“Chỉ cần em xin ngài Kim thì ngài ấy sẽ đưa anh cho em, em có rất nhiều cách để làm khó anh.” Cô ta nhìn tôi, nhưng lại nói chuyện với Nhiễm Thanh Trang.
Tôi kéo kéo dây đeo hộp đàn trên vai, đột nhiên trở nên vô cùng bị động trước tình huống này. Vậy mà tôi lại không hề biết gì về quan hệ của đối phương và Nhiễm Thanh Trang, cũng không biết được vai trò của mình trong mối quan hệ này.
Tôi không phải là một diễn viên chuyên nghiệp, đột nhiên đưa cho một phân cảnh bảo tôi phát huy ngay tại đó thì thật ra hơi khó.
Tôi nghĩ mãi rồi vẫn quyết định ngậm miệng không nói gì.
“Ngài ấy sẽ không làm thế.” Trong mắt Nhiễm Thanh Trang xuất hiện vẻ lạnh lùng không vui: “Đừng nói như thể tôi là một con chó vậy.”
Âu Khả Lam nhún vai không nói gì, sau đó đột nhiên mỉm cười, vai run run, rít một ngụm thuốc rồi phả khói lên mặt Nhiễm Thanh Trang.
“Anh không phải à?” Cô ta hỏi lại: “Anh, các anh, không phải toàn là chó nhà họ Kim à?”
Tôi không kịp đề phòng bị Âu Khả Lam kéo lấy vạt áo trước nên không khỏi tiến về phía trước, vừa ổn định lại cơ thể thì đã nghe thấy đối phương hỏi: “Anh thích anh ấy à?” Cô ta hếch cằm, chỉ về phía Nhiễm Thanh Trang.
Tôi nhìn sang, đối mặt với Nhiễm Thanh Trang nhưng không thể nhận ra được chỉ thị gì từ khuôn mặt không có biểu cảm của hắn, đành chỉ có thể gật đầu nói: “Thích.”
“Có chịu chết vì anh ấy không?” Âu Khả Lam lại hỏi.
Tôi ngập ngừng trong giây lát, thật thà nghĩ, cảm thấy cũng không hẳn là không thể.
Còn có thể sống năm tháng nữa, lượng đã được cố định, chất thì chỉ có thể càng ngày càng tệ. Chọn im hơi lặng tiếng bị cơn đau bệnh tật tra tấn rồi chết đi hay là chọn chết cho một ai đó khác có giá trị hơn, đối với tôi mà nói thì hoàn toàn không phải là một vấn đề cần phải do dự lâu.
“Có.” Tôi trả lời.
Âu Khả Lam cong khóe môi, sau đó thả vạt áo của tôi ra.
Tôi tưởng rằng cô ta đã bỏ qua cho mình rồi, đang định lùi sang một bên thì đột nhiên nhìn thấy cánh tay thon thả trắng nõn ấy quay lại, đẩy vào ngực tôi một cái thật mạnh.
Sau lưng là cầu thang thật dài, tôi hoàn toàn không phòng bị gì cả, hoảng sợ loạng choạng bước hụt ra sau.
Cơ thể ngửa ra sau, đường nhìn dần dần cao lên, bên tai thì toàn là tiếng kêu ngạc nhiên, tôi tưởng lần này không chết thì cũng tàn phế, nhưng khi ngã xuống lại không hề cảm thấy đau đớn như trong dự đoán.
Ấy?
Hộp đàn rơi xuống một bên, tôi vội vàng nhổm dậy quay đầu lại nhìn thì thấy Trần Kiều đang đệm ở phía sau, bị đập đến mức nghiến răng.
Không biết cậu ấy đến vào lúc nào mà tôi lại không hề chú ý đến.
“Không sao chứ?” Quản gia Phùng nhanh chóng đi xuống cầu thang, ngồi xổm bên cạnh Trần Kiều, kiểm tra vết thương của cậu ấy.
Trần Kiều phất phất tay, nhăn mặt nói: “Không sao không sao, chỉ có điều bị trật hông rồi.”
Cũng may không bị tổn thương đến xương…
Tôi thấy cậu ấy không sao thì bình tĩnh lại, thở ra một hơi, sau đó cảm thấy bực bội.
Tuy tôi nói có thể chết vì Nhiễm Thanh Trang, nhưng cũng không muốn chết một cách kì cục như thế này.
Quay đầu lại nhìn lên trên cầu thang, Âu Khả Lam đang ngạo mạn liếc nhìn tôi, trên mặt không hề có vẻ hối lỗi như thể ban nãy chẳng qua cô ta chỉ tiện tay phủi đi một con kiến phiền phức. Bị thương thì bị thương, chết thì chết, chỉ là một con kiến nhỏ, lẽ nào còn muốn cô ta cảm thấy áy náy?
