Bảo Bảo Chỉ Muốn Yên Tĩnh Làm Phản Diện - Chương 106
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
42


Bảo Bảo Chỉ Muốn Yên Tĩnh Làm Phản Diện


Chương 106


Lúc Hạ Tiếu mở mắt, Tống Thần vẫn đang nằm bên cạnh, còn cô đang nằm trong lòng anh, thân thể hai người kề sát, vừa ái muội vừa thân mật. Rèm cửa cản ánh sáng rất tốt, trong phòng vẫn mờ mờ tối, không thể xác định được thời điểm trong ngày.

Hạ Tiếu thả chậm nhịp thở, khẽ khàng vươn tay vuốt ve khuôn mặt hoàn mĩ của anh, đầu ngón tay lướt nhẹ qua hàng lông mày, gò má, sống mũi, dừng lại ở đôi môi hồng nhuận xinh đẹp, trong lòng âm thầm cảm thán, bạn trai cô thật cmn đẹp trai. Cô nhẹ nhàng mân mê cánh môi mềm mại khiến người ta yêu thích kia, khóe miệng hơi cong lên.

Mơ ước anh lâu như vậy, cuối cùng cũng ngủ được.

Cảm nhận được bàn tay ấm áp đang mơn trớn trên khuôn mặt mình, Tống Thần duỗi tay nắm lấy, dịu dàng hôn lên lòng bàn tay, từ từ mở mắt ra.

– Bảo bối, chào buổi sáng.

Giọng nói trong trẻo êm dịu, ánh mắt thanh minh thấu triệt, còn mang theo ý cười, hiển nhiên không phải vừa mới tỉnh dậy.

Hạ Tiếu nhào đến ôm anh, ngọt ngào đáp:

– Chào buổi sáng.

Tống Thần vô cùng tự nhiên ôm lấy eo cô, cúi đầu đặt lên trán cô một nụ hôn, mỉm cười hỏi:

– Đói bụng chưa?

Hạ Tiếu cọ cọ vào lòng anh làm nũng, ngoan ngoãn trả lời:

– Em đói rồi ~

– Hạ Tiếu… – Giọng nói khàn khàn nhẫn nhịn của người con trai truyền đến từ trên đỉnh đầu, nửa trêu chọc, nửa uy hiếp – Nếu em còn tiếp tục cọ anh như thế, anh không ngại ngay tại đây cho em ăn no đâu.

Hạ Tiếu dường như không biết sợ là gì, cô dính sát lại người anh, khóe môi cong lên tạo thành một nụ cười quyến rũ, đến giọng nói cũng mang theo mê hoặc.

– Anh định cho em ăn no như thế nào? Hmm?

Vừa dứt lời, cả người anh đã áp sát lên người cô, mạnh mẽ ngậm lấy đôi môi anh đào mê người kia, đầu lưỡi gấp không chờ nổi mà đi vào bên trong. Tống Thần cứ thế ấn Hạ Tiếu lên giường mà hôn, bàn tay lớn vuốt ve trên ngực cô, cách lớp áo mỏng mân mê trêu chọc. Tay kia theo sau eo thon của cô sờ xuống, bắt được viên mật đào nhếch cao, hung hăng xoa nắn.

– Ưʍ…

Lúc Tống Thần buông Hạ Tiếu ra, ánh mắt cô đã mơ màng ngập nước, hơi thở dồn dập, đôi môi bị cắи ʍút̼ đến đỏ tươi ướŧ áŧ. Cô ngơ ngác nâng mắt nhìn anh, như thể dò hỏi vì sao anh lại không tiếp tục.

Tống Thần thở dốc mấy cái, sau đó mới từ tốn nói:

– Hôm qua dùng hết bαo ƈαo sυ rồi.

– ….

Nhìn biểu cảm trên mặt Hạ Tiếu, Tống Thần bật cười nhéo mũi cô, trêu ghẹo:

– Sao trông em còn thất vọng hơn cả anh thế?

Hạ Tiếu đỏ mặt đẩy tay anh ra, chống tay ngồi dậy muốn đi vào nhà tắm.

– Có anh mới thất vọng ấy!

Tống Thần nhìn thấy Hạ Tiếu hơi nhăn mặt vì cơ thể đau nhức, anh vội đứng dậy đỡ cô, thuận theo lời cô mà nhận sai:

– Đúng đúng, là anh thất vọng. Lần sau sẽ mua nhiều hơn một chút.

Hạ Tiếu sẽ không ngờ được rằng, cái “nhiều hơn một chút” của Tống Thần, chính là sau này chỉ cần chỗ hai người có thể “ưm ưm a a”, đều có sẵn bαo ƈαo sυ.

Đi vào phòng tắm, Hạ Tiếu cứng rắn từ chối ý tốt muốn giúp đỡ cô của Tống Thần, mạnh mẽ đóng cửa lại đuổi anh đi.

