–
Dương Bảo ngồi ở một bên dùng hai tay đỡ cái mặt bự thở dài thở ngắn.
Tống Dương ngồi tại bàn làm việc chỉ liếc mắt nhìn mà không nói gì, quả nhiên không quá hai phút Dương Bảo đã không nhịn được nữa.
“Chú, chú không muốn quan tâm vì sao con lại thở dài sao ạ?” Dương Bảo nghiêng đầu hỏi Tống Dương.
“Không muốn.” Tống Dương không ngẩng đầu nhưng hắn biết Dương Bảo không dễ gì chịu dừng lại.
Không nghi ngờ gì nữa, Dương Bảo không nghe được những lời giống như mình nghĩ từ Tống Dương thì chớp chớp mắt, nói huỵch toẹt ra: “Con là đang lo cho sức khỏe của chú mới sầu đến thở dài đấy!”
Tống Dương nhướng mày, sau đó bỏ bút trong tay xuống nhìn về phía Dương Bảo.
Dương Bảo lập tức nở nụ cười nịnh nọt, hàm răng nhỏ trắng như hạt gạo trông vô cùng đáng yêu.
“Chú, chú đã làm việc cả buổi sáng, nên ăn cơm rồi đó!”
Tống Dương lúc này mới nhận ra Dương Bảo đã dọn dẹp đồ chơi của nhóc lại ngăn nắp gọn gàng, điểm này quả rất giống Quý Duyên Khanh, không như hắn trước đây cứ vứt lung tung khắp nơi, chơi được vài lần là quăng đâu mất hết. Lúc này Dương Bảo đang ngồi nghiêm chỉnh nhìn hắn cười, toàn thân đều toát lên ánh hào quang chờ ăn cơm.
Nhìn đồng hồ thấy đã 12 giờ 30, Tống Dương có hơi áy náy với Dương Bảo, nhưng trên mặt không thể hiện ra, vẫn giữ nguyên dáng vẻ kia, “Xuống lầu ăn cơm thôi.”
Dương Bảo be bé nhảy nhót vui vẻ, Tống Dương nhìn thấy cũng không khỏi lộ ra một chút ý cười.
Trẻ con thật sự rất dễ thỏa mãn.
Dương Bảo đi theo bên cạnh Tống Dương, giống hệt ông cụ non mà dặn dò, “Chú, sau này chú phải ăn cơm đúng giờ, không là chú sẽ giống như ba của con, lâu ngày thì nơi này sẽ bị đau đó.” Nhóc con vừa nói vừa sờ vào cái bụng tròn trịa của mình.
Tống Dương biết Dương Bảo chỉ sai chỗ, nhưng đúng là dạ dày của Quý Duyên Khanh vẫn luôn yếu ớt, khi bọn họ ở bên nhau đều kiêng kị cả đồ sống lẫn đồ nguội, sau đó hắn phải cất công tìm không ít công thức dinh dưỡng mới điều chỉnh lại được.
Năm năm qua đi, mọi thứ đều quay lại như ban đầu.
Tống Dương đen mặt, nhớ tới sắc mặt Quý Duyên Khanh tái nhợt vương đầy mồ hôi lạnh khi bị đau dạ dày, hắn mở miệng nói: “Về sau phải nhắc nhở ba con ăn cơm đúng giờ đấy.”
“Con sẽ nhắc mà.” Dương Bảo nói xong thì nhìn vào mắt Tống Dương, “Con cũng sẽ nhắc chú ăn cơm luôn.”
Trên mặt Tống Dương mang theo ý cười dịu dàng mà ngay cả hắn cũng không nhận ra, đưa tay xoa xoa đầu Dương Bảo.
Cảnh tượng như vậy vừa lúc bị trợ lý Hứa thấy được, y ở cạnh ông chủ lâu như vậy mà chưa từng nhìn thấy ông chủ gần gũi với mọi người như vậy bao giờ.
Quả nhiên là con trai ruột mà.
Tống thị có nhà ăn ở bên trong, bữa ăn trợ cấp cho nhân viên rất phong phú, so sánh với những công ty cùng cấp bậc cũng xem như là đứng hàng đầu. Tống Dương vừa mới ôm Dương Bảo bước vào nhà ăn, cả nhà ăn đang sôi nổi đột nhiên im lặng như tờ, toàn bộ người ở đây đều cứng đờ chẳng biết phải xử sự ra sao.
