù mắt cô không nhìn thấy gì, nhưng cơ thể cô lại có ý thức hướng
về góc nào đó trong nhà hàng.
Cô biết người đó từng ngồi ở vị trí đó, nhưng cô không biết đối phương khi
nào sẽ quay lại.
Đột nhiên, khóe miệng cô gái khẽ cong lên, bởi vì cô ngửi thấy một mùi
hương hoa quen thuộc – thanh nhã, say đắm lòng người của hương hoa ly.
Cô gái đứng thẳng người, có vẻ hơi hưng phấn nhưng lại thấp thỏm chờ đợi
điều gì đó.
Cùng với những tiếng bước chân, nhân viên phục vụ nhà hàng chạy lên
trước, tặng bó hoa hoa ly vào trong tay cô gái.
“Người tặng hoa đang ở đâu?” Cô gái hỏi vẻ hơi cuống.
“Anh ta không vào.” Nhân viên phục vụ trả lời.
Cô gái “ô” một tiếng, khó có thể che giấu cảm giác hụt hẫng trong lòng,
nhưng câu nói tiếp theo của người nhân viên phục vụ lại khiến cô nở nụ cười
rạng rỡ như hoa.
“Anh ấy nói cô biết cần phải đến chỗ nào để tìm anh ấy.”
Một giờ đồng hồ sau, cô gái đến được quán cafe quen thuộc đó, ngồi vào vị
trí quen thuộc. Nhưng người đó lại chưa ngồi ở vị trí đối diện để đợi cô. Nhưng
cô không hề lo lắng, bởi vì cô tin rằng những lời người đó nói thì nhất định sẽ
thực hiện.
Quả nhiên, mười phút sau, cô nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc đi về
phía mình. Ngưu Ngưu đang nằm bò dưới chân cô lúc này cũng quẫy đuôi ríu rít
vẻ vui mừng.
285
“Anh đến muộn rồi.” Cô gái mỉm cười nói, nhưng trong ngữ khí lại không hề
có chút trách móc.
“Xin lỗi.” Người thanh niên vừa ngồi vào ghế, vừa chủ động xin lỗi, nhưng
anh ta không hề giải thích lý do đến muộn: trước khi bước vào quán cafe, anh ta
bắt buộc phải kiểm tra khám xét địa hình xung quanh một lượt, để bảo đảm phía
sau cô gái không có “đuôi”.
“Việc của anh bận đã xong hết rồi chứ?” Cô gái dịu dàng hỏi. Cô nhớ đối
phương nói muốn giải quyết một chuyện rất quan trọng, và khi việc này vẫn
chưa kết thúc thì không có thời gian để tìm mình.
Người thanh niên trầm mặc giây lát, sau đó anh ta khẽ trả lời: “Chắc là xong
rồi đấy.”
Cô gái nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng muốt, trông có vẻ rất vui.
Người thanh niên nhìn gương mặt tươi cười của cô gái, như thể là nhìn thấy
cảnh tượng đẹp đẽ nhất trên thế gian này. Đồng thời anh ta lại có vẻ hơi cảm
khái: “Vốn dĩ tôi cứ tưởng việc đó rất khó hoàn thành, tôi thậm chí còn gửi nhờ
em cho một người khác.”
“Vậy sao? Nhưng anh chưa từng trưng cầu sự đồng ý của em mà?” Cô gái
nói, “Nhưng đã là bạn của anh, chắc chắn cũng là người đáng tin cậy nhỉ.”
Người thanh niên lắc đầu: “Anh ta không phải là bạn của tôi, nhưng anh ta
đúng là rất đáng tin cậy.”
Cô gái khẽ nhíu đôi lông mày thanh tú, hình như rất khó hiểu được mối quan
hệ này. Nhưng điều này đối với cô giờ đã không còn quan trọng nữa rồi.
“Thế bây giờ thì sao?” Cô hỏi người thanh niên, “Anh chuẩn bị tự mình
chăm sóc em phải không?”
Người thanh niên gật đầu: “Tôi đã liên hệ với bác sĩ ở Mỹ, tôi sẽ đưa em ra
nước ngoài, chữa khỏi đôi mắt cho em.”
“Thật vậy sao?” Cô gái reo lên một tiếng đầy sung sướng, tiếp đó liền hỏi vẻ
trịnh trọng, “Tại sao anh lại đối xử với em tốt như vậy?”
Người thanh niên nghĩ hồi lâu, hình như rất khó trả lời câu hỏi này. Cuối
cùng anh ta đành phải dùng một cụm từ rất thông thường để thể hiện cảm nhận
của mình.
“Có lẽ, đây chính là… số mệnh thì phải.”
286
“Số mệnh?” Cô gái chợt trở nên hưng phấn, “Lẽ nào thực sự là số mệnh
sao?”
“Sao thế?” Người thanh niên lấy làm ngạc nhiên đối với sự biến hóa tâm
trạng của đối phương.
Cô gái khẽ nghiêng đầu: “Em nói ra anh có lẽ cũng không tin, đây đúng là
hơi thần bí đấy…”
Người thanh niên “ưm?” một tiếng, vẫn cảm thấy rất mơ hồ.
“Là như thế này.” Cô gái bắt đầu giải thích tỉ mỉ, “Hơn một tháng trước, lúc
đó em vẫn còn chưa quen anh. Hôm đó em đi đưa tang bố, ở nghĩa trang em gặp
một người rất kỳ lạ, ông ta tặng cho em một món quà…”
“Một người kỳ lạ?” Trong lòng người thanh niên thấp thoáng có cảm giác
khác lạ, anh ta vội vàng truy hỏi một câu, “Kỳ lạ như thế nào?”
“Giọng nói của ông ta rất khàn, thậm chí vô cùng khó nghe, nhưng lại hình
như có một thứ mê lực thần bí. Bởi vì mỗi khi ông ta nói, em luôn bị cuốn hút
vào, rất khó có thể rời khỏi đó. Em đoán chắc là gương mặt của ông ta cũng rất
đặc biệt thì phải, chỉ đáng tiếc là em không nhìn thấy… Anh nói xem, ông ta có
phải là có một thứ khả năng kỳ dị nào đó không?”
Nhịp tim của người thanh niên rõ ràng đã tăng lên đáng kể, anh ta không có
tâm tư để trả lời câu hỏi của cô gái, chỉ là cuống quýt hỏi: “Vậy ông ta đưa cho
em thứ gì?”
“Em cũng không biết.” Cô gái cười dí dỏm, “Bởi vì ông ta không cho em mở
ra, ông ta nói món quà này là để dành cho anh.”
“Cho tôi? Nhưng em lúc đó vốn chưa quen biết tôi.”
“Điều kỳ diệu chính là ở chỗ này đấy. Lúc đó người đó nói với em, sau này
em sẽ có khả năng gặp một người đàn ông, người đàn ông này sẽ rất thân thiết
với em, nhưng em lại cũng rất khó nắm bắt được anh ta… Anh nói xem, người
này có phải là rất giống anh không?”
Cả cơ thể người thanh niên đều cảm thấy rùng mình ớn lạnh, anh ta cố gắng
hết sức để kiểm soát được giọng điệu của mình, không để cho thứ cảm giác này
lộ ra ngoài: “Vậy ông ta vẫn còn nói gì?”
“Ông ta nói: Nếu như có một ngày người đàn ông này thực sự bằng lòng ở
bên cạnh cô lâu dài, thì cô hãy giao cho cậu ta chiếc hộp này.” Cô gái vừa nói
vừa lôi một chiếc hộp nhỏ từ trong túi áo khoác ra, “Mấy ngày hôm nay em vẫn
287
mang theo chiếc hộp này đấy, nhưng em thật sự rất lo lắng liệu có thể còn gặp
được anh nữa không.”
Người nam giới đón lấy chiếc hộp đó, đôi tay anh ta run rẩy mở nắp hộp ra –
trong chiếc hộp có một cuộn băng rất nhỏ.
“Anh có biết không, người đó còn bảo em chuyển lời cho anh, câu nói này
rất giống với câu anh vừa nói đấy.” Cô gái lúc này nói với giọng vô cùng hào
hứng.
“Ông ta đã nói gì?
“Ông ta nói: đây là số mệnh của anh.”
Giọng cô gái nghe trong trẻo như tiếng chuông ngân. Nhưng người thanh
niên nghe câu nói này lại vô cùng nặng nề, ép chặt đến độ anh ta hình như
không tài nào thở nổi.
Bên tai anh ta lại vang lên giọng nói khàn khàn của “quái vật” đó: “Đây là số
mệnh của con – đã được định sẵn từ mười tám năm trước rồi.”
19 giờ 21 phút, ngày mùng 10 tháng 12.
Thành phố Hải Khẩu, tỉnh Hải Nam.
Đây là thánh địa dưỡng lão nổi tiếng nhất trong toàn quốc, phong cảnh rất
đẹp, khí hậu rất phù hợp.
Trần Thiên Tiều rất thích thành phố này, bây giờ hắn đang ngồi trong quán
ăn ngoài trời ồn ào náo nhiệt, vừa thưởng thức đồ hải sản tươi ngon, vừa thưởng
thức cảnh biển ấm áp và thanh tân.
Trên phương diện cuộc sống, Trần Thiên Tiều chưa bao giờ ngược đãi bản
thân mình. Ông ta cảm thấy con người chỉ được một lần sống trên đời thì cần
phải ăn uống vui chơi, có thể hưởng thụ toàn bộ tất cả những thứ này một lượt –
chỉ có làm cho mình thoải mái mới là đạo lý vững chắc, còn những cái gì mà
đạo đức, tình nghĩa, tất cả đều chỉ là phù vân.
Cuộc đời ông ta đã đi qua già nửa đời người, bây giờ ông ta chẳng có bạn bè,
thậm chí cũng chẳng có lấy một người thân, nhưng ông ta không buồn để tâm,
bởi vì ông ta chưa bao giờ bỏ ra chút chân tình đối với bất kỳ ai. Trong mắt ông
ta chỉ có lợi ích, hoàn toàn là lợi ích phục vụ cho nhu cầu bản thân mình.
Cho nên ông ta có rất nhiều tiền. Tiền khiến cho ông ta có tư cách để tận
hưởng cuộc sống ở trong thành phố biển đẹp đẽ này, thậm chí trong lúc tóc đã
điểm bạc vẫn có thể mỗi ngày ôm một người phụ nữ khác nhau.
288
Ông ta vô cùng hài lòng mãn nguyện về điều này. Mấy hôm trước, mấy
người cảnh sát đột nhiên xuất hiện đã từng khiến cho Trần Thiên Tiều vô cùng
kinh ngạc, ông ta còn cứ tưởng rằng đã có chứng cứ nào của mình bị rơi vào tay
cảnh sát. Nhưng sự việc này cuối cùng cũng vẫn cứ thế mà kết thúc, xem ra
cuộc điều tra của cảnh sát không thu được bất cứ thành quả mang tính thực chất
nào cả. Khi bước ra khỏi phòng tạm giam của đội cảnh sát hình sự, Trần Thiên
Tiều gần như không kìm được muốn ngửa mặt lên trời cười lớn, ông ta cảm
thấy mình đúng là một kẻ chiến thắng hoàn toàn, ông ta chiến thắng được những
người ông ta đã từng quen biết, thậm chí còn chiến thắng được pháp luật.
Ông ta không còn phải lo lắng bất cứ điều gì nữa. Sau khi ông ta quay trở lại
Hải Khẩu, ông ta càng hưởng thụ cuộc sống một cách thỏa thích, hưởng thụ số
tiền mà ông ta đã thu được từ trong tay những người thất bại.
Tháng 12, đầu đông, nước biển ở những thành phố biển khác đã lạnh thấu
xương, thế nhưng ở đây vẫn giữ được nhiệt độ ấm áp 28 độ trở lên, tôm cua béo
ngậy. Trần Thiên Tiều ăn xong con cua cuối cùng, vừa lấy giấy ăn lau miệng,
vừa giơ một bàn tay lên gọi to: “Tính tiền!”
Một người nhân viên phục vụ cao lớn nhanh chóng đi đến trước mặt ông ta.
Trần Thiên Tiều thoáng liếc nhìn đối phương một cái, thấy người này để tóc dài,
râu quai nón, không nhận ra độ tuổi cụ thể.
“Mới đến à?” Trần Thiên Tiều nấc một cái, “Trông lạ lắm.”
Nhân viên phục vụ chỉ cười nhưng không trả lời, hai tay cung kính giơ tờ
hóa đơn đến.
Trần Thiên Tiều nhận lấy tờ hóa đơn thanh toán, khi dựa vào ánh đèn nhìn
chăm chú, chợt ngẩn người.
Nội dung trên tờ giấy trắng không phải là hóa đơn thanh toán đồ ăn, mà viết
một đoạn mà khiến người ta chẳng thể nào hiểu nổi:
“
Người thụ hình: Trần Thiên Tiều
Tội danh: Cố ý giết người
Ngày thực thi: Ngày 10 tháng 12
Người chấp hành: Eumenides”
“Cậu giở trò gì thế?” Giây lát sau Trần Thiên Tiều bèn vo tờ giấy trắng lại,
ném về phía người nhân viên phục vụ đó.
289
Nắm giấy đó ném vào mặt người nhân viên phục vụ, nhưng người đó vẫn
tỉnh bơ, anh ta thậm chí còn trả lời rất nghiêm túc câu hỏi Trần Thiên Tiều.
“Tôi đang mời ông thanh toán.” Cùng với câu nói này, tay phải của nhân
viên phục vụ vô cùng nhanh nhẹn giơ về phía trước, vạch ra nửa đường tròn
trước mặt Trần Thiên Tiều. Và ông ta chỉ cảm thấy vị trí nơi cổ lạnh giá, khi
muốn kêu thét lên, thì lại phát hiện ra không thể nào phát ra được chút âm thanh
gì.
Bởi vì yết hầu của ông ta đã bị cắt đứt, luồng khí chạy qua chỉ có thể mang
theo bọt khí máu, trào ra khỏi vết thương giống như đài phun nước. Ông ta trợn
trừng mắt nhìn cảnh tượng đáng sợ xảy ra trên chính cơ thể mình, đồng thời ông
ta lại nghe thấy người nhân viên phục vụ đó lạnh lùng nói: “Món nợ này, lẽ ra
ông cần phải thanh toán hết từ mười tám năm trước.”
Mười tám năm trước? Trần Thiên Tiều thoáng nhớ ra điều gì đó, nhưng tư
duy của ông ta lại không thể nào tiếp tục được nữa. Tất cả mọi cảm quan của
ông ta đang dần biến mất theo sự bắn phụt của máu tươi, khi cơ thể ông ta cứng
đờ ngã vật xuống, ông ta thậm chí còn không kịp nảy sinh một tia cảm giác ăn
năn hối hận.
Những người khách ngồi xung quanh phát hiện ra điều khác thường ở bàn
này, cả hiện trường nhanh chóng trở nên xao động. Còn người nhân viên phục
vụ đó thì bước nhanh ra ngoài, vừa tháo đôi găng tay mỏng ra, vừa bước về phía
con đường cái trung tâm của những dãy hàng ăn. Giờ này chính là thời điểm lưu
lượng người qua lại đông đúc nhất, người nhân viên phục vụ đi vắt ngang qua
đường, khiến cho giao thông trở nên hơi hỗn loạn.
Một chiếc xe Nissan hình như phản ứng không kịp, đầu xe lao thẳng suýt
đâm vào phần thắt lưng của người nhân viên phục vụ. Anh ta lại không hề
hoảng sợ, ngón tay giữa trên bàn tay trái của anh ta khẽ chạm vào đầu xe, cơ thể
mượn thế đó mà trượt ra ngoài, tiếp đến anh ta chạy vài bước là đã sang được
phía bên đường đối diện, hòa nhập vào đoàn người tấp nập trên đường. Mọi
người ở trong nhà hàng lúc này cuối cùng cũng nhìn rõ được thảm cảnh hiện
trường của vụ án mạng, những tiếng kêu thét thất thanh kinh hoàng hoảng sợ
vang lên khắp nơi, xé rách cả bầu trời đêm ở thành phố ven biển này.
22 giờ 40 phút.
Trung tâm dịch vụ tắm gội Hải Thiên Triều, thành phố Hải Khẩu.
Người thanh niên ngâm cả cơ thể mình vào trong bể tắm, chỉ để lại cái đầu
ngoi lên khỏi mặt nước. Nước trong bồn rất nóng, nóng đến độ làn da anh ta có
cảm giác hơi đau rát, nhưng anh ta lại thích thứ cảm giác này, hình như có thể
làm dãn nở tất cả xương cốt trong cơ thể.
290
Trong bể rất thanh tịnh, gần như không nhìn thấy những vị khách khác. Bởi
vì những người đến trung tâm dịch vụ tắm gội vào thời gian này, mục đích của
họ thường không chỉ là tắm gội.
Người thanh niên lặng lẽ nằm trong nước, trước mắt bốc lên làn khói nóng
nghi ngút, khiến cho tầm nhìn của anh ta hơi mơ hồ, tư duy cũng trở nên lãng
đãng…
Anh ta dường như nghe thấy tiếng nhạc – tiếng nhạc violin dịu dàng trong
trẻo, anh ta đã từng ngây ngất đắm say trong thứ âm nhạc này, thứ âm nhạc hình
như muốn dẫn anh ta đến cõi thiên đường tươi đẹp.
Nhưng thời khắc đẹp đẽ thì luôn ngắn ngủi, âm nhạc du dương của bản nhạc
vi ô lông nhanh chóng bị thứ âm thanh khác che khuất.
Đó chính là luồng sóng điện đến từ mười tám năm trước, ghi lại một giai
đoạn lịch sử xấu xí, cũng định sẵn con đường chốn nhân sinh của người thanh
niên sau này. Khi nghe thấy những âm thanh sóng điện đó, màng nhĩ của người
thanh niên đau đớn như bị xé toạc ra, và khóe miệng anh ta càng trào dâng lên
nỗi đau khổ đắng chát khó có thể kìm nén nổi.
Anh ta biết mình bắt buộc phải quên đi một số thứ, cho dù quá trình này có
đau khổ hơn nữa, anh ta cũng không thể nào quay đầu lại.
Bởi vì đây chính là số mệnh của anh ta.
Người thanh niên đã ngâm khá lâu, cảm giác nóng rẫy lúc đầu đã dần biến
mất, thay vào đó là cảm giác đê mê lan khắp cơ hể. Thế là anh ta bèn thò lên
khỏi mặt nước, lộ ra nửa phần sống lưng, đồng thời giơ tay lên gọi to: “Sư phụ,
đến chà lưng!”
“Đến đây!” Người chà lưng đang ngồi chờ đợi ở chiếc ghế bên ngoài phòng
đáp lời, nhưng anh ta lại không đứng dậy, mà quay sang nhìn một người đàn
ông trung niên ở phía sau cách đó không xa. Người đàn ông này thoáng mỉm
cười, giơ ngón tay cái về phía người chà lưng để thể hiện sự khen ngợi, sau đó
anh ta bèn đứng dậy, đi về hướng phòng tắm.
Người đàn ông đó cởi trần, chỉ quấn quanh phần eo một chiếc khăn tắm lớn –
trông bộ dạng này rất giống với cung cách người chà lưng, nhưng người chà
lưng trước đây chưa từng nhìn thấy anh ta.
Người chà lưng cảm thấy người đàn ông này là một người kỳ lạ, bởi vì khi
anh ta vừa mới đến đã hào phóng đưa cho mình một trăm tệ, và yêu cầu của anh
ta thì lại rất thú vị: khi người thanh niên ở trong bể tìm người chà lưng, mình chỉ
291
cần kịp thời thưa một tiếng, nhưng công việc chà lưng thì lại giao cho người đàn
ông đó làm.