Mặc dù tối qua làm xong Tống Thần đã giúp cô tắm một lần, trên người vô cùng sạch sẽ, cũng không có mùi gì lạ, nhưng cô thường có thói quen tắm vào buổi sáng, không tắm sẽ khó chịu.
Hạ Tiếu cởi bộ đồ trên người ra, nhìn vào tấm gương lớn trong phòng tắm, lúc này cô mới nhận ra, trên người cô từ cổ đến mắt cá chân đều phủ kín dấu hôn, thậm chí ở đùi và eo còn có vết xanh tím. Bảo sao cả người cô đau nhức khó chịu như vậy, chân mềm, eo mỏi, bên trong cũng đau như thể bị xé rách. Hạ Tiếu nghiến răng nghiến lợi nghĩ đến dáng vẻ hưng phấn, da thịt hồng nhuận, mặt mày rạng rỡ của người kia, tại sao lần đầu của con gái và con trai lại có trải nghiệm khác nhau như vậy chứ.

Hạ Tiếu tắm gần xong thì nhận ra cô quên không mang quần áo vào, cô vừa định gọi Tống Thần thì anh đã gõ cửa phòng tắm, giọng nói dịu dàng còn mang theo ý cười:

– Anh để quần áo của em ở trên kệ trước cửa phòng tắm nhé, đồ thay ra em cứ để ở trong rổ, lát nữa anh giặt cho.
Quào, đúng là tâm linh tương thông mà.

Hạ Tiếu ngọt ngào trả lời anh:

– Em cảm ơn ~ yêu anh ~

Tống Thần khẽ cười:

– Không cần khách sáo, vậy anh đi nhé.

– Vâng!

– Ừm… – anh do dự một chút – em không cần anh giúp đỡ thật à?

Hạ Tiếu gần như nghiến răng trả lời:

– Không-cần!

Trước khi Tống Thần rời đi, Hạ Tiếu còn nghe thấy tiếng cười vui vẻ của anh từ ngoài cửa truyền đến. Mất công lúc đầu cô còn nghĩ anh vừa trưởng thành vừa đứng đắn thế này chắc khó cua lắm, yêu nhau rồi mới phát hiện ra người này cùng với cái chữ “đứng đắn trưởng thành” kia, một chút cũng không liên quan.

Đợt một lúc sau, Hạ Tiếu mới ló đầu ra ngoài lấy quần áo. Tốt lắm, bạn trai cô vô cùng chu đáo, không quên mang cho cô đồ lót, chỉ là trong mấy bộ đồ lót bình thường, anh lại “vô tình” chọn đúng đồ lót ren màu đỏ rượu, thật đáng suy ngẫm…
Lúc Hạ Tiếu ra khỏi phòng tắm đã hơn 10h, cô vui vẻ chạy xuống bếp giúp Tống Thần dọn đồ ăn ra.

– Thơm quá! Anh nấu cháo gì thế?

Tống Thần vừa múc cháo ra bát to cho nguội vừa trả lời cô:

– Cháo bí đỏ thịt nạc, em ra kia ngồi đi, sắp xong rồi.

Hạ Tiếu nghiêng đầu nhìn bát cháo mềm mại sánh mịn, tò mò hỏi:

– Anh mới nấu sao?

– Không – Tống Thần mỉm cười lắc đầu – Anh nấu lúc sáng sớm.

– Ồ… – Hạ Tiếu đỡ lấy bát trên thay Tống Thần bưng ra bàn – Em cứ tưởng anh dậy cùng lúc với em chứ. Nấu xong anh lại quay lại ngủ tiếp với em à?

Tống Thần gắp há cảo ra đĩa, dịu dàng đáp lời:

– Ừm, vì sợ em tỉnh dậy không nhìn thấy anh.

Anh nhớ mình từng đọc ở một cuốn sách tâm lý nào đó, tác giả nói rằng phụ nữ thường rất ỷ lại vào đối tượng đầu tiên của mình, nếu tỉnh dậy không thấy người kia đâu, cô ấy có thể cảm thấy bất an và hụt hẫng.
Hạ Tiếu thực sự bị Tống Thần làm cho cảm động rồi, cô rưng rưng nước mắt tiến đến ôm anh từ đằng sau, giọng nói hơi hơi nghẹn ngào:

– Tống Thần, sau này anh nhất định phải gả cho em đấy.

Tống Thần nghiêng đầu hôn lên mặt cô, trong mắt đều là ý cười dịu dàng.

– Em đang cầu hôn anh sao?

Hạ Tiếu gật gật đầu, ngại ngùng không dám nhìn anh.

– Vậy nhẫn của anh đâu? – Tống Thần cong môi, đột nhiên rất muốn trêu chọc cô.

– Mai em mua bù nhé?

– Nhưng anh muốn có nhẫn ngay bây giờ cơ.

– Đằng nào em cũng ngủ với anh rồi, anh chỉ có thể gả cho em thôi, nhẫn có muộn một chút thì làm sao?

– Sao em giống tra nam thế?

—————

Ưattpad_arthan_

Chếc gòi viết ngọt thuận tay quá, giờ tui viết ngược cứ bị sượng sượng :

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN