Sau khi Âu Khả Lam trở lại đảo, Nhiễm Thanh Trang lại không còn ở trên đảo nữa. Trần Kiều nói hắn đang trốn Âu Khả Lam, còn tôi thì lại cảm thấy chưa chắc, cũng có thể là đang trốn tôi.
Sống yên ổn mấy ngày, tôi cũng dần dần quen việc thoải mái ngủ dưới camera giám sát. Tối hôm nay, Trần Kiều đột nhiên tới đón tôi, nói Nhiễm Thanh Trang gọi điện thoại tới, bảo chúng tôi đi Sùng Hải.
Chuyện này xảy ra quá đột ngột, thật kì lạ, đương nhiên tôi muốn hỏi cho rõ ràng. Nhưng Trần Kiều cũng không biết rõ lắm, chỉ nói hình như là do Khổng Đàn tổ chức, muốn xin lỗi chuyện trói tôi lần trước.
Khổng Đàn nhắm vào Nhiễm Thanh Trang như thế, tất nhiên hắn không thể tự mình suy nghĩ thông suốt, muốn cúi đầu xin lỗi được. Tôi nghĩ rồi lại nghĩ, cảm thấy chỉ có thể là Kim Phỉ Thịnh đã lên tiếng rồi. Dù gì nhóm tổ chức theo kiểu bọn họ phải dựa vào mối quan hệ “gia tộc” vững chắc, sau này hai người còn phải giúp Kim Thần Tự làm việc, cần phải chú ý đến hòa khí ngoài mặt.
Sóng biển êm đềm, thuận buồm xuôi gió. Khi tôi và Trần Kiều đến bến Sùng Hải thì trời đã hơi tối dần, vừa xuống thuyền, tôi đã thấy chiếc SUV màu xanh thẫm của Nhiễm Thanh Trang đang đậu ở bên đường.
Ngoài Nhiễm Thanh Trang ra, trên xe còn có hai đàn em đang ngồi, một người da đen, một người xỏ khuyên môi. Bọn họ nhìn thấy tôi thì đồng thanh gọi to “chị dâu”.
Tôi đã lười với việc sửa lại cách gọi của bọn họ, gật gật đầu với bọn họ xong thì ngồi vào ghế lái phụ.
“Đi đâu thế?” Trần Kiều vừa lên xe đã nói chuyện với hai tên đàn em.
“Đi câu lạc bộ Tinh Liên, đa số mọi người đã ở đó rồi, bọn tao đặc biệt ra đây đón chị dâu đấy.”
“Vẫn chưa yên tâm được với Lỗ Đản* đâu, tao nhìn ánh mắt của nó là biết nham hiểm rồi, không biết nó định sử dụng chiêu xấu gì nữa.”
*Gọi trại đi cái tên của anh Khổng Đàn thành Lỗ Đản, nghĩa là quả trứng tẩm gia vị á các bạn:)))))
“Dm, Hồng Môn yến tao cũng không sợ, đánh không lại thì tao lấy bình rượu đập chết con mẹ nó, xem ai chết trước!”
“Đúng, đập chết con mẹ nó!”
Ba người căm phẫn trào dâng, càng nói càng kích động. Nhiễm Thanh Trang chỉ im lặng lái xe, đợi đến khi đèn đỏ, dừng xe xong, hắn mới lạnh nhạt mở miệng, như một chậu nước đá dập tắt ngọn lửa nhỏ sắp bốc lên ở hàng sau.
“Lần này rõ ràng là do Khổng Đàn làm, sâu xa hơn nữa thì chắc chắn là ý của ngài Kim và Đại công tử. Ai dám ra tay trong ngày hôm nay thì người đó không sống nổi nữa đâu. Bọn mày ngoan ngoãn chút cho tao, đừng để xảy ra sự cố.”
Ba người ngay lập tức im lặng giống như trẻ mẫu giáo bị cô giáo dạy bảo, một giây trước còn là hỗn thế tiểu bá vương*, một giây sau đã là em bé ngoan ngoãn nhất thế giới.
