Phóng tầm mắt nhìn ra hai bên đường chỉ thấy toàn bộ đều là thảm hoa cải dầu vàng rực, lẫn trong đó là vài căn nhà nhỏ hai tầng màu trắng nằm rải rác.
Một người phụ nữ đang phơi quần áo trong sân, nhìn thấy xe của chúng tôi, tình cờ liếc qua một cái, quay đầu giũ một bộ quần áo trong chậu rồi tiếp tục phơi trên dây phơi; chú chó to vàng bẩn thỉu lục lọi nhặt rác ở bên sông; mấy người đàn ông bưng bát chơi cờ dưới bóng râm của tàng cây; bọn trẻ con chạy nhảy cầm súng nước trong tay đùa giỡn đuổi bắt nhau.
Thực sự là một nơi có vẻ rất an toàn.
“Đây là thôn Đại Dung.” Dừng lại trước một tòa nhà nhỏ, cảnh sát đặc nhiệm cho chúng tôi xuống xe: “Hai người sống ở đây, chúng tôi ở tòa nhà đối diện. Ngày thường sẽ luôn có người quan sát bên cửa sổ, hai người một tổ thay phiên nhau, 24 giờ sẽ luôn có người, có việc gì thì gọi điện cho chúng tôi.”
Ngôi nhà an toàn là một căn nhà hai tầng tương tự như các căn nhà khác trong thôn, tường ngoài màu trắng xám, một phần được phủ đầy dây thường xuân. Trong sân có một cánh cổng sắt lớn, bốn phía được vây lại bởi gạch đá, hoa cỏ bên trong trừ một gốc cây phong ra thì đều đã chết héo hết cả, trên bàn đá hoa cương màu trắng gạo toàn là cành lá khô lẫn lộn. Mặt tường phủ đầy rêu xanh, cỏ dại trên mặt đất mọc lung tung, nhìn qua khá đìu hiu tiêu điều.
Vừa xuống xe một cái là tôi xoay người đi thẳng đến phía sau xe, xách hành lý xuống trước khi cảnh sát đặc nhiệm kịp lấy.
Cửa mở một nửa, tôi dùng bả vai đẩy ra, vừa vào nhà đã nhìn thấy một người chống nạnh đứng trong phòng khách.
Nghe thấy tiếng động, đối phương xoay người lại, mặt tròn mắt tròn, lúc cười lên trên má có hai cái lúm đồng tiền, khuôn mặt trẻ con không lộ ra tuổi tác.
“… Đào Niệm?” Tôi sững sờ đứng ở cửa, kinh ngạc không thôi.
Tối hôm đó rất hỗn loạn, cuối cùng tôi theo xe cấp cứu của Nhiễm Thanh Trang đến bệnh viện, trong lúc vội vàng còn không kịp nói câu cảm ơn với cậu ấy, còn tưởng sẽ không có cơ hội gặp lại nữa, vậy mà không ngờ lại trùng phùng ở nơi này.
“Mọi người đến rồi.” Cậu ấy lau lau mồ hôi trên trán, cười nói: “Tôi lau dọn nửa ngày rồi đấy.”
Hai người một tổ, tổng cộng có bốn cảnh sát đặc nhiệm, Đào Niệm chính là đội trưởng trong bốn người này.
“Mao Bân, Trương Khánh, Vệ Đại Cát.” Đào Niệm giới thiệu ngắn gọn từng thành viên trong nhóm của mình.
Mao Bân dìu Nhiễm Thanh Trang vào căn phòng ngủ duy nhất dưới tầng một. Trương Khánh giúp đẩy xe lăn ở phía sau, trên xe lăn chất đầy hành lý. Vệ Đại Cát là người vừa mới lái xe, vừa vào nhà đã đưa chìa khóa xe cho Đào Niệm.
Đào Niệm nhận lấy, lại lấy một chiếc chìa khóa xe nhỏ hơn một chút từ trong túi ra rồi ném cho tôi, nói: “Xe trong gara là để các anh dùng đấy, bình thường nếu muốn vào thành phố có thể lái chiếc đó. Toàn bộ đồ dùng cá nhân của các anh trên đảo Sư Vương đều được đưa tới rồi, hai người xem còn thiếu cái gì thì để tôi về cho người đi tìm thêm.”
Trên bàn trà đặt mấy thùng carton lớn, mở một trong những thùng giấy đó ra, là vài món đồ lặt vặt linh tinh. Điện thoại của tôi nằm yên lặng bên trong, mặc dù đã hết pin rồi nhưng cũng coi như là nguyên vẹn không hư hỏng gì.
Có một cái hộp carton dài phẳng nằm chắn ngang khoảng đất trống bên cạnh, tôi dự cảm được điều gì đó, vứt điện thoại ra sau. Sau một phen luống cuống tay chân dỡ hộp giấy, hộp đàn kim loại màu xám bạc quen thuộc hiện ra trong tầm mắt, bàn tay tôi run rẩy mở hộp đàn ra, ông bạn già lẳng lặng nằm bên trong, lâu không gặp người, buồn bực tỏa ra chút mùi gỗ thoang thoảng.
Lúc rời xa nó, tôi còn tưởng sẽ không bao giờ được gặp lại nó nữa.
Tôi vuốt ve dây đàn, ngẩng đầu lên, trong mắt nén nỗi ấm áp, nói cảm ơn với Đào Niệm.
“Chuyện nhỏ thôi mà.” Đào Niệm không để ý xua xua tay: “Vậy chúng tôi đi trước nhé, còn lại anh cứ từ từ sắp xếp. Mỗi ngày nhân viên trong tiệm cơm nhỏ ở đầu thôn sẽ mang ba bữa qua đây, không có chuyện gì thì hai người có thể đi dạo trong thôn, nhưng cố gắng đừng đi quá xa.”
Tôi tiễn họ ra cửa, nhìn họ đi thẳng vào sân nhỏ đối diện, sau đó đóng cổng sân lại.
Tôi kiểm tra đồ đạc trong thùng giấy, xếp đồ của chính mình và Nhiễm Thanh Trang ra, gói vào hai thùng riêng. Sắp xếp hơn nửa tiếng, cuối cùng cũng xong, tôi cầm toàn bộ đồ của mình lên tầng hai.
Tầng hai có hai phòng, một phòng ngủ, một phòng làm việc. Phòng làm việc hơi nhỏ, ánh sáng rất tốt, có thể là sợ chúng tôi chán nên trên giá sách nhét đầy các thể loại sách truyện, còn thêm cả một chiếc máy tính.
Đi lên nữa là một sân phơi lớn trên tầng thượng, có bày giá phơi đồ dùng để phơi quần áo.
Sửa soạn qua loa xong hành lý của mình, trên trán tôi đã có một tầng mồ hôi mỏng. Tôi cuộn tay áo lên, bước nhanh xuống tầng, chuyển đồ của Nhiễm Thanh Trang vào trong phòng cho anh.
“Cậu cứ để ở đấy, lát nữa tôi tự xếp.” Nhiễm Thanh Trang ngồi dựa vào đầu giường, giọng nói hơi trầm đục, nghe có vẻ rất mệt mỏi.
Đi đường xóc nảy hai tiếng, hoàn toàn làm tan hết chút khí sắc mấy ngày nay vất vả lắm mới dưỡng ra được, mi tâm anh nhíu chặt, đôi môi trắng bệch, nhìn có vẻ rất không thoải mái.
Đã như thế này rồi còn muốn sắp xếp cái gì?
Tôi chỉ làm như không nghe thấy, đưa lưng về phía anh, vẫn lấy từng món từng món đồ trong thùng ra như cũ.
Quần áo xếp vào trong tủ, giấy tờ tài liệu cất vào ngăn kéo, điện thoại cắm sạc, nhẫn của Lâm Sênh…
Nhẫn của Lâm Sênh…
Ngồi xổm trước thùng giấy, tôi siết chiếc nhẫn bạc cũ kỹ đó, nhắm mắt lại, thở ra một hơi nhẹ nhàng, lúc mở mắt ra, đã quét sạch toàn bộ những cảm xúc phức tạp, u ám, không cần thiết đó vào trong góc.
“Chiếc nhẫn này để ở đâu?” Tôi đứng dậy đi về phía Nhiễm Thanh Trang, cố gắng để giọng điệu tự nhiên hết mức có thể, trên mặt thậm chí còn hơi cười nhẹ.
