Bảo Bảo Chỉ Muốn Yên Tĩnh Làm Phản Diện - Chương 107
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
76


Bảo Bảo Chỉ Muốn Yên Tĩnh Làm Phản Diện


Chương 107


Giải quyết xong bữa sáng và bữa trưa, Hạ Tiếu lôi kéo Tống Thần cùng cô xem phim.

Tống Thần hốt hoảng phát hiện ra bạn gái anh định xem Happy Death Day trong ngày sinh nhật, sau khi anh hết lời khuyên ngăn, nửa uy hiếp nửa dụ dỗ, Hạ Tiếu đành tiếc nuối chuyển sang tìm mấy bộ nhẹ nhàng hơn. Tìm kiếm một lúc lâu, cuối cùng Hạ Tiếu chọn xem Love, Rosie.

Thấy Tống Thần nhíu chặt chân mày, Hạ Tiếu mỉm cười dựa vào lòng anh, ngẩng đầu hỏi:

– Sao thế? Anh không thích phim này à?

Tống Thần do dự một chút, cuối cùng anh quyết định nói giảm nói tránh:

– Chỉ là…anh không thích cách xây dựng vật và plot của phim cho lắm…mặc dù diễn xuất của nhân vật chính khá tốt, bối cảnh phim và tông màu cũng rất đẹp…

Biết cô chọn Love, Rosie thì thà anh ngồi xem Happy Death Day từ đầu với cô còn hơn.

Hạ Tiếu phá ra cười, cô tìm một vị trí thoải mái trong lòng anh, vui vẻ nói:

– Em biết, đây là bộ phim overrated nhất mà em từng xem.

Tống Thần quay đầu nhìn cô:

– Vậy tại sao…

– Vì Lily Collins đẹp xuất sắc luôn! – Hạ Tiếu cười, để lộ hàm răng xinh đẹp, đôi mắt hạnh lấp lánh nhìn anh một cách nghịch ngợm.

Tống Thần thở dài, thỏa hiệp.

– Được rồi, cùng xem nào. Hôm nay là sinh nhật em mà.

Hạ Tiếu mỉm cười rướn người lên hôn Tống Thần, sau đó cô ngồi dậy click vào poster phim trên giao diện của Netflix, chỉnh lại âm thanh và tua nhanh phần giới thiệu. Đợi cô làm xong, Tống Thần duỗi tay ôm Hạ Tiếu cùng anh nằm xuống ghế sô pha, anh vòng tay qua eo cô, kéo cô sát về phía lồng ngực của anh.

Suốt cả bộ phim, Tống Thần đều không buông một lời bình luận nào, thoảng hoặc, anh chỉ mơn nhẹ làn da ở cánh tay cô, hoặc cúi đầu hôn lên tóc cô. Hạ Tiếu đoán có lẽ anh không muốn làm cô mất hứng, dù sao bộ phim này cũng hoàn toàn không phải gu của anh, chưa nói đến nội dung quả thật rất vớ vẩn.

Đến đoạn Rosie tới đám cưới của Alex, Tống Thần rốt cuộc buông tiếng cười nhạo khe khẽ. Thấy Hạ Tiếu nghiêng đầu nhìn mình, Tống Thần vô tội nhún vai:

– Em không cảm thấy Rosie và Alex đang hết lần này tới lần khác phá hoại hạnh phúc của nhau bằng sự do dự và ích kỷ của mình à? Tới cuối cùng thì vợ của Alex lại là người chịu tổn thương nhiều nhất dù cô ấy chẳng có lỗi gì cả, còn hai người kia thì được một cái kết viên mãn, thú vị thật.

Mặc dù biết anh nói đúng nhưng Hạ Tiếu vẫn cảm thấy đôi chút bất bình:

– Bởi vì hai người họ sợ đánh mất tình bạn nên mới không dám bày tỏ tình cảm với nhau mà…

Tống Thần thở dài vuốt ve mái tóc của Hạ Tiếu:

– Rõ ràng Alex luôn vương vấn Rosie, lúc nào cũng sẵn sàng bỏ tất cả vì cô ấy, nhưng anh ta vẫn có thể vui vẻ hẹn hò, yêu đương, have s*x, thậm chí là kết hôn với rất nhiều người phụ nữ khác, em không cảm thấy như vậy quá khốn nạn và vô trách nhiệm sao? Còn Rosie, ngoài mặt vui vẻ chúc Alex hạnh phúc, thậm chí gợi ý cho Bethany đến tìm Alex, cuối cùng đến khi hai người họ chuẩn bị kết hôn thì chạy đến muốn phá đám cưới, lý do là cô ấy không muốn bỏ lỡ hạnh phúc của mình. Bộ phim đã lãng mạn hóa mối quan hệ hỗn loạn của nhân vật chính, còn biến Bethany thành kẻ thứ ba trong chính hôn nhân của mình…thật vớ vẩn hết sức. Sai lầm này nối tiếp sai lầm khác, nhưng đến cuối cùng hai người họ vẫn có thể có một cái kết đẹp…truyện cổ tích cũng không vô lý như vậy.

