Bản Tình Ca Buồn - Chương 18: Người đẹp rắn độc
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
112


Bản Tình Ca Buồn


Chương 18: Người đẹp rắn độc


 Chương 18: Người đẹp rắn độc

 

 

Cuối cùng tôi vẫn không thể tìm được Hạ Thất Lăng.

 

 Tất cả những gì đã trải qua, tôi chỉ có thể đứng ở một góc nhỏ trong thể giới để gạt lệ nói lời từ biệt, để rồi sau đó, một mình âm thầm trở về nhà.

 

 Về đến nhà, nghe nói Hạ Thất Lăng đã trở về, thế nhưng tôi không nhìn thấy anh ấy, suốt mấy ngày liền. Có thể anh ấy đang căm hận tôi đến tận xương tủy. Mấy lần tôi tìm anh để nói chuyện nhưng anh đều không cho tôi cơ hội. Một lần, mới nghe thấy tiếng anh vọng ra từ bên trong, tôi liền tức tốc chạy lên phòng anh, nhưng cái mà tôi nhìn thấy chỉ là cánh cửa đen sì ngăn cách hai thế giới của chúng tôi.

 

 Tiếng đóng cửa sầm lại ngay trước mặt ấy khiến cho tôi mất đi dũng khí. Mỗi lần tôi đều đứng bên ngoài cửa phòng của anh, giơ tay lên định gõ cửa nhưng rồi lại hạ tay xuống, cuối cùng đành lặng lẽ rời đi.

 

 Sau khi lấy lại được tâm trạng bình thường, tôi lại tiếp tục đến trường. Cho dù thế nào trước khi dời khỏi thành phố này, tôi bắt buộc phải hoàn thành một phần cuộc đời mình, một phần quan trọng của cuộc đời.

 

 “Hừ, cuối cùng cũng chịu đến rồi sao?”, đi đến cổng trường, bên tai tôi bỗng vang lên một giọng nói quen thuộc, tôi ngoảnh đầu lại, quả nhiên là anh ấy – Y Tùng Lạc! Nụ cười kiêu ngạo ấy vẫn lạnh lùng như vậy, vẫn quyến rũ như vậy, vẫn rực rỡ dưới ánh mặt trời như vậy… chỉ có điều, giọng điệu dường như… thật yếu ớt!

 

 Tôi cúi đầu, nhìn xuống đôi giày vải dưới chân, im lặng không nói.

 

 “Cùng anh ta sống cuộc sống yêu đương, an nhàn ở bên ngoài chẳng phải là rất tốt hay sao? Tại sao lại quay về? Anh ta đẹp trai khuynh nước khuynh thành, anh ta đa tình, anh ta nóng bỏng, anh ta biết chiều chuộng con gái, anh ta biết thì thầm những lời mật ngọt bên tai! Em đi theo anh ta phiêu du chân trời góc biển chẳng phải tốt lắm sao? Còn quay về làm gì?”, hai tay đút túi quần, khuôn mặt anh chẳng chút biểu cảm.

 

 Trái tim tôi từ từ trở nên băng giá. Những giọt nước mắt đáng ghét kia lại lặng lẽ tuôn rơi.

 

 “Cứ để cho anh ta dẫn em đi, vĩnh viễn tan biến mất trong thế giới của anh đi! Sao còn quay về làm gì…”, đột nhiên anh gầm lên như một con sư tử bị thương.

 

 “Bởi vì… không nỡ bỏ lại anh!”, tôi nhắm mắt, cố nén những giọt nước mắt vào trong lòng rồi lặng lẽ bỏ đi.

 

 Thế nhưng, vào khoảnh khắc tôi đi ngang qua người anh, anh đã vươn tay nắm lấy tay tôi, kéo tôi vào lòng, hoàn toàn không thèm để ý đến việc chúng tôi đang đứng trước sân trường, bao quanh là biết bao nhiêu ánh mắt tò mò chăm chú nhìn chúng tôi.

 

 “An Thanh Đằng, em thật là quá đáng! Mười năm không gặp, em đã trở thành một đứa trẻ hư! Làm cho anh phải bận tâm, làm cho anh đau lòng, làm cho anh như mất hồn mất vía!”, Y Tùng Lạc ghé vào tai tôi, thì thầm bằng giọng nói bi thương.

