–
Trợ lý Hứa hết sức hối hận vì đã tiến vào thông báo.
Còn có y vừa mới nghe được tin tức khủng khiếp gì thế này.
Máu nhiều chuyện trong mình trợ lý Hứa đã sục sôi nhưng trên mặt vẫn giữ đúng mực trạng thái làm việc, nho nhã lễ độ lui ra ngoài, còn thuận tay đóng cửa lớn lại rồi lùa nhóm thư ký đang dựng thẳng lỗ tai nghe chuyện phiếm đến phòng trà.
Trong phòng, Hạ Bang Viện nhìn thấy bề ngoài Quý Duyên Khanh càng xuất sắc hơn so với trước kia thì hai mắt dâng đầy hận ý và ghen tị, nhưng trên mặt không có vẻ điên cuồng như vừa rồi, cô ta dịu xuống nhìn Quý Duyên Khanh nở nụ cười, nụ cười này ẩn chứa biết bao nhiêu hàm ý, cô ả dùng loại khí thế như một nữ chủ nhân đứng trước mặt Quý Duyên Khanh.
“Anh Quý, đã lâu không gặp.” Hạ Bang Viện làm như vô tình để lộ nhẫn đính hôn trên tay ra, cô ả cười thành tiếng rồi tiếp tục nói: “Vừa rồi chúng tôi có vài tranh chấp, khiến cho người ngoài như anh chê cười rồi.”
Quý Duyên Khanh không hề liếc mắt nhìn Hạ Bang Viện một cái, từ lúc cậu vào cửa phòng vẫn luôn nhìn Tống Dương ngồi sau bàn làm việc ở đối diện.
“Anh, anh không sao chứ?” Quý Duyên Khanh bị âm thanh vừa bật ra của mình làm cho giật mình, cực kì khô khốc.
Ánh mắt Tống Dương sắc lạnh như một cây đao, nhìn chằm chằm vào Quý Duyên Khanh.
Hắn biết Quý Duyên Khanh muốn hỏi gì, hỏi chuyện gì vụ tai nạn xe.
“Nhờ phúc của em, tôi không chết, bởi vì hận em khiến cho tôi phải kiên trì sống tiếp.”
1
Hạ Bang Viện vừa mới bị Quý Duyên Khanh bỏ lơ bên cạnh nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc tái nhợt của Quý Duyên Khanh, ý cười trên mặt cũng chân thành hơn vài phần, còn dịu dàng tiếp lời: “Chuyện năm đó chúng tôi không muốn nhắc tới vì quá thảm khốc, tôi hy vọng anh Quý đừng đến quấy rầy chúng tôi nữa, dù sao năm đó là anh vì chọn tiền mà buông tay Tống Dương.”
Quý Duyên Khanh vẫn cố chấp nhìn về phía Tống Dương, mấy hồi muốn mở miệng nhưng đến nửa chữ cũng không thể bật ra nổi, cậu không thể tự biện hộ mình, bởi lẽ sự thật giống như Hạ Bang Viện đã nói, là cậu buông tay trước.
“Ba ơi.”
Dương Bảo đeo ba lô hình ô tô đi tới ôm chặt lấy đùi Quý Duyên Khanh. Dương Bảo còn nhỏ nghe không hiểu từng lưỡi dao sắc nhọn trong nội dung cuộc trò chuyện của người lớn nhưng có thể cảm nhận được ý tốt và xấu từ bên ngoài, thế nên bé con lập tức nhận thấy được chú và dì kia đang ăn hiếp ba.
Tầm mắt Quý Duyên Khanh dời về phía Dương Bảo, sau đó đưa tay sờ sờ đầu Dương Bảo.
Hạ Bang Viện biết được đây là con của Quý Duyên Khanh thì trong lòng mới nhẹ nhàng thở ra, rồi còn cố ý nói: “Đây là đứa nhỏ nhà anh Quý đấy à? Lớn đến vậy cơ, chắc đã bốn tuổi rồi nhỉ?”
Quý Duyên Khanh nghe ra ý trong lời nói của Hạ Bang Viện, cậu không nói gì cả, Hạ Bang Viện lại nhìn về Tống Dương cười nói: “Anh xem con anh Quý đã hơn bốn tuổi, chứng tỏ ở nước ngoài sống tốt lắm, chúng ta phải cố gắng không thể để thua anh Quý được.”
