Về đến ký túc xá, tôi chưa vội ăn cơm ngay mà đăng lên khoảnh khắc trước.
Bức ảnh chụp chung kèm thêm hai chữ: “Bạn trai”.
Ăn cơm xong, khu bình luận của tôi bùng nổ.
Toàn bộ đều là dấu chấm hỏi viết hoa.
“Yêu hồi nào vậy?”
“Bạn trai của cậu có phải vị con ông cháu cha lắm tài nhiều của bên ngành Khoa học Máy tính không?”
“Cậu bảo mình chuyên tâm kiếm tiền cơ mà?”
… Sao không kiếm nữa?
Tống Nghiên không bình luận gì, chỉ giơ ngón cái.
Anh ấy không đăng lên khoảnh khắc, tất nhiên tôi chả quan tâm lắm.
Tôi chỉ là một người làm công, sao dám đòi hỏi sếp của mình chứ.
Nhưng sau chuyện này, tôi cảm thấy kinh nghiệm yêu đương của mình chưa đủ, ảnh hưởng nghiêm trọng đến quá trình trải nghiệm tình yêu của sếp.
Sau khi rút ra bài học xương máu, tôi quyết định tìm mấy bộ tiểu thuyết ngôn tình đề tài tình yêu thời sinh viên, xem vài bộ phim tình cảm để nhồi nhét thêm kiến thức về chuyện yêu đương.
Tôi vừa mới truy cập vào một APP phim Hàn Quốc nào đó, “rầm” một cái cửa ký túc xá đã bị mở toang, hai cô gái la hét ầm ĩ lao về phía tôi liên tục đặt câu hỏi.
“Cậu hẹn hò còn đăng lên khoảnh khắc cho chúng tớ biết?”
“Ai theo đuổi trước, theo đuổi thế nào, có nắm tay không, có hôn nhau không, cậu mau giải thích rõ ràng coi!”
Tôi đơ người: “Chuyện này phải từ từ đã…”.
“Chờ một chút!”. Cảnh sát trưởng Huyên Huyên tạm ngừng tay, từ trong ngăn tủ lấy ra hai túi khoai tây chiên, xé túi xong nói tiếp: “Được rồi, tiếp tục”.
Vì thế, tôi đã dành ra ba phút để giải thích rõ ràng với họ.
Hai người nghe xong đều ngớ ra một hồi lâu.
“Hai mươi vạn? Mỗi tháng? Không lừa đảo đấy chứ?”
“Không ký hợp đồng sao?”
Tôi thành thật trả lời: “Tiền đã đưa, hợp đồng chưa ký”.
“Cậu bị ngốc à, số tiền này chắc có thể lấy lại được, đợi tớ hỏi bạn trai của tớ, anh ấy học ngành luật, tớ sẽ bảo anh ấy làm hợp đồng cho cậu”. Huyên Huyên gọi một cuộc điện thoại rồi đi ra ngoài.
Hai người chúng tôi mắt to trừng mắt nhỏ đợi hai phút, Huyên Huyên đã quay lại.
“Chút nữa đi in hợp đồng, cần anh ta ký tên.”
Trần Giai Giai hơi do dự.
“Đàn anh Tống Nghiên, anh ấy có lẽ sẽ không làm loại chuyện nói lời không giữ lấy lời đâu. Bạn trai tớ học cùng khoá với anh ấy, nói nhà anh ấy rất giàu. Lúc hẹn hò, chúng tớ đã gặp anh ấy vài lần, xe thể thao mà anh ấy đi mỗi lần mỗi khác.”
“Vậy cũng không được, đây là hai mươi vạn đó, chúng ta nhất định phải cẩn thận. Đi thôi, bây giờ chúng ta đi in hợp đồng.”
Tôi nghĩ, đúng là nên thêm hợp đồng.
Vì vậy, ba chúng tôi rời ký túc xá, tụ tập trong tiệm in ở dưới lầu, in hợp đồng ra rồi nhét nó vào túi vải của tôi.