Trước kia Tống Dương thường bảo trợ lý Hứa mua cơm đưa đến văn phòng ăn, có lúc bận rộn đến quên ăn thì đợi đến chiều ăn luôn, nhưng hôm nay có Dương Bảo, nhóc con này đã ở văn phòng chịu đựng chung với hắn từ sáng sớm, hắn muốn đem thằng bé đi ra ngoài cho thoáng khí.
Nhưng mà không ngờ tự mình ăn cơm ở nhà ăn lại gây ra ảnh hưởng lớn đến thế.
Động tác của hắn như bị tua chậm lại, mọi người đều im lặng, yên tĩnh ngồi xuống, lịch sự ăn cơm, thỉnh thoảng len lén đưa mắt nhìn về cái bàn kế bên cửa sổ, muốn nựng gương mặt mập mập tròn tròn của thái tử nhỏ quá đi.
“Ăn gì?” Tống Dương đặt Dương Bảo xuống ghế rồi hỏi.
Dương Bảo không chút suy nghĩ, cất giọng chắc như đinh đóng cột nói là thịt, cực kỳ dứt khoát.
Tống Dương đưa mắt quét qua khuôn mặt bầu bĩnh của Dương Bảo, “Thêm một dĩa rau nữa mới được..”
Vừa nghe phải ăn rau xanh chứ không phải cà rốt, Dương Bảo nhẹ nhàng thở phào một hơi, cái điệu bộ này làm cho Tống Dương cũng phải phì cười, nhân viên ngồi một góc luôn để ý bọn họ cũng nhốn nháo cả lên, á đù, ông chủ bá đạo lạnh lùng tàn nhẫn không có tính người cũng biết cười kìa!
Video quay tình hình ở chung tại đây của Tống Dương và Dương Bảo được truyền đi, Hạ Bang Viện nhìn thấy Tống Dương thân thiết dịu dàng gỡ xương cá cho đứa con riêng kia thì lập tức lộ vẻ ghen tị, nét mặt vặn vẹo. Mới sáng sớm đã liên tục bị NG mấy chục lần, Hạ Bang Viện giờ sắp điên đến nơi rồi, hình tượng dịu dàng hoàn mỹ chuyên nghiệp được thiết lập gì đó cũng không muốn quan tâm nữa.
Nhưng bây giờ cô không thể nào đắc tội với đạo diễn này được, thậm chí phải vận dụng quan hệ mới vào được đoàn phim, còn nghĩ muốn dựa vào bộ điện ảnh này mà lội ngược dòng. Buổi quay hôm nay rất gấp, dù trạng thái lúc sáng không tốt đã bị mắng cả buổi nhưng Hạ Bang Viện vẫn cố chấp xin nghỉ.
Cô hưởng thụ vầng hào quang được vạn người chú ý, nhưng càng để tâm đến danh xưng phu nhân tập đoàn Tống thị hơn hết.
Đạo diễn đen mặt đồng ý, có điều đến ngày mai mới được nghỉ, mà thật ra trong lòng ông cũng đang tính đến chuyện đổi người, Hạ Bang Viện thật sự là khúc củi không đẽo nổi, trước kia lúc còn lúi cúi thấp bé thì biểu hiện cũng coi như tạm được, còn đến hôm nay chẳng khác nào đầu gỗ…
Buổi chiều, Tống Dương vốn tham công tiếc việc thế mà lại tan ca sớm.
Ngày hôm nay xem như không hóng thêm được nữa nên trợ lý Hứa đã dần bình tĩnh trở lại, thậm chí thấy mấy người trong nhóm thư ký ngạc nhiên xì xào thì trong lòng còn cao ngạo đắc ý, mình đỉnh quá xá!
Tống Dương đến thẳng cửa hàng quần áo trẻ em, vốn nghĩ mua cho Dương Bảo vài cái áo T-shirt và quần mùa hè, kết quả bị người ta đẩy mạnh tiêu thụ dụ mua mấy thứ tào lao như nước giặt quần áo trẻ em, sữa tắm, dầu gội, rửa mặt, khăn lau mặt…
Bị xem như mới được làm cha cần phải học rất nhiều kiến thức, Dương Bảo kế bên cũng tròn xoe mắt đi theo cùng gật đầu chung, nghe đến là thích thú.
Tối đến Dương Bảo ngồi trong bồn tắm lớn chơi với mấy con vịt mới mua được hôm nay, là cái loại vịt mà bóp kêu chíp chíp còn có thể xịt nước nữa, chơi cực kỳ vui vẻ, đỉnh đầu nhóc toàn là bọt xà phòng, Tống Dương ở bên cạnh tự tay vò giặt đống quần áo mới mua cho Dương Bảo.