Lời của Hạ Bang Viện giống hệt một con dao chọt ngay vào khúc mắc của Tống Dương, cũng đâm vào lòng Quý Duyên Khanh, chiếc nhẫn sáng chói và mỗi một chữ “chúng ta” đều đang nhắc nhở quan hệ của Tống Dương và Hạ Bang Viện lúc này.
Tống Dương đứng lên nhìn kĩ gương mặt của Quý Duyên Khanh mà chất vấn: “Nó thật sự là con của em à?”
Dương Bảo nghe hiểu câu này, bé con có hơi sợ hãi, tay nhỏ đang ôm đùi Quý Duyên Khanh càng siết chặt hơn.
Đương nhiên Quý Duyên Khanh cũng cảm nhận được sự căng thẳng và sợ sệt của Dương Bảo, miệng cậu chợt khô cằn, gật đầu: “Phải, Dương Bảo là tôi sinh, anh không cần hoài nghi gì cả.”
Bầu không khí chợt đông lại, ánh mắt Tống Dương hệt như lưỡi liềm sắc bén cắt vào thịt Quý Duyên Khanh, mặc dù trong lòng Hạ Bang Viện đang đắc ý nhưng giờ phút này cũng không dám mở miệng, cô chưa thấy Tống Dương như vậy bao giờ.
“Cút.”
Ánh mắt ghê tởm của Tống Dương làm cả người Quý Duyên Khanh cứng ngắc.
Quý Duyên Khanh ôm Dương Bảo trầm mặc một chốc, cuối cùng không nói gì mà xoay người bước ra ngoài, chỉ là bóng dáng như mang theo vài phần suy sụp và hiu quạnh.
Trợ lý Hứa ngoài cửa nhìn thấy anh Quý đi ra thì hoảng sợ, thật sự là sắc mặt của đối phương quá khó coi, vội vàng nói: “Tôi tiễn anh ra ngoài…”
“Không cần đâu.”
Cánh tay ú nu của Dương Bảo vòng lấy cổ Quý Duyên Khanh, hai mắt to tròn đã chứa đầy nước mắt, chờ ra khỏi Tống thị, Dương Bảo mếu máo rồi oa một tiếng bật khóc, “Ba ơi ba, chú hư, Dương Bảo hư, Dương Bảo không bao giờ đi với chú nữa, không bao giờ thích chú nữa…”
Quý Duyên Khanh vỗ lưng Dương Bảo, vuốt vuốt an ủi bé con, miệng nói: “Không phải chú hư, là trước kia ba làm chuyện sai, không hề liên quan gì đến Dương Bảo hết.”
Dương Bảo khóc thút tha thút thít nấc lên, trong lòng nhóc đã kiên định nghĩ, mặc kệ ba nói thế nào nhóc cũng không tin.
Nhóc ghét chú.
Quý Duyên Khanh nhìn thấy mặt bự thật sự nghẹn uất tức giận của Dương Bảo thì biết con trai không nghe khuyên bảo mà vẫn chấp nhất với cách nghĩ của mình, điểm ấy thật sự giống như Tống Dương. Nhưng nhìn vào đôi mắt như thỏ con đều hồng đến cực kì đáng thương của con trai thì Quý Duyên Khanh không định nói thêm gì nữa mà mua cho Dương Bảo một phần kem, dỗ Dương Bảo tạm thời vui vẻ.
“Ba ơi điện thoại ba reo kìa!” Cái miệng nhỏ đang nhấm nháp kem của Dương Bảo nhắc nhở ba.
Quý Duyên Khanh lấy lại tinh thần, cậu còn đang nghĩ đến Hạ Bang Viện nói chuyện Tống Dương từng xảy ra tai nạn xe, nhấc điện thoại vừa nhìn là Simon.
“Đến nơi là tốt rồi, còn chuyện quay về…” Quý Duyên Khanh do dự, rồi chẳng mấy chốc đã ra quyết định, “Simon, có thể tôi còn phải ở lại một thời gian, tôi… Trong lòng tôi không bỏ xuống được.”
Tắt điện thoại xong, cậu nhìn thấy Dương Bảo buồn rầu đỡ mặt bự nhìn cậu.
“Ba, con không thích Bắc Kinh đâu, chúng ta đừng ở lại đây được không?”
“Tối hôm qua con gọi điện thoại cho ba còn nói chú giúp con tắm, mua quần áo cho con, mang con đi ăn gà rán kia mà.” Quý Duyên Khanh nghiêm túc nhìn Dương Bảo, “Hôm nay có thể chú không đúng, nhưng mấy ngày trước chú rất tốt, đúng không?”
Sau đó đầu óc Dương Bảo lập tức xoay tròn, nhóc con ngồi một mình chống má tự hỏi nhân sinh.
*************
Tầng cao nhất của Tống thị.
Hạ Bang Viện từ sau khi Quý Duyên Khanh đi mất còn mang theo khí thế của kẻ thắng cuộc song giờ cũng phải tỏ ra khép nép với Tống Dương, nhưng Tống Dương không hề nể tình, trước khi Hạ Bang Viện kịp trưng ra nụ cười thì hắn đã lạnh lùng thốt lên: “Biến ra ngoài.”
“Anh Tống, em nói sai gì rồi sao…” Lời của Hạ Bang Viện bị ánh mắt sắc lạnh như muốn giết người của Tống Dương cắn nuốt, ý cười trên mặt cũng cứng lại, rồi cô ả như muốn giữ lại chút mặt mũi mà tự nói: “Được rồi, vậy em đi trước đây.”
Cô ta nện từng bước ra khỏi cửa văn phòng, trên mặt hiện lên nụ cười hạnh phúc, giống như vừa mới thân thiết với Tống Dương trong phòng xong, trợ lý Hứa nghĩ thầm, nếu y không nghe được từ đầu đến cuối thì thật đúng là sẽ nghĩ ông chủ cực kỳ yêu thích cô vợ chưa cưới này đấy!
Ai nói Hạ Bang Viện diễn dở hả? Đây không phải là rất giỏi à!
Văn phòng chỉ còn lại một mình Tống Dương.
Hắn nhìn túi văn kiện trên bàn, nhìn cả buổi trời, cuối cùng vẫn đưa tay mở miệng túi ra.
“Khanh Khanh, em đồng ý với anh mặc kệ xảy ra chuyện gì, chúng ta sẽ mãi không chia tay có được không?”
“Khanh Khanh, em nói cho anh biết có phải mẹ anh bảo em nói như vậy không? Anh sẽ không đồng ý chia tay đâu!”
“Quý Duyên Khanh em xuống đây, anh ở ngay dưới lầu, em không xuống anh sẽ không đi đâu hết.”
“Khanh Khanh, em đừng đi được không, xin em, anh yêu em, Quý Duyên Khanh…”
Ầm!
Xe bị đụng đến hất văng lên, bầu trời đảo loạn, trong một phút kia hắn cảm thấy mạng sống của mình sẽ cứ thế mà chấm dứt, nhưng hắn không cam tâm, hắn còn chưa đuổi kịp chuyến bay của Quý Duyên Khanh, nói với Quý Duyên Khanh không được đi, hắn thật sự rất yêu rất yêu cậu…
Máu tươi chảy xuống hai bên thái dương, trong khoang mũi đều là mùi máu tanh tưởi.
Sau đó ý thức hắn rơi vào bóng đêm, cả người lạnh như băng, cảm giác được mạng sống của mình đang trôi đi từng chút một.
Hiện tại, Tống Dương nhìn chằm chằm kết quả xét nghiệm trong tay, giống như trong năm đó hắn gặp tai nạn xe chờ đợi Quý Duyên Khanh trở về. Cuộc điện thoại cuối cùng trong trận tai nạn ấy vẫn mãi gọi đi không chịu tắt, giữa ranh giới sống chết hắn vẫn còn ôm hy vọng, cuối cùng hy vọng lại tan vỡ.
Nhưng hắn không biết, thời điểm Quý Duyên Khanh dao động khi nghe đến lời cầu xin anh yêu em trong điện thoại thì đã bị vệ sĩ của mẹ Tống âm thầm phái theo giật mất điện thoại, sau đó kèm sát Quý Duyên Khanh lên máy bay.
Đến nỗi sau này mỗi một tin nhắn mà Tống Dương gửi đi Quý Duyên Khanh đều chưa từng thấy được dù là một chữ.
Năm năm trước Tống Dương có thể lấy cớ nói với bản thân mình, là mẹ hắn ép buộc Quý Duyên Khanh ra nước ngoài, nhưng giờ phút này, mảnh giấy xét nghiệm cay mắt trong tay nói cho hắn biết, là hắn ảo tưởng Quý Duyên Khanh còn yêu hắn, thế nhưng cái cớ nhận nuôi đứa nhỏ lại như một bàn tay đánh vào mặt hắn.
Giống như năm năm trước hắn hết lần này đến lần khác cầu xin, hạ mình hèn mọn đi níu kéo.
Quý Duyên Khanh vốn không hề yêu hắn, năm năm trước không, bây giờ cũng không.
Hôm nay cửa lớn văn phòng tầng cao nhất tập đoàn Tống thị không mở ra lần nào nữa, trợ lý Hứa thoáng nhìn trộm vào, sau đó báo chặn hết tất cả công việc hôm nay.
Cho đến bây giờ y chưa từng thấy ông chủ lạnh nhạt giỏi giang quyết đoán lại có một mặt đau khổ như vậy.
Khi mạnh mẽ rơi vào bi thương cô tịch thì không cần bọn họ đến đồng tình, nhưng cũng không thể đi quấy nhiễu bầu không khí đó.
************
Hành lý phải đợi một thời gian nữa mới được gửi đến, Quý Duyên Khanh dẫn theo Dương Bảo mua chút nhu yếu phẩm, lúc này mới trở về khách sạn.
Vừa đến đại sảnh khách sạn thì gặp được người quen.
Vẻ mặt Quý Duyên Khanh thoáng ngạc nhiên nhưng vẫn ôm Dương Bảo bước đi qua.
“Dương Bảo chào chú Triệu đi con.”
Dương Bảo cầm đồ chơi mới mua trong tay, ngoan ngoãn cất tiếng chào, chỉ là tâm trạng vẫn không vui.
Quý Duyên Khanh không để ý, hiện giờ tâm tư cậu không đặt trên người Dương Bảo.
“Trùng hợp quá, Hiểu Hiểu.” Vốn cậu chỉ muốn nói khách sáo hai câu, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được mà hỏi thẳng: “Tôi có chút việc muốn hỏi cậu, cậu có thời gian không?”
(Hình như từ đầu tác giả vẫn chưa nói Tống Dương và Quý Duyên Khanh cùng tuổi hay là đàn anh, nên tui cho xưng anh – em không biết có bị OCC không, mà giờ thì hình như Triệu Hiểu Hiểu bằng tuổi QDK, mà còn là bạn TD thì có thể là 2 người cùng tuổi luôn:v, mà lỡ xưng hô vậy rồi thôi tui để luôn nha.)
Người đến đúng là Triệu Hiểu Hiểu, “Không trùng hợp gì hết, tôi nghe Tống Dương nói cậu đã trở lại nên cố ý tìm người tra được cậu ở tại khách sạn này rồi đến đây tìm cậu, mong cậu không để bụng”
Nếu là Quý Duyên Khanh của trước đây thì sẽ để bụng, cảm thấy Triệu Hiểu Hiểu không tôn trọng cậu.
Nhưng giờ thì không.
“Không sao.” Mắt Quý Duyên Khanh nhìn đại sảnh người đến người đi, còn có Dương Bảo mệt rã rời bèn nói với Triệu Hiểu Hiểu: “Đến phòng tôi nói chuyện đi.”
Triệu Hiểu Hiểu không có vấn đề gì.
Dương Bảo và Quý Duyên Khanh sau khi ăn trưa ở ngoài xong thường có thói quen ngủ một giấc, hơn nữa thời tiết khá nóng nên Quý Duyên Khanh vừa mới đặt Dương Bảo lên giường thì Dương Bảo lập tức ngủ mất. Cửa phòng ngủ đóng lại, Triệu Hiểu Hiểu ở phòng khách lấy lon Coca từ tủ lạnh ra uống hai ngụm, nhìn thấy Quý Duyên Khanh đến bèn hỏi: “Ngủ rồi à?”
Quý Duyên Khanh gật gật đầu, sau đó ngồi đối diện Triệu Hiểu Hiểu.
“Lúc tôi đi, rốt cuộc Tống Dương đã xảy ra chuyện gì?”
Triệu Hiểu Hiểu đặt Coca lên bàn tròn, trở nên nghiêm túc lại.
“Trên đường cao tốc đến sân bay đã xảy ra tai nạn xe, cực kỳ nghiêm trọng, chắc cậu cũng biết, cuộc điện thoại cuối cùng cậu ấy gọi cho cậu, lúc chuyện xảy ra cuộc gọi vẫn chưa ngắt…”
– Hết chương 14 –