Bạo Chúa 2
Chương 178 - Ta Đã Làm Cái Gì Mới Được Chứ?
Trong lúc Gatrix đang múa như chim bay bướm lượn giữa bầy muỗi răng, thì Cyrax lại lựa chọn đứng im như một pháo đài bất khả xâm phạm. Phương thức chiến đấu của Cyrax không linh hoạt được như Gatrix, hình thể cục mịch của gã cũng không cho phép bản thân có thể di chuyển được như vậy.
Thay vào đó, toàn thân Cyrax, nếu như để ý thật kỹ, thì chúng đang rung lên liên tục. Bất cứ con muỗi nào định chạm vào người Cyrax cũng bị lực rung này chấn bắn tung ra ngoài. Cyrax còn chưa đạt tới cấp độ có thể bóp nát đồ vật chỉ bằng việc rung người.
Chứ nếu như đây mà là Nike Noname thì chỉ cần một cái liếc, toàn bộ lũ côn trùng bay trên không trung sẽ nổ tung như pháo hoa vậy.
Vấn đề ở chỗ phong cách chiến đấu này đạt áp lực lên cơ thể Cyrax rất lớn. Hiện tại gã chỉ có thể duy trì được kiểu phòng ngự toàn bộ phương vị này trong chốc lát mà thôi, đến khi cơ thể gã kiệt quệ thì Cyrax sẽ hiện nguyên hình. Vấn đề của Chấn động chính là như vậy! Giai đoạn đầu ngươi yếu như sên, giai đoạn sau ngươi khỏe như thần.
Thật may trong cả đội lại có một người có khả năng giúp đỡ cho Cyrax vượt qua được giai đoạn phát triển này – trong trường hợp bọn họ vẫn sẽ kết thành đội mà không mỗi người một ngả quá sớm! Đó chính là pháp sư mấp mé cấp trung, Vera!
Cô nàng đang múa cây gậy phép mình, liên tục tạo ra những vệt lửa vẽ trên màn đêm. Nơi đâu lửa quẹt qua, lũ muỗi răng nổ lép bép đến đó. Nhiệt độ cao khiến cho khoang bụng của chúng nổ tung, sau đó là cháy thành tro bụi.
Vera lầm rầm đọc thần chú, nắm chặt bàn tay lại. Ngay lập tức, trước mặt cô nàng cũng xuất hiện một bàn tay phép thuật rực cháy. Nó xòe ra, túm lấy một đám muỗi răng khổng lồ còn chưa kịp thoát đi, rồi bóp một cái. Bàn tay sau đó nổ tung, tạo ra từng đợt sóng nhiệt khiến hàng đống muỗi răng khác rơi rào rào xuống như một cơn mưa vậy!
Thế nhưng số lượng lũ muỗi răng và mối vàng vẫn đông tới tuyệt vọng, còn thể lực và tài nguyên của cả đội chỉ có hạn. Người duy nhất có khả năng chiến đấu liên tục là Gatrix, và hắn cũng bị cơn đói ràng buộc. Trong trường hợp có ai đó quên, thì Goblin là một loài có tốc độ trao đổi chất cực nhanh!
– Chúng ta phải nhảy thôi Gatrix! Em không muốn tiếp nước trong trạng thái yếu đuối nhất!
Cyrax gào lên. Một con muỗi bay tọt vào trong miệng gã, và bị Cyrax nhai nát vụn. Chấn động không có điểm yếu, bởi điểm yếu đã bị nung cháy với cường độ rung như thế này của cơ thể rồi! Gã nhổ ra từng mảnh của con muỗi, nhăn mặt kinh tởm.
Vị của nó tệ cứ như bữa trưa do Vera nấu vậy! Thật may cho gã là Vera không biết phép thuật đọc suy nghĩ, chứ không thì hôm nay kiểu gì cũng có án mạng!
– Đúng đấy Gatrix! Ma lực của em chỉ còn hai phần ba thôi!
Gatrix liếc nhìn nhanh mặt nước, rồi tự ước lượng chiến trường. Với thể tích khổng lồ của cái gốc cây này, số lượng côn trùng ký sinh trong đó ắt hẳn phải vô cùng lớn. Bọn họ đã giết không ít, thế nhưng Gatrix luôn có một con số ước chừng trong đầu.
Chừng đó mối vàng cùng lắm chiếm được hai phần mười thể tích gốc cây, và bọn họ có lẽ còn phải đương đầu với một lượng bọ nhiều gấp đôi như thế nữa!
