Bản Tình Ca Buồn
Chương 17: Chuyến du lịch tuyệt vời
Chương 17: Chuyến du lịch tuyệt vời
“Thanh Đằng, thiếu gia cho gọi cô lên phòng!”, tôi đang lau sàn nhà thì đột nhiên thím Lan cất tiếng gọi.
“Vâng ạ!”, tôi ngây người nhìn xuống nền nhà đã sạch bóng hồi lâu rồi tạm gác công việc của mình lại, đi về hướng căn phòng của Hạ Thất Lăng.
“Thiếu gia có gì cần dặn dò ạ?”, tôi đến bên cạnh, khom lưng xuống kính cẩn hỏi Hạ Thất Lăng.
“Tôi phải đi Mỹ!”, anh ta nhìn ra ngoài cửa sổ, thản nhiên cứ như thể không phải đang nói chuyện của mình. Thế nhưng, chuyện này đối với tôi mà nói chẳng khác gì như sét đánh ngang tai.
“Vâng… như… như vậy chẳng phải là rất tốt sao?”, ấp úng hồi lâu tôi mới thốt ra được một câu.
“Ừ, tốt!… cô có biết không, những cô gái ngoại quốc ấy ai nấy đều rất mỡ màng, rất xinh đẹp!”, tôi đứng trước mặt anh ta, khuôn mặt tĩnh lặng như mặt hồ, “Những cô gái ấy có bộ ngực đồ sộ ấy rất thích hợp với những công tử đào hoa như anh!”
“Thế nhưng tôi thích những cô gái phương đông! Những cô gái phương đông có bộ ngực nhỏ!”, tôi vừa nói dứt lời, anh ta đã hung hãn lao đến, tóm lấy cổ áo tôi và gào lên, hơi thở điên cuồng của anh ta khiến cho tôi hoảng loạn, “Giống như cô vậy…”
“Hơ?”, hơi thở điên cuồng ấy phả vào mặt khiến cho tôi cảm thấy như nghẹn thở, “Thiếu gia, xin chớ nổi giận! Thả tôi ra trước đã, có được không? Tôi chỉ là một người giúp việc thấp hèn, những lời tôi nói anh có thể bỏ ngoài tai mà!”
“Hừ…”, anh ta cười như mếu, từ từ thả tay ra, “Tôi hoàn toàn không muốn đi Mỹ, đó chẳng qua là bọn họ tự nguyện đi mà thôi!”
“Thiếu gia…”, đôi bờ mi của anh như đã mất đi thần thái hàng ngày. Bỗng nhiên tôi cảm thấy bối rối không biết phải làm sao.
“An Thanh Đằng, chẳng phải cô muốn ra đi sao? Tôi sẽ dẫn cô đi!”, đột nhiên Hạ Thất Lăng quay người lại, nắm chặt lấy hai vai tôi và nói, “Chúng ta cùng bỏ trốn nhé!”
“Không… không phải vậy chứ? Thiếu gia, anh đừng đùa nữa! Đừng gây chuyện nữa có được không…?”, ban đầu tôi tưởng anh ta cố tình trêu chọc tôi, thế nhưng anh ta nhanh chóng sắp xếp đồ đạc và lôi tôi xềnh xệch ra ngoài.
Trong lúc tôi còn đang mơ mơ hồ hồ, anh ta đã kéo tôi ra tận bến tàu hỏa. Và khi tôi còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra thì anh ta đã đẩy tôi lên tàu hỏa rồi. Chỉ chớp mắt, thành phố nơi chúng tôi đã sinh sống suốt mười bảy năm đã lùi dần lại sau hàng cây và từ từ biến mất không chút dấu tích.
“Chúng ta… cứ thế này mà đi sao?”, ngồi yên được một lúc, tôi nhẹ nhàng giật giật áo của Hạ Thất Lăng.
“Ừ”, Hạ Thất Lăng chắm chú quan sát cảnh vật lướt qua ngoài cửa sổ, lạnh nhạt trả lời. Nhìn vào khuôn mặt không chút tì vết của anh, tôi không nhìn thấy một chút lưu luyến nào với những chặng đường đã qua.
Lẽ nào anh ta nhẫn tâm bỏ lại Bối Nhi, bỏ lại cả gia tộc quyền thế và giàu sang, bỏ lại danh vọng trong ngôi trường quyền quý… để dẫn tôi đi đến tận chân trời? Tôi cũng không biết nữa.
Anh ta giống như một câu đố bí ẩn mà tôi mãi mãi không thể nào đoán ra được.
“An Thanh Đằng, tôi buồn ngủ rồi, còn cô thì sao? Trông mắt cô sưng húp lên kìa, mắt hai mí cũng thành một mí rồi! Cô cũng ngủ một lát đi!”. Không để tôi kịp phản ứng, Hạ Thất Lăng đã mở rộng áo khoát của mình ra và kéo tôi vào lòng.
Trái tim của anh ấy vẫn đập nhịp nhàng như vậy, thế nhưng trái tim tôi, hình như đã bị lỡ mất nửa nhịp. Mùi hương nhẹ nhàng thuộc về anh xông lên mũi tôi, mùi hương ấy giống như mùi hương của hoa cỏ trong sương sớm, khiến cho trái tim tôi không sao tĩnh lặng được.
Chẳng bao lâu, đôi hàng mi khép lại đã không còn động đậy, chắc chắn anh ta đã chìm vào giấc mộng. Ai dà, dù sao cũng đến nước này rồi thì cứ mặc kệ vậy, được đến đâu hay đến đó! Tôi cẩn thận điều chỉnh lại tư thế của mình, nằm yên trong ngực anh và nhẹ nhàng chìm vào giấc ngủ.
Không hiểu là do anh ta mệt thật hay làm sao mà tôi tỉnh lại mấy lần vẫn không thấy anh ta có chút động tĩnh gì. Hài, khuôn mặt anh ấy vẫn trắng trẻo như vậy, vẫn đẹp đẽ đến vậy, cho dù có những lúc khuôn mắt ấy toát lên sự xấu xa, nhưng không thể phủ nhận rằng khuôn mắt ấy đã khắc sâu vào trong tâm trí tôi. Tôi hơi ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng thổi vào đôi bờ mi dài, mềm mại như những cành liễu rủ bên mặt hồ, lay động trong cơn gió.
Tôi lén thổi vào hàng mi ấy rất lâu mà không bị anh phát hiện. Cuối cùng, dường như đã ngủ đủ rồi nên hàng mi ấy bắt đầu động đậy, mi mắt từ từ hé ra. Tôi chợt hoảng hốt, nhắm chặt mắt lại giả vờ ngủ. Hình như anh ta không hề phát giác những hành động xấu xa của tôi, thấy tôi còn ngủ, anh liền lấy tay cọ cọ vào sống mũi tôi. Chỉ có điều, vòng tay anh như siết chặt hơn.
Cuối cùng, chúng tôi xuống xe ở một thành phố nhỏ, sau đó anh ta lập tức lôi tôi đi khắp nơi. Lần đầu tiên đến đây, tất cả mọi thứ trong thành phố này thật là lạ lẫm, lạ lẫm đến đáng sợ, nhưng nơi đâu cũng chứa đựng sự mới mẻ, đâu đâu cũng tràn đầy sức sống. Những khu phố buôn bán sầm uất, những con đường thoảng hương hoa… Đâu đâu cũng thấy những cảnh tượng tràn đầy sức sống…
“An Thanh Đằng, lần đầu tiên đặt chân lên một vùng đất lạ, có sợ không?”, sau khi “tuần tra” một vòng xung quanh thành phố. Hạ Thất Lăng ngoảnh đầu lại hỏi tôi.
Tôi mỉm cười với anh, lắc đầu nguầy nguậy: “Không sợ! Bởi vì tôi tin rằng Thất Thất yêu quý của tôi vô cùng mạnh mẽ!”
Hạ Thất Lăng ban đầu còn tỏ ra bất ngờ, nhưng sau đó lập tức ngoảnh mặt đi, cố nén nụ cười đắc chí: “Ừm, coi như cô có con mắt đấy!”
Sau khi ra ngoài, không khí giữa chúng tôi ngày càng trở nên thoải mái, hoàn toàn không giống như trước, nặng nề khiến cho cả hai phải nghẹt thở. Có thể khi ở nhà, sự tàn bạo của anh ấy quá lớn, còn nỗi oán hận trong lòng tôi lại quá sâu…
“Bây giờ chúng ta sẽ đi đâu?”, tôi nắm lấy vạt áo của Hạ Thất Lăng, tò mò hỏi.
“Đã đến thành phố xinh đẹp này thì đương nhiên phải đi thăm quan phong cảnh rồi!”, anh ghé vào tai tôi thì thầm.
Sau đó, chúng tôi đến một cửa hàng cho thuê xe đạp, thuê hai cái xe đạp và bắt đầu xuất phát. Không khí trong thành phố này thật trong lành. Chúng tôi đạp xe qua rất nhiều con đường, hít thở không khí trong lành, thích thú ngắm nhìn phong cảnh mà không biết mệt.
Có cảm giác như chúng tôi lại trở về với thời thơ ấu, Hạ Thất Lăng đi trước, tôi theo phía sau. Chúng tôi đạp xe đi hóng gió, ngắm nhìn hoa cỏ trên những cánh đồng ruộng mênh mông, người chạy người đuổi, vô cùng vui vẻ… Mỗi lần tôi bị rớt lại phía sau, anh ấy sẽ đứng dưới một gốc cây nào đó đợi tôi nghiến răng xe đạp đuổi theo, nhìn thấy tôi liền mỉm cười, nụ cười chân thành và ngọt ngào. Không biết từ bao giờ anh ấy đã không còn chờ đợi cô bé chạy phía sau và luôn miệng gọi anh… chỉ mải miết chạy, mải miết tiến về phía trước. Bước chân của anh ngày càng nhanh, cái bóng của anh ngày càng xa dần, hương thơm dịu dàng trên người anh ngày một nhạt nhòa… để rồi cuối cùng, ngay cả cái bóng cũng tan biến mất…
Chúng tôi đi qua những con đường rợp bóng cây, đạp xe vòng quanh những cái hồ nhỏ, đi thăm đồng hoa cải rực rỡ… Chẳng khác gì năm xưa, tôi tụt lại phía sau Hạ Thất Lăng, cái bóng của anh ngày càng xa tôi hơn. Anh ấy thả hồn trên con đường ngập tràn ánh nắng mặt trời, khoảng cách ngày càng xa hơn…
“Á, cứu tôi với!”, đầu xe tôi vừa bị lệch sang một bên, cả người cả xe lao xuống một cái ruộng hoang bên đường, “Oái… đau quá hu hu…”
“An Thanh Đằng, sao thế? Sao tôi vừa không để mắt đến là cô đã rớt xuống bùn rồi hả?”, Hạ Thất Lăng vứt xe sang bên đường, nhảy xuống ruộng, “Có sao không? Bị thương ở chỗ nào?”
“Chân… chân tôi đau quá, không biết có bị thương ở trong xương không nữa!”, tôi ôm lấy chân rên rỉ, nước mắt ứa ra lúc nào không hay.
“Đáng đời, ai bảo không chịu cẩn thận gì cả! Để tôi xem nào! Này, đừng có khóc nữa, cô mà khóc sẽ khiến cho tôi lóng ngóng chân tay, đầu óc rối bời…”, Hạ Thất Lăng vừa kiểm tra chân tôi vừa quát tôi.
“Hu… hu…”, hiếm khi nhìn thấy cái kẻ máu lạnh kia luôn chân luôn tay vì người khác, thế nên tôi lại càng khóc to hơn.
“Này cái con a đầu kia, cô khóc đủ chưa hả! Thôi nào, thôi nào…”, thấy quát tôi chẳng có tác dụng gì, Hạ Thất Lăng đành phải rút khăn giấy từ trong túi ra đưa cho tôi rồi vội vàng bế tôi lên trên đường. “Còn đau không? Đáng đời, tôi chọn đông chọn tây thế nào lại rồi lại dẫn cô đi chơi cho phiền phức cơ chứ? Bây giờ ở cái chỗ khỉ ho cò gáy này, biết đi đâu tìm nơi băng bó cho cô đây?”. Mặc dù anh ta không tiếc lời mắng mỏ nhưng tâm trạng lại sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng, vừa kiểm tra vết thương của tôi, vừa đưa mắt nhìn quanh xem có người qua đường nào không.
“Ha ha… nhìn cái bộ dạng sốt ruột của anh kìa!”, cuối cùng nhịn không nổi nữa, tôi bật cười khanh khách.
“Này, cô cười gì mà như ma thế hả? Đau quá hóa điên rồi à?”, khuôn mặt Hạ Thất Lăng ánh lên vẻ nghi hoặc, tát mạnh vào mặt tôi.
Tôi đứng bật dậy nhảy nhót tung tăng trước mặt anh: “Thất Thất, anh bị lừa rồi!”, tay ôm chặt lấy bụng, toàn thân rung lên vì cười.
“Cô… Cái con a đầu không biết trời cao đấy dày gì cả! Dám lừa gạt bổn thiếu gia à, chán sống rồi phải không?”, anh hất hàm, lấy tay gí vào đầu tôi cho đỡ tức. Tôi đành phải thuận theo ý anh ta, giả vờ ngã lăn ra đất, nhưng thật ra trong lòng tôi vẫn đang cười thầm.
“An Thanh Đằng…”, đột nhiên không thấy động tĩnh gì nữa, tôi liền ngẩng đầu lên, nhìn thấy một khuôn mặt thanh tú, tinh khôi đến mê hồn, “Tôi tưởng rằng, nụ cười hồn nhiên của cô đã mất từ mười năm trước rồi. Thế nhưng hôm nay tôi đã nhìn thấy”, nói dứt lời, anh bỗng mỉm cười nhìn tôi, một nụ cười chất chứa cả bi thương.
Tôi từ từ thu lại nụ cười, hướng mắt về phía cánh đồng hoa cải rộng mênh mông, chậm rãi noi: “Thất Thất, anh đi nhanh quá! Anh từ từ thả tay của em ra, chỉ mải mê tiến về phía trước, bất kể ngày đêm. Anh đã đi quá xa trong thế giới của em, cho dù có cố gắng thế nào em cũng không sao đuổi kịp bước chân anh. Anh có biết không? Từ nhỏ đến lớn, việc em phải làm nhiều nhất chính là đứng nhìn những đám bụi mù mịt, đứng ở phía sau anh, buồn bã thở dài. Thế nhưng hôm nay, em rất vui, thật đấy! Trong tiếng rên rỉ đau khổ của em, anh đã âm thầm đến trước mặt em tự lúc nào!”, tôi mỉm cười với Hạ Thất Lăng, thế nhưng cười mãi, cười mãi, khuôn mặt của người ngồi trước mặt tôi bỗng mờ dần. Bỗng nhiên, một vòng tay lớn dang ra, ôm lấy tôi vào lòng…
Hành trình của chúng tôi không vì chuyện này mà dừng lại. Trở lại thành phố, chúng tôi tiếp tục mua vé và lên đường. Trên tàu hỏa, Hạ Thất Lăng để tôi dựa vào ngực anh, mở rộng áo khoác của mình cho tôi nép vào trong rồi nghiêng đầu chìm vào giấc ngủ. Suốt chặng đường đi anh ấy không nói gì cả, chỉ gục đầu ngủ ngon lành. Còn tôi, vì không có việc gì khác nên đành ngủ cùng với anh.
Trạm dừng chân thứ hai của chúng tôi là một huyện nhỏ. Đó không phải là một trạm dừng chân mà chúng tôi đã dự định từ trước, chỉ là đúng lúc đến đó thì Hạ Thất Lăng tỉnh giấc, thế là anh ta liền dắt tôi nhảy xuống xe.
Trời đã tối rồi, chúng tôi tìm một nhà nghỉ nho nhỏ ở trong huyện. Vốn dĩ Hạ Thất Lăng muốn vào nghỉ ngơi trong một khách sạn lớn nhất ở đây, nhưng khi phải đăng kí phòng, bỗng nhiên anh ta thay đổi chủ kiến, mặt mày sa sầm lôi tôi ra khỏi đó.