Nếu không phải vẫn nhớ rằng đây là nơi nào, tôi thật sự muốn đứng dậy xông về phía cô ta mắng một câu “Đồ điên”.
“Tự anh ta nói muốn chết vì anh đấy.” Âu Khả Lam dời ánh mắt đi, cười vô tội với Nhiễm Thanh Trang, trên mặt lộ vẻ không hề quan tâm.
Nhiễm Thanh Trang liếc nhìn xuống dưới cầu thang một cái, ánh mắt dừng lại ở trên mặt tôi vài giây rồi lại thờ ơ dời đi.
“Cô chơi chết một người kéo cello, ngày mai sẽ có một người chơi piano hoặc một người thổi sáo. Trên đảo nhiều đàn ông như vậy, cô giết hết được không?”
Dường như Âu Khả Lam không ngờ rằng hắn sẽ phản ứng như thế, ngạc nhiên nói: “Anh không xót anh ta à?”
Câu hỏi này làm cho Nhiễm Thanh Trang nở nụ cười, như thể vừa mới nghe được một câu chuyện cười khá thú vị.
Hắn đứng trên bậc thang cao nhất, rũ mắt xuống nhìn tôi, chầm chậm phun ra từng chữ.
“Không phải là vẫn chưa chết à?”
Tôi không cần suy nghĩ cũng biết ngay câu nói này chắc chắn là thật lòng, xuất phát từ tận trái tim.
Nếu như với Âu Khả Lam tôi chỉ là con kiến, là không khí, là một cơn gió nhẹ không đáng kể, vậy thì với Nhiễm Thanh Trang, tôi là một bữa ăn đã để qua đêm, nấm mốc trong góc tường, mùi hôi thối bốc lên từ cống rãnh. Cái trước nhỏ bé không gây trở ngại, cái sau nhỏ bé nhưng khiến người ta buồn nôn.
Hiện tại tôi và Nhiễm Thanh Trang đang có mối quan hệ hợp tác, mà hiển nhiên loại quan hệ này không thể xoa dịu những gì không vui đã xảy ra được, cũng làm cho Nhiễm Thanh Trang cảm thấy phiền chán. Chịu đựng sự hiểu lầm của người khác về mối quan hệ của chúng tôi đã là nhiều lắm rồi, còn muốn hắn dối lòng nói mấy câu như là xót tôi thì hoàn toàn không thể.
Tôi bị Khổng Đàn bắt đi, hắn tức giận vì Khổng Đàn đã thách thức uy quyền của hắn. Nhưng bây giờ việc này có tính chất tương tự, hắn lại không nổi giận, chỉ có thể là vì hắn không hề muốn vì tôi mà đắc tội Âu Khả Lam.
“Chả vui gì cả.” Âu Khả Lam vứt điếu thuốc đã hút được một nửa xuống rồi đạp tắt, bước đi trên giày cao gót lạnh lùng đi xuống cầu thang, không thèm nhìn về phía tôi lấy một lần. Một chiếc xe thể thao màu trắng dừng lại ở trước cổng, chưa đầy một lát đã đi mất cùng với tiếng động cơ ầm vang.
Quản gia Phùng và tôi mỗi người mỗi bên đỡ Trần Kiều dậy từ trên mặt đất, thấy Trần Kiều không tiện di chuyển lắm, quản gia Phùng bèn hỏi có cần gọi bác sĩ lại khám không.
Dáng vẻ Trần Kiều trông như bị sỉ nhục, khoát tay với ông ấy, nói: “Không cần không cần, vết thương nhỏ này mà khám bác sĩ cái gì? Cháu ngủ một giấc là được rồi. Chú về đi, ở đây không có chuyện gì đâu.”
Quản gia Phùng buông tay ra, không kiên trì nữa nhưng cũng không đi.
Tôi nâng hộp đàn từ dưới đất lên kiểm tra một lát, phát hiện chỉ hơi xước nhẹ.
Trần Kiều một tay đỡ hông, tiến lại bên cạnh tôi nói: “Anh Ninh, anh đừng tức giận. Khi nãy chắc chắn là Yêu ca thấy em đã qua tới rồi, biết em sẽ đỡ được anh mới không so đo với người phụ nữ kia. Anh ấy cố ý nói thế để thể hiện anh không quan trọng đấy, sợ sau này người phụ nữ đó sẽ nhắm vào anh.”
Nhiễm Thanh Trang đi đến gần trước mặt, câu nói thật dài của cậu ấy cũng vừa lúc nói hết.