Có người muốn bỏ tiền mà lại làm việc giúp mình, trên cõi đời này đi đâu có
thể tìm được một việc tốt đẹp như vậy chứ? Cho nên mặc dù vô cùng ngạc
nhiên, người chà lưng vẫn đồng ý ngay yêu cầu của đối phương.
Bây giờ anh ta đang mang theo ánh mắt hiếu kỳ nhìn người đàn ông thần bí
vớt lên một chiếc khăn ướt từ trong bể nước nóng, sau đó bước từng bước về
phía người thanh niên đang ngâm nửa mình ở trong bể.
Hơi nóng nghi ngút, hơi nước vấn vít. Người đàn ông cuối cùng cũng đi đến
sau lưng người thanh niên, anh ta cúi lưng, tay phải cầm khăn bông ấn vào phần
lưng người thanh niên, tay trái liền thuận thế túm lấy cánh tay phải của người
thanh niên.
Người chà lưng lắc đầu, trong lòng thầm lẩm nhẩm: “Kẻ ngoại đạo.” Động
tác tiêu chuẩn của việc chà lưng cần phải là tay phải cầm khăn bông, tay trái
nắm lấy cánh tay trái của vị khách mới phải, thế nhưng đối phương lại dùng tay
trái để nắm vào cánh tay phải của khách, hành động này trông vô cùng ngượng
nghịu.
Người thanh niên trong bể bơi hình như cũng cảm thấy có gì đó khác lạ, anh
ta khẽ nghiêng đầu đang định nói gì đó, đột nhiên cảm thấy tay mình lạnh toát,
cổ tay phải bị một thứ nặng nề khóa chặt lại.
Người thanh niên chợt giật mình kinh hãi, vội quay đầu lại, qua làn hơi nước
mờ mịt, anh ta nhìn thấy một bóng người quen thuộc, và bộ còng tay sáng lóa đã
khóa chặt cổ tay phải mình với cổ tay trái người đó lại với nhau.
“Đội trưởng La?” Người thanh niên ngẩn người giây lát, dùng ngữ điệu kinh
ngạc để thốt ra tên đối phương.
Còn người đàn ông giả mạo người chà lưng kia chính là La Phi, sau khi
thành công khóa chặt đối phương, tay phải của anh cũng nhanh nhẹn vắt chiếc
khăn bông lên vị trí cổ tay hai người đang dính chặt, vừa vặn có thể che khuất
được chiếc còng tay đó.
“Đừng có gây ra hành động gì lớn, nếu không sẽ là gọi cho những người
cảnh sát khu vực đến sớm đấy.” La Phi vừa khẽ nói vừa hất cằm về phía người
chà lưng ở bên ngoài cửa đang chăm chú dõi theo họ, sau đó anh tháo chiếc
khăn tắm ra, bản thân mình cũng bước vào trong bể, lại nói: “Chúng ta vẫn có
thời gian để trò chuyện.”
Sau phút kinh ngạc ban đầu, người thanh niên lại nhanh chóng khôi phục sự
bình tĩnh. Anh ta thậm chí còn mỉm cười với La Phi: “Sao mà trùng hợp thế
nhỉ? Đội trưởng La, anh cũng đến đây để nghỉ mát à?”
292
La Phi cũng cười, anh ngồi sánh vai bên cạnh người thanh niên, nhấn chìm
chiếc còng tay đó vào trong nước, sau đó anh hỏi ngược lại một câu: “Tôi cần
phải xưng hô cậu như thế nào nhỉ? Văn Thành Vũ, hay là Đỗ Minh Cường?”
Người chà lưng ở phía bên ngoài cửa nhìn thấy bộ dạng hai người thân mật
trò chuyện không kìm nổi lắc đầu vẻ buồn bực. Lẽ nào hai người này vốn là bạn
bè đã quen biết nhau từ trước, vậy thì cần gì để cho mình kiếm được một trăm tệ
dễ dàng như vậy chứ? Thế giới này đúng là càng lúc càng khó hiểu.
Người thanh niên ở trong bể lúc này quay sang nhìn La Phi, trên mặt lộ rõ sự
băn khoăn và mơ hồ: “Ý anh là gì vậy?”
La Phi nheo mắt nhìn bộ dạng giả vờ ngờ nghệch của đối phương, như thể
đang thưởng thức một bức tranh rất thú vị. Giây lát sau, anh nói mang theo ý
cười chua chát: “Cậu đúng là đóng giả rất giỏi. Cho dù tôi đã biết được thân
phận của cậu, vẫn khó có thể nhận ra cậu chính là Eumenides mà cảnh sát nhọc
công tìm kiếm.”
Người thanh niên nhún vai: “Tôi không hiểu lời của anh nói.”
“Tôi đã theo dõi cậu suốt mười ngày nay, kể từ ngày mùng 1 tháng 12 khi tổ
chuyên án bắt đầu giải thể. Cậu cảm thấy vẫn còn cần giấu giếm trước mặt tôi
sao?” Nói đến đây, La Phi khẽ thở dài một tiếng, “Bây giờ chúng ta đang trò
chuyện một cách chân thành, xung quanh cũng chẳng có người khác, hãy xé bỏ
tất cả ngụy trang đi.”
Lần này người thanh niên trầm mặc rất lâu, anh ta nhìn hơi nước vấn vít
trước mắt, không biết đang nghĩ gì. Khi anh ta quay sang nhìn La Phi một lần
nữa, cuối cùng anh ta cũng bỏ hết sự phòng bị, và khí chất trên người anh ta
cũng đột nhiên có sự thay đổi lớn.
Cái tên phóng viên kiêu ngạo vênh váo có phần điên cuồng đó đã không còn
nữa, thay vào đó là một ánh mắt âm u của tên sát thủ lạnh lùng, từng lỗ chân
lông cũng đều toát ra khí chất vô cùng mẫn cảm nhạy bén.
La Phi chăm chú nhìn sự biến hóa của người bên cạnh với một tâm trạng vô
cùng phức tạp, anh rất khó có thể tưởng tượng ra hai loại khí chất hoàn toàn
khác ngược nhau lại có thể xuất hiện trên cùng một người như vậy. Thảo nào
mà tên này lại dám mai phục ở ngay trước mắt tổ chuyên án lâu như vậy. Xem
ra hắn không phải chỉ là một tên sát thủ siêu đẳng, mà còn là một diễn viên siêu
đẳng.
“Hãy nói cho tôi trước đi…” Người “diễn viên” đã khôi phục lại tướng mạo
vốn có lúc này lắc đầu nói, “Sơ hở của tôi ở đâu?”
293
“Việc phá được vụ huyết án 1.12.” La Phi cũng không cần phải che giấu điều
gì, “Cậu không hề lấy đi tài liệu trong phòng Hồ sơ, nhưng lại có thể phân tích
một cách tinh tế và chuẩn xác như vậy, cho nên cậu bắt buộc phải có một kênh
nào đó để thám thính thông tin nội bộ của cảnh sát. Sau khi nghĩ đến điều này,
tôi bắt đầu nghi ngờ cậu rồi. Bởi vì tôi tin chắc tất cả đồng nghiệp bên cạnh
mình quyết không thể nào là “nội gián”, họ đều bị cậu lợi dụng trong lúc vô
thức. Và trong khoảng thời gian này, người ngoài có thể liên tục tiếp xúc với
người của tổ chuyên án thì chỉ có một mình cậu.”
“Ưm, tôi đã nóng vội quá rồi…” Người thanh niên ngẩng đầu vẻ tiếc nuối,
“Tôi lẽ ra phải trầm tĩnh hơn một chút.”
“Nhưng tôi không hề xác định được cụ thể là cậu đã thông qua cách thức nào
để lấy được thông tin, cho nên tôi chỉ có thể tạm thời giải tán tổ chuyên án, chỉ
có như vậy mới có thể cắt đứt được tầm nhìn của cậu, hơn nữa lại không gây
nên sự cảnh giác của cậu.” La Phi trong lúc trần thuật nhìn chăm chú vào người
thanh niên, trong ánh mắt mang theo ý tứ dò hỏi.
Người thanh niên cũng thẳng thắn nói cho đối phương: “Ngay hôm đầu tiên
các anh bắt tôi, tôi đã mượn máy của Mộ Kiếm Vân, nhân lúc cơ hội đổi sim
vào máy, tôi đã gài một máy nghe lén siêu nhỏ ở vỏ. Thiết bị nghe trộm này
chuyên dùng cho di động, có thể được cung cấp điện thông qua pin di động.”
Thì ra là thế, La Phi gật đầu. Mộ Kiếm Vân tham gia tất cả những cuộc thảo
luận liên quan đến vụ án 1.12, tư liệu mà Eumenides đã có được thậm chí còn
vượt qua những ghi chép trong hồ sơ của cảnh sát. Đối phương thực ra là đang
đứng trên vai của tổ chuyên án, cho nên mới có thể điều tra ra hung thủ thực sự
của vụ huyết án 1.12 trước. Nghĩ đến điều này, La Phi không kìm nổi lộ ra nụ
cười đắng chát đầy bất lực.
“Tôi cũng là không còn cách nào khác mới đi một bước mạo hiểm như vậy.”
Người thanh niên lại giải thích nói, “Lúc đó tôi rất nóng lòng muốn điều tra rõ
chân tướng vụ án cái chết của bố tôi, thế nhưng tất cả mọi manh mối lại bị các
anh theo dõi sát sao. Tôi chỉ có cách duy nhất là mượn sức lực của các anh mới
có thể tiếp tục điều tra.”
Đúng vậy, trà trộn vào trong nội bộ tổ chuyên án, để các thành viên của tổ
chuyên án trở thành tai mắt của mình. Đây đúng là một kế vẹn cả đôi đường:
vừa an toàn lại vừa tiết kiệm sức lực. Và đối phương có thể cũng nghĩ ra được
phương thức này thực ra cũng là do nhận được một sự ám thị nào đó của mình.