Chúng tôi vào nghỉ ở một nhà nghỉ cũng khá sạch sẽ, vì chỉ còn lại một phòng nên chúng tôi đành phải ở chung. Nhìn Hạ Thất Lăng yên lặng nằm ngủ bên cạnh tôi thực sự hi vọng đêm bình yên này mãi mãi không qua đi. Nhưng tôi không tránh khỏi chìm vào sự trầm tư. Rốt cuộc Hạ Thất Lăng là người như thế nào? Tại sao sống chung với anh ta bao nhiêu năm nay, tôi vẫn không sao hiểu thấm tâm tư của anh! Không biết là do tôi ngu ngốc hay là do anh ấy biến hóa khôn lường, khó nắm bắt như một câu đố… Cả đêm nay… tôi hoàn toàn mất ngủ!
***
Ngày hôm sau, tôi ngủ tới tận trưa, có thể tỉnh dậy được là nhờ Hạ Thất Lăng. Tôi bò ra khỏi giường, ăn sáng xong, Hạ Thất Lăng nói sẽ dẫn tôi đến một nơi, điệu bộ có vẻ bí mật, hỏi đi đâu, anh ta tuyệt nhiên không nói.
Đi hết những cánh đồng lầy lội, những con đường gồ ghề bao quanh bởi núi cao, chúng tôi đến với một sườn dốc trắng xóa.
“Oa, ở đây đẹp quá! Chỗ này cũng thấy hoa bồ công anh!”, tôi reo lên thích thú, chạy về hướng có những hạt bồ công anh đang phất phơ bay lượn. Lần đầu tiên, tôi chạy nhảy vui vẻ và hào hứng như vậy.
“Oa…”, đắm mình trong ánh mặt trời, tôi xoay tròn như đang múa. Chuyến du lịch này sẽ khắc sâu vào tâm trí tôi… suốt cuộc đời…, “Thất Thất, cám ơn anh đã dẫn em đến một nơi tuyệt đẹp như thế này!”, tôi quay đầu lại, mỉm cười với Hạ Thất Lăng.
“Đừng khách sáo!”, anh nhoẻn miệng cười, “nó đẹp là bởi vì có sự tự do ở nơi đây đang nảy mầm, sinh trưởng… và đang nhảy múa… có đúng không?”
Một hạt giống bồ công anh màu trắng mềm mại rơi vào lòng bàn tay tôi, tôi nâng bàn tay lên và khẽ thổi vào nó, cho nó bay lên và đi tìm một vùng đất phì nhiêu. “À, Thất Thất ơi, anh biết không? Thật sự khó mà tưởng tượng nổi là hôm nay em có thể thoải mái chạy nhảy trên cánh đồng của những hạt giống tự do này. Lần đầu tiên em có thể cảm nhận được, sự tự do trong suốt và dễ vỡ kia lại có thể thực sự chạm tay vào”.
“Quả nhiên, khát vọng trong sâu thẳm trái tim em chính là thứ này, tự do, một sự tự do cách xa em nhất!”, Hạ Thất Lăng đưa mắt nhìn về phía cánh đồng màu trắng rộng lớn, trên khuôn mặt không chút biểu cảm, “Đằng Nhi, em là con hạc giấy trong tay anh, bay cao bay xa như thế nào đều do anh quyết định! Anh có thể chặt đứt sợi dây trói buộc em, nhưng em phải bay lượn ở những nơi anh nhìn thấy, có được không?”, anh nhìn sâu vào mắt tôi, ánh mắt chân thành, giọng nói tha thiết, không hề lạnh lùng như thường ngày. Thế này làm sao tôi có thể nhẫn tâm từ chối anh? Thế nhưng, trái tim tôi trước nay luôn bị trói chặt ở một nơi xa, không ai có thể thay đổi được.
“Trong tay anh có biết bao nhiêu là hạc giấy tuyệt đẹp, em chỉ là một con hạc giấy xấu xí nhất và thấp hèn nhất mà thôi!”, tôi xòe tay ra, lại một lần nữa thổi bay một hạt giống bồ công anh. Chỉ có điều, lần này tôi dùng toàn bộ sức lực để thổi nó bay đi, bay đến một nơi thật xa, thật xa! “Hãy để nó theo gió bay đi, theo gió tan biến, đó chính là một ân huệ lớn nhất đối với một cuộc đời bình thường”.
“Anh không cho phép!”, đột nhiên tôi nghe thấy anh hét lên giận dữ: “Tin anh đi, trên thế giới này, chỉ có anh mới có thể cho em một bầu trời bao la để cho em tự do bay lượn…”
Thất Thất, em cũng rất muốn tin tưởng anh, thật đấy! Thế nhưng, anh lại là một câu đố mà ông trời dùng để mê hoặc con người, một câu đố bí ẩn và khó đoán. Khi đôi tay anh dang rộng, đó chính là bầu trời cao bao la của thế giới này, nhưng cũng có thể là địa ngục trần gian đáng sợ nhất của con người.
“Không, đó không phải thứ em cần!”, tôi lắc đầu, không ngừng lùi lại phía sau, “Giấc mơ của em là đặt chân lên quỹ đạo bay của bồ công anh, tự do chạy nhảy!”
“Nói cho em biết, anh mới là giấc mơ suốt đời của em!”, anh tiến lại gần, nâng cằm tôi lên, kiêu ngạo nói. Trong khoảnh khắc ấy, tôi thấy đôi môi anh kề sát vào môi tôi. Trong lúc giẫy giụa, tôi lại nhìn thấy nụ cười đầy tà khí kia: “Sau này em sẽ phát hiện ra anh chính là báu vật của em! Là món báu vật mà em vất vả tìm kiếm suốt đời này!”, nói xong, anh lạnh lùng thả tôi ra.
Cái con người này quả là kiêu ngạo nhất trần đời, cứ làm như mình là nhà tiên tri đại tài ấy! Ý chí của tôi chẳng dễ gì bị đạp đổ như vậy đâu… Thế nhưng tại sao, trái tim tôi lại cảm thấy thật bất an…
Ngày thứ ba, tôi bị Hạ Thất Lăng gọi dậy từ sáng sớm, không hiểu là do có tâm trạng tốt hay đang cao hứng anh ta lại phá lệ dậy sớm dẫn tôi đi khắp nơi. Tôi mang theo giấc mộng dang dở đêm qua, mơ màng đi theo anh, không phân biệt rõ đông tây nam bắc, chỉ biết ngây ngô đi theo người dẫn đường trước mặt mình…
Khi tôi thực sự tỉnh giấc, phát hiện ra mình đã ở trên chiếc tàu lượn trong công viên, như một người điên chợt bừng tỉnh, việc đầu tiên tôi làm là hét lên. Vào khoảnh khắc nhìn xuống mọi thứ ở bên dưới, đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng. Cơn ác mộng khủng khiếp nhất của đời người chính là tỉnh dậy thấy mình đang đi về phía địa ngục.
“Cái xác không hồn kia, đây là món quà anh tặng em ngày hôm nay! Cũng được lắm chứ hả?”, mắt tôi như hoa lên, cái đầu của Hạ Thất Lăng như đang lắc lư trước mặt tôi. Nụ cười trên miệng hé nở, nụ cười chứa đầy ta khí.
Xuống khỏi chiếc tàu lượn, tôi cố gắng hít thở thật sâu để lấy lại bình tĩnh, hai mắt như trắng dã ra, tôi cúi đầu không nói được nửa lời.
Tiếp đó anh ta dẫn tôi đến khu vườn thực vật, ngắm nhìn những loài hoa đang đua nhau khoe sắc, rồi đến công viên chèo thuyền ngắm mặt hồ, đến khu giải trí chơi các trò chơi điện tử, chơi ném tiêu… Nói ra thật xấu hổ, Hạ Thất Lăng phi tiêu bách phát bách trúng, thắng được cả một quả bóng rổ, còn tôi ném cả ngày mà chẳng trúng được một cái.
