Tôi xấu hổ lúng túng thu tay về, nhỏ giọng khẽ biện hộ cho chính mình: “Không có sờ lung tung, tôi chỉ đang xem…”
Nhiễm Thanh Trang có vẻ không quá vừa lòng với câu trả lời của tôi, lập tức siết lấy tôi chặt hơn, kéo về trước người của mình. Tôi không biết anh muốn làm gì, phản xạ có điều kiện dùng sức tránh về hướng ngược lại, dưới chân chống cự để không tiến về phía trước nữa.
Anh thấy không kéo được tôi thì nhìn tôi, không tiếp tục dùng sức nữa, qua một lúc thì chầm chậm buông tay ra.
“Còn lại để tôi tự làm, cậu ra ngoài đi.”
Đôi môi tôi ngập ngừng ấp úng, vốn còn muốn ở lại giúp đỡ nhưng ngay khi chạm vào đôi mắt cực kỳ sâu thẳm của Nhiễm Thanh Trang thì cổ họng tôi nghẹn lại, một chữ cũng không thể phát ra được.
Tôi đưa khăn mặt cho anh, ngượng ngùng đi ra ngoài.
Thời tiết dần trở nên oi bức, hôm nay tôi phải làm không ít việc, đổ mồ hôi mấy lần, lúc gội đầu cho Nhiễm Thanh Trang, quần còn bị ướt một chút nên tôi dứt khoát lên tầng hai tắm luôn.
Thay xong một bộ quần áo nhẹ nhàng thoải mái, tôi lau tóc đi ra khỏi phòng tắm, liếc nhìn chiếc điện thoại trên tủ đầu giường vẫn còn đang sạc. Tôi dừng bước chân, nhìn chằm chằm nó từ xa, rồi cứ đứng bất động ở đó vài phút, duy trì một tư thế rơi vào trầm tư.
Nếu đã không thể chặt đứt thì sao cứ phải dây dưa mãi? Tôi còn đang đợi cái gì?
Không nên là của tôi thì sẽ luôn không phải của tôi.
Trước kia tôi đã làm tiểu nhân một lần rồi, hổ thẹn tội lỗi suốt tám năm, lần này có thế nào cũng không thể mang cả áy náy hổ thẹn xuống mồ được.
Lâm Sênh tuy rằng không ra gì, nhưng ai bảo Nhiễm Thanh Trang lại thích cậu ta?
Nếu như Nhiễm Thanh Trang cầm nhẫn đi tìm Lâm Sênh, tôi không tin là cậu ta có thể cự tuyệt. Không thể nào, không tồn tại, cậu ta nghĩ cũng đừng hòng.
Tôi có nghẹn khuất cũng không sao cả, Nhiễm Thanh Trang vui là được rồi.
Trong đầu tôi nghĩ lung tung rối loạn, bắt đầu lục tung cả phòng để tìm giấy bút, không tìm thấy trong phòng ngủ thì lại sang phòng làm việc để tìm. Tôi tìm một vòng, cuối cùng tìm thấy trong ngăn kéo bàn máy tính có một cái bút bi và một quyển sổ to cỡ bàn tay.
Tôi xé một trang giấy xuống, mở danh bạ điện thoại, chép số điện thoại của Lâm Sênh vào. Sau khi viết xong, tôi nhìn chằm chằm vào tờ giấy nhỏ có hoa văn hồng nhạt thật lâu, rồi gập nó lại, cầm ở trong tay.
Người đời thường nói “Người chết là lớn nhất”, đây là đứng ở góc độ của người sống. Người khác thế nào tôi không biết, nhưng với một người sắp chết như tôi, tôi cảm thấy vẫn là “Người sống là lớn nhất”.
Sống mới có tương lai, và chỉ có sống mới có hy vọng. Chết là chết, một nắm đất vàng, một phần mộ đơn độc, sẽ không còn bất cứ thay đổi gì nữa.
Cho nên, lẽ ra tôi phải suy nghĩ cho người còn sống nhiều hơn.
Mẹ tôi không có tôi thì vẫn còn có em gái, tiền tôi để lại cho họ cũng đủ, nếu đến lúc em gái đi làm mà không có biến cố trắc trở gì lớn thì từng này tiền hẳn là cũng dư dả. Họ nương tựa vào nhau, sẽ không có vấn đề gì lớn.
