Băng Tâm Huyết Nguyệt
Chương 2: Quỷ nhập
Một buổi sáng chủ nhật mùa đông với tiết trời se lạnh. Tiếng gió thổi nhẹ vi vu lướt qua những ngọn cây khô trơ lá dưới ngã tư phủ bóng sương mờ. Hiu quạnh nhưng cũng cho lòng người nhiều xúc cảm sâu lắng.
Dưới cột đèn bên một quán tạp hoá. Một nam sinh phổ thông dáng người cao gầy, khoác Áo măng-tô bên ngoài chiếc Áo len cao cổ đang cầm hai cốc cacao nóng mà run bần bật. Phút chốc lại vén tay xem đồng hồ. Có vẻ đang chờ đợi gì đó…
– Làm cái gì mà lâu thế không biết!
Cậu thanh niên vừa nói vừa nhai nghiến cái ống hút. Như thể nó có tội tình chi vậy đó. Với cái thời tiết lạnh giá này, ra đường người ta còn lười, chứ đừng nói đến việc phải dậy sớm đứng chết cóng và hít bụi đường chỉ vì chờ đợi ai đó.
Bỗng từ phía xa, một cô bé tầm tuổi 15 với thân hình nhỏ nhắn, mái tóc bồng bềnh dài ngang lưng màu nâu trầm, từng lọn tóc đung đưa trong gió điểm lên khuôn mặt tròn trĩnh, đôi mắt to tròn long lanh như Viên pha lê đen .từng làn hơi thở toả ra từ đôi môi trái tim màu cánh hoa đào. Cô bé hớt hải chạy tới chỗ chàng thanh niên nọ.
– Anh Yêu!!. Đợi em có lâu không?
Cô bé ôm chầm lấy chàng thanh niên từ phía sau, hai má đỏ ửng vì mệt trông vô cùng dễ thương.
Chàng thanh niên quay lại nhìn cô bé với ánh mắt như người đang ngủ gục thì bị đánh thức. Cậu đáp lời:
– Làm cái quái gì mà lâu thế hả?! Anh còn tưởng xe tông mày rồi chứ!.
Vừa nói, cậu vừa đưa tay lên đầu cô bé tựa hành động xoa đầu nhưng thực chất là để đẩy cô nhóc ra…
– Cái đồ vô duyên, nói chuyện với con gái vậy à? Chả trách đến giờ vẫn ế chổng chơ! – cô bé phụng phịu nói.
Chàng thanh niên đưa tách cacao nóng lên chạm vào má cô bé như muốn trả đũa cho câu nói vừa rồi. Cậu tiếp lời:
– Thôi ngưng xàm!. Sắp trễ rồi, Nhanh lên không tụi nó chờ!. Mà mặc phong phanh thế này không lạnh à?
Cô bé hiện chỉ mặc độc một cái Áo thun mùa đông màu hồng nhạt in chữ “Pink” giữa ngực và một chiếc váy nâu ngắn tới gần đầu gối cùng quần tất trắng,thêm đôi giầy thể thao cùng màu. Về phần phụ kiện thì chỉ có một chiếc khăn quàng cổ len quấn hờ. Chưa kể túi xách…
Ui Da!! Nóng! – Cô bé đỡ lấy tách cacao.
– Anh mua cho em hả? Hi hi. Ông anh của em cũng chưa đến nỗi bỏ đi.
Cậu thanh niên có vẻ vội, tu sạch tách cacao một cách nhanh chóng rồi quăng vô thùng rác. Đúc tay túi Áo rồi nói:
– Đến lúc cảm lạnh thì đừng có mà bắt anh đây đi mua thuốc!
Vừa dứt câu, cậu thanh niên quay lưng rảo bước để lại cô bé đang chạy theo vừa nắm vạt Áo cậu vừa nói:
– Em lạnh mà… Người ta đã cố tình phong phanh vậy rồi. Đưa Áo khoác đây !!
– Mơ Đi!!
Chàng trai và cô gái nhanh chóng hoà vào dòng người chen chân tấp nập rồi khuất dần sau đám sương mờ… Phía trên nóc một toà nhà gần đó, một người phụ nữ với mái tóc xoã dài dối bời nhưng không thể che được khuôn mặt trắng bệch, chằng chịt gân xanh. Dáng người mảnh khảnh, đôi tay dài đến chân với những ngón tay nhọn hoắt và gân guốc. Đáng sợ nhất vẫn là đôi mắt vằn vện đầy yêu khí đang nhìn theo đôi trai gái như muốn ăn tươi nuốt sống…
– Hoan nghênh các quan khách, hôm nay các vị không quản đường sá xa xôi, tiết trời giá rét mà có mặt đông đủ ở đây. Quả là khiến Trung Mỗ đây vô cùng cảm động. Mời ngồi mời ngồi!!
Một tên thanh niên ra vẻ như các bô lão trong phim kiếm hiệp vừa nói vừa hua tay mời mọi người vào nhà… Âm nhạc cùng cùng cách bài trí nơi đây có vẻ như là một bữa tiệc sinh nhật…
– Một, hai,… Bốn năm…! Vậy là các vị đã đông đủ, chỉ còn thiếu vị huynh đệ kết nghĩa của tại hạ và muội muội của hắn nữa thôi. Các vị cứ an toạ đi ạ!!
Tên “bô lão” vừa chỉ tay đếm người rồi hướng mọi người ra phía sân sau, nơi đã bày đầy đủ bàn ghế, phông cảnh, băng rôn và bóng bay trông thật rực rỡ.
Phần lớn đã đi ra sân sau, chỉ còn hai cô gái vẫn nán lại. Bỗng một trong hai véo vào vai “tên bô lão” và nói:
– Ông dở hơi vừa thôi Trung Lê ạ, làm ơn trở lại bình thường hộ tui cái!
Cô gái còn lại vỗ vai bạn mình tiếp lời:
– Ha ha! Thôi kệ nó đi, hôm nay sinh nhật nó mà. Cứ để nó diễn cho tròn vai! Cơ mà bé Ngọc Anh với Thằng Duy Quang đâu rồi?
Cô gái thắc mắc, mắt hướng ra con đường mờ sương bên ngoài ra vẻ trông ngóng. Tên “bô lão” rút điện thoại ra vừa bấm số vừa nói:
– Hai cô nương chớ nên nóng vội, để tại hạ Alo cho hắn xem sao.
– Thôi khỏi phải gọi, tao đến rồi đây!
Cậu thanh niên tên Duy Quang và em gái Ngọc Anh đã đứng trước cổng từ lúc nào… Cô em gái nhanh nhảu chào hỏi mọi người rồi cùng hai cô gái nọ đi luôn ra phía bữa tiệc mà không đoái hoài gì tới hai thanh niên đang tay bắt mặt mừng…
– Chúc mừng sinh nhật mày nhé thằng thổ phỉ! – Quang nói với Lê kèm một phát vỗ vai uy lực.
– Hiền đệ chúc ta có phải sớm quá không? Tiệc chưa tàn, rượu chưa say. Hà cớ nóng vội! Mà thôi dẹp đi, qua đây tao bảo!
Vừa nói, Lê vừa lôi Quang ra phía sân sau rồi chỉ tay về phía một cô gái.
– Khó khăn lắm tao mới mời được em nó đến đấy nhé, chém gió tổn hao chân khí dữ lắm mới dụ được ẻm mày biết không? Lần này mà còn không làm ăn được gì thì mày chết với tao!!
Quang nuốt nước bọt cái ực, đưa tay lên nới lỏng cổ Áo có vẻ rất hồi hộp. Nhưng rồi nói với giọng rất tự tin:
– Mày yên tâm, lần này nhất định… Tao sẽ làm được!
Về phần cô gái kia. Là một nữ sinh dưới Quang và Lê một khoá, tên Linh Chi, sức học trung bình nhưng rất chăm chỉ, ngoan ngoãn… Quay ngược lại thời gian về lúc mà Quang gặp cô ấy lần đầu tiên. Hôm đó là một buổi ngoại khoá cắm trại do trường Quang tổ chức. Trên chiếc xe khách chở đoàn trường đến địa điểm khu cắm trại. Do chỉ có 4 xe mà có tới hơn 70 học sinh nên trên xe khá chật chội, người đứng người ngồi. Chen lấn mãi quang mới yên vị được chỗ đứng, xe bắt đầu lăn bánh.
Đi được một quãng, Quang mới để ý thấy cô gái phía trước mình có vẻ lo lắng và căng thẳng.
– Cậu bị sao vậy, say xe à?!
Quang tưởng cô ấy bị say xe hay gì đó nên hỏi xem có giúp được gì không.
– Dạ! – Cô gái giật mình quay lại.
Quang lộ rõ vẻ mặt hoang mang khi thấy mặt cô ấy vì rõ ràng… Cô gái này không phải thuộc lớp mình.
– C… Cậu là ai?!!