Chiều tối, phần lớn các khu vui chơi ở đây chúng tôi đều đã đi qua. Cho đến giờ đây là lần đầu tiên tôi đến chơi ở các khu vui chơi. Mặc dù người đi bên cạnh là một con quỷ sa tăng nhưng tôi vẫn cảm thấy rất vui vẻ, rất hài lòng. Thật đấy! Tôi giống như một người bị nhốt trong phòng tối hết ngày này qua ngày khác, thế rồi có một ngày, chủ nhân bỗng nhiên mở toang cửa sổ, cho tôi thò bàn tay ra ngoài, cảm nhận những tia nắng mặt trời đang nhảy nhót trong lòng bàn tay. Khoảnh khắc ấy, trái tim tôi, hoàn toàn mãn nguyện.
“Này, cho em!”, tôi đang đứng ngây người ra ở khu thương mại thì đột nhiên Hạ Thất Lăng đến bên, chìa ra một cây kem trước mặt tôi.
“Ơ… cám ơn anh! Anh cũng biết là em thích vị dưa vàng à, thật là hiếm có đấy!”, tôi đưa tay đón lấy cây kem trong tay anh, mỉm cười thích thú.
“Hừ…”, anh liếm cây kem trên tay, sau đó lạnh lùng nói: “Thực ra em và anh cùng thích ăn kem vị dâu tây. Chỉ có điều, em không chịu thừa nhận cùng thích một thứ gì đó như anh, nên đã miễn cưỡng ép buộc bản thân mình thích vị dưa vàng! Anh nói có đúng không?”
Nghe xong câu này, tôi đột nhiên cảm thấy hoang mang, giật lùi ra sau mấy bước, suýt chút nữa ngã ngửa ra đất.
“An Thanh Đằng, cùng thích một thứ như anh khiến em cảm thấy khó chịu lắm sao? Hừ…”, anh cười nhạt, sải bước về phía trước.
Hai hàng nước mắt lăn dài trên gò má, tôi từng nghĩ rằng trên đời này, người hiểu tôi nhất chính là Lạc Lạc, nào ngờ, người nhìn thấu tim gan tôi nhất lại chính là Hạ Thất Lăng! Chỉ có điều, anh ấy luôn lặng lẽ đứng phía sau, chưa bao giờ từng nói ra. Tôi cũng rất muốn chung thủy với những gì mà mình yêu thích, thế nhưng anh ấy mạnh mẽ, to lớn đến như vậy, chẳng mất chút sức nào cũng dễ dàng phá hủy những thứ nghịch mắt xung quanh anh. Tôi là người mà cả đời này anh ấy chán ghét và chê bai nhiều nhất, những thứ mà chúng tôi cùng thích, lần nào anh ấy cũng không chút nào do dự hủy hoại nó…
Chính vì vậy tôi mới lựa chọn cách phản bội, lựa chọn cách làm ngược lại…
Vài ngày sau đó, ngày nào Hạ Thất Lăng cũng ở trong phòng ngủ, ngủ lì cả ngày lẫn đêm. Không có người dẫn đi, giữa một nơi hoàn toàn xa lạ, tôi cũng không dám tự ý chạy lung tung. Kì lạ là, cứ mỗi lần đến giờ ăn cơm, anh ấy lại chui ra khỏi chăn mặc áo khoác vào và ra ngoài, sau đó xách một hộp cơm mang về, đôi môi vẫn còn bóng nhẫy.
“Này, ăn cái này đi!”, anh nhướn mày kiêu ngạo, sau đó đưa hộp cơm ra trước mặt tôi, “An Thanh Đằng, hãy ngoan ngoãn một chút, nếu không anh sẽ tiếp tục cay nghiệt với em!”
Tôi cúi đầu không nói gì, chỉ lặng lẽ ăn cơm, bây giờ tôi ăn nhiều hơn bất cứ lúc nào. Chớp mắt mà tôi đã ăn hết sạch cả hộp cơm đầy.
“Trong lúc anh ngủ hãy cẩn thận suy nghĩ xem làm thế nào để lấy lòng anh nghe chưa? Nói không chừng tối nay anh lại hứng lên cho em đi ăn uống thoải mái thì sao!”, Hạ Thất Lăng cười đắc chí, sau đó lại quay lưng về phía tôi tiếp tục ngủ.
Từ sáng tới tối chỉ biết có ngủ! Thế nhưng, ngủ nhiều như vậy mà sao trạng thái tinh thần của anh chẳng có chút chuyển biến tốt nào nhỉ? Thậm chí ngày càng tồi tệ hơn? Hừ, mình chẳng thèm quan tâm đến cái tên xấu xa đó, cả ngày chỉ biết nghĩ cách làm khổ tôi! Nhưng nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, thực ra cơm anh ta mua cho tôi cũng đâu đến nỗi tệ, ba thịt một rau, Mặc dù không thể bằng so với lúc ở nhà, nhưng ra khỏi nhà ai dám đòi hỏi quá nhiều? Có thể ăn no bụng đã là ân huệ mà trời ban cho rồi. Tôi cầm điện thoại lên, mấy lần định bấm vào phím mở máy nhưng đều bị một bàn tay vô hình nào đó giữ lại. Ngẩng đầu lên, nhìn thấy đôi bờ mi màu bạc lạnh lùng kia là tôi lại ngoan ngoãn tắt máy rồi cất điện thoại đi.
***
Tối đến, tôi đi ngủ rất sớm, thế nhưng cái tên Hạ Thất Lăng kia tự nhiên lại bò dậy. Tôi ôm lấy chăn, nhìn anh ấy đứng dưới gương chải chuốt, cẩn thận chỉnh sửa từng lọn tóc, từng cái khuy áo, từng cái khuyên tai… Sau đó, anh đến bên giường, gõ nhẹ vào trán tôi rồi cầm điện thoại ra ngoài.
“Anh định đi đâu?”, không thể im lặng thêm được nữa, tôi liền bật dậy gọi anh.
“Không phải em ngủ sao? Sao tỉnh nhanh thế?”, anh đứng ngây ra, hình như bị tiếng gọi của tôi làm cho giật mình.
“Muộn thế này rồi, anh còn định đi đâu? Anh định bỏ em lại đây một mình để đi đúng không?”
“Không phải! Chỉ là anh không ngủ được nên định ra ngoài đi dạo một chút thôi!”
“Đi dạo có cần phải ăn mặc đẹp thế kia không?”
“Anh thích thế!”
“Này, anh đừng đi, cho em đi với!”, nói xong, tôi vội vàng xỏ giày, mặc áo khoác vào.
Hình như đúng là ra ngoài đi dạo! Cả buổi tối anh chỉ đút tay vào túi, lang thang trên đường. Đi dạo thì cần gì phải ăn mặc đẹp thế kia, nửa đêm rồi còn ai thèm nhìn nữa chứ?
Đột nhiên, anh dừng lại bên một câu lạc bộ tên là “Đêm ấm cúng”. Tấm biển đề tên câu lạc bộ nhấp nháy đèn, tỏa ra thứ ánh sáng bắt mắt. Đột nhiên, tất cả dường như đã rõ ràng, trong cái quang cảnh mê hồn này, tôi trở nên dư thừa, thực sự dư thừa.
“Em có muốn vào trong với anh không?”, anh quay người lại nhìn tôi.
Tôi mỉm cười đáp: “Không cần đâu, anh vào đi! Em sẽ ở bên ngoài ngoan ngoãn chờ anh, sẽ không chạy lung tung!”, nói xong, tôi liền ngồi xuống bậc thềm của câu lạc bộ. Đây là một thành phố không có ngày đêm. Trên đường phố, người qua người lại tấp nập, ai nấy đều đi có đôi có cặp, sát vai bên nhau. Tôi ngồi lặng lẽ bên ngoài cửa câu lạc bộ, lắng nghe tiếng bước chân anh đang biến mất dần. Trong giây phút ấy, hai hàng nước mắt lướt qua gò má, rơi xuống mặt đất lạnh giá. Thất Thất của tôi, sau sáu ngày đi bên cạnh tôi lại lần nữa bỏ lại tôi rồi. Có lẽ lần đi chơi này, không phải là anh ấy làm khổ tôi, mà là tôi làm khổ anh ấy! Những cô gái trong đó có thể tạo cho anh những niềm vui vô tận, những ấm áp tột cùng, còn tôi… chỉ có thể khiến cho anh càng cảm thấy cô đơn…
Đêm… càng ngày càng khuya, sương… càng ngày càng dày, cánh cửa đằng sau lưng tôi người ra người vào không ngớt, nhưng vẫn không thấy sự xuất hiện của anh. Tôi ôm chặt đầu gối mà vẫn cảm thấy lạnh như trước.