 

 “Đúng vậy, An Thanh Đằng thật xấu xa… An Thanh Đằng là kẻ xấu xa nhất trên đời này… vì vậy anh phải tránh xa cô ta ra, nếu không sẽ bị những cái gai trên người cô ta đâm bị thương đấy!”, tôi gục đầu trên vai anh, nước mắt rơi lã chã không sao kìm lại được, “Anh có biết không? Em đã làm hại một người, rồi sau đó lén lút bỏ chạy…”

 

 Đúng vậy, trong cuộc hành trình, tôi đã làm tổn thương Hạ Thất Lăng, để rồi sau đó quay ngoắt người bỏ chạy. Tôi ích kỉ như vậy, không có trách nhiệm như vậy đấy!

 

 “Vì vậy, xin anh hãy vứt bỏ An Thanh Đằng đi! Cô ta chỉ là một sợi dây leo đầy gai nhọn, chỉ biết làm tổn thương người khác! Cô ta đã hết thuốc chữa rồi, cô ta đã xấu xa đến mức không thể cứu vãn nổi rồi!”

 

 “Yên tâm, anh sẽ làm cho cô ấy thay đổi!”, Y Tùng Lạc nhìn tôi, kiên nghị nói, “Biến cô ấy trở lại thành một đứa trẻ ngoan như mười năm trước đây!”

 

 

 “Có thật là làm được không?”

 

 “Thật!”, nói xong, anh liền hôn lên trán tôi, hôn lên những giọt nước mắt của tôi.

 

 Đúng lúc ấy, một chiếc xe hơi đỗ xịch trước mặt chúng tôi. Đó là một chiếc xe hơi màu trắng, là chiếc xe hơi cực kì bắt mắt và sang trọng của Hạ Thất Lăng.

 

 Đúng vào lúc tôi mở to mắt nhìn chăm chăm vào chiếc xe hơi đó qua vai của Y Tùng Lạc, cửa kính xe từ từ hạ xuống, một khuôn mặt lạnh lùng xuất hiện, anh dữ dằn nhìn chúng tôi, không nói nửa lời nhưng lại khiến cho tôi cảm thấy đau đớn như bị hàng trăm con dao nhọn chọc vào da thịt.

 

 “Tán tỉnh nhau trước mặt đám đông? Cậu sẽ phải trả giá đắt cho sự vô liêm sỉ của mình!”, Hạ Thất Lăng ném ra một câu nói đầy hằn học rồi phóng vút đi, chỉ để lại một đám bụi mù mịt.

 

 Y Tùng Lạc nắm chặt tay tôi, lặng lẽ nhìn theo chiếc xe hơi đang biến mất dần trước mắt chúng tôi.

 

 Không ngờ sau lần du lịch ấy lại chính là lúc trái tim của tôi và Y Tùng Lạc tiến gần nhau hơn. Lẽ nào… đây là ý trời? Tôi và anh ấy, từ đầu đến cuối đều đi trên hai đường thẳng song song không có điểm giao nhau, có cố gắng thế nào cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn nhau, nhìn bóng dáng của người kia tan biến ở tận cùng thế giới.

 

 “Yên tâm, đã có anh ở đây rồi!”, Y Tùng Lạc nắm chặt lấy tay tôi, ánh mắt lạnh lẽo nhưng vô cùng kiên định, “Nhất định anh sẽ tìm lại một An Thanh Đằng ngoan ngoãn và đáng yêu trước kia!”

 

 Có thể không? Tôi có thể quay lại như trước kia được không? Không thể nào, Lạc Lạc ạ, chúng ta đã không thể nào làm như vậy được nữa rồi! Bởi vì, em đã dâng tâm hồn của mình cho đức Phật rồi!

 

 Rồi từ đó, em sẽ một mình đơn độc đi hết phần đời còn lại của mình. Cho dù có gặp nhiều chông gai, cho dù có phải sống đầu đường xó chợ… em cũng vẫn sẽ mỉm cười…

 

 Sau này, anh sẽ hiểu ra tất cả!