Quang lắp bắp hỏi cô gái nhưng nhanh chóng bị cô ấy đưa tay bịt miệng. Quang hiểu ý nên ra dấu là sẽ giữ im lặng và nghe cô ấy giải thích có vẻ cô gái không muốn mọi người xung quanh chú ý…
– Em… Em học lớp C khoá dưới ánh chị… Sáng nay do đi muộn …vội quá nên em… Lên nhầm xe ạ.
Cô gái ấp úng nói trong khi hai tay cố che mặt không rõ là sợ người lớp khác thấy mặt hay là cố che đi khuôn mặt đang đỏ bừng vì xấu hổ…
– Hmm. hiểu rồi, vậy mà làm anh hết cả hồn. Yên tâm, không ai ăn thịt em đâu mà sợ.
Nói là vậy chứ Quang thừa biết lũ con trai lớp nó mà thấy gái lạ, lại còn xinh thế này thì đời nào chúng nó không xúm lại chọc ghẹo. May mà thằng Lê nó ngồi tít phía trên nên không phá quấy cậu được. Thấy cô bé có vẻ căng thẳng, cậu cố tìm truyện để nói, cốt để cô nhóc vui lên chút.
– Em tên gì?
Cậu hỏi cô bé rồi tự trách bản thân sao không kiếm cái chủ đề gì thú vị nói với nhỏ mà lại đi hỏi cái câu nhạt toẹt ấy.
– Dạ… Em tên Chi.
Cô bé khẽ nói …
Bỗng phía sau Quang có ai đó chen lấn đẩy cậu lại gần hơn với cô bé. Hai người giờ đang đứng đối mặt nhau và chỉ cách 1 gang tay. Hoàn cảnh này càng làm Chi ngượng đến mức sắp phát hoả.
…
Thề là lúc này Quang chỉ muốn gào lên đập tan cái không khí nặng trĩu này. Xung quanh mọi người nói ầm ĩ đủ thứ chuyện mà sao cậu vẫn cảm thấy quá yên ắng… Cảm giác như trên xe chỉ có cậu và Chi vậy. Bỗng Quang thấy trong túi cách của chi là chiếc điện thoại với màn hình đang bật chế độ chơi nhạc có tên ca sỹ “lysa andell”. Như chết đuối vớ được cọc, cậu hỏi ngay:
– Em cũng nghe nhạc của Andell Hả? Ôi… Anh lại hồi tưởng một thời….
– Anh cũng nghe ạ? – mắt cô bé bỗng long lanh hẳn
Được đà. Quang hí hửng chém tiếp:
– Trước anh cũng có nghe, cuồng là đằng khác. Tuy lâu rồi không nhớ tên bài hát nhưng sao anh có thể quyên idol một thời của mình được, người gì đâu vừa đẹp trai manly lại có giọng ca đầy nội lực.
Cô bé nghe Quang nói xong bụm miệng cười khúc khích.
– Ủa em cười gì vậy? Bộ anh nói hay quá hả?!
Chi ngước lên nhìn Quang ,sắc mặt đã tươi tỉnh hơn hồi ban nãy…
– Em chưa thấy ai lại không nhớ nổi tên của ít nhất 1 bài hát do thần tượng của mình trình bày như anh. Với lại, Lysa Andell là nữ nghệ sĩ violin thì lấy đâu ra đẹp trai với giọng hát đầy nội lực hả anh?!
Quang lúc này biết mình chém quá lố, chỉ muốn kiếm cái lỗ nào mà chui ngay xuống, thậm chí là mở của sổ mà nhảy khỏi xe. Nhưng nghĩ lại thì cậu đã làm Chi cười nên việc chém gió cũng làm tình hình tiến triển nên cũng chỉ gãi đầu rồi gượng cười…cứ như vậy, hai người nói chuyện vui vẻ với nhau suốt chặng đường. Và đó là cách Quang Gặp Chi.
Sau cuộc gặp gỡ. Hai người luôn bám lấy nhau ở buổi cắm trại, đi đâu cũng có nhau. Những lần cùng nhau dọn chỗ dựng lều. Cùng nấu ăn rồi cười nói vui vẻ khi Quang chổ tài nấu nướng dở tệ. Cùng nhau đi dạo dưới ánh nắng chiều tà của buổi hoàng hôn. Những lúc vô tình chạm tay nhau, lúc Chi tựa vào vai Cậu thiếp đi vì quá mệt trên chuyến xe rời nơi cắm trại. vô tình khiếm trái tim nhau rung động. Lần đầu tiên Cậu được cảm nhận sự bình yên, êm đềm. Cảm giác có ai đó để dành trọn trái tim. Thứ cảm xúc mà trước giờ cậu nghĩ mình không thể có. Và giờ, cậu tìm thấy nó ở chi… Ngay khoảnh khắc đó. Cậu biết, cậu đã yêu Chi…
Trải qua buổi ngoại khoá với bao kỷ niệm, cảm xúc cùng nhau và giờ. Họ gặp lại nhau ở đây. Nơi bữa tiệc ngập tràn sắc màu và thanh âm.