“Em gái à, sao lại ở đây một mình thế?”, một đám người cưỡi mô tô xuất hiện trước mặt tôi, trong không khí lúc ấy nồng nặc mùi rượu và mùi xăng xe. Nhìn bộ dạng chắc là dân đua xe nửa đêm ra ngoài làm càn, tên nào tên nấy mặt mày bặm trợn, chẳng khác gì du côn.
“Con bé này nhìn cũng khá đấy!”, tên thủ lĩnh tay cầm chai rượu tu ực một ngụm, mắt nhìn tôi ngấu nghiếm, há miềng cười ha hả để lộ hàm răng đen sì kinh tởm, “Ở đây lạnh lắm, để anh sưởi ấm cho em nhé!”
Tiếng cười ghê tởm của đám người ấy vang lên khiến cho tôi toát mồ hôi lạnh.
Chưa bao giờ gặp phải tình huống như thế này nên tôi vô cùng hoảng loạn, hai tay chống xuống nền đất, không ngừng lê mông lùi ra xa bọn họ.
“Ha ha, đại ca, anh làm con bé sợ rồi đấy! Anh cần phải nhẹ nhàng một chút mới được!”, nói dứt lời, tràng cười như pháo rang của chúng lại vang lên.
Tên thủ lĩnh có hàm răng đen kia giơ tay lên, ra hiệu cho đám đàn em im lặng rồi nhảy xuống khỏi xe mô tô, từ từ lại gần tôi, nhấc chiếc cằm tôi lên nói: “Xinh đẹp như thế này mà để chết cóng ở đây thì thật đáng tiếc! Đi theo anh nhé cô em!”
“Xin ông hãy bỏ tay ra! Tôi phải ngồi đây đợi Thất Thất của tôi, hãy thả tôi ra!”, tôi bị người đàn ông ấy lôi đi, có vùng vẫn thế nào cũng không thoát ra được.
“Người đàn ông của cô em không cần cô em nữa rồi, tốt nhất cứ ngoan ngoãn đi theo bọn anh đi! Nếu hầu hạ tốt, anh đây sẽ không phụ bạc cô em đâu!”, nói dứt lời, anh ta thổi phù vào mặt tôi, nụ cười dâm đãng hiện ra trên khuôn mặt.
“Lên xe đi!”
“Không! Tôi không lên xe của ông đâu!”, tôi giãy giụa định bỏ chạy, nhưng những móng vuốt của ông ta đã kẹp chặt lấy tôi từ lúc nào không hay.
“Nếu cô em đã ương ngạnh như vậy, thế thì để anh đây bế lên xe vậy!”, anh ta dang cánh ta dơ bẩn ôm chặt lấy eo tôi.
“Á… cứu tôi với!”, bọn họ nhiều người như vậy, ngoài việc kêu gào tôi không biết phải làm sao.
“Tiết kiệm sức lực đi cô em, được đại ca đây để mắt là phúc mấy đời đấy! Ha ha…”, tiếng cười đùa đắc chí của bọn chúng lại vang lên bên tai tôi.
“Cô gái của tao mà mày cũng dám động vào à? Bốp, bốp!”, đột nhiên, chỉ nghe thấy tiếng gió lướt qua. Tên đại ca lúc ấy đang định ôm tôi lên xe đột nhiên ngã lăn ra đất.
“Thất Thất! Cuối cùng anh cũng ra rồi! Ban nãy…”, tôi chạy lại núp phía sau anh, hoảng loạn nói không ra lời, chỉ có nước mắt vẫn thi nhau tuôn rơi.
“Đằng Nhi, không sao rồi, cứ để anh!”, anh nâng mặt tôi lên, nhẹ nhàng lau sạch nước mắt cho tôi.
“Thằng nhãi ranh này là ai? Làm ăn ở khu vực nào đấy?”, tên đại ca kia lồm cồm bò dậy, lấy tay lau vết máu trên mép, quay lại hỏi đám đàn em ở phía sau.
“Chưa từng thấy hắn bao giờ! Chắc là thằng nhãi ranh chui ra từ xó xỉnh nào đó đây mà! Này thằng nhóc kia, đừng tưởng nhuộm tóc màu trắng là có thể ra đây phô trương nha mày! Nói cho mày biết, chúng tao mới là thủ lĩnh khu vực này! Biết điều thì mau quỳ xuống xin lỗi đại ca đi! Nếu không thì mày không còn cái mạng mà về nữa đâu!”, đám côn đồ ở phía sau bắt đầu la hét phô trương.
Hạ Thất Lăng thần sắc ung dung, chỉ mỉm cười: “Không để cho tao về á? Chúng mày có bản lĩnh ấy không?”
“Mày…”, đám côn đồ nghiến răng kèn kẹt vì tức giận, “Anh em đâu, xông lên, không băm vằm được thằng này ra làm trăm mảnh chúng ta thề không làm người!”
Hạ Thất Lăng mặt không biến sắc, không chút hoang mang, chỉ lặng lẽ nắm chặt lấy tay tôi, kéo ra phía sau lưng anh.
“Khoan đã!”, tên thủ lĩnh cuối cùng cũng chịu lên tiếng. Hắn rẽ đám đông, đến trước mặt chúng tôi: “Quả là gan dạ! Tao phục mày đấy! Nhưng muốn bỏ đi trước mặt tao thì phải xem mày có cái bản lĩnh ấy không đã!”
“Hừ, xin cứ chỉ giáo!”, Hạ Thất Lăng vẫn mỉm cười kiêu ngạo trước tên thủ lĩnh lang sói kia.
“Được lắm!”. Tên thủ lĩnh dẫn chúng tôi đến một bãi đậu xe nhỏ ở gần đó.
“Hôm nay tao với mày sẽ thi đấu ở đây!”
“Trên những cái xe ô tô này sao?”, Hạ Thất Lăng nhìn những chiếc xe ô tô nằm ngay ngắn trong bãi đỗ xe.
“Đúng vậy! Sao, sợ rồi chứ gì?”, tên thủ lĩnh nhướn mày mỉa mai.
“Không hề, chỉ là như vậy thì quá đơn giản!”, Hạ Thất Lăng quay lại đưa mắt nhìn xung quanh.
Câu nói này khiến cho đám côn đồ tức điên lên, nếu như không phải nói sẽ thi đấu từ trước thì có lẽ chúng đã lao đến đánh Hạ Thất Lăng rồi.
“Quả nhiên tao đã không chọn sai đối thủ! Nếu như mày thắng, tao sẽ để cho mày tự do, nếu như mày thua…”, hắn nhìn Hạ Thất Lăng, rồi chuyển ánh mắt về phía tôi.
“Nếu như thua thì tùy mày xử lí! Bao gồm cả… người con gái của tao!”, Hạ Thất Lăng ôm chặt lấy vai tôi, kiêu ngạo nói.
“Hay lắm! Rất thẳng thắn!”, nói dứt lời, tên thủ lĩnh kia ném cái mũ bảo hiểm cho Hạ Thất Lăng.
“Thất Thất, đừng mà! Anh hoàn toàn không biết đi xe máy, làm sao có thể đua xe? Hơn nữa bọn chúng…”, tôi tóm chặt lấy tay của Hạ Thất Lăng, lo lắng không yên.