Thật ra cậu ấy không cần phải vắt óc suy nghĩ an ủi tôi như thế, tôi đã biết rõ vị trí của mình trước mặt Nhiễm Thanh Trang rồi. Trong số những người có mặt ở đây, nếu nhất định phải nói ai là chó thì chỉ có thể là tôi. Tôi mới là con chó Pug vẫy đuôi để được chủ nhân thương hại.
Lại đeo đàn lên lưng, tôi cười với cậu ấy, biểu hiện ra rằng mình hiểu.
“Vết thương sao rồi?” Câu đầu tiên của Nhiễm Thanh Trang là hỏi thăm tình huống vết thương của Trần Kiều.
“Chuyện nhỏ thôi ạ!” Trần Kiều nghĩa khí vỗ vỗ lên ngực của mình: “Yêu ca an tâm, có em ở đây, em nhất định sẽ không để anh Ninh bị thương.”
Nhiễm Thanh Trang vươn tay xoa đầu cậu ấy hai cái, nói với quản gia Phùng đang im lặng đứng ở bên cạnh: “Tôi tiễn bọn họ về, nếu đại công tử hỏi thì cứ nói tôi sẽ quay lại nhanh thôi.”
Trần Kiều bị thương ở hông, không thể lái xe nữa, tôi lại không có bằng lái, chỉ có thể là Nhiễm Thanh Trang lái.
Ngồi lên xe rồi, tôi vẫn ngồi vào vị trí phụ lái như cũ, Trần Kiều ngồi ở hàng sau.
Nhiễm Thanh Trang tập trung lái xe, không nói thêm gì về chuyện của Âu Khả Lam, nhưng Trần Kiều lại không thể im lặng được, xe lái được bao lâu thì nói bấy lâu, dường như muốn phát tiết tất cả những bất mãn về Âu Khả Lam ở bên trong khoang xe bé nhỏ này.
Thế tôi mới biết thì ra thân thế của Âu Khả Lam này không hề đơn giản. Cô ta không phải là cháu gái của Âu Hoa, mà là con riêng Âu Hoa và Kim Phỉ Thịnh sinh ra khi còn trẻ. Bao nhiêu năm như thế nhưng Âu Hoa cũng chỉ là một hồng nhan tri kỉ bên người Kim Phỉ Thịnh, đó là vì năm đó mẹ ruột của Kim Thần Tự biết được Âu Hoa và mình gần như mang thai cùng lúc, đau buồn phẫn nộ vô cùng, lại biết rõ cơ thể mình yếu ớt khó sinh, bèn bắt Kim Phỉ Thịnh phải thề, sau khi bà đi thì tuyệt đối không được để cho Âu Hoa thay thế vị trí của bà.
Tuy Kim Phỉ Thịnh đa tình, nhưng lại rất giữ lời, đã xa nhau nhiều năm như thế nhưng vẫn không cho Âu Hoa vào cửa, thậm chí cũng không nhận đứa con gái này.
Chẳng trách Âu Khả Lam nói chuyện với Nhiễm Thanh Trang bằng giọng điệu như thế, thì ra là vì ỷ vào chuyện trên người mình cũng đang chảy dòng máu của nhà họ Kim.
Chẳng trách Nhiễm Thanh Trang cũng khải nhịn cô ta ba phần.
“Anh Ninh yên tâm, tuy con mụ điên đó lúc nào cũng để ý Yêu ca, nhưng Yêu ca của em không hề động tâm chút nào. Khi trước em còn cảm thấy kì lạ, cảm thấy Yêu ca ngầu vãi, bây giờ em hiểu rồi, không phải là Yêu ca ngầu mà là Yêu ca thích đàn ông.” Nghĩ một lát, cảm thấy hơi chưa rõ ràng, Trần Kiều bèn bổ sung thêm một câu, “Cũng không phải là anh ấy thích tất cả các loại đàn ông, anh ấy chỉ thích anh thôi.”
Không biết có phải là thằng bé này đọc truyện manhua nhiều quá hay không, sao có thể tự tưởng tượng vớ vẩn thế nhỉ? Nếu đầu của tôi là phim chính kịch ly kỳ thì cái đầu của nó chắc chắn là phim ngôn tình rồi.
“Ừm, tôi rất yên tâm.” Tôi nhìn Nhiễm Thanh Trang ở bên cạnh mình không hề tham gia vào cuộc đối thoại rồi nhẹ giọng nói.
Trong xe yên lặng được khoảng mười giây, không ai nói gì. Ánh mặt trời chiếu qua tán lá, để lại những cái bóng lốm đốm trên cửa sổ xe.
Vào lúc tôi tưởng rằng cuối cùng Trần Kiều cũng nói mệt, muốn nghỉ ngơi rồi thì cậu ấy lại mở miệng nói: “Yêu ca, không phải Âu tiểu thư luôn ở nước ngoài lo chuyện làm ăn à? Sao đột nhiên lại quay về rồi?”