Buổi tiệc diễn ra với nhiều trò chơi theo nhóm rất vui vẻ ,tràn ngập tiếng cười. Đến 7 giờ tối thì kết thúc, Ngọc Anh bị mọi người kiếm cớ dắt đi chơi chỗ khác, nhường lại không gian riêng cho Quang đưa chi về…
Trên đoạn đường với hai hàng cây tuyết tùng trải dài. Ánh đèn đường le lói mờ ảo, cộng với tiếng những bản tình ca phát ra từ những shop và cửa hàng gần đó. Tất cả tạo nên một không gian vô cùng lãng mạn.
– Anh nè!… Anh có nhớ lần đầu mình gặp nhau không? – Chi cúi mặt và khẽ mỉm cười hỏi Quang.
– Ừm! Nhớ chứ. Cô nhóc lên nhầm xe. Trông bộ dạng lo lắng của em lúc đó ngộ nghĩnh vô cùng- Quang trả lời.
Chi khẽ đánh vào vai Quang và nói:
– Ai ngộ nghĩnh gì chứ?! Cái lúc anh bốc phét về Lysa mới đúng là đại ngố ấy!
– Ơ thì… Tại anh muốn tạo ấn tượng để gây thiện cảm với em thôi mà! – Quang phản bác.
Nói đến đây Chi bỗng đỏ mặt. Cô dừng lại, …
– Anh biết không?… Thật ra hôm đó. Không phải… Là em lên nhầm xe đâu. – chi vừa nói vừa bặm môi hai bàn tay thì nắm chặt như hồi hộp lắm vậy.
– Vậy… Là sao? – Quang ấp úng trả lời.
– Hôm đó. Em biết đó là xe của lớp anh… Và vì có anh nên…
Tim Quang lúc này như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cậu dường như đã hiểu ý của Chi, nhưng cậu không dám tin. Cậu muốn xác nhận thật chính xác. Cậu đã muốn bày tỏ với Chi từ rất lâu, cậu yêu cô ấy rất nhiều. Mọi tình cảm bấy lâu và cảm xúc hiện tại giờ như bùng nổ một cách mãnh liệt. Cậu bất ngờ đưa hai tay đặt lên vai Chi một cách dứt khoát.
– Linh Chi. Anh thích em!
Câu nói vừa rồi của Quang làm Chi như vỡ oà trong hạnh phúc. bởi lẽ, cô cũng đã yêu Quang từ rất lâu, từ trước khi Quang biết đến sự tồn tại của cô. Hai mắt Chi nhìn Quang long lanh chỉ trực tràn lệ…
– Đồ ngốc! Em còn chưa nói hết mà!- Chỉ nghẹn ngào nói.
Quang mỉm cười vuốt lên gò má hồng, gạt đi giọt nước mắt đang đọng nơi khoé mi của Chi rồi ôm Chi vào lòng. Hai người như hoà làm một dưới bầu trời đầy sao…
Bỗng Quang cảm thấy Như có một làn gió vừa nóng vừa lạnh thổi đến. Nó không phải gió đông.nó thổi rất mạnh nhưng không hề làm cây cỏ xung quanh rung động. Quang cảm thấy có gì đó không ổn, cơn gió này như có gì đó rất bất thường.
Bỗng Chi nói với Quang:
– Anh sẽ yêu em bằng cả trái tim chứ?
Quang giờ không còn để ý đến sự bất thường vừa rồi nữa, đưa tay lên vuốt tóc Chi…
– Đương nhiên rồi! Anh yêu em bằng tất cả những gì anh có. Trái tim anh từ giờ về sau mãi mãi thuộc về em.
Bỗng Quang giật mình khi vén tóc Chi lên để lộ ra con mắt đỏ ngầu.
– Vậy moi nó ra cho em đi!!
Quang giật mình trước câu nói của Chi và cảm thấy ngực mình đau nhói. Nhìn xuống, cậu thất kinh khi thấy tay Chi với hình thù biến dạng kỳ quái đang đâm những ngón tay nhọn hoắt vào ngực mình. Cậu vội đẩy Chi ra và nhảy lùi lại phía sau…
– Linh… Linh Chi! Em… Làm gì vậy?.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!