*chắc cụm này các bạn hiểu, mình không biết dùng cụm gì, với thấy cũng đáng yêu nên để
Câu nói của Nhiễm Thanh Trang cũng đã gián tiếp xác nhận suy đoán của tôi, chuyện ngày hôm nay quả nhiên là chỉ làm dáng để cho bố con nhà họ Kim xem thôi, nói thật hơn thì là làm cho Kim Phỉ Thịnh xem.
Theo lý mà nói thì sẽ không có sự cố, dù là Khổng Đàn hay là Nhiễm Thanh Trang cũng không thể gây rắc rối trong hôm nay, nhưng tôi vẫn cảm thấy lo sợ trong lòng, cứ có dự cảm không tốt.
Chiếc xe này của Nhiễm Thanh Trang có hai cái hộc ở sau cần gạt số vốn được dùng để đựng đồ uống, lần này hắn lại bỏ một bao thuốc lá vào một bên, bên kia là một cái bật lửa.
Cái bật lửa thuộc loại rẻ nhất được làm từ nhựa, màu xanh lam, bên ngoài vỏ còn in quảng cáo nhỏ của một nhà hàng lẩu nhỏ nào đó, vừa nhìn đã biết là ăn xong rồi tiện tay cầm đi rồi…
Tôi mở hộc đựng đồ ở trước ghế phụ lái ra, phát hiện chiếc Roll Royce bằng đồng của tôi, giấc mơ của mọi người đàn ông đã biến mất rồi, chỉ còn dư lại một hộp thuốc lá bẹp rúm.
“Tìm cái gì thế?” Đèn đỏ vẫn chưa chuyển sang đèn xanh, Nhiễm Thanh Trang thấy tôi lục lọi, nhăn mặt hỏi.
Thu lại cái tay đang lục lọi, tôi đóng hộc đựng đồ lại, làm như tình cờ hỏi: “Trong này, lần trước tôi thấy một cái bật lửa… Sao không thấy nữa?”
“Bật lửa? Xe này của tôi hay cho người khác mượn, chắc là bị ai đó lấy đi rồi.”
Lấy đi rồi?
Cái bật lửa của tôi to như thế, nói mất là mất?
“Anh Ninh cần bật lửa hả? Ở đây có mà?” Trần Kiều nhoài người ra trước và chuyền cho tôi cái bật lửa ở trong hộc nhựa: “Anh không hút thuốc nên không biết, loại đồ như bật lửa mất nhanh lắm, vừa không để ý là đã mất rồi, không để ý nữa, trong nhà đã tích rất nhiều.”
“Tôi… lúc trước không hút mấy, bây giờ cũng bắt đầu học hút rồi.” Tôi thất vọng đón lấy cái bật lửa Trần Kiều đưa cho tôi, rồi lại rút một điếu thuốc từ trong hộc nhựa ra, vụng về kẹp ở giữa hai ngón tay, tiến thoái lưỡng nan.
Bây giờ lại nói cái bật lửa đó là tôi cố ý cho Nhiễm Thanh Trang dùng thì không khỏi quá mất mặt.
Chiếc xe chầm chậm tiến về phía trước, tôi thầm thở dài, cuối cùng vẫn cúi đầu đốt điếu thuốc dưới ánh nhìn của ba cặp mắt sau đầu.
Hút lần đầu tiên đã bị sặc. Khói cay xông vào trong phổi, kích thích đường thở, làm cho tôi ho không ngừng được.
“Chị dâu không sao chứ?”
“Trên xe có nước không? Uống ít nước đi.”
“Không có, hay là tao đi mua?”
Khi đám người Trần Kiều đang nhao nhao cả lên thì cửa sổ bên thân xe chầm chậm hạ xuống, luồng khí mát mẻ ùa vào.
“Không biết hút thì đừng hút.” Nhiễm Thanh Trang lạnh lùng nói: “Lãng phí thuốc của tôi.”
Làn gió buổi tối mát mẻ làm tan đi mùi khói trong xe, không khí trong lành xoa dịu cảm giác khó chịu nơi cổ họng, làm tôi ngay lập tức dừng lại được cơn ho kịch liệt.