“Lần đó, khi chúng ta giao đấu ở trong quán mạng, tôi đã cố ý đưa ra cái tên
người phóng viên mạng Chân Như Phong, muốn dùng anh ta để làm mồi nhử
cậu. Thế là cậu bèn tương kế tựu kế, đã tranh trước một bước giết chết người
phóng viên đó, đồng thời hướng tầm nhìn của cảnh sát lên chính bản thân mình,
294
dùng thân phận là người phóng viên đó để bị tổ chuyên án nắm được, mượn cơ
hội đó để trà trộn vào trong nội bộ của cảnh sát.” La Phi chỉ ra quá trình lên kế
hoạch của đối phương.
“Ồ?” Người thanh niên rướn mày, “Việc tôi giết tên phóng viên đó anh cũng
biết rồi sao?”
“Nếu như cậu là Eumenides, vậy thì cậu chắc chắn không phải là “Chân Như
Phong” bởi vì tên phóng viên đó đã ép hỏi Ngô Dần Ngọ, đây hoàn toàn không
phải là phong cách xử lý công việc của Eumenides, hơn nữa Eumenides cũng sẽ
không đưa “” mà không có cách nào thực hiện được. Sau
khi nghĩ đến điều này, tôi bèn bắt đầu suy nghĩ một cách nghiêm túc về vấn đề
ngày tháng bị vết mực che khuất trên đó.” La Phi thoáng
ngừng lại, sau đó lại nói với vẻ tự tin: “Chắc là ngày mùng 1 tháng 11 mới đúng
phải không? Cậu đã lợi dụng tư duy của mọi người để tạo nên một kế che mắt.
Khi cảnh sát nhìn thấy này, phản ứng đầu tiên chính là
phải tăng cường cảnh giác đối với cả tháng 11, thế nhưng lại bỏ qua mấy giờ
đồng hồ vừa mới trôi qua nhưng cũng thuộc về tháng 11. Và trong khoảng thời
gian này, cậu đã thực thi việc thích sát đối với “Chân Như Phong”.”
Người thanh niên lộ ra nét mặt khen ngợi: “Hoàn toàn chính xác!”
Thế là La Phi lại nói tiếp: “Chân Như Phong thực sự đã chết ngày mùng 1
tháng 11, nhưng trong ngày hôm đó cả thành phố không hề xảy ra vụ án hung
sát, cho nên tôi đã đi điều tra về cái chết bất ngờ ngày hôm đó. Sau đó tôi điều
tra ra được một người nam giới say rượu ngã xuống sông chết đuối, tên của anh
ta là Đồng Mộc Lâm. Sau khi điều tra rõ ra được nguồn kinh tế và tư liệu mạng
của anh ta, tôi tin chắc anh ta mới là người phóng viên mạng bất lương đó –
Chân Như Phong. Đương nhiên những điều tra này tôi đều giao cho đội cảnh sát
hình sự ở chi nhánh Sở công an bí mật tiến hành, cho nên mặc dù cậu tiến hành
nghe trộm trong tổ chuyên án, nhưng không hề hay biết gì về những hành động
này.”
“Anh vô cùng thận trọng, hơn nữa cũng rất cần thiết.” Đỗ Minh Cường ủ dột
chớp mắt, “Trên người Đồng Mộc Lâm đúng là có rất nhiều manh mối, bởi vì
khi tôi giết hắn ta thực sự quá vội vàng. Lúc đó các anh cũng đang dốc sức để
tìm kiếm tên phóng viên đó, tôi bắt buộc phải nhanh chóng để hoàn thành việc
thay thế. Cho nên tôi không thể nào giải quyết sạch sẽ hết thông tin của Đồng
Mộc Lâm, tôi chỉ là lấy đi một số thông tin quan trọng nhất, dùng để ngụy trang
thân phận của mình.”
“Cứ như thế mà tiến vào khu vực trung tâm của tổ chuyên án, gan của cậu
cũng lớn quá đấy. Cậu tự tin như vậy: cảnh sát không thể nào lật tẩy được chiêu
trò của cậu sao? Cần phải biết rằng, chỉ cần chúng tôi tìm thấy được Đồng Mộc
Lâm, thân phận thực sự của cậu sẽ bị bại lộ hoàn toàn.”
295
“Đúng vậy.” Người thanh niên thản nhiên trả lời, “Nhưng các anh cũng
không nghĩ đến được cần phải đi tìm Đồng Mộc Lâm. Nếu như tôi không phải
là hơi nóng lòng trong quá trình ép Đinh Khoa ra mặt, e rằng đến giờ anh cũng
không thể nào nghi ngờ đến tôi phải không?”
La Phi không phủ nhận điều này: “Ừm, cậu đúng là đã lừa được tôi. Trên
thực tế, sự nảy sinh nghi ngờ của tôi đối với cậu vẫn là có được từ sự nhắc nhở
của một người khác.”
“Là ai?” Cùng lúc đối với việc đưa ra câu hỏi, người thanh niên cũng đã nghĩ
ra được đáp án, “Đinh Khoa?!”
La Phi gật đầu.
Người thanh niên “hi” một tiếng, vừa bất lực lại vừa như được giải thoát:
“Trước khi tôi động vào ông ấy thì đã có sự chuẩn bị cho tình huống xấu nhất
rồi. Nhưng tôi lại không thể không ép ông ta ra. Bởi vì có một số sự việc tôi bắt
buộc cần phải làm rõ.”
La Phi hiểu rất rõ lời nói của đối phương. Ân sư giống như người bố nuôi
của mình lại là người bắn chết bố đẻ của mình, ai có thể chịu đựng được một
câu hỏi lớn nhường ấy ở trong lòng chứ? Cho dù là phải mạo hiểm thịt nát
xương tan, cũng nhất định phải triệt để giải đáp được bí mật này!
“Sau khi tìm thấy được “Chân Như Phong” thực sự, tôi càng chắc chắn cậu
chính là Eumenides.” La Phi lại một lần nữa nhìn về phía người thanh niên. Anh
ta cười nhạt, không còn phủ nhận thân phận này của mình nữa.
La Phi lại nói: “Nhưng tôi vẫn còn có hai câu hỏi đến giờ cũng chưa hiểu
rõ.”
Người thanh niên lặng lẽ nhìn La Phi, chờ đợi đối phương nói rõ.
“Trước tiên là liên quan đến sự hạn chế hành động của cậu. Cậu đã giao
mình cho cảnh sát, chúng tôi bắt buộc cần phải tiến hành sự canh giữ bảo vệ cho
cậu suốt 24 tiếng đồng hồ, lẽ nào cậu đã làm tốt công tác chuẩn bị, trong khoảng
thời gian một tháng này không tiến hành bất cứ hành động tự do nào sao?”
“Đương nhiên không thể tuyệt đối như vậy, tôi đã chuẩn bị đường lùi. Nếu
như anh lục soát tỉ mỉ căn phòng ngủ của tôi thì sẽ hiểu ngay thôi.”
“Có lối đi bí mật sao?” La Phi thấp thoáng đoán được điều gì đó.
Người thanh niên gật đầu: “Tôi cũng thuê căn phòng bên cạnh. Trong phòng
ngủ của tôi có một dãy tấm bình phong, từ tấm bình phong có thể trèo ra được
sang phòng bên cạnh. Nếu như có việc gì nhất định phải ra ngoài xử lý, tôi sẽ
296
ngụy trang một hồi, sau đó ra ngoài từ căn phòng bên cạnh. Đương nhiên tôi
chắc chắn phải chọn lựa làm những việc này trong khi Liễu Tùng đang ngủ say
ngoài phòng khách, hơn nữa, thời gian tôi ra ngoài không được quá lâu.”
La Phi “ồ” một tiếng, nói như vậy thì cũng khá hợp lý. Bởi vì, anh đã không
chỉ một lần nhìn thấy bản lĩnh cải trang của đối phương, nhưng có một việc vẫn
khiến người ta thắc mắc.
“Vậy còn những người cảnh sát mặc thường phục vòng ngoài thì sao? Lẽ nào
họ không nảy sinh bất cứ sự nghi ngờ gì đối với việc ra vào của cậu sao?”
“Tôi biết né tránh họ.” Người thanh niên nhún vai, “Anh quên rồi sao, ngay
buổi tối đầu tiên tôi đã nhận diện tất cả những người cảnh sát mặc thường phục
một lượt.”
Đúng vậy! La Phi chợt nhớ ra: vào buổi tối hôm đầu tiên cảnh sát tiến hành
bảo vệ Đỗ Minh Cường, cậu ta đã cố tình gây nên cuộc tranh cãi với Thường
Khải – người gây ra vụ tai nạn giao thông, bề ngoài xem ra là anh ta muốn mượn
tay cảnh sát để giúp mình đối phó, mục đích thực sự lại là muốn nhận diện tất cả
những cảnh sát mặc thường phục mà phía cảnh sát bố trí.
Đây đúng là một kế hoạch xuất sắc, liều lĩnh nhưng lại rất tỉ mỉ tinh tế. La
Phi thầm khen ngợi, nhưng thứ tâm trạng này không được thể hiện ra trên mặt
anh. Tiếp đó, anh lại chau mày hỏi: “Ngoài ra còn có một việc lại khiến tôi cảm
thấy băn khoăn nhất – chính là liên quan đến thân phận của cậu. Rõ ràng cậu
không phải tên Đỗ Minh Cường, nhưng tôi không chỉ một lần sát hạch tài liệu
giấy tờ của cậu, nhưng lại không phát hiện ra được bất cứ vấn đề gì. Cậu đã
thông qua phương thức nào để có thể ngụy tạo được thân phận một cách giống y
như thật vậy?”
Đỗ Minh Cường sau khi trầm mặc giây lát, bèn nói: “Đó không phải là ngụy
tạo thân phận, đó là chân thực.”
La Phi nheo mắt: “Nhưng tên thực của cậu rõ ràng là Văn Thành Vũ.”