Hạ Tiếu bật cười, Tống Thần nói nhiều như vậy chứng tỏ anh đã bất mãn từ lúc bắt đầu phim rồi nhưng bây giờ mới dám nói ra.

– Được rồi, xem tiếp thôi – Tống Thần dịu giọng – có lẽ do anh đã có thành kiến với bộ phim này từ trước, nhưng không thể phủ nhận diễn viên diễn rất tốt.

– Vâng – Hạ Tiếu khẽ cọ vào lòng anh – cảm ơn anh đã xem phim với em.

Khi bộ phim đến cảnh Rosie phát biểu trong đám cưới của Alex, Tống Thần ghé sát môi vào tai Hạ Tiếu, thì thầm lời thoại của nhân vật chính:

– No matter where you are, or what you’re doing, or who you’re with, I will always, honestly, truly, completely love you.

Cùng lúc đó, Hạ Tiếu cảm nhận được tay Tống Thần đang nhẹ nhàng mân mê bàn tay trái của cô, sau đó một vật gì đó lành lạnh được đeo lên ngón áp út, cô không dám tin nâng tay lên nhìn, trái tim đập thình thịch như đánh trống. Dưới ánh sáng mờ mờ từ màn hình, cô vẫn có thể thấy rõ được hình dạng chiếc nhẫn bạc xinh đẹp trên ngón tay, hoàn toàn vừa khít với tay cô.
Hai người đan tay vào nhau, trên ngón tay áp út của Tống Thần cũng có một chiếc nhẫn kiểu dáng tương tự, là nhẫn tình nhân. Anh nâng tay cô lên, dịu dàng hôn lên mu bàn tay trắng nõn, mỉm cười nói:

– Đợi nhẫn của em lâu quá nên anh đành phải tự mua vậy. Lần sau vẫn phải mua cho anh nhé.

Lời nói tựa như bông đùa, nhưng lại mang sắc thái nghiêm túc đến mức khiến Hạ Tiếu sững người. Cô nâng mắt nhìn thẳng vào mắt anh, đôi mắt anh quá đỗi dịu dàng, đong đầy tình cảm chân thành, khiến tim cô lại lần nữa loạn nhịp, sống mũi đã hơi cay cay.

Hạ Tiếu nhào vào lòng anh, cố gắng khống chế tâm tình kích động của mình, giọng nói hơi nghèn nghẹn:

– Được, lần sau để em mua.

.

.

Chiều tối, Tống Thần đề nghị hai người ra ngoài ăn. Hạ Tiếu nghĩ nghĩ một chút, cô cảm thấy dù sao ra ngoài Tống Thần cũng đỡ phải xuống bếp nấu ăn, nên vui vẻ đồng ý.
Hạ Tiếu lục tung tủ đồ của Tống Thần, tìm được một cái áo len cổ cao màu trắng để phối với quần demin, thành công che lại mấy vết hickey trên khắp cổ và ngực. Ngắm nhìn bản thân mình trong gương, Hạ Tiếu không ngừng tấm tắc, tỉ lệ dáng người cô tốt thật, cảm ơn ba mẹ đã sinh ra cô xinh đẹp như vậy, mặc cái gì cũng thấy đẹp.

Hai người cho Bánh Cá ăn no, sau đó mới rời nhà. 

Tống Thần lái xe đưa Hạ Tiếu đến một nhà hàng gia đình khá nổi tiếng, dù đông khách nhưng không hề ồn ào, bầu không khí vừa dễ chịu vừa ấm áp. Hai người đi theo nhân viên hướng dẫn đến phòng bao đã đặt trước, vừa bước chân vào phòng, Hạ Tiếu liền sửng sốt.

– Sinh nhật vui vẻ!

Tiêu Vi, Tiểu Nghiên, Tử Lẫm và Bạc Vũ đều đang đứng trong phòng, đồng thanh nói to. Nhìn biểu cảm ngơ ngác trên mặt Hạ Tiếu, mọi người vui vẻ phá ra cười, Tiêu Vi đứng ở gần cửa ra vào nhất, cô ấy tươi cười tiến đến ôm lấy Hạ Tiếu, kéo cô về vị trí trung tâm bàn ăn, trên má ẩn hiện lúm đồng tiền rất dễ thương.
– Tiếu Tiếu, bất ngờ không?

Hạ Tiếu liếc nhìn Tống Thần đang vô tội mỉm cười, thành thật thú nhận:

– Có, tớ không ngờ mọi người sẽ tổ chức sinh nhật cho tớ…

Tại vì trước đó cô đã dặn mọi người đừng tặng quà cáp hay tổ chức gì cả, cô cũng đã định sẽ chỉ nằm ở nhà Tống Thần đến hết ngày…

Bạc Vũ nhếch môi:

– Biết là cậu đã dặn, nhưng bọn tớ đâu nói là sẽ nghe lời cậu.