Dương Bảo tắm sạch sẽ xong để mông trần ngồi trên giường lăn lộn tới lui, chẳng hề có tí ngại ngùng nào, da mặt dày cười khúc khích.
Tống Dương đi tắm, lúc đi ra thì thấy Dương Bảo đã chơi đến mệt lả nằm trên giường, chim nhỏ phơi ra tồng ngồng.
“Đi ngủ thôi.” Tống Dương kéo chăn che khuất cái bụng tròn trắng như tuyết của Dương Bảo, sau đó mở điều hòa chỉnh nhiệt độ xuống thấp.
Cả người Dương Bảo bật dậy, nhìn Tống Dương, “Chú ơi, khi nào ba mới tới đón con? Con nhớ ba.” Dứt lời thì nghiêng đầu nói: “Con muốn gọi điện thoại cho ba.”
Tống Dương nghĩ dù gì ngày mai cũng sẽ có kết quả nên không từ chối. Điện thoại vừa khởi động máy đã nghe thấy âm thanh báo tin nhắn kêu tinh tinh không ngừng, nhắm chừng khoảng 28 tin, ba tin là của Quý Duyên Khanh, còn lại là Hạ Bang Viện và thông báo có cuộc gọi nhỡ.
Hắn mở ba tin kia ra.
Mở máy.
Tống Dương tên khốn nhà anh.
Tôi đang ở Bắc Kinh rồi.
Tống Dương nhìn ba tin nhắn ngắn ngủn mà cười cười, nhất là khi đọc đến tin thứ hai, tưởng tượng đến dáng vẻ Quý Duyên Khanh tức đến thở hồng hộc thì vui vẻ vô cùng, giống hệt Quý Duyên Khanh lúc bị chọc tức trong trí nhớ của hắn. Hắn không thèm đọc mấy tin còn lại mà xoá sạch sành sanh hết, tức thì điện thoại hiển thị có cuộc gọi đến, là Quý Duyên Khanh.
Hắn nhận điện thoại, hai bên đều im lặng, Quý Duyên Khanh không ngờ lần gọi này Tống Dương sẽ nhận, mà Tống Dương thì muốn nghe âm thanh giận đùng đùng của Quý Duyên Khanh.
Đáng tiếc khiến cho hắn thất vọng rồi. Giọng điệu Quý Duyên Khanh rất lạnh, vừa nghe là đã thấy giận.
“Tống Dương, anh làm thế là bắt cóc, chuyện giữa chúng ta đừng lôi Dương Bảo vào…”
“Lời tôi đã nói thì sẽ không đổi.” Tống Dương cắt đứt lời Quý Duyên Khanh, gọn gàng dứt khoát nói: “10 giờ sáng ngày mai đến Tống thị tìm tôi.” Sau đó đưa điện thoại cho Dương Bảo.
Hắn đanh mặt ra ban công hút thuốc.
Dương Bảo cầm di động lên, trước tiên làm nũng gọi ba: “Ba ơi, khi nào ba tới đón con? Con nhớ ba lắm, ba đừng giận chú mà, chú tốt với con lắm, mua cho con vịt con nè, quần áo nè, còn giúp con tắm rửa sạch sẽ, dạ được ba, con chờ ba, ba ngủ ngon moa moa!” Bàn tay đầy thịt còn thổi mấy cái hôn gió về phía điện thoại.
Tống Dương ở ngoài ban công đợi khói thuốc bay hết mới đi vào, nhìn thấy Dương Bảo ở trên giường đầu gật gù như con gà mổ thóc, nghe thấy tiếng động, nhóc con lập tức giật mình tỉnh dậy, xoa xoa mắt mơ màng nói: “Chú, ba không có giận đâu, mau đi ngủ thôi.” Sau đó mới thỏa mãn nằm phịch xuống ngủ đến ngáy o o.
Tống Dương nhìn chằm chằm cục thịt mềm mại trên giường một hồi, kế đó vào nhà vệ sinh rửa sạch mùi khói thuốc bám đầy cả người.
Sáng sớm hôm sau, Tống Dương lái xe dẫn Dương Bảo đi ăn KFC, khiến cho Dương Bảo vui vẻ đến mức ôm cổ Tống Dương hôn chụt chụt mấy phát liền, Tống Dương một mặt tỏ vẻ ghét bỏ, một mặt thì gắp thêm một cặp cánh gà cho Dương Bảo.