“Tôi vừa tên là Văn Thành Vũ, cũng tên là Đỗ Minh Cường. Tôi còn có rất
nhiều những cái tên khác, nhưng bây giờ tôi không muốn nói cho anh biết.” Đỗ
Minh Cường trịnh trọng nói, “Nhưng tôi có thể bảo đảm với anh, từng thân
phận của mỗi cái tên sau này, đều chân thực hữu hiệu.”
La Phi lắc đầu, hình như càng lúc càng khó hiểu.
Người thanh niên bèn bắt đầu giải thích tỉ mỉ vấn đề này: “Bắt đầu từ năm
tôi 14 tuổi, thầy giáo đã dẫn tôi đi khắp các tỉnh thành trong toàn quốc. Chúng
tôi tìm kiếm tất cả những thanh niên đã rời xa sự quản giáo của gia đình khoảng
297
18 tuổi, đồng thời lặng lẽ xử lý những cậu thiếu niên phù hợp với điều kiện, sau
đó tôi đến nhà đối phương để lấy trộm sổ hộ khẩu, đồng thời thay thế người
thiếu niên đó để đi làm chứng minh thư, như vậy là tôi đã có được thân phận
thực sự của cậu ta – thân phận hoàn toàn hợp pháp. Thân phận kiểu này của tôi
có đến mười mấy cái, được rải rác khắp các thành phố khác nhau, và độ tuổi thì
từ 20 đến 30 tuổi, thành phố, nông thôn, tất cả đều có đủ, đủ để ứng phó tất cả
mọi nhu cầu cho hành động của tôi sau này.”
La Phi nghe mà cảm thấy ớn lạnh. Mười mấy thân phận giống như vậy, cũng
có nghĩa là có mười mấy cậu thiếu niên đã lặng lẽ biến mất khỏi thế giới này.
“Điều kiện phù hợp? Thế nào gọi là điều kiện phù hợp?” Anh dùng giọng
nói thâm trầm truy hỏi.
“Chưa bao giờ để lại bất cứ ghi chép gì trong xã hội, có mối liên hệ với các
thành viên khác trong gia đình càng ít càng tốt, nếu như bố mẹ đều đã mất, thì là
thích hợp nhất. Ví dụ thân phận Đỗ Minh Cường mà hiện nay tôi đang dùng,
cho dù anh biết tôi là giả mạo, nhưng anh cũng không thể tìm được bất kỳ
chứng cứ gì.” Nói đến đây, người thanh niên dường như nhận ra sự phẫn nộ
trong lòng La Phi, bèn đặc biệt bổ sung thêm: “Những tên đó mặc dù tuổi không
nhiều, nhưng đứa nào cũng đầy rẫy tội lỗi, cho dù tồn tại trên thế giới này cũng
chỉ trở thành kẻ gây hại cho xã hội mà thôi.” La Phi hít thở một hơi thật sâu, anh
biết được logic của đối phương, mà logic đó chính là căn nguyên mâu thuẫn
không thể nào điều hòa được giữa bọn họ.
Nhưng La Phi lúc này lại cũng nghĩ thông suốt được một vấn đề: “Thảo nào
chúng tôi không có cách nào để điều tra loại trừ được ghi chép mà cậu được bồi
dưỡng, bởi vì cậu có bao nhiêu thân phận hợp pháp như vậy…”
“Đúng vậy”, người thanh niên thản nhiên thừa nhận, “Ở những địa điểm
khác nhau, tôi dùng những thân phận khác nhau để tiến hành những khóa huấn
luyện khác nhau. Các anh muốn tìm thấy được một người khớp với tôi ở trong
kho dữ liệu là điều không thể, bởi vì, tôi là do mười mấy “người” tạo thành, mà
mỗi cái “tôi” đơn nhất đều không hề có điểm gì đặc biệt.”
“Các người đã chuẩn bị suốt mười tám năm, chỉ vì một kế hoạch giết người.”
La Phi ủ rũ cảm thán, “Thảo nào kế hoạch này lại chu đáo cẩn mật và đáng sợ
như vậy…”
“Đúng vậy. Chuẩn bị vô cùng đầy đủ, bao gồm cả tiền, kỹ năng và cả sự
chuẩn bị về mặt tâm lý.” La Phi bất lực cười chua chát, nhưng anh lại cảm thấy
hứng thú đối với một cụm từ trong đó. “Hãy nói về nguồn tiền đi, các người giải
quyết như thế nào?” Viên Chí Bang đã hoàn toàn mất đi khả năng sinh sống,
anh ta cần phải làm thế nào để thu gom được một số tiền lớn phục vụ những nhu
298
cầu cho Eumenides lúc trưởng thành, bồi dưỡng và cả những hành động sau
này?
“Việc này cũng quá đơn giản thì phải?” Người thanh niên hình như lấy làm
lạ tại sao La Phi lại hỏi một vấn đề vô vị như vậy, anh ta làm một phép so sánh,
“Ví dụ như hôm nay tôi giết chết Trần Thiên Tiều, nếu như không phải bị anh
khóa lại, vậy thì ngày mai con số trong một tài khoản ngân hàng nào đó của tôi
sẽ có thêm số tài sản vài trăm vạn tệ.”
La Phi cười tự trào, trách mình sao lại quên được tư duy hành sự của đối
phương: Trong con mắt của Eumenides, tài sản của bất cứ “kẻ ác” nào đều đáng
bị tước đoạt.
“Được rồi, tôi đã trả lời đủ nhiều rồi.” Người thanh niên lúc này cũng
nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt La Phi, “Tôi hy vọng sau đây anh cũng có thể
thành thực trả lời một số câu hỏi trong lòng tôi.”
La Phi cũng nhìn lại đối phương, cũng nghiêm túc gật đầu.
Người thanh niên đưa ra câu hỏi đầu tiên: “Sau khi Đinh Chấn chết, anh đã
bắt đầu đoán ra được thân phận của tôi, vậy tại sao anh lại không bắt tôi?”
La Phi trả lời rất thoải mái: “Bởi vì tôi không có đủ chứng cứ, và cậu thì lại
có thân phận chứng minh. Đồng thời tôi cũng không thể hy vọng có thể thông
qua thẩm vấn để đạt được điều gì đó từ miệng cậu.”
“Vậy thì tất cả mọi việc anh làm sau này đều là đang giăng bẫy tôi phải
không? Để có được chứng cứ mà anh mong muốn?”
Lần này La Phi thoáng do dự, sau đó hỏi ngược lại: “Cậu ám chỉ những thứ
gì?”
“Khi mở cuộc họp lần đó, anh giao tư liệu và ghi âm của “vụ án 1.30” cho
tôi, anh còn nói với các thành viên của tổ chuyên án, hy vọng thông qua hướng
dẫn tâm lý để ngăn cản hành vi giết chóc của Eumenides. Cho dù như vậy sẽ
mất đi cơ hội bắt được Eumenides.”
“Tất cả những điều này đều là thái độ chân thực của tôi, tôi hy vọng cậu có
thể gác tay từ đó.” Trước tiên La Phi nói ra câu này một cách chắc chắn, sau đó
anh lại hơi thay đổi khẩu khí, “Nhưng tôi biết: thông qua sinh tử của “Đỗ Minh
Cường” để phán đoán sự lựa chọn của cậu hoàn toàn không hề có ý nghĩa, tiêu
chuẩn sinh tử thực sự cần phải ở chính Trần Thiên Tiều. Cho nên khoảng thời
gian chờ đợi phía sau của tháng 11 thực ra chỉ là biểu diễn, cuộc chiến đấu thực
sự đến ngày mùng 1 tháng 12 mới bắt đầu. Từ ngày hôm đó, tôi bắt đầu âm
thầm theo dõi cậu.”
299
“Hi.” Người thanh niên cười khan một tiếng, “Kỹ thuật theo dõi của anh quá
tốt, tôi không hề phát hiện ra…”
La Phi cười tự tin, lại nói tiếp: “Tối đầu tiên tôi đi theo cậu, nhìn thấy cậu
tìm cô gái đó. Lúc đó tôi cứ tưởng rằng vụ án này thực sự đã kết thúc rồi…”
Người thanh niên nghe đến đây bèn nhắm mắt lại, hình như muốn che giấu
thứ tình cảm nào đó ở trong lòng.
“Nhưng ngày thứ hai tôi liền phát hiện ra cậu lại bắt đầu lặng lẽ truy tìm dấu
vết của Trần Thiên Tiều, từ thành phố A truy lùng đến tận Hải Khẩu. Tôi đi theo
từng bước chân cậu, trong lòng rất khó có thể nói ra được là thứ cảm giác gì.
Tôi biết rằng cuối cùng tôi có thể bắt được Eumenides, nhưng đây không hề là
kết quả tôi mong muốn nhất.” La Phi nói rất chân thật, cuối cùng anh thở dài
một tiếng, “Tại sao? Tại sao cậu vẫn cứ phải đưa ra sự chọn lựa như vậy?”
Người thanh niên vẫn nhắm mắt lại, trong miệng lại lần nữa hiện ra ý vị
đắng chát, sau đó anh ta hỏi ngược lại: “Tại sao anh lại phải xóa đi nội dung
cuối cùng ở trong cuốn băng ghi âm?”
La Phi quay sang, kinh ngạc ngẩn người giây lát rồi mới hỏi: “Cậu nghe thấy
nội dung ghi âm cuối cùng sao?”
Người thanh niên cười đau khổ gật đầu: “Thầy giáo đã bố trí tất cả những
việc này từ trước. Khi ông phát hiện ra tôi lén xem cô gái đó biểu diễn, thì đã
tính toán được hành trình sau này của tôi. Cho nên ông đã bảo cô gái đó giao
cho tôi bản ghi âm hoàn chỉnh. Chính là vào buổi tối ngày đầu tiên anh theo dõi
tôi.”