 

 

 

 
***

 

 

 “Lăng Nhi, con thích Liêu Vi Nhi à?”, tôi vô tình nghe được tiếng mẹ của Hạ Thất Lăng đang hỏi anh ta.

 

 “Không thích!”, Hạ Thất Lăng cụt lủn đáp.

 

 “Nghe nói trước đây con theo đuổi nó dữ lắm mà?”, mẹ anh ta nghiêng đầu, tỏ vẻ rất hào hứng. Thật là hiếm có, hôm nay bà ấy lại có thời gian hỏi chuyện đời sống tình cảm của cậu con trai.

 

 “Con trai mẹ cần phải tốn công sức theo đuổi người khác thế sao? Những đứa theo đuổi con xếp hàng dài từ trường về đến nhà cơ đấy!”, anh ta hai tay đút túi quần, khuôn mặt không chút biểu cảm, dứt lời liền đi thẳng vào nhà.

 

 “Chủ nhật chúng ta hẹn hai bố con cô ấy ra ngoài ăn cơm, con nhớ ăn mặc nghiêm chỉnh!”, mẹ của Hạ Thất Lăng nói với theo.

 

 “Cái gì?”, Hạ Thất Lăng vừa đặt chân lên đại sảnh, nghe thấy vậy liền nhíu mày kinh ngạc: “Đừng mong con tham gia!”, Hạ Thất Lăng lạnh lùng buông một câu rồi đi thẳng vào trong nhà.

 

 “Lăng Nhi!”, mẹ của Hạ Thất Lăng định lớn tiếng mắng mỏ, thế nhưng cậu con trai đã đi thẳng mà không thèm ngoảnh đầu lại. Bà cũng đành thở dài ngao ngán.

 

 Một người phụ nữ luôn giành thắng lợi trên thương trường, vậy mà cũng đành phải khoanh tay bất lực trước cậu con trai ngang ngược.

 

 Những chuyện mà anh ta không thích làm thì không ai có thể bắt ép được, bao gồm cả bà ấy, mẹ của anh ta.

 

 Hai nhà Liêu, Hạ dạo này có vẻ qua lại rất thân mật, hơn nữa lại có ý tác thành cho đôi kim đồng ngọc nữ: Liêu Vi Nhi và Hạ Thất Lăng. Bởi vì hai tập đoàn tài chính này muốn bắt tay chiếm giữ càng nhiều cổ phần trên thị trường Âu Mỹ.

 

 Tuy nhiên, một Hạ Thất Lăng xưa nay luôn tự làm theo ý mình sẽ trở thành vật hi sinh cho cuộc hôn nhân mang tính chính trị này ư? Không biết nữa… Chẳng ai có thể đoán được tâm tư của anh ta, hơn nữa mình ngày càng cách xa khỏi thế giới của anh ta rồi. Có thể trong tương lai không xa, tôi sẽ biến mất triệt để trước mặt anh ta, biến mất không để lại chút dấu vết…

 

 

 ***

 

 

 Chủ nhật, làm xong hết việc nhà là tôi lập tức ra ngoài.

 

 Không muốn nhìn thấy Hạ Thất Lăng ăn mặc đẹp đẽ cùng ăn cơm với gia đình Liêu Vi Nhi, cũng không muốn phải bối rối khi chạm mặt anh ta ở nhà nếu như anh ta không đi dự tiệc.

 

 Vì vậy, tốt nhất tôi vẫn nên tránh xa anh ta ra thì hơn.

 

 Trên đường phố, những dòng người đi lại nườm nượp, những chiếc xe hơi biển hiệu khác nhau chạy như bay trên đường phố. Cảnh vật đâu đâu cũng tràn đầy sức sống, tất cả mọi thứ đều rất tươi đẹp!

 

 Thế nhưng, tôi cảm thấy mình thật cô đơn! Vật vã để trưởng thành, vật vã để chống chọi với cuộc đời, nhưng đến bây giờ vẫn hai bàn tay trắng. Ngay cả đến mùi hương quen thuộc của Hạ Thất Lăng cũng đang từ từ tan biến mất.