Dương Bảo nhìn thấy cánh gà thì mặt mày cảm động hết sức, biểu cảm như hận không thể bay luôn lên trời để lấy lòng Tống Dương.
KFC ở ngay cửa bệnh viện, không bao lâu lâu Triệu Hiểu Hiểu thở hổn hển chạy tới đưa túi hồ sơ cho Tống Dương.
“Tự cậu xem hay để tôi nói?”
Mắt Tống Dương nhìn túi hồ sơ, rõ ràng trước đó hắn rất tha thiết muốn biết, nhưng vào khoảnh khắc này vậy mà hắn lại có phần ghét bỏ kết quả ở bên trong.
Triệu Hiểu Hiểu vừa nhìn đã hiểu ngay, anh chỉ nói: “Nếu cậu thật sự còn yêu Quý Duyên Khanh thì quá khứ cứ để nó là quá khứ đi, theo đuổi lại rồi sống cho tốt vào.” Anh nhìn vẻ mặt không nghe khuyên bảo, không muốn giải quyết khúc mắc của Tống Dương, người ngoài cuộc dù có nói bao nhiêu cũng bằng không, sau đó anh quay đầu nhìn về phía Dương Bảo miệng dính đầy dầu bên cạnh, “Nhặt không một đứa con cũng tốt, nhưng mà nói thật, đứa nhỏ thật sự là rất giống cậu…”
1
Tống Dương cầm túi văn kiện, dẫn Dương Bảo rời khỏi.
Lúc về công ty thư ký thông báo: “Ông chủ, cô Hạ đến đây, đang chờ anh ở trong.”
Mặt Tống Dương lập tức sa sầm, âm thanh lạnh lùng cất lên: “Ai cho cô ta vào?”
“Không phải, ông chủ, tôi không ngăn được cô Hạ…”
“Lần sau ngăn không được cậu cũng có thể đi cùng luôn.”
Giọng Tống Dương không lớn, nhưng Hạ Bang Viện trong văn phòng nghe được rõ mồn một, cô ả tức giận đến cả người phát run, nhưng trong nháy mắt khi Tống Dương đẩy cửa vào thì trên mặt vẫn mang nụ cười dịu dàng.
“Cô đến làm gì?”
Nụ cười trên mặt Hạ Bang Viện thoáng cứng đờ: “Em chỉ là muốn…” Tầm mắt vừa đảo qua dáng dấp của bé con trong lòng Tống Dương, nụ cười Hạ Bang Viện cuối cùng cũng không khống chế được nữa “Nó là ai?”
Tống Dương không để ý, hắn ôm Dương Bảo đặt trên sô pha, sau đó bắt đầu làm việc không thèm ngẩng đầu lên.
“Không có gì muốn nói thì đi ra ngoài.”
Hạ Bang Viện nghẹn giọng, nhịn rồi lại nhịn, mãi mới chịu hạ giọng xuống, nhưng giọng điệu vẫn đầy bất mãn ai cũng có thể nghe ra được.
“Em chỉ là quan tâm anh thôi, không có ý gì khác đâu.”
Tống Dương ngẩng đầu nhìn Hạ Bang Viện, trong mắt dày đặc ý lạnh, “Đi ra ngoài.”
“Tống Dương, anh đừng có mà quá đáng như vậy.” Hạ Bang Viện nói lớn.
Cửa văn phòng bị đẩy ra, trợ lý Hứa nhận thấy bầu không khí có hơi khó xử, trên mặt tỏ ra như đang giải quyết việc công mà nói: “Ông chủ, trước cửa có anh Quý nói là đã có hẹn trước với anh.”
Vẻ mặt Tống Dương lập tức thay đổi, Hạ Bang Viện lại nổ tung, nếu hỏi tử huyệt cả đời này không thể nhắc đến của cô là ai thì chỉ có thể là Quý Duyên Khanh.
“Quý Duyên Khanh, anh ta trở về làm gì? Trước kia là anh ta không biết xấu hổ vì tiền mà phản bội anh…”
“Hạ Bang Viện, câm miệng!”
“Em không có làm sai chuyện gì, tại sao em phải câm miệng chứ?! Tống Dương, anh vì đuổi theo anh ta mà gặp tai nạn xe nửa chết nửa sống nằm trong bệnh viện, anh ta có từng đến thăm anh không? Có quay đầu lại không? Người ta đi Mỹ sống những ngày tháng tốt đẹp của mình rồi!”
Sắc mặt Quý Duyên Khanh ở ngoài cửa phút chốc thay đổi.
Tống Dương từng bị tai nạn xe ư?!
– Hết chương 13 –