Tôi dùng khớp ngón tay lau đi những giọt nước mắt do ho khan trên khóe mắt, đảo điếu thuốc trong tay, nghĩ rằng Nhiễm Thanh Trang nói đúng, con người không thể luôn không biết lượng sức.
Tôi luôn nghĩ rằng tôi có thể cho Nhiễm Thanh Trang những thứ hắn cần, thật ra không đúng. Hắn không cần. Nhẫn, bật lửa, những thứ tôi đơn phương đưa cho hắn, những thứ đó hắn đều không cần.
Đối với tôi là để trả nợ, đối với hắn… chẳng qua chỉ là gánh nặng.
“Này.” Đưa điếu thuốc đến bên cạnh môi Nhiễm Thanh Trang, tôi nói: “Đừng lãng phí.”
Có thể là trong khoảng bốn năm giây, Nhiễm Thanh Trang không hề làm gì, chỉ im lặng, kìm nén. Nhưng vào lúc tôi tưởng rằng hắn sẽ không để ý đến tôi, định thu tay lại thì hắn lại bất ngờ tiến đến, cắn điếu thuốc trong tay tôi đi.
Đầu ngón tay không thể tránh được mà bị hai cánh môi của hắn đụng trúng, xúc cảm rõ ràng truyền tới não, mềm mại, khô ráo, mang theo hơi thở nóng rực.
“Ôi dm, cẩu lương này ngon thật!”
“Dm, sơ ý ghê. Tao còn tưởng sao Yêu ca lại keo kiệt thế, suýt nữa là tự rút thuốc của mình ra đưa cho chị dâu rồi.”
“Học tập hết đi!”
Tôi cười, ngả người lên ghế. Gió nhẹ lướt qua má, mùi khói nhạt tràn ra khắp xe, nhẹ nhàng hơn ngụm tôi hút vào rất nhiều, ngửi lâu lại còn cảm thấy hơi thơm.
Lái xe khoảng nửa tiếng, Nhiễm Thanh Trang dừng lại, đã đến đích rồi.
Có lẽ là khách quen, vừa bước vào câu lạc bộ, từ người gác cửa đến quản lý đều rất kính trọng Nhiễm Thanh Trang, luôn miệng gọi “Yêu ca”.
Quản lý đích thân dẫn chúng tôi tới trước cửa phòng riêng*, hai nhân viên phục vụ mỗi người một bên kéo cửa ra.
*Từ gốc bao sương: từ điển dịch nó là ghế lô, nhưng mình tra từ bao sương ở trên Baidu cho ra hình ảnh khác, và mình cũng không nghĩ nó giống nghĩa ghế lô trong tiếng việt mà sẽ giống phòng riêng trong quán karaoke hơn, nên các bạn cứ tưởng tượng như vậy là sẽ đúng.
Theo lời quản lý nói thì đây là phòng riêng to nhất ở câu lạc bộ bọn họ, khi nghe không có cảm nhận gì, bây giờ tận mắt nhìn thấy thì mới phát hiện là quả thật rất to. Không tính sân thượng bên ngoài thì chắc khoảng hơn một trăm mét vuông, gần bằng một cái quán bar nhỏ, có quầy bar, có khoang ghế ngồi*, trên sân khấu còn đang biểu diễn tiết mục múa cột. Tuy ánh đèn hơi tối nhưng may là âm thanh xung quanh không ồn ào, không cần phải nói to.
*
Thấy Nhiễm Thanh Trang tới rồi, mấy người trẻ tuổi tới trước đang ngồi xung quanh đánh bài, uống rượu, chơi xúc xắc đồng loạt ngừng chơi, đứng dậy kêu.
“Yêu ca, chị dâu!”
“Chào Yêu ca, chào chị dâu!”
Không biết có phải là vì nghe lâu rồi không mà tôi lại dần dần quen với cách gọi “chị dâu” này, đến nay đã có thể bình tĩnh trong khi khắp nơi xung quanh đều là tiếng gọi “chị dâu”.
Bọn Trần Kiều vừa vào đã tự tản ra, đứa thì uống rượu, đứa thì đánh bài, tôi đi theo Nhiễm Thanh Trang tới thẳng khoang ghế Khổng Đàn đang ngồi.