 

 Thành phố này đã khắc ghi kí ức, những nụ cười hồn nhiên nhất tuổi ấu thơ của tôi. Nó ngày một to lớn và cao đẹp hơn nhưng lại ngày càng mờ mịt hơn trước mắt tôi.

 

 Rõ ràng tôi sẽ bị xua đuổi… bởi vì tôi không có gia đình, một gia đình đúng nghĩa thuộc về bản thân tôi.

 

 Trong thế giời bao la này, đâu mới là nơi dung thân của tôi… Đứng trên ngã tư đường phố, tôi mông lung nhìn ra xung quanh…

 

 “Sao, nghĩ không ra chứ gì?”, đột nhiên sau lưng tôi vang lên một giọng nói chói tai. Ngoảnh đầu lại nhìn, hóa ra đó chính là người mà tôi không muốn gặp nhất, Liêu Vi Nhi.

 

 Hôm nay, cô ấy mặc một chiếc váy màu trắng cao cổ, trông cô thật mảnh mai nhưng lại tràn đầy sức sống, thuần khiết và hoạt bát, trên tay cô là một chiếc túi bằng da có gắn đá quý, dưới chân là một đôi giày cao gót màu trắng rất hợp mốt. Cô ấy giống như một bông hoa sen trắng mọc lên từ mặt nước, mát mẻ và thanh tao, khiến cho ai nhìn thấy cũng bị mê hoặc. Nếu như không phải đã từng có khúc mắc với cô ấy, tôi nghĩ có lẽ tôi sẽ nói ra những lời khen ngợi tự đáy lòng, thế nhưng bây giờ tôi… tuyệt đối không thể! Những khúc mắc trong lòng chúng tôi quá lớn, lớn đến mức ngay cả việc phải gặp mặt nhau cũng khiến cho đôi bên cảm thấy khó thở, khó thở đến mức ngạt thở mà chết.

 

 Cơn gió nhẹ thổi bay tà váy tôi, nhẹ nhàng lướt qua trán tôi, mái tóc tôi. Tôi hoang mang nhìn cô ấy, rồi lập tức quay người định bỏ đi.

 

 Khoảng cách quá lớn khiến cho tôi không thể mở miệng nói chuyện. Trước mặt cô ấy, tôi không thể cất nổi giọng nói, dù chỉ nửa lời.

 

 “Nếu như muốn chết, thì hãy lao ra đường ngay đi, không ai có thể cứu cô được đâu! Đừng tưởng có thể dùng cách này để đoạt lấy sự đồng tình của Thất Lăng, để đổi lấy tình yêu của anh ấy! Nói cho cô biết, anh ấy là của tôi, đời này kiếp này anh ấy chỉ thuộc về một mình tôi, Liêu Vi Nhi này mà thôi!”, những cánh hoa điệp vàng thi nhau rơi xuông dưới chân tôi, mang theo màu vàng của ánh sáng và sự bi thảm. Từ đằng sau vang lên giọng nói cay nghiệp của Liêu Vi Nhi, nhưng tôi không hề quay đầu lại. So đo với loại con gái luôn cho mình là đúng như vậy thật không đáng!

 

 Xinh đẹp như vậy mà nói năng lại độc ác không tưởng tượng nổi! Đúng là chỉ được mỗi lớp vỏ bọc bên ngoài!

 

 “Sao, không dám mở miệng nói chuyện với tôi à? Biết ngay mà, cô đã dùng cái thái độ im lìm ấy để quyến rũ Thất Lăng, đúng là đồ mặt dày!”, tôi không thèm đếm xỉa đến cô ta, vậy mà cô ta vẫn không chịu buông tha, vẫn ra sức mà chửi bới.

 

 “Đồ mặt dày! Chẳng khác gì bà mẹ đã chết của cô, sinh ra trên đời chỉ có biết quyến rũ đàn ông mà thôi!”

 

 Nghe cô ta nói vậy, tôi lập tức quay người lại, tiến đến trước mặt cô ta và cho cô ta hai cái bạt tai như trời giáng: “Cô có thể sỉ nhục tôi nhưng tuyệt đối không được sỉ nhục mẹ tôi! Tuyệt đối không thể!”, tôi nhìn cô ta, ánh mắt giận dữ.