Hạ Thất Lăng nhíu mày nhìn đám côn đồ, sau đó mỉm cười với tôi: “Yên tâm, anh nhất định sẽ dẫn em rời khỏi đây không mất một cọng tóc! Hạ Thất Lăng này là ai chứ? Thiếu niên thiên tài đấy!”, nói xong, anh ngồi lên một chiếc mô tô đã chuẩn bị sẵn, trước khi đội mũ bảo hiểm vào, anh ngoảnh đầu lại nhìn tôi: “Bỏ Y Tùng Lạc sang một bên, hãy đi tìm hiểu kĩ hơn về Thất Thất của em đi! Anh ta còn rất nhiều điều khiến em phải hò reo, khâm phục đấy! Là do em không biết đến mà thôi!”
“Thất Thất…”, tôi chạy về phía anh, nước mắt lại tuôn rơi.
“Em ngoan ngoãn đứng yên đấy, đợi anh về!”, nói xong, anh đội mũ bảo hiểm vào, phóng vọt xe đến vạch xuất phát.
Hàng ô tô đậu ở hai bên bãi đậu xe dài gần hai trăm mét. Phóng mô tô đi trên nóc những chiếc xe hơi san sát nối đuôi nhau là cực kì nguy hiểm, chỉ hơi bất cẩn một chút là có thể tử vong hoặc ngã bị thương, tàn tật suốt đời. Điều bất ngờ chính là Hạ Thất Lăng biết đua xe, hơn nữa lại rất giỏi, không thua kém gì so với tên thủ lĩnh đám côn đồ. Những người đứng quan sát ai nấy đều há hốc mồm kinh ngạc, mắt dán chặt vào hai tay đua sừng sỏ. Trong khoảng 125 mét đường đua đầu tiên không có vấn đề gì, nhưng đến 25 mét đua cuối, đột nhiên có một chiếc xe hơi lái đi, khiến cho Hạ Thất Lăng bắt buộc phải bóp phanh gấp. Nhân cơ hội đó, tên thủ lĩnh đã phóng vọt lên trước, vượt qua anh.
Đúng vào khoảnh khắc sinh tử ấy, Hạ Thất Lăng đành giở chiêu bài cuối cùng. Anh lùi xe tít lại phía sau, rồi đạp cần số, bay vọt về phía đích.
Tôi bịt chặt mắt lại không dám nhìn cảnh tượng ấy. Tôi không biết liệu Hạ Thất Lăng có thể thay đổi cục diện, có thể bay đến đích mà không bị ngã không…
Mãi cho đến khi giọng nói của Hạ Thất Lăng vang lên: “Này, nhìn đi, bánh xe trước của tôi chạm đến đích trước anh nhé!”
Lúc ấy, tôi mới biết rằng chúng tôi mới chiến thắng.
“Chúc mừng, cậu đã chiến thắng!”, người đàn ông đó tháo mũ bảo hiểm ra, “Cậu là đối thủ mạnh nhất mà tôi từng gặp đấy!”
“Thất Thất, anh không sao chứ?”, tôi lao đến trước mặt Hạ Thất Lăng, vội vã hỏi.
“Không sao!”, anh mỉm cười nhìn tôi: “Lẽ nào em quên rồi? Thất Thất của em là dũng mãnh nhất!”
Tôi gật gật đầu, nụ cười hân hoan trên môi. Thế nhưng vừa chạm phải ánh mắt kiêu ngạo của anh, nụ cười của tôi từ từ thu lại. Sự dũng mãnh của anh ấy, khiến cho tôi cảm thấy hân hoan, nhưng cũng khiến cho tôi cảm thấy sợ hãi. Tôi không biết được chỉ một giây sau thôi Hạ Thất Lăng dũng mãnh ấy có thể hủy hoại cái gì? Còn tôi, trong tay còn có thứ gì để cho anh hủy hoại?
“Chịu đánh cược thì phải chịu thua, các người đi đi!”, tên thủ lĩnh nói với chúng tôi.
“Đại ca, chúng ta không thể thả bọn chúng ra! Như vậy sau này chúng ta làm sao làm ăn ở đây được nữa?”, đám đàn em phía sau nghiến răng tức tối, không muốn thả chúng tôi đi.
“Đừng nói nữa! Làm người phải giữ chữ tín!”, tên thủ lĩnh khoát tay ra lệnh cho đám đàn em. Thủ lĩnh đúng là thủ lĩnh, rất có phong thái của kẻ cầm đầu.
***
Rút ra bài học lần trước, tối đến tôi không cùng Hạ Thất Lăng ra ngoài nữa, chuyện của anh ta tôi cũng không hỏi nhiều. Tuy nhiên, ở trong căn phòng không có anh, tôi thấy thật trống trải, không có cảm giác an toàn. Vì vậy tôi cứ ngồi ngây ra ở bên cửa sổ, chờ đợi anh quay về.
“Hóa ra anh ở đây à? Làm bọn em tìm hết hơi!”, khó khăn lắm mới chờ được đến khi Hạ Thất Lăng xuất hiện ở cửa hiệu xa xa, nào ngờ bỗng nhiên có một đám con gái từ đâu lao ra, vây chặt lấy anh. Đám con gái ấy đâu có khoảng bốn, năm người, ai nấy ăn mặc, chải chuốt rất cầu kì, nhìn có vẻ là người của vùng này. Tôi đứng ngây người ở trên cửa sổ tầng hai, nhìn rõ ràng tất cả mọi thứ ở bên dưới.
“Tìm tôi có việc gì không?”, khóe môi nhếch lên để lộ nụ cười kiêu ngạo, anh chậm rãi hỏi.
“Anh có biết không? Bọn em tìm anh vất vả lắm đấy!”, bọn họ dồn Hạ Thất Lăng vào tường, có người nâng cằm anh lên, nhìn chăm chăm vào mặt anh. Có người đưa tay sờ soạng cơ thể anh. Một cô gái tóc uốn xoăn đứng phía trước lấy tay miết lên má và cằm anh.
“Hàng cao cấp đấy! Quả không hổ danh là người đàn ông đã lọt vào mắt xanh của chị cả!”
“Đúng thế! Chị cả chúng tôi sau khi gặp anh suốt ngày cơm nước chẳng màng, đêm ngày nhớ nhung!”
Đám con gái ấy dứt lời liền đưa mắt nhìn cô gái tóc uốn xoăn kia, rồi đồng loạt cười ầm lên. Xem ra cô gái tóc xoăn chính là người chị cả mà họ nói đến.
“Thế nào? Thế thì tội của tôi lớn lắm đấy nhỉ!”, anh nhìn bọn họ, nụ cười kiêu ngạo.
“Chứ còn sao, anh có biết phải làm thế nào để giải quyết nỗi nhớ của chị cả chúng tôi chưa?”, đám con gái ấy kiên tục hò reo. Bất đắc dĩ, cô gái tóc xoăn liền lừ mắt ra hiệu cho bọn họ im lặng.
Hạ Thất Lăng đưa mắt nhìn một lượt rồi bước lên phía trước, ghé vào tai cô gái tóc xoăn thì thầm: “Để cảm ơn sự yêu mến của em, anh sẽ tạm gác mọi công việc! Đêm nay… sẽ phục vụ em chu đáo!”
Lúc ấy, cô gái tóc xoăn tỏ ra ngại ngùng, nhưng lập tức lấy lại sự bình tĩnh, xua tay cho đám đàn em phía sau giải tán.
Sau khi bọn họ bỏ đi, cô gái tóc xoăn dẫn Hạ Thất Lăng đến gần một chiếc xe hơi ở gần nhà nghỉ. Tiếp đó, cả chiếc xe hơi bắt đầu lắc lư…
Thế giới của tôi như tối sầm lại. Ở cái góc đường tối tăm kia, có hai ngọn đuốc đang bùng cháy, cháy rất dữ dội, cháy hết mình.