Anh dựa vào đầu giường, mở mắt ra sau giấc ngủ ngắn, tầm mắt từ trên mặt tôi chậm rãi chuyển xuống, rơi xuống ngón tay của tôi.
Anh nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn một lúc lâu, vươn tay ra rồi nhận lấy nó từ trong tay tôi.
Không ai trong chúng tôi đề cập đến người đi ngang qua thanh chắn. Nhiễm Thanh Trang không chủ động nhắc đến, có lẽ vì anh cảm thấy không liên quan đến tôi, tôi cũng không chủ động nhắc đến, đơn giản là vì không biết phải nói về Lâm Sênh với anh như thế nào.
Tôi ép buộc chính mình dời tầm mắt, nhặt thùng giấy dưới đất lên rồi đi ra phía cửa: “Đã thu dọn được kha khá rồi, tôi…. tôi đi nghỉ đây, có chuyện gì thì cậu cứ gọi tôi.” Tôi nói xong phi nhanh ra ngoài cửa, chỉ sợ khóe mắt nhìn thấy dáng vẻ thâm tình chân thành của anh.
Sạc đủ pin cho điện thoại, 99+ thông báo gọi nhỡ sau khi mở máy, mở ra nhìn, đều là từ Nam Huyền.
Tôi lên mạng đọc vài bản tin mới, không có dấu hiệu nào cho thấy Đảo Sư Vương bị khai tử, nhưng lại tựa như trong dự đoán của tất cả mọi người, cho dù đã qua một tuần, trên mạng vẫn thảo luận vô cùng sôi nổi.
[Hành động lớn thế này, kế hoạch lâu như vậy, thế mà vẫn có thể để thằng Kim Thần Tự kia chạy thoát, trong tổ chức có phải có phản đồ không vậy, hết nói nổi.]
[Lầu trên đừng có mà cái gì cũng mở miệng nói được có được không? Cậu biết chiến dịch này đã hy sinh bao nhiêu mạng người không? Nhà họ Kim hỏa lực mạnh thế, đánh hạ đảo Sư Vương không hề dễ đâu. Chỉ nói mồm thì ai mà không biết? Cậu giỏi thế thì gửi định vị Kim Thần Tự ra đây xem nào!]
[Tuy rằng đánh đảo Sư Vương như không, nhưng bắt được Kim Phỉ Thịnh thì cũng coi như không thiệt rồi, mong có thể mau chóng định tội lão, nhốt lão ta đến chết luôn.]
[Anh họ tôi ở trên đảo Sư Vương vào đêm đó, nhưng mà ông ý không phải người trên đảo, chỉ là du khách đến đánh bạc thôi. Theo như ông ý nói thì đêm đó lúc cảnh sát xông vào, ông ý sợ suýt nữa tè ra quần luôn, ôm đầu ngồi xổm cạnh tường cả một đêm, ngày hôm sau chân tê suýt không đứng dậy nổi. Không phải tôi nói chứ, có thể lo lắng đến sự an toàn của người dân bình thường chút được không? Trước hành động không thể sơ tán du khách sao? Lỡ trúng đạn một cái thì làm thế nào?]
[Cảm ơn tất cả những cảnh sát đã hy sinh, bị thương trong chiến dịch trên đảo Sư Vương, cảm ơn những nỗ lực của mọi người, không có mọi người sẽ không có xã hội hòa bình và ổn định cho chúng ta [cầu nguyện].]
Đủ loại đồn đại vô căn cứ, đầy màn hình là “thấy bảo, nghe nói, hình như”, tôi càng xem càng buồn bực, dứt khoát vứt điện thoại sang một bên, đứng dậy đi đến giá sách tìm sách đọc.
Tôi chọn bừa một quyển văn xuôi, thả người vào ghế lười mềm mại, xem một lúc, cơn buồn ngủ dâng lên, sách úp ngược trước ngực, rồi dần dần chìm vào giấc ngủ.
Đến khi tỉnh lại, mặt trời ngoài cửa sổ đã ngả về tây, tôi liếc nhìn thời gian, đã năm giờ chiều rồi.
Tôi nhảy bật dậy, sách trên người rơi xuống đất, mơ mơ màng màng chạy xuống dưới tầng.
