Sau khi trời lại biệt thự cùng Tống Nghiên, chúng tôi ôm một đống đồ ăn vặt, ngồi trên thảm trong phòng ngủ và bắt đầu xem phim kinh dị bằng điện thoại.
Chúng tôi nhát nhưng thích xem phim.
Chưa đầy nửa tiếng, tôi đã chui vào lòng Tống Nghiên.
Khi tôi xem đến cảnh hấp dẫn nhất của bộ phim, vô số cảnh báo nguy hiểm xuất hiện, tôi ôm cánh tay của Tống Nghiên, nhìn chằm chằm vào màn hình, chuẩn bị hét.
Đột nhiên WeChat của anh ấy báo có hai tin nhắn mới.
“Em có thai rồi.”
“Mấy ngày nữa sẽ tới ngày dự sinh.”
Bầu không khí an tĩnh một cách lạ lùng, tôi chăm chăm nhìn tin nhắn, phớt lờ luôn cái mặt quỷ đáng sợ ở cuối màn hình.
Một lúc lâu sau, nghĩ đến số dư trong thẻ của mình, tôi ngập ngừng nói: “Hay là… để em chăm em gái ở cữ?”.
Cánh tay đang ôm tôi của Tống Nghiên bỗng buông lỏng ra.
“Được thôi”. Anh lạnh lùng nhìn tôi: “Ngày mai chuẩn bị cho kĩ để đi chăm cô ấy, nếu không tôi sợ cô sau này sẽ không an tâm tiêu tiền”.
“Được, được, giờ em đi chuẩn bị.”
Tôi lẳng lặng xách túi đi đến trung tâm thương mại mua đồ cho mẹ và bé.
Cứ mua mua mua, nước mắt bất chợt rơi xuống.
Tôi thậm chí còn không biết mình đã mua gì, ngồi đờ ra trong trung tâm mua sắm người đến kẻ đi với vài túi đồ mẹ và bé trên tay.
“Tư Tư?”. Khuôn mặt của Giang Dật Phàm đột nhiên xuất hiện.
“Đàn anh”. Tôi vội vàng lau nước mắt.
“Đây là cái gì?”. Anh nhìn đồ cho mẹ và bé trên tay tôi.
Tôi vừa giải thích vừa lau nước mắt.
“Không, không, đây là đồ cho chị em tốt của em.”
Giang Dật Phàm ngạc nhiên: “Tiểu Huyên có thai?”.
Tôi không kìm được lại bắt đầu khóc, nghẹn ngào nói:
“Không phải họ, là bạn gái Tống Nghiên.”
“Nhưng không phải em là bạn gái của cậu ta sao? Chia tay rồi?”
“Chưa chia tay, em còn phải hầu hạ nhân tình của anh ấy, oa oa oa, đàn anh à, sao cuộc sống của em lại khổ như vậy.”
Tôi ôm cánh tay của Giang Dật Phàm, bắt đầu gào khóc.
Giang Dật Phàm hoang mang tột độ, anh ấy ấp a ấp úng an ủi tôi suốt nửa tiếng, sau đó cảm xúc của tôi dần ổn định lại.
Sau khi bình tĩnh lại, đàn anh Giang Dật Phàm nhìn tôi một cách e dè.
“Khóc xong rồi, có thấy tốt lên chưa?”
“Ừm.”
Tôi cúi đầu, bắt đầu cảm thấy xấu hổ vì sự bất cẩn vừa rồi của mình.
May là đàn anh Giang Dật Phàm không cố hỏi thêm, chỉ giúp tôi cầm túi lớn túi nhỏ, đưa tôi xuống lầu.
“Để anh đưa em về nhé?”
Không cần”. Tôi nhìn chằm chằm bóng người chợt lóe lên cách đó không xa.
Hình như là Tống Nghiên.
“Vu Tư Tư.”
“Hả?”. Tôi lấy lại tinh thần.
Ánh đèn đường vàng ấm chiếu lên mặt Giang Dật Phàm, khiến khuôn mặt vốn đã dịu dàng của anh lại càng dịu dàng hơn.
“Nếu như Tống Nghiên không tốt với em, em có thể nghĩ tới anh.”
Tôi cúi đầu, nhìn chòng chọc đống đồ cho mẹ và bé dưới chân, cắn răng nói.
“Thật ra, Tống Nghiên khá tốt với em.”
Tuy rằng anh bảo tôi chăm bố nhí nhưng anh ấy đối xử với tôi rất tốt.
Đàn anh Giang Dật Phàm cười, nụ cười tuy lịch sự nhưng vô cùng xa cách.
“Ừm, anh đoán được, anh tôn trọng lựa chọn của em.”
Anh ấy dường như mãi mãi như vậy, dịu dàng ân cần, lại kiên định.
Tuy nhiên, cảm xúc đột ngột lại không thể kiểm soát được vừa rồi khiến tôi nhận ra, có lẽ tôi với Tống Nghiên diễn quá hoá thật.
Dù bây giờ tôi đã biết mình chỉ là một con cá trong lưới đánh cá của anh ấy, nhưng tôi chỉ có thể nói mình cảm thấy thoải mái hơn với số tiền này.
22
Khi tôi ngồi xe trở về biệt thự, Tống Nghiên đã ngủ.
Tôi dọn dẹp một chút rồi cũng ngủ theo.
Vốn chỉ là một mối làm ăn, tôi không việc gì phải tức.
Cảm xúc bột phát, là do một góc trái tim đang ôm ấp kỳ vọng bỗng sụp đổ mà thôi.