Chưa đầy nửa năm, cuốn sổ tay tên “Sở thích của mỏ vàng” của tôi đã được ghi chi chít chữ.
Tôi đóng vai bạn gái càng ngày càng thuần thục.
Tống Nghiên thích ăn gì, thích uống gì, thích chơi gì, thậm chí ngay cả bạn bè lẫn tính cách của mẹ anh tôi cũng biết rõ.
Tôi gãi đúng chỗ ngứa, ngày ngày tuân theo Nữ Đức, không bao giờ để anh ấy phải ghen.
Tôi cũng đọc thuộc “Mười quy tắc phụ nữ thông minh phải biết”, không bao giờ xem điện thoại của anh ấy, không bao giờ hỏi anh ấy đi đâu, cho anh ấy được tự do.
Mâu thuẫn giữa hai chúng tôi thường là do Tống Nghiên phàn nàn rằng tôi cho quá nhiều tự do.
Khi rảnh rỗi, tôi sẽ đến biệt thự của Tống Nghiên.
Bởi vì anh ấy bắt tôi phải nấu cơm cho anh ấy.
Một lần khác, tôi gặp mẹ của Tống Nghiên khi về nhà, cô rất nhiệt tình, có vẻ như Tống Nghiên cũng không còn cảm thấy khó xử khi ở cùng mẹ anh ấy, chúng tôi có thể nói là rất vui vẻ.
Chẳng biết từ lúc nào, tôi đã hòa nhập hoàn toàn vào cuộc sống của anh ấy.
Nếu không phải có hơn một trăm vạn trong thẻ ngân hàng, tôi suýt chút nữa đã quên giữa chúng tôi vẫn còn quan hệ tiền bạc.
20
Nghỉ lễ Quốc khánh, tôi không có nhà để về, chỉ đành ăn không ngồi rồi ở ký túc xá, thế nên Tống Nghiên đã xách tôi về biệt thự của anh.
Trong lúc đợi anh ở cổng trường, người đẹp dao kéo đã lâu không gặp lại xuất hiện.
Cô ta mang giày cao gót, nhìn tôi và Tống Nghiên đang ngồi trên xe máy với ánh mắt cực kỳ khinh bỉ, thản nhiên bước lên một chiếc xe thể thao mui trần, chiếc xe nổ máy đùng đùng rồi lao đi.
“Xe của ông đây đắt hơn nhiều so với chiếc xe thể thao nát đó, ra vẻ cái quái gì, ôm chặt tôi”. Lời vừa dứt, xe máy rú lên phóng đi.
Tôi ôm chặt eo Tống Nghiên, qua lớp áo thun mỏng, tôi cứ thấy eo của anh ấy kì kì, không khỏi tò mò mà sờ một xíu.
“Mỡ bụng của anh sao cứng vậy?”
“Con mẹ nó đấy là cơ bụng, cô sờ đủ chưa!”
“Ồ”. Tôi xấu hổ rụt tay, quay đầu lại thì thấy chiếc xe thể thao mui trần đang đậu giữa đường, người điều khiển không thấy đâu, hình như xe bị hỏng hóc ở đâu đó.
Tống Nghiên đi chậm lại, tôi lập tức ăn ý phối hợp.
“Đàn chị, chị ở đó chờ nhá, chúng em đi trước đây, bái bài ~”
Tống Nghiên tăng tốc, xe rú ga vọt đi.
Trên đường đến biệt thự, tôi thầm nhủ trong lòng.
“Chồng đánh người mình đưa dao, chồng chửi người mình la làng.”
Nhưng tôi tính không bằng trời tính, chồng ngoại tình, tôi còn phải hầu hạ bồ ở cữ.