Tiểu Huyên cau mày: “Không được, cậu đã có thu nhập hàng tháng lên tới hai mươi vạn, sao mức sống vẫn bị kẹt lại ở mức chín tệ chín hào với miễn phí vận chuyển được”.
Trần Giai Giai phụ họa: “Đúng vậy, vừa hay giờ vẫn còn sớm, chúng ta đi dạo phố đi?”.
Tôi nhìn túi của mình: “Không cần đâu, dù sao chúng ta cũng chỉ là học sinh, được đọc sách là tốt rồi”.
“Chậc chậc, bạn bè của Tống Nghiên đều là con nhà giàu, muốn giữ mặt mũi cho nhà tài trợ cũng phải mua vài món cho tử tế chứ.”
Tôi gật đầu: “Cậu nói nghe cũng có lý”.
12
Ba người chúng tôi bắt xe, đi đến trung tâm thương mại.
Gia cảnh của Huyên Huyên khá tốt, rất am hiểu hàng xa xỉ nên đã chọn giúp tôi vài bộ đồ cùng túi đơn giản phù hợp với dáng người và khí chất của tôi.
Sau khi mua sắm thả ga, ba người chúng tôi xách túi lớn túi nhỏ bước ra, đi chưa được mấy bước, Trần Giai Giai đột nhiên nhỏ giọng nói: “Tư Tư, nhìn phía bên trái cậu đi, hình như đó là Tống Nghiên, sao bên cạnh còn có cô gái khác, vừa mới công khai đã ngoại tình?”.
Tôi mặt không đổi sắc quay đầu lại nhìn phớt qua.
Tống Nghiên tay đút túi quần nóng nảy đi về phía trước, người phụ nữ bên cạnh nhìn không rõ mặt, trắng đến chói mắt kéo tay anh, đeo giày cao gót chật vật mãi mới đuổi kịp anh ấy.
Huyên Huyên xắn tay áo: “Đúng là anh ta rồi, còn không biết xấu hổ đi về phía chúng ta, để tớ giúp cậu mắng con bồ nhí cho hả giận”.
“Đừng đừng đừng”. Tô vội giữ chặt lấy Huyên Huyên, lấy kính râm và mũ từ trong túi đựng đồ ra đeo vào, cúi đầu khom lưng, len lén kéo hai người họ lùi lại thật nhanh: “Mau lên, đừng để anh ấy nhìn thấy tớ”.
Ba người lôi lôi kéo kéo nhau trốn vào một cửa hàng xa xỉ.
Tôi lén thò đầu ra do thám địch.
Huyên Huyên tức giận kéo tôi lại, tháo kính râm của tôi ra.
“Không đúng, tớ không thể hiểu nổi giờ là ai đang ngoại tình nữa, sao cậu chuồn còn nhanh hơn anh ta vậy, chuyện này là như thế nào?”
“Đương nhiên là anh ấy ngoại tình, nhưng tớ không thể để anh ấy biết tớ biết anh ấy ngoại tình được, lỡ như anh ấy thẹn quá hoá giận muốn chia tay tớ, loại chuyện tốt như này tớ phải đi đâu kiếm lại bây giờ?”
Huyên Huyên giơ ngón tay cái lên: “Làm phiền cậu rồi, là tại tớ quá nhỏ nhen”.
Ba người chúng tôi mặt dày trốn trong cửa hàng xa xỉ cho đến khi nó đóng cửa, sau khi chắc chắn rằng chúng tôi sẽ không đụng phải Tống Nghiên mới rón rén đi về.
Vừa về ký túc xá chưa được bao lâu, Tống Nghiên đã gửi tin nhắn tới.
“Hôm nay ra ngoài à?”
Tôi chối bay chối biến: “Em không có”.
Đó là hai mươi vạn đấy, không thể thừa nhận được.