 

 Mẹ tôi là người mẹ vĩ đại nhất trên đời này! Bà chờ đợi tình yêu, rơi nước mắt vì tình yêu và chết cho tình yêu… giống như nàng tiên cá dưới biển sâu, cả cuộc đời chỉ mải mê thêu dệt ra câu chuyện cổ tích tuyệt vọng và bi thương ấy. Tôi không cho phép bất kì ai được sỉ nhục tâm hồn cao quý của bà! Bất kì ai cũng không được phép!

 

 Liêu Vi Nhi lấy tay ôm mặt, đôi mắt đỏ vằn vì tức giận, lóng ngóng không biết làm thế nào. Rõ ràng cô ta đang bối rối vì trước nay chưa từng nhìn thấy tôi tức giận đến vậy.

 

 Cô ta trợn mắt, nghiến chặt răng, dường như đang định há miệng chửi mắng tôi. Nhưng đột nhiên ánh mắt như trùng xuống, đáng thương như một đứa trẻ bị người ta bắt nạt, nước mắt bắt đầu tuôn rơi. Điệu bộ đáng thương khiến cho tôi động lòng trắc ẩn.

 

 “Xin lỗi, tôi không cố ý… mặc dù nói như vậy sẽ khiến cho cô rất đau lòng, nhưng tôi không thể không nói. Thất Lăng anh ấy xưa nay chưa từng yêu cô, sao cô cứ cố ý bám lấy anh ấy thế? Người mà anh ấy thích là tôi! Vì vậy xin cô hãy buông tay ra đi! Như vậy sẽ tốt cho tất cả mọi người? Tiếp tục đeo bám sẽ khiến cho cô càng đau khổ thêm thôi!”

 

 Cái gì? Cô ta đang nói cái quái quỷ gì thế nhỉ? Rõ là kì quặc! Dường như có gì đó bất ổn… tôi đưa mắt nhìn theo ánh mắt của Liêu Vi Nhi, chầm chậm quay đầu lại. Sau đó, cái mà tôi chạm phải… là ánh mắt kiêu ngạo và sắc lạnh.

 

 Là mẹ của Hạ Thất Lăng! Lúc này, bà ta đang ngồi trên chiếc xe hơi sang trọng màu đen, ánh mắt chằm chằm nhìn vào tôi qua cửa kính ô tô.

 

 Liêu Vi Nhi quả là một cô gái ghê gớm! Sau khi bị Hạ Thất Lăng làm cho tổn thương, cô ta đã nghĩ ra ý tưởng sử dụng con át chủ bài, tức là mẹ của Hạ Thất Lăng để xoay chuyển tình thế.

 

 Bị Liêu Vi Nhi giăng bẫy, tôi không biết nói gì, chỉ cúi đầu chờ đợi những lời sỉ nhục và mắng chửi chuẩn bị giáng xuống.

 

 Thế nhưng, mẹ của Hạ Thất Lăng không nói gì, chỉ chằm chằm nhìn tôi hồi lâu, sau đó nói: “Vi Nhi, lên xe đi cháu!”

 

 Liêu Vi Nhi lườm tôi một cái, sau đó lên xe, tay vẫn bưng mặt ra vẻ đáng thương lắm. Hừ, thật là biết giả vờ!

 

 Tôi nheo mắt nhìn theo bóng dáng của chiếc xe hơi đang khuất dần.

 

 Mẹ ơi, con mệt mỏi quá, thực sự mệt mỏi lắm rồi…

 

 Sau một ngày lang thang ở trên đường, tôi lê tấm thân mệt mỏi, đau nhức về nhà.

 

 Hạ Thất Lăng không có ở nhà, không biết có phải anh ta đã đi ăn tiệc với bố con Liêu Vi Nhi rồi hay là đã ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt? Ai dà, nghĩ nhiều thế để làm gì? Anh ta sống chết có liên quan gì đến mình? Dù sao thì tôi cũng sẽ phải là người tan biến hoàn toàn trong cuộc đời của anh ta.