Trái tim La Phi từ từ chìm xuống, lồng ngực khó chịu như bị nghẹt thở. Anh
đã dốc công lên kế hoạch, thế nhưng lại để lộ một mắt xích quan trọng: trong vụ
bắt giữ con tin mười tám năm trước đó, rõ ràng Viên Chí Bang hoàn toàn có khả
năng để sao lưu lại bản ghi âm hiện trường. Và anh ta đã đoán được phía cảnh
sát sẽ tiến hành triển khai tấn công tâm lý đối với Văn Thành Vũ, thì sao lại có
thể quên đi việc đưa cho đứa bé đó nghe toàn bộ chân tướng nội dung trong bản
ghi âm được chứ.
“Anh không cần thiết phải hỏi tôi tại sao lại chọn lựa như vậy.” Lúc này
người thanh niên cuối cùng cũng mở mắt, anh ta quay sang nhìn La Phi, rầu rầu
nói: “Anh đã xóa đi chân tướng cuối cùng, điều đó chứng tỏ rằng anh hiểu rất
rõ: tôi vốn không có sự chọn lựa nào khác khi đối diện với chân tướng đó, có
đúng vậy không?”
La Phi liếm môi, lại không biết còn có thể nói được điều gì. Anh đúng là đã
xóa đi một đoạn chân tướng cuối cùng trong bản ghi âm đó, đây chính là chủ ý
300
của anh và Đinh Khoa, bởi vì họ đều biết: chân tướng đó là điều mà bất cứ ai
đều khó có thể chịu đựng nổi.
La Phi và người thanh niên cùng nhìn nhau không nói, và nội dung đoạn ghi
âm bị xóa đi đó dường như lại đang vang lên bên tai họ:
…
Trước tiên là giọng nói vui mừng hân hoan của đứa bé: “Bố ơi, bố đã mua
được bánh ga tô sinh nhật cho con chưa?”
Sau mấy giây tĩnh lặng, Văn Hồng Binh trầm giọng nói: “Sẽ mua… bố lát
nữa sẽ mua cho con.”
“Bố mày lừa mày đấy, anh ta vốn không có tiền! Anh ta không mua nổi bánh
ga tô đâu…” Một giọng nói sắc nhọn chợt vang lên cắt ngang câu nói của Văn
Hồng Binh, “Mày vĩnh viễn không bao giờ ăn được bánh ga tô sinh nhật đâu.”
Tiếng khóc tràn trề thất vọng của đứa bé vang lên cùng với giọng nói sắc
nhọn cay nghiệt đó.
Cơn giận dữ của Văn Hồng Binh trong khoảnh khắc chợt bùng lên, tâm
trạng của ông ta cũng không thể nào khống chế nổi. Thế là chửi bới, cấu xé,
hòa lẫn giữa tiếng khuyên nhủ lo lắng và bất lực của Viên Chí Bang, tất cả
thành một mớ hỗn loạn.
“Pằng!” Tiếng súng vang lên, kết thúc khung cảnh hỗn loạn này. Sau đó bèn
nghe thấy tiếng Viên Chí Bang lớn tiếng trách móc: “Anh bị điên à? Anh khiêu
khích anh ta làm gì chứ?! Anh không nhìn thấy trên người anh ta buộc mìn
sao?!”
“Sợ gì chứ?” Người bị trách móc vẫn cười tỉnh bơ, “Chỉ là mìn giả mà
thôi!”
“Anh nói cái gì? “ Giọng nói của Viên Chí Bang vô cùng kinh ngạc.
Tiếp theo sau đó là tiếng Đinh Khoa và mọi người lao vào hiện trường, đoạn
ghi âm đến đây mới thực sự kết thúc.
…
Sau khi trầm mặc hồi lâu, người thanh niên cuối cùng lại lên tiếng: “Không
có mối nhân quả bị vấn vít lấy nhau, không có sự bất lực, cũng không có mơ
màng. Tất cả đều vô cùng rõ nét, rõ nét đến độ khiến tôi run rẩy. Bởi vì đó vốn
không phải là mối thù hận khắc cốt ghi tâm, là mối thù hận mà bất cứ ai cũng
đều không thể không báo thù.”
301
La Phi khẽ thở dài. Cho dù anh là một người lạc quan như vậy lúc này đây
cũng không biết nên an ủi đối phương như thế nào, bởi vì chân tướng sự thực
bất lực thay không hề có mối quan hệ gì với nhân quả cả. Viên Chí Bang, Văn
Hồng Binh, bao gồm cả đứa bé muốn bán bánh ga tô đó, họ căn bản vốn không
phải chịu trách nhiệm gì đối với kết cục bi thảm này, tất cả mọi trách nhiệm đều
rõ ràng nhằm chỉ về kẻ gây ra tội lỗi – Trần Thiên Tiều.
Trần Thiên Tiều sớm đã biết Văn Hồng Binh mang theo mìn giả, có lẽ ngay
từ ban đầu lúc Văn Hồng Binh lao vào nhà ông ta thì đã biết rõ rồi. Nhưng ông
ta lại vẫn luôn phối hợp để biểu diễn cùng Văn Hồng Binh, bởi vì ông ta vẫn
còn mục đích sâu xa hơn.
Lời khuyên giải của Viên Chí Bang đối với Văn Hồng Binh xém chút nữa đã
phá hoại kế hoạch của Trần Thiên Tiều, may mà một câu nói ngây thơ của đứa
bé khiến ông ta nhìn thấy cơ hội xoay chuyển thế cờ. Thế là ông ta bắt đầu dùng
những câu nói tồi tệ để kích động vào vị trí yếu đuối nhất trong lòng Văn Hồng
Binh, ông ta biết được đối phương chắc chắn sẽ vì thế mà trở nên điên cuồng.
Trần Thiên Tiều đã thành công. Viên đạn đó của Viên Chí Bang đã bắn ra
tạo thành một dấu chấm hoàn mỹ cho kế hoạch của ông ta. Người chủ đến đòi
nợ đã chết trước mặt ông ta, sau này ông ta có thể yên tâm để tận hưởng món
tiền mà không có ai đến đòi.
Viên Chí Bang và đứa bé đó đều chỉ là công cụ để ông ta thực thi cái kế
hoạch tà ác đó mà thôi.
Viên Chí Bang là người đầu tiên biết rõ chân tướng sự việc, nhưng anh ta lại
không có cách nào để xử lý Trần Thiên Tiều. Bởi vì đứng trên phương diện
pháp luật thì hắn ta không hề có tội.
Viên đạn vốn dĩ cần phải khuếch trương chính nghĩa thì lại trở thành một
công cụ thực thi tội ác. Sự biến hóa này mười tám năm trước đã làm vỡ tan tín
ngưỡng đối với nghề cảnh sát của Viên Chí Bang, anh ta không còn tin tưởng
bất cứ quy tắc nào cả, từ đó anh ta chỉ tin tưởng vào bản thân mình, anh ta lập
nên lời thề phải dùng sức mạnh của mình để thay đổi những thứ tà ác tồn tại
trong thế giới này.
Và Văn Thành Vũ mười tám năm sau lại không thể nào trốn tránh được trách
nhiệm như thể số mệnh của mình. Bởi vì bố đẻ của hắn đã chết trong một vụ
mưu sát, một vụ mưu sát vô cùng tà ác nhưng lại tuyệt đối “hợp pháp”.
“Khi tôi nghe xong toàn bộ nội dung trong bản ghi âm đó, tôi mới triệt để
lĩnh hội được ý nghĩa tồn tại của Eumenides. Và việc trở thành Eumenides, thì
từ mười tám năm trước đã trở thành số mệnh mà tôi không thể nào trốn tránh
được.” Người thanh niên lúc này lại nói tiếp, “Tôi phải cảm ơn thầy giáo, chính
302
là ông đã để dành Trần Thiên Tiều lại cho tôi, trở thành ngọn đèn soi sáng dẫn
đường chỉ lối lúc tôi đang bàng hoàng.”
La Phi giật mình: đúng vậy. Viên Chí Bang vẫn luôn nắm được tung tích của
Trần Thiên Tiều nhưng không hề ra tay, như vậy thì xem ra Trần Thiên Tiều
đúng là người chỉ đường dẫn lối mà Viên Chí Bang đã đặc biệt để dành lại cho
Văn Thành Vũ. Trong lòng anh lại chợt trào dâng thứ cảm giác thê lương và bất
lực: có một dạo mình đã cho rằng có thể kéo Văn Thành Vũ ra khỏi doanh trại
chiến đấu mà Viên Chí Bang khống chế, nhưng ai mà ngờ được Viên Chí Bang
đã có sự sắp xếp chu đáo cẩn mật từ trước. Chung quy lại, mình vẫn chỉ là một
con cá nheo để bầu bạn cùng sự trưởng thành của Eumenides.
Nhưng bất luận thế nào, con cá nheo này cuối cùng cũng bắt được con mồi
của mình. Nghĩ đến đây, thái độ của La Phi cũng thoải mái hơn phần nào, mặc
dù trong sự thoải mái này cũng khó tránh khỏi mang theo nỗi tiếc nuối vô hạn.
Hình như những điều cần nói đều đã nói xong rồi, sau khi hai bên trầm mặc
nhìn nhau hồi lâu, La Phi thở dài: “Có lẽ cũng đã đến lúc tôi cần phải thông báo
cho cảnh sát khu vực đến rồi đấy.”
“Anh không dẫn theo người của mình à?” Người thanh niên hỏi.
La Phi lắc đầu: “Lúc trước tôi đã nói rồi, tôi không xác định được là cậu lấy
thông tin của cảnh sát từ chỗ ai, cho nên tôi giải tán tổ chuyên án, chỉ một mình
theo dõi cậu đi đến Hải Khẩu. Tôi cũng chưa từng sử dụng cảnh sát trong vùng,
bởi vì tôi cảm thấy, trước mặt đối thủ như cậu thế này, chỉ có một mình hành
động thì mới yên tâm được.”
“Quyết định của anh hoàn toàn sáng suốt!” Người thanh niên ngẩng đầu nhìn
trần nhà, “Nếu như anh bố trí thêm những người khác, vậy thì chắc chắn sẽ bị
tôi phát hiện ra. Nhưng tôi thực sự không ngờ là anh lại hành động một mình.”
La Phi nhận ra sự cảm khái có phần tiếc nuối đối với đối thủ tầm cỡ trong
ngữ điệu của đối phương. Đúng vậy, đây chính là trận quyết đấu cam go giữa
hai cao thủ, sự tham gia của những nhân vật khác chỉ khiến cho trận quyết đấu
này trở nên dung tục và vô vị. Anh thậm chí không kìm được thầm giả thiết: nếu
như từ trước đến nay, phía cảnh sát chỉ có một mình mình, vậy thì tình thế liệu
có xuất hiện cơ hội đảo ngược sớm hơn không?
Thứ suy nghĩ này có lẽ mang theo phần độc đoán và tự cao tự đại, nếu nói là
đang tự huênh hoang, thì thà rằng nói đây chính là ham muốn kiểm soát cá nhân
mạnh mẽ của người thuộc cung Bọ cạp? Nói đi cũng phải nói lại, nếu như lúc
đầu không phải là do Mộ Kiếm Vân rơi vào bẫy của Viên Chí Bang, có khả
năng khi Eumenides hành thích Đặng Hoa thì đã bị La Phi bắt giữ được rồi.
303
La Phi thì lại phân tích về hiệu quả hành động đơn độc của mình với
Eumenides như sau: “Trước đây, phía cảnh sát mặc dù lực lượng hùng hậu,
nhưng chúng tôi ở chỗ sáng, cậu lại ở chỗ tối, một tối một sáng đã tạo thành ưu
thế của cậu. Thế nhưng, sau khi tôi điều tra ra được thân phận của cậu, chủ động
giải tán tổ chuyên án, khiến cho sự sáng tối giữa chúng ta đã xoay chuyển
ngược lại. Đây chính là lý do cơ bản nhất mà bây giờ tôi có thể khóa cậu lại ở
đây được.”
Người thanh niên gật đầu thể hiện tán đồng, sau đó anh ta lại chuyển hướng,
nói: “Nhưng lực lượng của một mình anh thì dù sao cũng rất mỏng, thảo nào mà
anh không bắt tôi ngay tại hiện trường lúc tôi giết Trần Thiên Tiều.”
“Đúng vậy, tôi bắt buộc phải hành động một mình mới có thể qua được đôi
mắt cậu, nhưng muốn bắt cậu thì thực sự quá khó, cho nên tôi chỉ có chờ đợi
một cơ hội tuyệt đối. Giống như thế này…” La Phi lúc lắc cổ tay trái của mình,
“Khi chúng ta bị khóa chặt vào nhau, không ai có thể giở trò gì được nữa.”
Người thanh niên cười, hình như đang khen ngợi sự nghiêm ngặt và thận
trọng của La Phi, nhưng lại hình như đang cảm khái sự bất lực và sơ suất của
mình.
La Phi lúc này lại lộ ra thần sắc do dự, hình như có một số câu nói không
biết có nên nói ra hay không. Nhưng trong hoàn cảnh này, anh thực sự cũng
chẳng cần thiết phải che giấu điều gì, cuối cùng, anh vẫn nói ra những lời sâu
kín trong lòng: “Thực ra, tôi luôn hành động một mình, ngoài việc sợ làm kinh
động đến cậu, còn có một lý do khác rất quan trọng nữa…”
“Ồ?” Người thanh niên nhìn đối phương với ánh mắt hiếu kỳ.
“Tôi cũng đã nghe cuộn băng ghi âm đó…” La Phi trịnh trọng nói, “Tôi cảm
thấy tội danh “cố ý giết người” của Trần Thiên Tiều có thể được thành lập.”
“Anh đang dung túng cho hành vi của tôi sao? Anh hy vọng tôi có thể giết
chết Trần Thiên Tiều?” Khóe mắt người thanh niên hơi cụp xuống.
La Phi không trả lời, tỏ thái độ mặc nhận. Giây lát sau, anh lại cười “ha” một
tiếng chua chát, nói: “Có lẽ ít ra có một câu nói của Viên Chí Bang là chính xác:
chúng ta đều có một mục đích giống nhau, nhưng chúng ta lại ở hai phe sinh tử
hoàn toàn đối lập nhau.”
Người thanh niên cũng bật cười thanh thản, hình như rất tán thành lời miêu
tả của La Phi, đồng thời anh ta vẫn còn một vấn đề then chốt cần phải làm rõ.
“Anh đã không bắt tôi ngay tại hiện trường, bây giờ anh muốn dùng chứng
cứ gì để buộc tội tôi – một người có thân phận hợp pháp được chứ?” Anh ta
chăm chú nhìn đối phương, lên tiếng hỏi.
304
“Muốn tìm được chứng cứ từ chính bản thân cậu, đúng là rất khó.” La Phi do
dự đáp, “Khi cậu ngồi máy bay đến Hải Khẩu, tôi không dám ngồi cùng chuyến
bay với cậu, cho nên tạm thời đã mất đi dấu vết của cậu. Nhưng tôi không hề lo
lắng, vừa xuống máy bay là tôi đã theo dõi Trần Thiên Tiều – tôi biết cậu chắc
chắn sẽ đến tìm ông ta. Tối hôm nay, sau khi Trần Thiên Tiều đến dãy quán ăn
ngoài trời, tôi nhìn thấy bóng dáng cậu – dù lúc đó cậu đã đóng giả, đội tóc giả
và râu giả, không nhìn rõ gương mặt, nhưng tôi vẫn phán đoán ra người đó
chính là cậu qua thân hình và động tác. Sau khi cậu đến dãy quán ăn bèn đóng
giả thành nhân viên phục vụ để thực thi hành vi sát hại đối với Trần Thiên Tiều.
Lúc đó chính là lúc xe cộ qua lại đông đúc nhất, sau khi cậu hoàn thành việc
giết chóc, nhanh chóng trà trộn vào đoàn người, đồng thời trốn chạy biệt tăm
theo tuyến đường mà cậu đã lên kế hoạch sẵn. Động tác của cậu rất mau lẹ, tôi
thậm chí không chạy theo kịp. Đợi đến lúc tôi lại nhìn thấy cậu lần nữa ở đầu
đường, thì lúc đó cậu đã tháo bỏ ngụy trang, trở lại cách ăn mặc ban đầu, quần
áo mặc trên người cũng đều thay rồi.”
Người thanh niên hình như càng nghe càng hào hứng, anh ta nghiêng đầu hỏi
lần nữa: “Nếu đã như vậy… chứng cứ ở đâu?”
“Nếu không có chứng cứ thì tôi không bắt cậu đâu.” La Phi tự tin mỉm cười,
“Tôi đã chụp được một tấm ảnh.”
“Tấm ảnh hiện trường giết người sao? Anh sao có thể chứng minh được cái
người tóc dài ngang vai che lấp nửa khuôn mặt, và mặt đầy râu chính là tôi
chứ?”
La Phi nhìn chăm chú người thanh niên giây lát, hỏi: “Cậu có còn nhớ, lúc
cậu chạy đến đường cái không, vừa chạy vừa tháo đôi găng tay gây án, đúng lúc
đó vừa vặn có một chiếc xe hơi Nissan lao tới, xém chút nữa đã đâm vào cậu.
Cậu nhanh nhẹn né tránh được nhưng đồng thời một ngón tay cậu cũng chống
lên nắp chiếc xe ô tô đó.”
“Đúng vậy.” Người thanh niên trầm ngâm ngật đầu, “Tôi nhớ tôi đã dùng
ngón tay giữa – dùng đầu ngón tay ấn vào phần mui trước ở chiếc ô tô Nissan.”
La Phi lại nói: “Tôi đã chụp được bức ảnh khoảnh khắc này ở trên cao, bức
ảnh đó có thể thể hiện được rõ vị trí ngón tay cậu chạm vào chiếc xe.”
Người thanh niên hiểu ra được điều then chốt.
“Vậy thì anh chắc chắn đã lấy được dấu vân tay đó, có phải vậy không?”
Anh ta lạnh lùng hỏi, nhưng ánh mắt lại hơi trầm tư, hình như đang cố gắng suy
nghĩ điều gì đó.
“Đúng vậy.” La Phi không hề e ngại việc lật tấm bài trong tay mình cho đối
phương, “Có dấu vân tay này, có được bức ảnh cậu chạm vào chiếc xe, cộng
thêm lời làm chứng của tài xế và những người chứng kiến tại hiện trường. Tôi
305
nghĩ, điều này đủ để cấu thành chuỗi chứng cứ chắc chắn không thể nào phá vỡ
được.”
Đúng vậy, nếu như chứng cứ này còn chưa đủ, thì tất cả những hung thủ trên
thế giới đều có thể ung dung ngoài vòng pháp luật được.
Nhưng người thanh niên lúc này lại vẫn có thể bật cười được.
“Đội trưởng La, anh có còn nhớ lúc đó tôi đã dùng bàn tay nào không?”
Người thanh niên đột nhiên hỏi câu này.
La Phi chau mày, không hiểu câu hỏi này có ý nghĩa gì, nhưng anh vẫn
nghiêm túc trả lời: “Tôi có thể trả lời một cách chắn chắn: là tay trái.”
“Vậy thì anh thực sự không nên khóa tay phải của tôi lại.” Người thanh niên
vừa nói vừa giơ cánh tay trái lên, sau đó ngay dưới con mắt của La Phi, anh ta
bèn thò đốt ngón tay giữa của mình vào trong miệng, nghiến chặt răng, cắn đứt
đốt ngón tay.
“Cậu làm gì thế?” La Phi giật mình, khi muốn ngăn cản thì đã không còn kịp
nữa rồi. Máu tươi từ miệng người thanh niên chảy ra, và khi bàn tay trái của anh
ta rời khỏi miệng, đốt tay đầu tiên của ngón giữa đã biến mất, đương nhiên cũng
biến mất luôn cả dấu vân tay có thể chứng minh thân phận hung thủ của anh ta.
La Phi ngẩn người, trơ mắt nhìn dòng máu chảy ào ạt từ ngón tay bị cắn đứt
của người thanh niên, cứ thế chảy tong tong xuống bể nước, bỗng chốc đã
nhuộm đỏ cả một vùng.
Người thanh niên lại như thể không hề cảm thấy đau đớn. Khi anh ta nuốt
đốt ngón tay đó vào trong bụng, thậm chí lông mày còn không nhíu lại chút nào.
“Tên của tôi là Đỗ Minh Cường, tôi chỉ là một phóng viên mạng. Đồng Mộc
Lâm là đồng nghiệp của tôi, chúng tôi cùng chung một nick trên mạng là “Chân
Như Phong”. Tôi đúng là đã thông qua phương thức nào đấy để trà trộn vào
trong nội bộ của tổ chuyên án, đồng thời lắp máy nghe trộm trong di động của
thành viên tổ chuyên án, nhưng làm như vậy đều chỉ là để đáp ứng cho nhu cầu
nghề nghiệp của tôi, bởi vì tôi là một phóng viên, tôi cần phải tìm hiểu được
những thông tin bí mật nhất.” Anh ta vừa nói lại vừa thể hiện ra trạng thái
dương dương tự đắc và vô cùng ngạo mạn. Sau đó anh ta lớn tiếng tuyên bố:
“Mà mục đích của tôi chính là trở thành người phóng viên xuất sắc nhất trên thế
giới!”
La Phi bất lực nhìn đối phương, anh muốn nở nụ cười đắng chát nhưng lại
không thể ép ra nổi nụ cười. Bởi vì anh biết, tất cả những lời nói lúc này của đối
306
phương đều là giả dối, thế nhưng mình đã mất đi chứng cứ quan trọng nhất để
có thể lật tẩy những lời nói dối này.
Vĩ Thanh
H
ai tháng sau, 16 giờ 07 phút ngày 11 tháng 2 năm 2003.
Tại tòa án Nhân dân trung cấp tỉnh thành.
Tất cả những thành viên có mặt tại phiên tòa án lúc này đều đứng dậy, thẩm
phán đã chuẩn bị tuyên đọc kết quả xét xử.
Người thanh niên đứng ở ghế bị cáo, qua nét mặt của anh ta, khó có thể nhận
ra được tâm trạng trong nội tâm anh ta lúc này.
Những người ngồi nghe gồm những thành viên của tổ chuyên án 4.18: La
Phi, Mộ Kiếm Vân, Liễu Tùng, Tăng Nhật Hoa. Trên mặt họ rõ ràng đều lộ ra
thần sắc thấp thỏm chờ mong, bởi vì lời phán quyết sau đây sẽ là thước đo trực
tiếp đến kết quả chiến đấu gian khổ suốt mấy tháng qua của họ.
A Hoa đứng ở góc khuất nhất, anh ta không hề thích có mặt trong phiên tòa
thế này, nhưng buổi tuyên phạt hôm nay thì anh ta lại không thể không đến.
Giọng nói uy nghiêm của thẩm phán vang lên:
“…
Viện kiểm sát nhân dân của thành phố A đã khởi tố bị cáo Đỗ Minh Cường
phạm phải tội danh ngụy tạo chứng minh thư của cư dân, tội danh lấy cắp thông
tin bí mật quốc gia một cách phi pháp, tội danh sử dụng máy nghe, máy chụp
trộm chuyên dụng phi pháp, tội danh cố ý giết người. Sau khi tòa án thụ lý, căn
cứ theo pháp luật tổ hợp thành tòa xét xử tập thể, công khai mở phiên tòa để xử
lý vụ án này. Bây giờ, vụ án này đã kết thúc xét xử.
…
Căn cứ theo điều tra xét xử bị cáo Đỗ Minh Cường xuất phát từ mục đích cá
nhân, lợi dụng cơ hội cảnh sát tiến hành bảo vệ cho sự an toàn của anh ta, vào
thời gian tháng 11 năm 2002, đã dựa vào cách thức gài thiết bị nghe lén để giám
sát quá trình phá án của cảnh sát, hành vi này đã cấu thành tội có được bí mật
quốc gia một cách phi pháp và tội sử dụng máy nghe, máy chụp trộm chuyên
dụng phi pháp.
Lời buộc tội của cơ quan Công tố đối với việc Đỗ Minh Cường ngụy tạo
thân phận cá nhân, thiếu những chứng cứ cần thiết, tòa án không chấp nhận.
307
Lời buộc tội của cơ quan Công tố đối với việc Đỗ Minh Cường giết hại hai
người Đồng Mộc Lâm, Trần Thiên Tiều, chứng cứ liên quan thiếu tính loại trừ,
tòa án không chấp nhận.
Căn cứ theo quy định của điều 282 và điều 284 của “Bộ luật hình sự nước
cộng hòa nhân dân Trung Hoa phán quyết như sau:
Bị cáo Đỗ Minh Cường phạm tội có được bí mật quốc gia một cách phi
pháp, xử phạt ba năm tù.
Bị cáo Đỗ Minh Cường phạm tội sử dụng máy nghe, máy chụp trộm chuyên
dụng phi pháp, xử phạt hai năm tù.
Xử phạt cả hai tội danh, bị cáo Đỗ Minh Cường phải thi hành hình phạt tù
năm năm.
…”
Nghe những lời phán quyết này, các thành viên của tổ chuyên án đều không
tránh khỏi thầm lắc đầu: đúng như họ đã dự liệu, tòa án không thể buộc tội nghi
phạm tội danh cố ý giết người then chốt nhất.
Tâm trạng của La Phi còn phức tạp hơn, bởi vì sự sơ xuất của anh mà nghi
phạm đã cắn đứt đốt ngón tay của mình, khiến cho dấu vân tay ở hiện trường có
thể trực tiếp chứng minh hắn đã giết chết Trần Thiên Tiều bị mất hết ý nghĩa.
Mặc dù hành vi cắn đứt ngón tay của “Đỗ Minh Cường” vốn dĩ đã là mối hiềm
nghi rất lớn, nhưng mối hiềm nghi này không thể nào có thể tạo thành chứng cứ
để định tội hắn được.
Cảnh sát cũng đã từng lục soát nơi ở của “Đỗ Minh Cường”, thế nhưng kết
quả lại khiến cho người ta vô cùng thất vọng: họ không thể nào tìm thấy được
bất cứ dấu vân tay nào trùng khớp với dấu vân tay lưu lại trên đầu chiếc xe
Nissan.
Theo nguyên tắc “không đủ chứng cứ là vô tội”, tòa án đúng là không có
cách nào để xử nghi phạm tội chết với tội danh cố ý giết người.
Dù thế nào, hắn cũng bị giam vào ngục, hơn nữa, hắn đã mất đi một đốt ngón
tay, sau này cho dù có ra tù, cũng không thể nào che giấu được thân phận của
mình nữa.
Nghĩ đến đây, nỗi day dứt tự trách mình thoáng vơi đi phần nào. Anh thậm
chí còn cảm thấy hơi vui mừng, bởi vì trong đáy lòng anh, anh thực sự không
mong muốn bức người thanh niên này vào bước đường cùng.
308
Trên mặt người thanh niên vẫn không lộ ra chút cảm xúc nào, nhưng dưới
làn da mặt anh ta ẩn giấu ý cười. Anh ta vẫn còn sống, đây mới là điều quan
trọng nhất.
Việc hắn có thể sống sót có yếu tố may mắn, đồng thời cũng được ích lợi từ
sự cẩn mật kín kẽ của hắn.
Trong suốt một tháng ẩn náu bên cạnh tổ chuyên án, hắn lúc nào cũng cẩn
thận, không để cho những đặc trưng dấu vết như dấu vân tay của mình lọt vào
tay cảnh sát. Trước khi rời khỏi nơi ở của mình, hắn đã lau chùi dọn dẹp cả căn
phòng, hành động này lúc đó xem ra có vẻ hơi thừa, nhưng sau này đã hiện rõ ý
nghĩa vô cùng quan trọng.
Căn cứ theo những chứng cứ hiện có, tòa án chỉ có thể xử hắn vào tù, thế
nhưng, đối với hắn, nhà tù không hề đáng sợ.
Trong những năm tháng trưởng thành cùng với thầy giáo, hắn đã từng ở
trong tù tròn một năm trời, hắn đã quá quen thuộc với chế độ, quy định ở trong
đó, đồng thời cũng quen thuộc với những sơ hở ở đó.
Hắn đã bị bại lộ một thân phận, đó là thân phận “Đỗ Minh Cường”. Nhưng
hắn vẫn còn hơn mười thân phận hợp pháp tương tự, cho dù là La Phi cũng
không thể nào tìm thấy được những thân phận này được cất giấu ở đâu. Cho nên
chỉ cần hắn được tự do bước ra khỏi cánh cửa nhà lao, hắn sẽ có thể nhanh
chóng bốc hơi khỏi biển người mênh mông.
Mặc dù hắn thiếu mất đi một đốt ngón tay, nhưng hắn vẫn còn lâu mới thua
đến độ không còn gì cả.
Có một người khác ở hiện trường cũng đang cười, người này chính là A Hoa.
Anh ta phải cảm ơn tòa án không xử tội tử hình tên đó, như vậy là để dành
lại cơ hội báo thù cho anh ta.
Ngục tù cũng là nơi mà A Hoa rất quen thuộc, thậm chí có thể nói, nơi đó
chính là phạm vi thế lực của anh ta. Anh ta có thể làm được rất nhiều việc ở
trong đó, và tên đó xem ra rất khó có cơ hội để trốn thoát.
Kịch hay vừa mới bắt đầu thôi. A Hoa nhìn người thanh niên trẻ ngồi trên
ghế bị cáo, nhủ thầm trong lòng.
HẾT TẬP 3
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!