Khuỷu tay phải của Nhiễm Thanh Trang đè lên thiết bị hỗ trợ, đứng trước bồn nước, đang dùng ấm siêu tốc lấy nước. Thức ăn đựng trong hộp nhựa đặt trên bàn còn chưa được động vào, vẫn đang bốc khói lờ mờ. Rõ ràng là có người vừa đến giao đồ ăn, còn là Nhiễm Thanh Trang mở cửa…
“Sao cậu… sao cậu không gọi tôi?” Tôi tiến lên cướp lấy ấm siêu tốc trong tay anh, đổ đầy nước rồi đặt lại trên đế để đun.
“Vốn định lấy nước xong thì đi lên gọi cậu.” Anh chống lên thiết bị hỗ trợ, ngồi xuống bên cạnh bàn.
“Không phải ý này. Ý tôi là… Có chuyện gì thì cậu phải gọi tôi, cậu đi qua đi lại như thế này vết thương không khỏi nhanh được đâu.” Tôi đi theo đến bên cạnh bàn, bẻ đôi đũa dùng một lần giúp anh rồi đưa vào tay anh.
Tôi biết Nhiễm Thanh Trang không quen làm phiền người khác nhưng một đao trên tay và một đao trên chân anh dù thế nào cũng là bị thương vì tôi, về tình về lý, tôi chăm sóc anh cũng là chuyện nên làm.
Anh không nói gì nữa, nhận đôi đũa, cúi đầu yên lặng ăn cơm.
Ngủ một giấc, tinh khí thần* bị đánh tan dường như đang quay trở lại trên người Nhiễm Thanh Trang. Mỗi người một hộp cơm, tôi chỉ có thể ăn hết nửa hộp còn anh thì một mình ăn hết cả hộp. Sau khi ăn xong cơm, hình như anh mới no được bảy phần, vẫn không ngừng càn quét chút đồ ăn còn lại trên bàn, ăn rất ngon lành.
*Tinh – Khí – Thần là ba tố chất cơ bản trong cơ thể con người, chúng rất quan trọng đối với một con người tồn tại trong giai đoạn vật thể. Tinh khí thần bao gồm ba vấn đề: đó là tinh, là khí, là thần. Con người ta có thể luyện tập, ăn uống để phục hồi lại tinh khí thần khi đã bị suy giảm đi.
“Không ăn nữa à?” Anh nhìn nửa hộp cơm kia của tôi, chìa tay muốn: “Đưa tôi.”
Tôi nhìn chằm chằm phần cơm còn dính nước rau của mình, nói: “Tôi đã ăn rồi…”
Anh chuyên tâm gắp đồ ăn, đầu cũng không ngẩng lên mà ngoắc ngoắc ngón tay, ra hiệu cho tôi “đưa*, tôi chỉ đành đem nửa hộp cơm còn thừa lại đó đưa cho anh.
Tựa như phải ăn nhiều ngủ nhiều mới có thể mau chóng khỏe lên, từ lúc ăn uống lại được, lượng cơm của anh bắt đầu càng lúc càng nhiều hơn, nhiều hơn nhiều so với trước đây.
Gió cuốn mây tan uống xong ngụm canh cuối cùng, anh lưu loát thu dọn lại tàn cuộc trên bàn.
Tôi vội vàng để anh ngồi xuống: “Đã bảo để tôi mà…”
Tôi vứt hộp cơm vào trong túi rác, rồi lại vứt ra thùng rác bên ngoài, lúc quay lại, đã thấy Nhiễm Thanh Trang cầm quần áo đi về phía phòng tắm.
Tôi lập tức thấy hơi nhức đầu, chạy về phía anh.
“Cậu làm gì vậy?”
Anh quay đầu liếc nhìn tôi, trong mắt tràn đầy vẻ “Cậu đang hỏi cái vớ vẩn gì vậy.”
“Đi tắm.” Anh đơn giản ngắn gọn vứt lại hai chữ, tiếp tục đi vào phòng tắm.
“Cậu… Vết thương của cậu không được chạm vào nước.” Tôi kéo anh lại.
Nhiễm Thanh Trang xoay người, nhìn nhìn cánh tay bị tôi nắm, rồi lại nhìn nhìn tôi, đột nhiên nở nụ cười: “Vậy cậu nói xem phải làm thế nào?”
Áo may ô hơi mỏng dán trên da thịt anh, hình dáng cơ ngực như ẩn như hiện, trên cánh tay vẫn còn chút vẩy máu và vết bầm tím còn sót lại, một bên mắt vẫn còn màu máu chưa tan hết. Mặc dù mấy ngày nay bởi vì bị thương nên hơi hao gầy nhưng chắc chắn tuyệt đối sẽ không có ai dùng từ “yếu ớt” để liên tưởng đến Nhiễm Thanh Trang, ngược lại, bởi vì những vết thương này, trông anh lại càng nguy hiểm hơn.
Tôi nuốt nước bọt, do dự một lát, chống lại áp lực nói: “Cậu nằm trên giường đi, tôi lau người cho cậu?”
Anh buông mắt xuống nhìn tôi, lông mày hơi nhíu lại, tránh khỏi tay của tôi, xoay người lại.
Tôi tưởng anh không nghe tôi, đang muốn tiếp tục túm lấy quần áo của anh thì nghe thấy anh nói: “Cậu lấy cái ghế lại đây, không tắm cũng được nhưng tôi phải gội đầu.”
Tay lập tức buông lỏng ra, tôi đứng nguyên tại chỗ sửng sốt mấy giây rồi chạy đến phòng bếp lấy một cái ghế nhựa tròn trở lại.
Tòa nhà nhỏ này có hai phòng tắm, phòng trên nhỏ hơn, phòng dưới lớn hơn một chút, không chỉ có vòi hoa sen mà còn có cả bồn tắm lớn.
Tôi phủ thêm khăn mặt lên vai của Nhiễm Thanh Trang, để anh cúi người xuống bồn tắm. Tôi bơm chút dầu gội ra lòng bàn tay, nhẹ nhàng xoa lên phần đuôi tóc của anh.
Tóc của Nhiễm Thanh Trang vừa dày vừa cứng, ngấm nước nên hơi đâm tay. Hình như tôi từng nghe, người tóc cứng thì tính khí sẽ không tốt lắm.
“Đau không?” Tôi hỏi anh.
“Cậu có thể mạnh tay hơn chút.”
“Tôi hỏi vết thương của cậu, đứng thế này cậu có đau không?”
Anh dừng một chút, nói: “Không đau.”
Tuy rằng anh nói không đau, nhưng tôi nghĩ nghĩ, anh là người có thể mặt không đổi sắc mà đâm dao lên người chính mình, có đau chắc cũng sẽ không thừa nhận.
Khó tránh khỏi đè lên làm nứt vết thương, cho dù Nhiễm Thanh Trang có đau hay không, tôi vẫn tăng nhanh động tác, đánh nhanh thắng nhanh giúp anh gội xong mái tóc.
Xoa bóp mái tóc ẩm ướt của anh, vốn tôi còn muốn sấy khô cho nhưng hắn nói để khô tự nhiên là được. Mấy ngày nay nhiệt độ đã rất cao rồi, tóc hắn ngắn như vậy chắc là sẽ nhanh khô nên tôi không miễn cưỡng nữa.
“Có muốn tôi cọ cả người cho cậu không?” Vừa nói, tôi vừa bắt đầu kéo vạt áo của anh.
Anh ngoan ngoãn cho tôi cởi chiếc áo may ô ra, lưng đối diện với tôi, bảo tôi cọ một chút phần phía sau không với tới cho anh là được rồi.
Vết thương cũ vết thương mới giao nhau phủ trên sống lưng có cơ bắp đều đặn, xanh tím một mảng. Tôi cẩn thận chà lau, lúc lấy lại tinh thần, đầu ngón tay đã run rẩy xoa nhẹ lên đoạn xương bả vai, xoa lên vết máu bầm to nhức mắt của anh.
Lừa người, thế này sao có thể không đau được?
Lúc xăm hình xăm trên lưng, mũi kim nhỏ như vậy tôi đã đau lắm rồi…
Bắp thịt bị tôi mơn trớn toàn bộ đều phản ứng kịch liệt căng cứng lại, đường nét càng lộ rõ hơn.
“Quý Ninh…” Nhiễm Thanh Trang không chịu được quấy nhiễu, nhíu mày quay người lại, bắt lấy cổ tay của tôi, giọng nói hơi khàn: “Chỉ cho cậu chà lưng, đừng sờ lung tung.”