Tại sao anh đi đến đâu là ở đó ong bướm vây quanh? Tại sao anh đi đến đâu cũng có người đẹp theo bám? Tại sao anh đi đến đâu cũng có thể trắng trợn trêu hoa ghẹo nguyệt trước mặt tôi như vậy? Hạ Thất Lăng ơi là Hạ Thất Lăng, anh đúng là một mầm họa trong nhân gian…
“An Thanh Đằng, anh về rồi đây! Này, làm gì mà không bật đèn lên thế?”, Hạ Thất Lăng vừa bước vào cửa đã lớn tiếng chất vấn: “Trong phòng tối om om, em ngồi lù lù ở đấy để dọa cho người khác sợ chết khiếp à?”, sau khi bật hết đèn trong phòng, nhìn thấy tôi ngồi ngây ở trên giường, anh ta lại lớn tiếng quát mắng.
“Đâu có, em bắt buộc phải học cách một mình mò mẫm, sau này khi không có anh cũng sẽ không bị ngã thê thảm nữa! Chẳng phải thế sao?”, tôi mỉm cười, chớp mắt nhìn anh ta.
“An Thanh Đằng, em sao vậy? Không phải là đói quá đấy chứ?”, Hạ Thất Lăng đến bên cạnh, đặt tay lên trán tôi.
Tôi mím chặt môi, lắc đầu với anh ta: “Em rất khỏe! Chỉ hơi buồn ngủ thôi! Em đi ngủ trước! Chúc ngủ ngon!’
“Này, đừng ngủ vội! Dậy đi!”, tôi vừa nằm xuống anh ta đã lôi tôi dậy, “Thấy em mấy hôm nay ngoan ngoãn, anh sẽ tặng cho em một món quà?”
“Hả, quà gì?”
“À, cái này!”, vừa nói anh vừa lôi trong túi ra một cái túi thơm màu xanh, viền đỏ hình trái tim.
“Sao đột nhiên lại tặng cho em cái này? Oa, trên đó còn có thêu hình hoa bồ công anh nữa này, dễ thương quá!”
“Anh biết là em sẽ thích mà! Đừng vui mừng vội, xem ở phía sau nó đi!”
“Trời ơi, đầu lâu à? Anh có ý gì hả? Nguyền rủa em à?”
“Không phải! Nó là vị thần hộ vệ mạnh mẽ nhất, nó sẽ giúp anh trông coi em!”
Cái gì? Đây là chuyện hoang tưởng. Trái tim tôi luôn hướng về bầu trời vô tận nơi chân trời, không ai có thể giữ nổi tôi đâu!
Những hạt giống bồ công anh trên hành trình không có đường về ấy mới chính là những nữ thần tự do đáng được tôn kính!
Dang rộng đôi tay, mang theo niềm tin thuần khiết, theo gió bay đến một nơi không có sự nguyền rủa độc ác.
“Nói cho em biết, anh sẽ không buông tay ra, em mãi mãi không thể chạy thoát!”, Hạ Thất Lăng ghé vào tai tôi, thì thầm: “Anh sẽ bám lấy em suốt kiếp này! Còn cả kiếp sau, kiếp sau nữa…”
Tôi ngoảnh đầu lại, nhìn thấy bộ dạng ngang ngược của anh mà không biết nói cái gì. Cuối cùng, tôi cất túi thơm đi rồi nói: “Em ngủ trước đây, em buồn ngủ lắm rồi!”
Hạ Thất Lăng, không ai có thể giữ em được. Tâm hồn của em, đang khóc lóc vì sự tự do.
Hừ, đêm nay, ngọn lửa cháy bùng ấy đã khiến cho tôi hạ quyết tâm này.
Ngày hôm sau, tôi dậy từ rất sớm, nhẹ nhàng đánh răng rửa mặt, nhẹ nhàng mặc quần áo rồi đeo cặp sách lên vai ra khỏi cửa.
Buổi sáng, không khí ở thành phố này thật trong lành, đâu đâu cũng thấy hoa cỏ và chim muông. Xung quanh, có những cụ già đã thức dậy tập thể dục, những người gánh hàng rong, những người đã từ sớm đến bến chờ xe… tôi ngoảnh đầu lại, nhìn về nhà nghỉ ngơi chúng tôi đã cùng ở. Sau đó, nắm chặt lấy quai sặp, tôi sải bước.
“An Thanh Đằng!”, mới đi được vài bước thì một giọng nói quen thuộc sau lưng vang lên. Tôi không quay đầu lại, nhưng vẫn dừng bước.
“Em muốn đi đâu?”, giọng nói đanh thép của anh vang lên từ phía sau.
“Tôi muốn rời khỏi đây!”, tôi không ngoảnh đầu lại, lạnh lùng đáp.
“Cô lại đi tìm Y Tùng Lạc có phải không?”, anh ta tiến lên trước, tóm lấy tay tôi rồi quát lên, “Cô đúng là đồ đê tiện, đồ mặt dày! Người ta mới mắt nhắm mắt mở liếc cô một cái mà cô đã vội vã chạy theo người ta, sà vào lòng người ta rồi”
“Đúng vậy, tôi đúng là đê tiện như vậy đấy! Thế thì đã sao?”, tôi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt anh ta, một hành động xưa nay chưa từng có, đó cũng là một sự quyết đoán chưa từng có xưa nay. Nói xong, tôi gạt tay anh ta ra, dứt khoát bỏ đi.
Thế nhưng, anh ta tóm chặt lấy tay tôi từ phía sau. Anh không cất lên lời, nhưng cảm xúc rất rõ rệt, tôi biết anh đã dồn hết sức lực để nắm lấy tay tôi, cố gắng hết mình để cứu vãn một trái tim đã hạ quyết tâm dứt khoát.
“Bỏ tay!”, giọng nói của tôi trầm đục, ẩn chứa một cơn thịnh nộ. Anh vẫn nắm chặt lấy tay tôi, khuôn mặt bình thản, chỉ có cánh tay là siết chặt, không chút buông lơi.
“Bỏ tay ra! Những ngày ở bên cạnh anh tôi đã chịu đủ lắm rồi!”, quyền lực của anh ta, sự bất lực của tôi, khiến những giọt lệ phút chốc tí tách rơi, “Hạ Thất Lăng, anh thật là ghê gớm! Từ nhỏ đến lớn, anh luôn vần vò tôi trong lòng bàn tay, tát vào mặt tôi một cái, rồi lại thưởng cho tôi một quả táo ngọt. Cứ như vậy, tôi cứ mù quáng yêu thương anh, coi anh như thần thánh… Đến tận hôm nay, tôi mới hiểu ra rằng: anh chính là ác quỷ! Vừa ấm áp lại vừa tàn nhẫn với tôi, vừa bảo vệ lại vừa giày vò tôi, lúc thì bảo vệ tôi như bảo vệ báu vật, khi thì chà đạp tôi như cỏ rác, lúc thì nhấc tôi lên lòng bàn tay, khi lại đạp tôi rơi xuống tận địa ngục… Anh nhiều thủ đoạn như vậy, thất thường như vậy, khiến cho người khác khó nắm bắt như vậy… ở bên cạnh anh, tôi chỉ có thể tan nát con tim mà thôi!”
“Cô là người của tôi, vì thế, trách nhiệm của cô là sống vì tôi, chết cũng vì tôi. Không được phép nửa lời oán thán!”, anh ta lạnh lùng nói.
“Hừ, anh quá ư tự cao tự đại!”, tôi cười nhạt, ghé vào tai anh thì thầm: “Nói cho anh biết, tôi không phải là một người an phận, không phải là một người đơn thuần, càng không phải là bị người ta ức hiếp và vẫn mỉm cười ngốc nghếch! Anh là người nắm giữ vạn vật, tôi chỉ là một con búp bê trong tay anh, nhưng đừng quên, con búp bê ấy bất kì lúc nào cũng có thể thò ra những chiếc kim tẩm độc. Anh muốn tôi sống vì anh, chết cũng vì anh? Anh có xứng không? Ở bên cạnh anh, dù chỉ một giây tôi cũng không chịu nổi! Bây giờ tôi chỉ muốn tìm Lạc Lạc của tôi, người mà trái tim tôi luôn hướng tới”, nói dứt lời, tôi nhìn anh ta cười khinh bỉ.
Hạ Thất Lăng nhìn tôi, khuôn mặt vẫn bình lặng như vậy, nhưng trên đôi má trắng ngần kia… là nước mắt… nước mắt thi nhau tuôn rơi.