“Lão Yêu, cuối cùng hai người cũng tới rồi.” Khổng Đàn gác chân lên bàn trà trước mặt, ôm một mỹ nhân đầy đặn ở bên phải, bên trái là một mỹ nhân khác đang quỳ trên đất đấm chân cho hắn.
Nhiễm Thanh Trang ngồi xuống đối diện hắn, nói: “Trên đường đúng lúc hơi kẹt.”
Khổng Đàn búng tay về phía người phục vụ bên cạnh, nói: “Gọi người tới đây.”
Nhân viên phục vụ gật đầu, nhanh chóng đi mất.
“Đã đến một lần rồi thì phải chơi tới bến, đều chọn theo sở thích của hai người, những mặt hàng tốt nhất ở đây đấy. Hôm nay tôi trả tiền, không cần khách sáo với tôi, cũng đừng khách sáo với tôi.” Lúc hắn đang nói, mỹ nữ xinh đẹp ở bên phải đưa một ly rượu whisky lên môi Khổng Đàn, hắn bèn nhấp một ngụm từ trong ly, nụ cười trên mặt đầy vẻ ác ý.
Hắn vừa nói đồ chúng tôi thích vừa nói món hàng, ban đầu tôi còn tưởng là rượu, kết quả cửa vừa mở ra, nhân viên phục vụ dẫn vào trong bốn tên trai bao với bốn phong cách khác nhau.
Hai người cao lớn khỏe mạnh đi thẳng về phía tôi, còn lại hai người thanh tú trắng trẻo thì tự giác ngồi bên cạnh Nhiễm Thanh Trang.
Tôi không ngờ rằng còn có thể chơi như thế này, bị hai ngọn núi cao kẹp ở giữa, rất bất ngờ nhìn sang Nhiễm Thanh Trang, lại phát hiện đối phương quen với việc đó khá nhanh, đã nhận lấy rượu do tên trai bao bên cạnh đưa qua rồi nói chuyện với Khổng Đàn rồi. Một tên trai bao trong đó ngồi ở bên cạnh hắn, ôm lấy cổ hắn, cũng không bị hắn hất ra.
“Anh, anh uống gì, rượu hay là nước hoa quả?”
Núi cao số một ân cần lấy cho tôi menu rượu nước, tôi nhìn qua, chọn đại một ly nước ép táo.
“Anh, anh đến đây lần đầu ạ?”
Tôi gật đầu, bị mùi hương nước hoa nồng quyện vào nhau của hai người hun xót cả mũi, cảm thấy mình như sắp bị nghẹt mũi tới nơi.
“Không cần căng thẳng quá đâu, không sao cả, tụi em chỉ nói chuyện, uống rượu với anh, rồi chơi một trò chơi.” Núi cao số một chỉ vào mấy người đang chơi ở bàn bên cạnh: “Giống như bọn họ ấy.
Bàn bên cạnh dường như đang chơi trò gì đó với bài giấy, trên bàn đặt đầy li rượu, kết thúc một ván, người thua cầm li rượu lên uống hết trong một ngụm, không muốn uống hoặc không uống nổi thì phải cởi một món đồ thay thế. Đám gái gọi mặc rất ít, cởi được mấy món là không còn gì để cởi nữa, mấy người thắng thì như trẻ con, bảo bọn họ hôn một cái lên mặt để phạt.
Tưởng tượng khung cảnh hai ngọn núi cao một trái một phải hôn mình, tôi không khỏi giật mình.
“Nói chuyện thôi, tôi không biết uống rượu, cũng không biết chơi trò chơi.” Tôi nói.
Có lẽ là yêu cầu nghề nghiệp, hai ngọn núi trông lạnh lùng nhưng lại rất biết cách trò chuyện, chưa được một lát, nghề nghiệp, tuổi tác, quê hương của tôi đã bị bọn họ đào ra hết.
Chắc là vì trông tôi dễ nói chuyện, lại rất nghe lời nên cả hai không còn quá cẩn thận như ban đầu, thậm chí… còn hơi quá mức.
“Tôi vừa nhìn đã thấy anh rất ngầu, quả nhiên là chơi Cello, tay đẹp thật đấy.” Núi cao số một kéo tay tôi đặt trước mắt cẩn thận quan sát, toàn bộ hơi thở phả vào đầu ngón tay tôi làm tôi rất mất tự nhiên.
Tôi vừa định rút tay lại, núi cao số hai ở bên cạnh đã đột nhiên ghé sang, cầm tay còn lại của tôi nói: “Cầm cây vĩ thế nào vậy? Cầm thế này à? Anh dạy em đi.”
Không biết là tay ai bóp eo tôi, đầu tôi như muốn nổ tung.
Ban đầu, khi bị Nhiễm Thanh Trang đè tay cưỡng hôn, tuy tôi có ngạc nhiên, nhưng có thể là vì hành vi của hắn không hề giống những thành phần dung tục nên tôi cũng không cảm thấy khó chịu lắm. Nhưng bây giờ, tôi giống như đạp phải bãi nôn bằng chân trần, từ trong ra ngoài của tôi đều cảm thấy khó chịu, hận không thể đứng dậy phủi khắp người…
Chẳng lẽ tôi luôn cảm thấy bất an là vì chuyện này?
Tôi biết đây là câu lạc bộ cao cấp, mọi người đều đến để tìm lạc thú, bản thân trai bao gái gọi chỉ là những nghề nghiệp phụ, có một số tiếp xúc thân mật với khách là chuyện bình thường.
Nhiễm Thanh Trang rất tự nhiên, dù hai tên trai bao đó có động tay động chân từ trên xuống dưới người hắn cũng không thấy hắn nhăn mặt. Tôi cũng muốn ra vẻ như hắn, nhưng tôi không thể.
Nhưng nếu tôi đột nhiên cho người mà Khổng Đàn đặc biệt chuẩn bị ra ngoài, sợ là Khổng Đàn sẽ cảm thấy tôi cố ý làm hắn mất mặt, xấu hổ.
Nhiễm Thanh Trang nói hôm nay không thể xảy ra sự vố, chỉ vừa mới bắt đầu, dù có thế nào tôi cũng phải kiên nhẫn.
“Lần sau có cơ hội sẽ biểu diễn cho hai người.” Tôi tránh khỏi sự vướng víu của cả hai bên, đứng dậy từ chỗ ghế ngồi, thấy đám Nhiễm Thanh Trang không hề chú ý đến tôi bên này, sau khi hỏi nhân viên phục vụ nhà vệ sinh ở đâu xong, tôi nhanh chóng bước ra khỏi phòng riêng.
Hít thở bầu không khí trong lành và sạch sẽ ở bên ngoài xong, tôi không khỏi thở ra.
Rửa sơ mặt ở bồn rửa tay xong, tôi đang lau tay bằng khăn giấy thì một thanh niên nhuộm tóc màu xanh xám bước ra khỏi căn phòng gần đó.
Đầu tóc quá nổi bật nên tôi không khỏi nhìn sang thêm hai lần, kết quả đúng lúc bắt gặp ánh mắt của đối phương ở trong kính.
“A! Quý Ninh?” Cậu ta hơi ngạc nhiên trừng to đôi mắt hạnh nhân, gọi ra chính xác tên của tôi.
Biết tôi à?
Tôi ngơ ngác nhìn cậu ta, trong đầu trống rỗng, không nghĩ ra nổi một cái tên trùng với khuôn mặt của cậu ta.
“Tôi, Triệu Phong đây!” Đối phương chỉ vào mình, nói ra một cái tên mà tôi không thể nào tưởng tượng ra, “Triệu Phong ở Nam Chức, hồi cấp ba cậu còn dạy bổ túc cho tôi, không phải quên tôi rồi đấy chứ?”
Tên của cậu ta giống như một cái chìa khóa thần kì, trong giây phút nghe thấy đã mở ra một khoảng kí ức phủ bụi trong tôi, làm tôi nhớ lại được rất nhiều.
Tôi chống lên bồn rửa, cả người hoảng hốt.
Thì ra trước khi tôi báo cáo chuyện của Nhiễm Thanh Trang và Lâm Sênh thì Nhiễm Thanh Trang đã ghét tôi rồi.