Hạ Tiếu nghiêng đầu nhìn Bạc Vũ, hai vành mắt cong lên, trên môi nở nụ cười rực rỡ.

– Ừa, cảm ơn các cậu đã không nghe lời tớ, tớ vui lắm.

Tống Thần làm như vô tình kéo chiếc ghế bên cạnh Hạ Tiếu ra, thản nhiên ngồi xuống, vừa vặn chặn mất tầm mắt của Bạc Vũ.

Bạc Vũ liếc Tống Thần một cái, cười nhạt, đảo mắt.

Hạ Tiếu không chú ý đến động tác nhỏ giữa hai người, cô bắt đầu quay sang trò chuyện với Tiêu Vi, Tiểu Nghiên và Tử Lẫm.
Mọi người cùng nhau hát mừng sinh nhật Hạ Tiếu, sau đó cô lần lượt mở quà, cắt bánh kem, bầu không khí vô cùng vui vẻ ấm áp.

Bởi vì lúc cắt bánh bị dây không ít kem ra tay nên Hạ Tiếu phải vào nhà vệ sinh rửa tay, lúc trở về phòng bao thì trông thấy Bạc Vũ đang đứng ngoài cửa nghe điện thoại. Nhìn thấy Hạ Tiếu, Bạc Vũ chào tạm biệt người ở đầu dây bên kia, sau đó liền mỉm cười đi tới.

– Hạ Tiếu, sinh nhật vui vẻ.

Từ lúc Hạ Tiếu và Tống Thần yêu nhau, Bạc Vũ không còn gọi Hạ Tiếu là bảo bối nữa.

Hạ Tiếu vui vẻ cười, vành mắt cong cong như mảnh trăng non, trông mắt là vô vàn tia sáng li ti lay động.

– Cảm ơn cậu nhé! Hôm nay tớ thực sự rất vui!

Đột nhiên Bạc Vũ vươn tay xoa đầu Hạ Tiếu, đôi mắt đào hoa cong lên, nhẹ nhàng nói:

– Tớ rất vui vì cậu có thể lại một lần nữa vui vẻ như vậy, xem ra Tống Thần đối xử với cậu không tồi, tớ cũng có thể yên tâm.
Hạ Tiếu nghi hoặc ngẩng đầu lên nhìn Bạc Vũ, đột nhiên trong lòng dâng lên một dự cảm.

– Tự dưng cậu nói gì lạ thế? Cứ như là cậu sắp đi đâu xa ấy.

Bạc Vũ khẽ cười véo má Hạ Tiếu, nửa thật nửa đùa trêu chọc:

– Cậu mà mua xổ số có khi ngày mai phát tài đấy.

Hạ Tiếu bất mãn nghiêng đầu tránh đi bàn tay đang làm loạn trên mặt mình, nhíu mày nhìn Bạc Vũ, giọng nói ngay lập tức trở nên nghiêm túc:

– Cậu sắp đi đâu sao?

Bạc Vũ bình tĩnh gật đầu, hắn lười biếng cho hai tay vào tui, dáng vẻ vừa phong lưu tùy tiện lại mang theo một loại khí chất phóng khoáng ngang ngạnh, khiến cho nhân viên nữ đều phải lượn qua đây mấy lượt để nhìn.

– Tớ sắp sang Mỹ du học.

– Sao cơ? – Giọng Hạ Tiếu vô thức lên cao – Cậu sắp đi Mỹ?

Bạc Vũ thoải mái mỉm cười nhìn Hạ Tiếu, khóe mắt buông xuống, khiến cô không thể nhìn ra được cảm xúc.
– Ừm – Bạc Vũ nhẹ nhàng đáp – tháng sau tớ bay. 

Không đợi Hạ Tiếu phản ứng lại, Bạc Vũ đã nghiêng người dợm bước về phía phòng bao, trước khi mở cửa, hắn nhếch môi nhìn cô, giọng nói từ tính cố ý ngân dài trêu chọc:

– Cậu có thể dùng thìa lạnh áp lên vết hickey trên cổ, sau đó dùng khăn ấm để chườm, rất nhanh sẽ biến mất.

Hạ Tiếu kinh ngạc nhìn xuống cổ, rõ ràng áo len che kín mít rồi cơ mà?

– Sao cậu phát hiện ra? 

Bạc Vũ nháy mắt nhìn cô, khóe môi vẽ lên nụ cười nửa miệng ranh mãnh.

– Cậu sẽ không muốn biết đâu.

——————–

Ưattpad_arthan_

Đố các cậu vì sao Bạc thiếu gia phát hiện ra nè :>

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN