Suốt mấy tuần trời, khi không có tiết, tôi đều sẽ học cùng Tống Nghiên, sau đó lại chạy về khoa của mình học tiếp.
Nhưng ngày tôi thấy ghét nhất là thứ ba.
Vì hôm ấy Tống Nghiên có buổi học ở cơ sở phía nam, mà tiết học buổi chiều của tôi lại ở cơ sở chính, hai cơ sở cách nhau hơi xa nên tôi không có thời gian để ăn trưa, chỉ đành đến lớp với chiếc bụng đói.
Ngồi trong lớp mà bụng tôi cứ réo lên.
Tôi khẽ thở dài, mới có mấy ngày sung sướng thôi đã không chịu được đói rồi.
Tôi mồ côi từ nhỏ, nhờ có chính sách trợ cấp, miễn giảm học phí và làm thêm bục mặt, tôi đã thành công bước chân vào giảng đường đại học.
Cuộc đời của tôi vốn không có nhiều sự lựa chọn, tiền luôn là thứ được ưu tiên hàng đầu.
Gần như toàn bộ thời gian không phải đi học, tôi đều đi làm thêm hoặc đang trên đường đi làm thêm, còn đâu thời gian nghĩ đến chuyện yêu đương nữa.
Bởi vậy mới bị gọi là “người đẹp lạnh lùng”.
Thật ra, tôi khá tốt tính, chỉ là không rảnh rỗi đi khoe khoang với người khác về sự tốt tính của mình.
“Chào em, anh có thể ngồi ở đây không?”
Một giọng nói dịu dàng truyền đến từ trên đỉnh đầu tôi, cắt đứt dòng suy nghĩ.
Hóa ra đó là đàn anh mà tôi nhận nhầm là mỏ vàng ngày hôm đó, Giang Dật Phàm.
“Được ạ”. Tôi đỏ mặt, nhích sang một bên.
Sáng hôm đó gọi anh ấy là chồng trước mặt bao nhiêu người rồi chạy mất tăm mà không giải thích, chắc anh ấy khó xử lắm.
Nghĩ vậy, tôi liền chủ động xin lỗi: “Xin lỗi anh nhé đàn anh, sáng hôm đó em nhận nhầm người, không phải em cố ý đâu”.
“Không sao, anh tới tìm em không phải vì chuyện này”. Giang Dật Phàm ngồi xuống bên cạnh tôi: “Hôm nay vừa hay không bận gì nên anh lên lớp nghe giảng”.
Anh ấy do dự một chút, sau đó tiếp tục hỏi: “Nhưng mà, sao ngay cả bạn trai của mình mà em cũng nhận nhầm vậy, hai người yêu qua mạng hả?”.
Tôi chém gió không ngượng mồm: “Không phải đâu ạ, bọn em vừa gặp đã yêu, cảm thấy mình là định mệnh của nhau nên tới luôn. Nhưng vì ánh mắt ta trao nhau quá ngắn, ngủ một giấc dậy em hơi lú”.
1
Cũng không thể nói với anh ấy tôi và Tống Nghiên là mối quan hệ thợ mỏ và mỏ vàng được.
“Ra là vậy”. Giang Dật Phảm quay người lại, yên lặng nhìn tôi: “Đáng tiếc thật, nếu em nhìn thấy anh sớm hơn, nói không chừng người em vừa gặp đã yêu lại là gương mặt này của anh đấy”.
“Hả?”. Não tôi đột nhiên chết máy vì quá tải thông tin.
Tôi biết Giang Dật Phàm lâu rồi, mỗi lần đại diện học sinh lên phát biểu hay đại diện cho khoa chúng tôi đi tham gia các cuộc thi lớn, về cơ bản đều là anh ấy ra mặt.
Chỉ là tôi chưa từng tiếp xúc với anh ấy, cũng không nghĩ rằng anh ấy biết một người luôn tất bật làm công như tôi.
“Anh nhớ em từ trước đến nay vẫn luôn một mình, có hai ba người bạn học cùng anh thổ lộ với em đều bị từ chối cả. Anh cứ tưởng em định chuyên tâm học hành, thì ra là vì chưa gặp được người mình đủ thích.”
“Đúng là thế, ha ha ha.”
Ngoài mặt tôi gật đầu, trong lòng lại thầm nghĩ, em gặp được người mình đủ thích hồi nào, em đây là gặp được người đủ giàu nhá.
Lúc sau, Giang Dật Phàm ngừng trò chuyện với tôi, đeo một cặp kính gọng vàng lên rồi tập trung nghe giảng. Thi thoảng thấy vẻ mặt mông lung của tôi, anh ấy nếu tiện sẽ giải thích cho tôi hiểu.
Phải nói rằng, nền tảng kiến thức của Giang Dật Phàm rất vững chắc, lời giảng của anh ấy cũng dễ hiểu, không hổ là đại diện cho khoa tham gia thi đấu.
Tôi chăm chú lắng nghe đến nỗi không nhận ra đã tan học.
Cho đến khi giọng nói chua lòm của Tống Nghiên vang lên, cắt ngang lớp học nhỏ của chúng tôi.
“Cục cưng, em lại nhận nhầm chồng à?”
Giang Dật Phàm cụp mắt nhìn sách giáo khoa, chỉnh lại kính: “Không phải đâu, tôi đang giảng bài cho em ấy”.
“Thật không?”. Tống Nghiên nhếch môi, mắt lại không chứa ý cười: “Vậy để lần sau nghe nhé, anh mang cơm cho em này cục cưng”.
Lúc này tôi mới để ý đến Tống Nghiên đang xách một túi cơm.
“Hôm nay rất cảm ơn anh, đàn anh, em đi trước nhé.”
Giang Dật Phàm nhướng mày: “Vậy lần sau gặp lại, đàn em”.
10
Trên đường trở về ký túc xá, Tống Nghiên cứ xụ mặt, chẳng ứ chẳng hừ.
Tôi không biết phải nói gì bèn nói đại: “Tốt vậy sao, anh còn đích thân mua cơm cho em ư”.
Tống Nghiên nghiêng đầu liếc tôi một cái: “Ừm”.
“Anh ăn nó rồi à?”
“Ừm.”
“Ngon không?”
“Ừm.”
“…”
Tôi hết chiêu rồi.
Biểu hiện của Tống Nghiên quá rõ ràng, ngay cả người đầu đất chỉ để mọc cây hơi chậm tiêu như tôi cũng nghĩ rằng anh ấy đang ghen.
Đột ngột như vậy làm tôi không biết phải dỗ anh ấy thế nào nên đành lấy điện thoại ra, tra Baidu: “Cách dỗ bạn trai đang ghen”
Câu trả lời thứ nhất là:
“Hãy giải thích rõ ràng với bạn trai, nói rõ với anh ấy rằng không ai có thể thay thế vị trí của anh ấy trong lòng bạn. Sau đó, hãy chủ động vào lúc thích hợp, quan tâm đ ến anh ấy nhiều hơn, làm điều gì đó khiến anh ấy vui.”
Lúc tôi đang nghiêm túc xem, Tống Nghiên lại đột ngột dừng bước, khó chịu nói:
“Cô lén lút xem gì đấy?”
“Không có gì”. Tôi cất điện thoại đi.
Sắc mặt của Tống Nghiên càng đen thêm, hít một hơi thật sâu, cúi đầu châm một điếu thuốc.
Từ biểu cảm của anh ấy có thể thấy, anh ấy đang trên bờ vực bùng nổ.
Tôi có nguy cơ mất công việc lương cao này.
Tôi vội vàng giải thích theo văn mẫu: “Em chỉ tình cờ gặp được đàn anh Giang Dật Phàm, em không hề thân thiết với anh ấy, anh đừng nghĩ nhiều. Không ai có thể thay thế vị trí của anh trong trái tim em”.
Đúng là không ai thay thế được, còn ai có thể trả lương cho tôi hai mươi vạn mỗi tháng chứ.
Sắc mặt Tống Nghiên có vẻ khá hơn, anh ấy quay đầu nhả một làn khói, hỏi tôi:
“Điện thoại đâu? Cô giấu gì trong đó?”
Tôi do dự trong giây lát, cuối cùng vẫn đưa điện thoại cho anh ấy xem.
Tống Nghiên cầm điện thoại lướt qua qua, hơi nhếch môi.
“Cô cũng biết tôi ghen à?”
“Vâng”. Tôi ngẩng đầu nhìn anh ấy: “Biểu hiện của anh quá lộ liễu, muốn không biết cũng khó”.
“Cô là bạn gái tôi rồi mà còn gọi anh ta là chồng, học cùng với anh ta còn nói cái gì mà hẹn gặp lại, nghe khó chịu lắm. Tôi tiêu hai mươi vạn một tháng, chẳng lẽ là để bị cắm sừng phát nữa sao?”
“Em sai rồi”. Tôi gục đầu xuống.
“Đoạn sau đâu?”
“Dạ?”
“Không phải đã nói ở trên sao, làm điều gì đó khiến tôi vui.”
“Anh nói đi, anh muốn em làm gì.”
Tống Nghiên hất cằm: “Điện thoại, mở camera.”
Tôi mở camera lên, anh cầm điện thoại của tôi,
túm đại một bạn học đi ngang qua nói gì đó, sau đó đến bên tôi, tự nhiên đặt tay đang kẹp điếu thuốc lên vai tôi: “Nhìn camera đi”.
Chụp liền mấy tấm, Tống Nghiên nhìn ảnh, tỏ ra hài lòng.
Tôi chủ động hỏi: “Anh muốn không, em đăng lên khoảnh khắc khoe với bạn bè nhé?”.
“Coi như cô biết điều”. Cuối cùng Tống Nghiên cũng thôi không nhíu mày nữa, kéo tôi đi về phía trước: “Không cần vội, trước tiên cô về ăn cơm đi, bụng kêu réo nửa ngày rồi, còn kêu nữa là bất lịch sự lắm”.
Tôi xấu hổ sờ bụng, không ngờ lại bị anh ấy nghe thấy.