Tuy rằng hôn nhân của Nam Huyền không thuận lợi nhưng cũng may cha mẹ cậu ấy đều còn, cậu ấy trẻ tuổi đầy triển vọng. Tôi định để lại đàn của mình cho cậu ấy, tùy cậu ấy giữ lại dùng hay tặng người có duyên cũng được cả, cũng coi như là một di sản quý giá. Tôi chết rồi, có lẽ cậu ấy sẽ buồn nhưng dù sao cũng sẽ vượt qua được rồi phấn chấn trở lại.
Người thân của tôi không nhiều, bạn bè cũng ít ỏi, như vậy đã coi như suy xét lo nghĩ xong cho phần lớn rồi. Chỉ có Nhiễm Thanh Trang, chỉ có anh khiến tôi không thể yên lòng.
Có lẽ anh cơ bản cũng chẳng cần cái “không yên lòng” của tôi, nhưng nếu như trước khi chết có thể quan tâm được một chút việc chung thân đại sự của anh… Với anh là có thể đạt được hạnh phúc, với tôi là có thể bỏ một mối tâm sự, dù sao cũng không thiệt.
Tôi xuống dưới tầng một thì thấy cửa mở, Nhiễm Thanh Trang không ở trong phòng. Tôi vừa ra ngoài xem đã phát hiện anh đang ngồi trên ghế đá bên ngoài hút thuốc.
“Vết thương của cậu chưa lành sao đã hút thuốc?” Tôi lấy thuốc và bật lửa trên bàn nhét vào trong túi, định tìm một chỗ giấu đi.
Anh thản nhiên liếc nhìn tôi, không chút để tâm nói: “Cậu tịch thu đi, tịch thu rồi tôi bảo Đào Niệm ngày mai lại mang qua cho tôi.”
Cậu có thể lấy thêm, chẳng lẽ tôi không thể tịch thu tiếp à?
Trong lòng âm thần oán giận, tôi đưa mảnh giấy trong tay ra trước mặt anh.
Anh nhìn chuỗi chữ số ở trên mảnh giấy, không hiểu, không nhận, chỉ chậm rãi nhả khói thuốc, dùng ánh mắt ra hiệu cho tôi giải thích.
“Số điện thoại của Lâm Sênh.” Tôi nói.
Cả người Nhiễm Thanh Trang ngẩn ra, động tác hút thuốc cũng dừng lại, chỉ có làn khói mỏng trong miệng do luồng không khí kéo theo mà vẫn sống động như trước.
“Tôi đã biết cậu ta về nước từ lâu rồi, cậu ta là bác sĩ của bệnh viện Tân Hòa.” Vừa nói, tôi lại vừa đưa mảnh giấy lại trước mặt anh.
Tuy rằng tay trái của anh bị thương nhưng ngón tay vẫn có thể cử động, duỗi qua kẹp lấy mảnh giấy kia, liếc nhìn hai lần, rồi đặt lên mặt bàn, hỏi: “Cậu biết cậu ấy về nước từ lâu rồi?”
Tôi chột dạ cúi thấp mặt xuống, không dám nhìn anh, gật đầu nói: “Ừm.”
“Lúc trước cậu không nói cho tôi, sao bây giờ lại muốn nói?”
Tôi vẫn cúi đầu không nói lời nào, dáng vẻ đã biết mình làm sai cam nguyện chịu mắng chịu phạt.
Một lúc sau, Nhiễm Thanh Trang lại trầm giọng hỏi: “Cậu muốn tôi liên lạc với cậu ấy?”
Tôi nhìn chằm chằm vào một chiếc lá khô không biết từ năm nào trên mặt đất, cúi đầu nói: “Ở trên đảo, chúng ta như vậy là vì nhiệm vụ, gặp dịp thì chơi, là hiệu ứng cầu treo, tôi đều hiểu nên sẽ không để ở trong lòng. Năm đó là tôi không tốt, chia rẽ hai người, bây giờ hai người khó khăn lắm mới gặp lại nhau, đây là ông trời làm mối muốn các cậu tiếp tục duyên phận trước đây… Cậu nên liên lạc với cậu ta.”
Lặng im rất lâu, đợi mãi vẫn không thấy Nhiễm Thanh Trang lên tiếng, khoang mũi ngửi thấy mùi cháy như có như không, tôi lập tức ngẩng đầu lên, chỉ thấy anh ấn đầu thuốc lên mảnh giấy, mặc cho nhiệt độ cao cắn nuốt số điện thoại từng chút một.