Câu này rõ ràng là đang hỏi Nhiễm Thanh Trang, hắn không thể tiếp tục im lặng được nữa.
“Nghe nói ngài Kim muốn rửa tay chậu vàng, giao hết sản nghiệp cho đại công tử nên không ngồi yên được nữa.”
“Ngài Kim muốn rửa tay chậu vàng à?!” Trần Kiều ngay lập tức lao lên hàng ghế trước, bất cẩn chạm phải miệng vết thương, đau đến mức ngũ quan co rút: “Ai da, vậy sau này tập đoàn Hợp Liên chỉ cần đại công tử quyết định là xong rồi nhỉ? Bên phía chị Hoa phục à?”
“Phục thì đã không để cho Âu Khả Lam về rồi.”
Trần Kiều líu lưỡi: “Bọn họ muốn mưu quyền soán vị, nữ vương lên ngôi à…”
Tôi nghe mà đuôi mắt giật giật, thằng nhóc này gan cũng to thật, chuyện gì cũng dám nói ra ngoài.
“Cậu thật sự không sao chứ?” Tôi quay đầu lại hỏi cậu ấy.
Trần Kiều vỗ vỗ phần giữa hông và bụng của mình, trên khuôn mặt ngây ngô hiện ra một nụ cười xán lạn, nói: “Không sao không sao, thật sự không sao cả.”
Quay trở lại Hồng Lâu, tuy Trần Kiều nói không sao, nhưng khi lên lầu, tôi và Nhiễm Thanh Trang vẫn không yên tâm, cả người cùng tiễn hắn về kí túc xá.
Phòng của cậu ấy có bốn người, có một người vừa hay ở đó, là một thanh niên trên mặt đầy tàn nhang, trông có vẻ hiền lành. Nhìn thấy Nhiễm Thanh Trang, cậu ta vô cùng căng thẳng, liên tục cúi đầu, tay không biết đên để đâu.
Trần Kiều giới thiệu đối phương tên là “Mochi”.
Nếu không phải là không đúng lúc thì tôi thật sự muốn hỏi Nhiễm Thanh Trang một câu, có phải tập đoàn của bọn họ có quy định bất thành văn gì trong việc đặt biệt danh không, mỗi một nhóm đều có một chủ đề, đến Trần Kiều thì đúng lúc là thế hệ “đồ ăn”.
Sau khi dặn dò Mochi chăm sóc Trần Kiều tử tế xong, tôi và Nhiễm Thanh Trang cùng nhau rời khỏi đó.
Nhiễm Thanh Trang vẫn còn muốn quay về, định xuống lầu, tôi thì đi lên lầu, không cùng một thang máy với hắn. Sau khi thang máy đi lên đến rồi, tôi bèn đi trước.
“Vậy tôi đi đây.” Nói với Nhiễm Thanh Trang xong, tôi bước vào trong thang máy.
“Quý Ninh…” Sau lưng truyền đến một giọng nam trầm thấp.
Tôi xoay người lại, ánh mắt của Nhiễm Thanh Trang tối tăm và nặng nề, hắn bình tĩnh nói: “Mặc kệ những lời cậu nói hôm nay là thật hay giả, tôi đều không cần…”
Vào lúc hắn nói xong câu này thì cửa thang máy đúng lúc từ từ khép lại, để lại tôi đứng yên một mình bên trong thang máy, lặp lại câu nói của hắn.
Lời tôi nói hôm nay? Câu nào cơ?
Sáng sớm hôm nay tôi đã nói với hắn vài câu, sau đó thì còn có khi nãy. Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ còn hai ba câu nói trước mặt Âu Khả Lam là có khả năng cao nhất.
Âu Khả Lam hỏi tôi có thích Nhiễm Thanh Trang không, có đồng ý chết vì hắn không, tôi đã đáp lại một đáp án khẳng định, mà lúc này Nhiễm Thanh Trang lại nói với tôi rằng hắn đều không cần.
Hắn không cần tôi chết vì hắn, cũng không cần tôi thích hắn.
Phải nói thế nào đây…
Lời nói ngày hôm nay của tôi chỉ có thể nói là nửa thật nửa giả. Tôi quả thật có thể chết vì hắn, nhưng nếu nói là thích thì thật sự không phải.
Nếu trọng điểm của Nhiễm Thanh Trang là ở phần sau, đang lo lắng tôi nói giả mà làm thật thì hắn có thể yên tâm rồi.
Tôi là người đã sắp chết rồi, còn đâu tâm trạng mà nghĩ đến những chuyện đó?
Ngoài ra, tôi cũng đâu thích đàn ông.