Tôi không hề động lòng, gạt tay anh ta ra, bỏ đi một mạch. Nhưng, vào khoảnh khắc lúc tôi quay người lại, đôi mắt tôi như chợt mơ hồ, một màu trắng mênh mông, không nhìn rõ bất kì thứ gì!
Trái tim có đau đớn thế nào tôi cũng không dừng bước, tôi sợ không thể kiểm soát nổi tình cảm của mình. Vì vậy chỉ có thể bước đi để xoa dịu những dòng suy nghĩ đau thương.
Đi đến chỗ rẽ cuối đường, bỗng nhiên một chiếc xe hơi màu đen đột ngột dừng lại trước mặt tôi, là một chiếc Volkswagen quen thuộc. Khi cửa xe mở ra, vào khoảnh khắc mà người phụ nữ cao quý và người đàn ông lưng gù cùng xuất hiện, mọi thứ đều đã sáng tỏ.
Người phụ nữ cao quý kia không ai khác chính là mẹ của Hạ Thất Lăng! Toàn thân bà mặc đồ đen, một chiếc khăn lông thú vắt ngang vai. Bà ngẩng đầu kiêu ngạo, phong thái đoan trang, chẳng khác gì một nữ hoàng Anh cao quý và tao nhã ngày xưa.
Cởi bỏ đôi găng tay bằng da, bà từ từ tiến lại phía tôi, “Bốp… Bốp”, khi tôi còn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra thì đột nhiên hai cái bạt tai trời giáng xuống mặt tôi.
“Phu nhân…”, tôi ôm mặt, không biết phải làm sao.
“Con trai ta không ăn không uống để đi nuôi một kẻ vong ân bội nghĩa như cô!”, bà ta nhìn tôi, khuôn mặt đầy phẫn nộ.
“Cái gì?”, tôi bị bà ấy đánh cho đến hồ đồ rồi, không hiểu đang xảy ra chuyện gì nữa.
“Thiếu gia, cậu ấy…”, lúc này, chú Minh mới đi đến bên cạnh, ông ta nhìn tôi, chậm rãi nói: “Thiếu gia đã mấy ngày nay không ăn rồi!”
“Không ăn cơm?”, chuyện này là sao, sao mà càng nói càng không hiểu thế này?
“Ừ, là vì không có tiền! Ngay sau hôm hai người bỏ đi, toàn bộ thẻ tín dụng của thiếu gia đã bị phu nhân phong tỏa hết. Vì vậy thiếu gia đành phải dồn hai suất thành một, chỉ mua cơm cho cô, còn bản thân mình thì chịu đói!”
Nghe đến đây, nước mắt tôi tuôn rơi… Cái đồ đáng ghét ấy, sao lại ngốc thế cơ chứ? Lúc anh ta định ở trong khách sạn sang trọng nhưng rồi lại quay ngoắt người bỏ đi, đáng nhẽ ra tôi phải biết chứ, thế mà tôi lại ngốc nghếch không hề biết gì! Rõ ràng bị đói vậy mà vẫn khoe khoang ăn ngon này nọ trước mặt tôi, rõ ràng quan tâm đến tôi nhưng vẫn tỏ ra kiêu ngạo, nói phải hành hạ tôi. Hu hu… chẳng trách anh ta ngủ mấy ngày mấy đêm liền, chẳng trách tinh thần anh ta ngày càng tồi tệ…
Bây giờ mới phát hiện ra rằng bản thân mình quá là độc ác, cướp đoạt tất cả của anh ta, vậy mà vẫn trơ mặt hưởng thụ!
“Về sau, thiếu gia không thể không đến câu lạc bộ nữ làm bồi bàn!, chú Minh thở dài tiếp tục nói.
“Cái gì? Anh ta nửa đêm chạy đến câu lạc bộ… là để làm bồi bàn cho người ta sao? Sao các người lại biết được?”, tôi kinh ngạc như muốn ngất đi.
“Tất cả đều là sự thật! Thế lực của nhà họ Hạ hùng mạnh như vậy, có chuyện gì mà không biết?”, chú Minh nhìn tôi thở dài.
“Hừ! Lăng Nhi của ta từ bé đến lớn chưa từng phải chịu ấm ức, vậy mà cùng cô ra ngoài lại bị đám con gái lẳng lơ ức hiếp… Cái con tiện nhân như cô, có bản lĩnh lôi kéo nó ra ngoài sao không có bản lĩnh chăm sóc nó cho tốt?”, mẹ của Hạ Thất Lăng tiếp tục mắng nhiếc tôi, “Một An Thanh Đằng như cô có tài cán gì mà lại khiến cho Lăng Nhi của tôi suy sụp thế kia?”
Tôi không phản bác, lặng lẽ lau sạch nước mắt, lập tức quay người, chạy như điên cuồng…
***
“Xin hỏi, người thanh niên ở cùng với tôi đi đâu rồi?”, trở lại nhà nghỉ nơi chúng tôi ở, tôi không tìm được người tên là Hạ Thất Lăng, những thứ quen thuộc đã không còn, vì vậy tôi vội vàng chạy xuống quầy lễ tân hỏi.
“Cậu thanh niên tóc màu bạc chứ gì? Anh ta vừa thu dọn đồ đạc đi rồi!”, nữ nhân viên lễ tân trả lời.
Tôi vội vàng chạy ra khỏi nhà nghỉ, ngay cả một câu cám ơn cũng không kịp nói, hi vọng rằng những bước chân ấy không cách tôi quá xa. Nhưng bên ngoài đường có biết bao nhiêu ngả, làm sao tôi biết được anh ấy sẽ đi theo hướng nào?
“Chị cả, mặt chị làm sao thế?”, sau lưng tôi vang lên giọng nói khá quen, hình như là đám con gái ngày hôm qua đã vây lấy Hạ Thất Lăng. Ngoảnh đầu lại nhìn, quả nhiên là bọn họ! Điều làm tôi ngạc nhiên đó là, người được bọn họ gọi là chị cả, tức là cô gái tóc xoăn hôm trước, khuôn mặt bị sưng phù trông như cái mặt lợn.
“Hu… hu… Còn không phải là tại cái thằng ranh hôm qua sao? Sau khi dẫn nó lên xe, nó liền túm lấy tao mà nói: Bổn thiếu gia đây lại là đồ chơi trên đường cho cô chọc ghẹo à? Cứ nằm mơ đi, con đàn bà ngu ngốc! Sau đó, nó liền cho tao mấy đấm!”, cô gái tóc xoăn sụt sùi kể lể.
“Cái gì? Cái tên tiểu tử ấy lại dám khoa trương như thế sao? Nó chán sống rồi chắc?”
Sau đó bọn họ nói cái gì tôi không nghe rõ, tôi chỉ biết, hóa ra tối qua, giữa anh ấy và cô gái tóc xoăn này không hề xảy ra chuyện gì, không hề có chuyện gì xảy ra! Vậy mà tôi đã nói ra những lời lẽ tàn nhẫn như vậy với anh.
Bây giờ có nói gì cũng vô dụng, tìm được anh ấy mới có thể bù đắp những sai lầm của tôi!
Tôi nhấc chân lên, chạy như điên cuồng trong biển người đông đúc… thế nhưng, không tìm thấy bóng dáng của anh, ngay cả một chút hơi thở của anh nơi này cũng không thấy? Dường như anh ấy đã biến mất, đã tan biến thật rồi!
Hạ Thất Lăng, anh là đồ quỷ sa tăng đáng ghét, anh chạy đi đâu rồi? Tại sao em mới ngoảnh mặt đi mà anh đã biến mất không còn chút dấu vết nào nữa thế? Những người xa lạ đi ngang qua em, người qua người lại, chỉ có một mình em bần thần đứng đây, mơ hồ…
Làm sao bây giờ? Trong biển người mênh mông này, biết tìm đâu đôi cánh màu đen của anh?
Chuyến đi của chúng ta, là một bữa tiệc thịnh soạn của tâm hồn. Thế nhưng, đó lại là một hành trình dài…
Một kết cục đẹp nhất… đã tan biến như bọt xà phòng trước mắt tôi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!