“Cậu…”
“Thật sự cảm ơn cậu nghĩ cho tôi đến vậy.” Khóe môi anh nhếch lên chút ý cười, ngoài miệng nói cảm ơn nhưng trong đáy mắt lại bình thản không một gợn sóng, vô duyên vô cớ khiến tôi cảm thấy rét lạnh.
Mà đó chỉ là một cái chạm mắt, sau đó anh đã buông mắt xuống, chống lên thiết bị hỗ trợ rồi đứng dậy, không cho tôi nhìn trộm cảm xúc của anh nữa.
“Nhưng tôi và cậu ấy đã là chuyện quá khứ rồi, tôi không muốn đột nhiên xuất hiện làm phiền cuộc sống của cậu ấy, cậu ấy chắc cũng không muốn nhìn thấy tôi, như vậy là tốt nhất. Cũng không phải là tiểu thuyết, không nên hơi một tí lại muốn nối lại duyên phận trước đây đúng không.” Nói xong, anh sượt qua tôi, đi thẳng vào phòng.
Mấy ngày sau đó, Nhiễm Thanh Trang đều không thèm để ý đến tôi, giống như trách tôi xen vào việc của người khác, giận tôi.
Sáng dậy, trong bếp, phòng ngủ, trong sân đều không tìm thấy ai cả, tôi đẩy cửa sau nhìn vào ga ra thì thấy chiếc xe đã biến mất. Tôi gọi điện cho Vệ Đại Cát, người đang làm nhiệm vụ hôm nay, đối phương vừa nghe thấy tôi hỏi về tung tích của Nhiễm Thanh Trang thì hơi ngạc nhiên.
“Anh ấy không nói sao? Sáng sớm lão đại đưa anh ấy đến bệnh viện cắt chỉ rồi.”
“À, được rồi…” Tôi lúng ta lúng túng cúp điện thoại, ngồi trên sofa bắt đầu thất thần.
Tôi nhọc lòng như vậy là vì ai chứ? Đồ không có lương tâm…
Xem như tôi đã hơi hiểu được tâm tình tủi hờn và mất mát của cha mẹ khi vội vàng bận rộn lo liệu thu xếp đối tượng cho con cái, kết quả lại bị con cái lạnh mặt đối xử.
Vất vả cực khổ, còn chẳng phải là vì tốt cho anh sao? Chẳng lẽ là tôi muốn kết hôn chắc? Anh không tìm đối tượng, tôi chết rồi thì anh phải làm thế nào? Ai chăm sóc anh đây?
Tuy rằng Nhiễm Thanh Trang không phải con trai của tôi nhưng tôi bây giờ dường như đã có tâm lý của một người cha hiền rồi.
Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi.
Tôi nhìn xuống, là tên một người không thể tưởng được – Triệu Phong.
“Alo?” Tôi nhận điện thoại.
“Thầy Quý, không làm phiền cậu đó chứ? Mấy hôm nay rảnh không? Ra ngoài tụ tập đi.” Triệu Phong vừa mở miệng đã vào thẳng vấn đề.
Mấy ngày này tôi rất rảnh, cũng rất muốn ôn lại chuyện cũ với cậu ấy, nhưng mà thôn Đại Dung ở chỗ khá xa, tôi lại không thể đi lung tung, gặp nhau thế nào cũng là một bài toán khó.
“Thôn Đại Dung?” Bất ngờ là chuyện này xem ra cơ bản không phải vấn đề gì khó với Triệu Phong: “Thật trùng hợp, đúng lúc hôm nay tôi khảo sát một dự án mới ở gần đấy, lát nữa tôi đến tìm cậu nhé? Cậu gửi định vị cho tôi đi.”
Mặc dù tôi thực sự muốn nói chuyện cùng cậu ta một chút trước khi rời đi, nhưng nói đến là đến thế này cũng quá khiến người khác bất ngờ không kịp chuẩn bị, hơn nữa… Nhiễm Thanh Trang là một bài toán khó khác.
“Tôi bây giờ không phải đang sống một mình…” Tôi uyển chuyên nói ra.
“Sống cùng người yêu sao?”
“Không phải, là…”
“Vậy thì có liên quan gì đâu?” Cậu ta rộng lượng tỏ vẻ không hề để ý: “Chốt rồi đấy nhé, khoảng 12 giờ tôi đến.”
Cậu ta cúp điện thoại rất nhanh, cuối cùng cũng không nghe tôi nói hết.
Tôi dở khóc dở cười nhìn màn hình di động, nghĩ xem có nên gửi tin nhắn cho cậu không, lưỡng lự một lát, cuối cùng lại thôi.
Thôi bỏ đi, nhắc đến Nhiễm Thanh Trang thì lại phải nói ra chuyện khác nữa, một chốc một lát cũng không nói rõ được. Đợi lát nữa dẫn thẳng cậu ta đến tiệm cơm nhỏ ngồi vậy, không đụng phải Nhiễm Thanh Trang là được.
Nhìn thời gian cũng xấp xỉ, tôi đánh tiếng với Vệ Đại Cát rồi ra ngoài. Tiệm cơm nhỏ nằm trên con đường sầm uất nhất trong thôn, cùng dãy với nó còn có phòng khám, tiệm kim khí và một hàng sửa xe, phía trước tiệm cơm chính là cây đa to mang tính biểu tượng của thôn.
Tiệm cơm nhỏ không lớn lắm nhưng vẫn đầy đủ cả, phía sau quầy hàng bày đầy thuốc lá, rượu, đồ ăn vặt.
Tôi đi vào tiệm cơm, Vệ Đại Cát ngồi xổm ngay bên ngoài dưới gốc cây đa nhìn các ông lão đánh cờ. Tôi chọn bừa một cái bàn cạnh cửa sổ rồi ngồi xuống, hơn nửa tiếng sau, Triệu Phong cũng tới. Tóc cậu ta đã dài hơn rất nhiều so với lúc trước, mất màu gần hết, nửa dưới trông hơi khô vàng, nửa trên là tóc đen mới dài.
Cậu ta vừa ngồi xuống đã gọi phục vụ đến, gọi không ít món, còn gọi cả rượu, nói rằng muốn không say không về với tôi.
“Sao cậu lại ở đây vậy? Ở ẩn à?” Cậu ấy nhìn quanh bốn phía rồi hỏi.
Phục vụ rất nhanh đã mang ra hai chai bia ướp lạnh lên, tôi rót đầy cho Triệu Phong, nói đùa: “Sưu tầm dân ca.”
“Sưu tầm dân ca? Cậu chơi đàn Cello mà cũng phải sưu tầm dân ca à?” Cậu ta cười, rõ ràng là không tin.
Món ăn lần lượt được đưa lên, chúng tôi vừa ăn vừa trò chuyện, nói đến chuyện dạy thêm hồi đó, cũng nói cả về chuyện sau này cậu ta thi vào được một trường chuyên ngành.
Triệu Phong dốc sức làm việc ở Sùng Hải nhiều năm, tiết kiệm được một khoản tiền, định sang năm mua căn nhà rồi định cư ở đây.
Chu Thần cũng thừa kế tiệm cơm của cha mẹ, năm ngoái đã kết hôn, năm nay vợ đã có thai rồi. Cậu ta ở Bác Thành sống cuộc sống nhỏ của chính mình, cứ luôn nói phải giảm béo nhưng năm sau lại béo hơn năm trước.
“Cậu có nhớ cái người hồi đó ở trường các cậu…” Trò chuyện vui vẻ, Triệu Phong một chén tiếp một chén, người đã hơi say: “Cái người mà đánh nhau cực kỳ lợi hại, suýt nữa còn đánh nhau với tôi ấy… Tên là cái gì nhỉ… Nhiễm cái gì ấy…”
Tuy rằng tôi cũng uống một chút nhưng vẫn luôn rất tiết chế, chỉ đến mức hai gò má hơi đỏ lên nhưng đầu óc vẫn rất tỉnh táo, lập tức đã đoán ra người cậu ta nói là ai.
“Nhiễm Thanh Trang.” Tôi cười nói.
“Đúng, đúng, Nhiễm Thanh Trang! Chính là cậu ta…”
Đang nói chuyện, cửa kính phía sau Triệu Phong bị một người chậm rãi đẩy ra từ bên ngoài, Nhiễm Thanh Trang chống lên thiết bị hỗ trợ đi vào, vốn định đi thẳng về phía quầy, sau khi nghe thấy tên mình thì dừng lại theo bản năng, nhìn về phía bên này.
Mà tôi cũng ngay ở giây đầu tiên phát hiện ra anh, cách Triệu Phong, đúng lúc bốn mắt chạm nhau với anh.
“Cậu ta thật không ra gì, cậu ta đối xử không tốt với cậu!” Triệu Phong lời lẽ đầy chính trực nói.