Vera và hắn còn có thể chiến đấu tới phút đó, nhưng Cyrax chính là vấn đề. Tốc độ tiêu hao của bọn họ hiện tại là do Cyrax gánh chịu một phần áp lực, song khi Cyrax bị buộc rời khỏi vòng chiến, thì áp lực lên hắn và Vera sẽ tăng lên gấp bội. Tính toán kiểu gì thì bọn họ cũng nắm chắc phần thua nếu như còn chưa chịu nhảy.
– Rút!
Gatrix vung tay, ra hiệu cho cả đội hướng phía mỏm đất. Gatrix nhảy trước tiên – hắn là kẻ có tốc độ phản ứng tốt nhất trong cả bọn. Nếu như dưới màn nước lạnh kia thật sự có thứ gì đó đang chờ đợi họ, thì Gatrix sẽ là kẻ có khả năng đáp trả tốt hơn.
Người tiếp theo nối gót hắn là Cyrax. Lý do cũng rất đơn giản. Cyrax là chỗ dựa tốt nhất của cả đội khi phải thủy chiến. Gatrix đóng vai trò tìm hiểu tình hình, câu giờ khi cần. Còn Cyrax sẽ là kẻ kết liễu mục tiêu trong trường hợp Gatrix còn chưa giải quyết được.
Hơn nữa, Vera ở vai trò đoạn hậu hiển nhiên là phù hợp hơn Cyrax rất nhiều! Sức chiến đấu của cô nàng sẽ bị giảm mạnh khi xuống mặt nước, trong khi đó cô lại là nguồn sát thương chủ lực của cả đội trong công cuộc diệt bọ.
Vậy nên khi thấy hai chàng trai đã biến mất trong màn đêm, Vera vội vàng dùng hai tay vẽ nên một vòng tròn lửa giữa không trung. Gậy phép của cô đã nằm gọn trong chiếc nhẫn không gian trên tay Gatrix rồi. Cứ tưởng tượng Vera chìm xuống nước mà còn phải tha theo cục tạ đó nữa thì!
Hai bàn tay của cô cháy phừng phừng, để lại trong không khí những vệt lửa khi trận pháp thành hình. Vera mỉm cười ranh mãnh, búng tay hôn lũ muỗi răng một cái.
– Tạm biệt!
Ngay khi Vera vừa rơi khỏi ngọn cây, một đám mây lửa đỏ và đen nở bừng ra phía trên đầu cô. Đám mây trương phình ra, nuốt chửng không biết bao nhiêu là muỗi răng và mối vàng. Chiêu phép đó là một kiểu tổ hợp phép thuật mới mà Vera đã kết hợp được… một lúc trước đó.
Cụ thể, nó đánh đổi sát thương tiềm năng để gia tăng mức độ ảnh hưởng. Sức nóng của ngọn lửa sẽ yếu đi trông thấy, thậm chí còn chẳng đủ làm cháy nổi da thịt một đấu sĩ cấp thấp.
Thế nhưng nhìn vào đám mây đó to không khác gì cả cái tán cây đại thụ, Vera không khỏi líu lưỡi. Dù sao thì cô cũng chỉ mới thử nghiệm thôi, nếu có thất bại thì phép thuật hệ lửa cũng không làm tổn thương được cô. Và thật may là phép thuật đó thành công!
Sức nhiệt của ngọn lửa không đủ để làm tổn thương một đấu sĩ cấp thấp, có điều lại là con dao chí tử đối với loài côn trùng vốn có sức chiến đấu cá thể không cao. Muỗi răng có sức chiến đấu tương đương đấu sĩ cấp thấp, chứ không phải chúng có cường độ thân thể tương đương với một đấu sĩ cấp thấp. Và bởi vậy, phép thuật mây lửa của Vera chẳng khác nào cơn ác mộng với chúng.
Trên phương diện phép thuật hệ lửa, dùng danh xưng quái vật cũng chẳng thể nào thể hiện được hết sự khủng khiếp của cô nàng! Không hổ là đại pháp sư trong tương lai! Gatrix vừa rơi vừa nghĩ thầm.
Hiện tại, hắn vừa thực hiện một màn hoãn lực khá là đẹp mắt. Đầu tiên Gatrix móc ra Hồng Trần, cắm ngập nó vào trong gốc cây ở cạnh bên. Sức nặng của hắn khiến cho lưỡi dao xé được một vệt cực dài trên cây, trước khi tạm thời ngưng lại cơ thể của Gatrix.
Áp lực lên đầu vai phải của hắn rất nặng, buộc cho Gatrix phải liên tục sử dụng đấu khí và phép thuật để chữa trị cánh tay phải nếu như không muốn mất luôn cánh tay đó.
Sau khi đã dừng lại, Gatrix nhổ Hồng Trần khỏi gốc cây, co đầu gối bắn mạnh người về hướng mỏm đất. Tiết kiệm được chút quãng đường bơi nào hay quãng đường đó phải không nào? Toàn bộ quá trình vừa rồi tả thì dài, chứ nhìn bằng mắt thường thì cực kì nhanh gọn. Gatrix vẽ một vết tóe lửa trên thân cây, rồi bắn pặc đi ra ngoài, mượt mà tựa như mây trôi nước chảy vậy.
Cyrax âm thầm ghi nhớ động tác của Gatrix. Gã thọc bàn tay vào vết cắt do Gatrix tạo ra, cũng bị trượt đi một đoạn trước khi có thể bám được vào gốc cây. Khác với Gatrix, cường độ thân thể của Cyrax khủng khiếp hơn rất nhiều.
Chỉ với chừng này áp lực còn chưa đủ để khiến nó tan vỡ được, thế nên nhìn trên phương diện thị giác thì Gatrix như một nghệ nhân điêu luyện, còn Cyrax… thô và cục cứ như quái vật vậy!
Ánh sáng của đám mây lửa làm cả một vùng trời đêm sáng bừng lên, chiếu rọi lên thân hình bọn họ. Và ánh sáng đó đã khiến con chim rời mắt khỏi mục tiêu lần đầu tiên. Với tư cách là một sinh vật bậc cao, con chim khổng lồ bỏ khỏi mắt mọi sinh vật có cấp độ dưới cấp trung.
Giống như loài người chẳng thèm quan tâm ở xung quanh họ có bao nhiêu loài côn trùng đang cặm cụi kiếm ăn, vật lộn để sinh tồn!
Thế nhưng đốm sáng kia khiến nó tò mò, và khi nó ngẩng mỏ lên, tập trung đôi mắt chim sắc bén gấp vạn lần một đấu sĩ cấp cao loài người để quan sát, nó đã thấy một cảnh tượng. Đám mây lửa đó giống như một chiếc mũ được ai đó đội lên những cành cây phủ đầy lá, khiến cho cả ngọn cây sáng rực rỡ hẳn lên. Bên dưới gốc cây có ba sinh vật đang rơi.
Người ở gần đám mây lửa nhất là một thứ hình người giống cái. Con chim đã chứng kiến không ít những sinh vật này trong nhiều ngày gần đây, vậy nên nó phân biệt ra được. Sinh vật này đem lại cho nó một cảm giác thân thiện đến kì lạ, khiến cho nó chỉ muốn quắp luôn cô ta về tổ, mãi mãi bảo bọc, không cho cô nàng rời khỏi mình nửa bước.
Sinh vật thứ hai là một kẻ cơ bắp, đầu trọc. Con chim chẳng có mấy ấn tượng với kẻ này, thế nên nó nhìn nhanh xuống kẻ ở gần mặt nước nhất. Ở thời điểm đó, đồng tử con chim bỗng thu hẹp lại!
– Quáccccccc!
Con chim ngửa mỏ lên trời, rú một tiếng cực kì dài. Không cần phải là một nhà điểu học, cả ba cũng có thể cảm nhận được sự giận dữ trong tiếng hót đó. Nếu như tầm mắt của họ có thể bay cao hơn nữa, xuyên thấu qua màn đêm che phủ, họ sẽ thấy được vô số các loài sinh vật đang run cầm cập, rúc thật sâu trong hang ổ, miệng rên ư ử đầy sợ hãi. Một ma thú cấp cao nổi giận, có nghĩa là máu chuẩn bị chảy thành sông, hoặc tiền đổ ra để mua tài nguyên khống chế nó!
Con chim giương đôi cánh rộng của nó ra, và toàn thân nó lập tức cháy phừng phừng! Đôi cánh của nó nếu tính ở hai điểm xa nhau nhất, thì cũng vào khoảng một nửa chiều dài con rắn nước chứ cũng chẳng bé nhỏ gì cho cam.
Hơn ai hết, cả tiểu đội Tự Do hiểu rõ con chim lửa này bỗng dưng phát điên chắc chắn là vì họ. Cái cảm giác rởn hết da gà vì bị nhìn chằm chằm này chẳng ai có thể lẫn đi vào đầu được. Chỉ có điều mục tiêu thực sự của nó không phải là hai người, mà là Gatrix! Hắn cười khổ.
– Rốt cuộc mình đã làm gì sai cơ chứ?
Lần đầu tiên với Vera, lần thứ hai là Sophia, và lần này là con chim lửa. Đặc điểm chung của cả ba lần này là Gatrix đều phải chịu một ác cảm đến từ những tồn tại có hình dạng như chim lửa. Chẳng lẽ hắn đã từng làm gì với bọn này chắc?
Hay là thế thật nhỉ…?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!