 

 Trở về phòng, tôi nằm bò ra bàn, nhẹ nhàng đưa mắt nhìn lên bầu trời cao xanh thẳm, nghĩ ngợi rất nhiều chuyện: về thời thơ ấu tươi đẹp của tôi, về cây ngô đồng mà chúng tôi đi qua mỗi lần đi theo anh ta, về cánh đồng hoa cải vàng rực rỡ mà chúng tôi đã đạp xe qua…

 

 Ánh mặt trời năm đó, thật rạng rỡ.

 

 Thế nhưng, hai chúng tôi đã xa cách lắm rồi, không thể nào quay lại với quá khứ được nữa.

 

 “Thanh Đằng, phu nhân về rồi, còn dẫn theo khách quý nữa, mau ra ngoài làm việc đi!”, thím Lan vội vã chạy vào phòng gọi tôi.

 

 “Vâng ạ, cháu ra ngay đây!”, tôi chỉnh lại quần áo rồi vội vã chạy ra.

 

 Ra đến bên ngoài, tôi mới phát hiện ra “khách quý” không ai khác chính là Liêu Vi Nhi! Ăn một bữa cơm còn chưa đủ, lại còn muốn đến nhà người ta tiếp tục bồi dưỡng tình cảm hay sao? Hừ!

 

 “Thím Lan, Lăng Nhi có ở trên lầu không?”, mẹ của Hạ Thất Lăng đặt túi sách ở trên ghế sô pha và lên tiếng hỏi thím Lan.

 

 “À, thiếu gia đã ra ngoài từ sớm rồi, đến giờ vẫn chưa thấy quay lại ạ!”, thím Lan đáp.

 

 Ra ngoài từ sớm? Điều đó cho thấy anh ta đã không đi dự tiệc! Đột nhiên một niềm vui nho nhỏ như dâng lên trong lòng tôi, tôi làm sao thế nhỉ? Có thể là do nghĩ tới sự thất vọng trên khuôn mặt của Liêu Vi Nhi đã khiến cho tôi vui như vậy! Hừ, nhất định là như vậy rồi!

 

 Mẹ của Hạ Thất Lăng khẽ gật đầu rồi quay sang hỏi Liêu Vi Nhi: “Cháu muốn uống gì? Cà phê nhé!”

 

 “Vâng ạ!”, Liêu Vi Nhi gật đầu, sau đó cười xảo quyệt: “Cháu muốn uống Blue Mountain, đó là loại cháu vẫn thường uống!”

 

 Mẹ của Hạ Thất Lăng nhìn Liêu Vi Nhi hồi lâu rồi nói: “Không tồi, có khẩu vị đấy! Quả là xứng danh công chúa của tập đoàn tài chính! Nhà ta mới mang từ Mỹ về loại Blue Mountain nguyên chất, cháu uống thử xem?”

 

 “Vâng ạ… cảm ơn dì! Cháu biết chắc chắn nhà dì sẽ có loại cà phê cao cấp này mà!”, Liêu Vi Nhi thật là khéo nịnh, khiến cho một người phụ nữ mặt mày lúc nào cũng nghiêm trang bỗng bật cười thích thú.

 

 “Thanh Đằng, mau đi pha cà phê!”, mẹ của Hạ Thất Lăng nói.

 

 “Vâng ạ!”, tôi gật đầu đáp.

 

 Hừ, đương nhiên Blue Mountain chính là cà phê thượng hạng rồi!

 

 Blue Mountain vốn là tên một ngọn núi nổi tiếng, là đỉnh núi cao nhất cách mặt nước biển hơn một nghìn mét, nằm ở phía đông hòn đảo Jamaica. Ngọn núi này được bao quanh bởi biển Caribe, mỗi ngày thời tiết nắng ấm, mặt trời sẽ chiếu thẳng xuống mặt biển xanh ngắt khiến cho trên đỉnh núi sẽ phản xạ ra ánh sáng màu xanh của nước biển, vì vậy mà nó được đặt cho cái tên này. Ngọn núi này nằm trong khu vực trồng cà phê, có đất đai phì nhiêu, không khí trong lành, không bị ô nhiễm, khí hậu ẩm ướt, quanh năm có mưa và sương mù. Chính kiểu khí hậu này đã mang đến cho con người một loại cà phê Blue Mountain nổi tiếng trên thế giới của Jamaica. Loại cà phê này hội tụ tất cả những ưa điểm của các loại cà phê thượng hạng, không chỉ có mùi vị nồng nàn mà còn là sự kết hợp hoàn hảo giữa ba vị: ngọt, chua, đắng… vì vậy nó hoàn toàn không mang vị đắng, lại có vị chua phù hợp. Bởi vì sản lượng cà phê này cực thấp nên giá trị của nó vô cùng đắt đỏ.

 

 Cà phê Blue Mountain có mùi vị tao nhã vô cùng quyến rũ, nó là sự hòa quyện hài hòa giữa vị ngọt, vị chua và vị đắng, thêm vào đó là mùi hương nồng nàn khiến cho nó trở thành đam mê của biết bao nhiêu người. Cà phê từ từ trôi vào cổ họng vị đắng sẽ chuyển dần thành vị ngọt, làm cho người ta uống mà không chán, uống hết rồi mà dư vị vẫn còn phảng phất.

 

 Đương nhiên, cà phê Blue Mountain nguyên chất chắc chắn vô cùng quý giá, người bình thường không thể mua nổi.

 

 Mới lần đầu tiên đã bắt tôi đi pha cà phê thượng hạng cho cô ta uống, tôi thật không cam tâm! Tuy nhiên, không ai dám làm trái lệnh của phu nhân, và vậy tôi đành phải ngoan ngoãn đi pha và bưng lên.

 

 Một chút ngưỡng mộ, một chút đố kị, Liêu Vi Nhi rõ ràng là rất khéo léo trong việc cư xử với phu nhân. Lúc bê cà phê lên, tôi nhìn thấy mẹ của Hạ Thất Lăng đang cười rất tươi với Liêu Vi Nhi. Ở nhà họ Hạ đã bao nhiêu năm, nụ cười tươi tắn này của bà ấy tôi hiếm khi được nhìn thấy.

 

 “Cà phê đã pha xong rồi ạ!”, tôi bưng khay đựng cà phê đến cái bàn dài trước mặt họ, sau đó, cẩn thận bê lên đưa cho từng người.

 

 “Ờ, cám ơn! Cứ để tôi tự làm!”, khi tôi chuẩn bị đặt cốc cà phê xuống trước mặt, Liêu Vi Nhi liền thò tay ra đỡ lấy: “Á… nóng quá!”, Liêu Vi Nhi kêu lên.

 

 Trời ơi, cái cốc bị đổ, tay của Liêu Vi Nhi bị bỏng rồi! Nhưng mà ban nãy… là cô ấy thò tay ra cố tình hất đổ cái cốc đấy chứ! Nhưng từ phía phu nhân nhìn sang rõ ràng là do tôi làm đổ.

 

 “An Thanh Đằng, cô làm cái gì thế hả? Các người mau mang thuốc bỏng lên đây cho tôi!”, bà ta trách móc tôi bằng giọng đanh thép rồi quay lại quát mấy người giúp việc đằng sau.

 

 “Hu hu…”, Liêu Vi Nhi bịt chặt lấy cái tay đã đỏ lựng lên như móng lợn, nước mắt lã chã: “Thanh Đằng, tôi biết cô thích Thất Lăng, cô sợ tôi cướp mất anh ấy nên mới cố tình đối xử với tôi như vậy đúng không… Buổi sáng cô đã đánh tôi hai bạt tai rồi, lẽ nào còn chưa đủ? Rốt cuộc phải làm thế nào mới khiến cô không còn thù hận?”, vừa nói nước mắt cô ta vừa tuôn rơi.

 

 Khuôn mặt xinh đẹp như bông hoa sen trắng của cô ta trông thật là ai oán, khiến cho người khác phải thương cảm. Lúc này, cho dù có không phải là lỗi của tôi thì tôi cũng bị cô ta bôi nhọ rồi.

 

 “An Thanh Đằng, cô thật là quá đáng! Nhà họ Hạ có một người giúp việc độc ác như cô thật là đáng xấu hổ!”, phu nhân trợn mắt nhìn tôi, giọng nói nghiêm khắc.

 

 Tôi cúi đầu, để mặc cho bà ta mắng mỏ mà không thèm lên tiếng biên luận cho mình. Bởi vì, nói bất kì điều gì bây giờ cũng chỉ là dư thừa, ở đây hoàn toàn không có cơ hội cho tôi được giải thích.

 

 “Thiếu gia!”, đột nhiên, cái bóng của Hạ Thất Lăng xuất hiện ở trên đại sảnh, những người đứng hai bên liền cung kính cúi chào anh ta.

 

 “Thất Lăng…”, Liêu Vi Nhi nhìn Hạ Thất Lăng, khuôn mặt tỏ rõ vẻ vui mừng. Thế nhưng, lập tức những giọt nước mắt của cô ta lại ứa ra.

 

 Lại tỏ vẻ đáng thương! Chiêu này của cô tôi biết rõ quá rồi!

 

 

 “Có chuyện gì thế? Sao cả nhà lại loạn lên thế này?”, Hạ Thất Lăng đưa mắt nhìn xung quanh một lượt rồi lên tiếng hỏi.

 

 “Vi Nhi tiểu thư bị bỏng, là do Thanh Đằng làm đổ cốc…”, cô giúp việc lớn tuổi hơn tôi đang bôi thuốc cho Liêu Vi Nhi tranh lên tiếng trước. Trên thế giới này, người không biết phân biệt trắng đen, phải trái thật nhiều như bọt xà phòng! Chỉ cần bạn có thân phận cao quý thì nhất định sẽ có kẻ tranh nhau đến nịnh bợ!

 

 “Quốc có quốc pháp, gia có gia quy! Phạm phải lỗi lớn như vậy, phải trừng trị thích đáng! Hai người các ngươi, lôi cô ta xuống tầng hầm! Không cho ăn cơm! Tối nay ở đó rồi tự kiểm điểm bản thân đi!”, phu nhân ra lệnh cho hai người giúp việc đứng bên cạnh.

 

 “Bị bỏng rồi sao? Sao lại bất cẩn thế? Nào, đến phòng anh đi, anh có thuốc bỏng tốt lắm…”, Liêu Vi Nhi còn đang ngây người kinh ngạc thì Hạ Thất Lăng đã kéo tay cô ấy đi lên lầu.

 

 Mặc dù không nhìn thấy biểu cảm của anh ta, nhưng tôi có thể tưởng tượng ra, khuôn mặt trắng nõn, khôi ngô ấy lúc này cực kì ấm áp.

 

 Từ đầu đến cuối, anh ta đều không liếc nhìn tôi lấy một cái. Có lẽ tôi thực sự đê tiện đến không thể chịu nổi, thật sự thấp hèn như cỏ rác. Trong khoảnh khắc bị tống vào tầng hầm, không ai cho tôi lấy một cái nhìn thương hại!

 

 

 Mẹ ơi, mẹ nói xem, có phải con sống quá đau khổ hay không?

 

 Tôi cúi đầu, mím chặt môi, cố gắng hết sức để có thể mỉm cười. Thế nhưng, đôi mắt tôi đang mờ dần, mờ dần…

 

 Tôi quay người, lê bước xuống tầng hầm…

 

 Điều tiếp theo tôi phải đối mặt là một đêm rất dài, rất dài dưới tầng hầm lạnh buốt…

 

 Lần này, chúng ta thật sự xa cách rồi… bắt đầu từ giây phút em quay người bước đi! Kể từ lúc ấy, anh nằm yên trong sự ấm áp của mình, còn em im lìm trong hố sâu lạnh giá.

 

 Cho dù có thịt nát xương tan… cũng chẳng còn quan hệ gì đến anh nữa.

 

 Xin anh đừng quay đầu lại, đừng thương hại em, đừng nhớ nhung đến em, càng không nên vì em mà rơi lệ…

 

 Bởi vì, anh không xứng…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN