Bạo Chúa 2 - Chương 179 - Rạn Nứt
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
118


Bạo Chúa 2


Chương 179 - Rạn Nứt



Màn nước lạnh nuốt chửng toàn thân Gatrix, xâm nhập vào từng lỗ chân lông trên người hắn, khiến chúng sun hết cả lên. Sự sợ hãi của thân thể Goblin lan tràn ra khắp toàn thân hắn, cứng ngắc, khiến cho Gatrix không có cách nào vùng vẫy được. Màu đen của màn nước, và cảm giác của sinh vật trên cạn chìm trong nước là quá đủ để vặn gãy tâm trí của một giống loài yếu đuối như Goblin.

Ngoại trừ việc hắn không phải là Goblin… bình thường!

Gatrix nín thở, dùng ý chí vượt trội của mình, từ tốn xoa dịu bản năng của cơ thể. Đây không phải là lần đầu tiên cơ thể phản bội hắn, và Gatrix có quá thừa kinh nghiệm để xử lý tình huống này. Hắn cục cựa tay chân – rất tốt, cơ thể này đã lại thuộc về hắn lần nữa!

Gatrix không phải Cyrax, hắn không có khả năng khống chế tuyệt đối cơ thể. Hoặc giả như hắn đã từng có nó thì cũng đã mất rồi – không ai có thể ruồng bỏ quá khứ mà không phải trả một cái giá cực đắt. Việc đầu tiên sau khi Gatrix đã cướp lại quyền khống chế thân thể là mở mắt.

Trong một cái khung cảnh lờ mờ sáng, ảo ảo của nước sâu, Gatrix thấy được những đốm sáng lập lòe. Đó có thể là những con mắt của loài thủy sinh sống dưới đáy nước, tò mò quan sát sinh vật kỳ lạ vừa quấy rối nhịp sống thường ngày của chúng. Hoặc cũng có thể chỉ là những con cá đang ngủ – cá làm gì có mi mắt!

Gatrix bị chìm khá sâu xuống nước – hắn nhảy từ khoảng giữa gốc cây nổi trên mặt nước, tương đương với hai tầng rưỡi chứ ít ỏi gì! Hắn khua tay múa chân, đạp nước trồi dần lên trên bề mặt. Đúng như Gatrix kỳ vọng, hắn không bị tấn công khi mới nhảy xuống.

Chỉ có điều nguyên nhân chẳng liên quan gì tới vòng lặp sáng tối của hắn cả! Mà đơn giản là có một con chim lửa khổng lồ phẫn nộ đang lao ầm ầm về phía hắn thôi!

Lại một tiếng ùm nữa nổ vang lên! Cyrax đã tiếp nước, và gã khổng lồ sẽ cần một ít thời gian mới có thể ngoi lên bề mặt được như Gatrix. Chỉ còn duy nhất Gatrix đơn độc đối mặt với một con ma thú cấp cao… hoặc đó là những gì mà cả Cyrax lẫn Vera đang nghĩ!

– Gatrix!

Vera quát lớn, mắt mở trừng trừng như muốn nứt ra khi thấy con chim lửa đang đập cánh bay về phía Gatrix. Thế nhưng trước khi những cảm xúc hỗn tạp trong cô kịp định hình thành nỗi đau xót nuối tiếc, thì Gatrix đã giơ ngón tay cái lên.

Trong ám hiệu của họ, điều đó có nghĩa là mọi chuyện vẫn ổn !

Cyrax lúc này đang chìm trong màn nước. Giống như Gatrix, bản năng sinh tồn của gã cũng gào lên kinh hoàng, tìm cách làm tê liệt toàn thân Cyrax. Nhưng không như Gatrix, Cyrax không cần dùng ý chí để xoa dịu ai hết. Thân thể này là của gã, gã là chúa tể của nó, và gã muốn nó phải phục tùng tuyệt đối!

Nếu như Gatrix mất một chút thời gian mới có thể cử động bình thường được, thì với Cyrax, chuyện đó chỉ diễn ra trong một cái chớp mắt! Gã còn tiện tay cắm ngập con dao vào mang của con cá chụp đèn bơi ngang qua. Đó là những sinh vật nằm trên đường bay của con chim lửa, đang bỏ chạy thục mạng ngược về phía bọn họ, và lũ này thì rất là tiện mồm.

Cyrax ngẩng đầu lên, nhìn mảng sáng khổng lồ, méo mó và huyền ảo do sóng nước bóp méo hình ảnh, đang hướng dần về bọn họ ở trên kia. Và tới lúc này, Cyrax do dự!

Liệu gã có nên bơi lên, cùng Gatrix đối đầu với con chim lửa, một ma thú bậc cao?

Hay gã sẽ giả vờ lặn dưới làn nước này, chiến đấu với mấy con thủy quái tép riu, chờ đợi Gatrix tạo ra kỳ tích… hoặc bị con chim lửa bắt đi?

Cyrax nghiến răng, túm lấy một con thủy quái khác trông khá giống hình người. Da của nó trơn nhẵn, lạnh cóng. Không ai có thể trách gã được đúng không?

Thế rồi Cyrax cảm nhận thấy một làn nước mạnh mẽ đập thẳng vào người!

Ở phía trên mặt nước, Gatrix đang nhìn chằm chằm vào con chim lửa. Nó đã cách hắn rất gần rồi, sức nhiệt từ người nó thậm chí còn làm khô hết cả da mặt của Gatrix, khiến hắn không thể không khép hờ hai mắt lại. Nhưng Gatrix đứng yên trong làn nước dập dềnh, không hề tỏ ra bất cứ kinh sợ nào.

Trong thiên nhiên, có những loài là thiên địch với các loài khác. Ví dụ rắn có thể thôi miên cho chuột đứng im để nó nuốt chửng, hay bọ ngựa ăn côn trùng chẳng hạn. Thế nhưng đó chỉ là một phần của vòng tuần hoàn, bởi thực tế thì vai trò của người đi săn và con mồi chỉ mang tính tương đối.

Lúc này ngươi có thể là một con hổ mạnh mẽ, đang đi săn con heo rừng ngu ngu trước mặt. Giây kế tiếp, con lợn rừng đó có thể húc lòi ruột con hổ như chơi! Chẳng có luật nào cấm con mồi không được chống trả đúng không? Đó mới chỉ là vòng tuần hoàn với những sinh vật thông thường, còn một khi đã lên tới ma thú cấp cao như thế này, khái niệm thiên địch gần như chẳng còn tồn tại!

Đúng là con chim lửa dám săn con rắn nước là vì có nhiều nguyên nhân, trong đó phải có một lí do là con chim lửa có thể đánh thắng con rắn nước. Thế nhưng điều đó không khiến cho sự thật rằng cả hai đều là ma thú cấp cao bị mất đi được! Đúng là con chim có lợi thế trên cao, quan sát rộng hơn, biết bay, nhưng con rắn nước cũng không phải là đồ ăn trên đĩa!

Một ngày nó còn trốn dưới nước, con chim lửa tuyệt đối không dám khơi mào chiến tranh. Lợi thế của con chim đến từ sự cơ động, chứ nếu bị rắn nước quấn lên đánh thì lúc đó còn chưa biết mèo nào cắn mỉu nào đâu! Đó cũng là lí do con chim lửa không dám lại gần mặt nước quá, bởi con rắn nước hoàn toàn có thể cuốn nó dìm xuống nước, ép nó vào một trận tử chiến.

Song cán cân thăng bằng đó đã bị thay đổi, bởi một sinh vật yếu nhớt có tên khoa học là Goblin. Con Goblin lạ mặt xuất hiện đã khiến cho con chim lửa không còn có thể giữ được bình tĩnh nữa, và nó đã lại gần mặt nước!

Có thật sự là uy áp của con chim lửa khiến cho những loài thủy sinh nháo nhác bỏ trốn? Đối với những con yếu bóng vía thì có thể, còn với những loài mạnh mẽ hơn, chúng thừa hiểu con chim lửa không thể nào hạ mình xuống nước săn bọn chúng được.

Chừng nào mà đại vương của chúng vẫn còn đang nhìn chằm chằm!

Chỉ thấy từ mặt nước, một cây trụ khổng lồ đen thùi lùi phóng vọt ra, nhào thẳng về phía con chim lửa. Con rắn nước há to miệng, dễ nó phải to như cái phòng khách. Miệng nó đỏ lòm, với bốn chiếc răng nanh to như bốn cây cột, cắm ngập vào cái cổ ú na ú nần của con chim lửa.

– Quáccccccc!

Con chim lửa chỉ kịp ré lên một tiếng trước khi bị con rắn nhấn chìm xuống nước. Sức nặng của cả hai đã vượt quá khả năng chịu đựng của đôi cánh, hơn nữa con rắn cũng đã cố tình siết chặt thân thể con chim lửa lại.

Chúng rơi xuống nước, nổ tung bọt trắng xóa, sôi òng ọc. Sức sống của hai ma thú cấp cao là vô cùng đáng gờm, thế nên trận chiến này có lẽ còn lâu mới có thể kết thúc được! Nhân cơ hội đó, Gatrix quát to về phía Vera và Cyrax – lúc này cả hai đã nổi lên mặt nước.

– Bơi đi, chúng ta cần phải tiến về mỏm đất càng nhanh càng tốt!

Vera ném một cái nhìn lạnh lùng về phía Cyrax, rồi dùng sức bơi vọt lên gần Gatrix.

– Tại sao chúng ta không dùng xuồng hay thuyền?

– Lúc em ngủ, bọn anh đã thử nghiệm rồi! Không hiểu thành phần vật chất ở trong nước như thế nào mà bất cứ thuyền bè gì đều bị chìm ngay khi chạm nước. Nhưng ngược lại thì…

Gatrix lấy ra cây gậy phép của Vera.

– Cái này đáng lý vốn phải chìm thì giờ lại nổi, nhẹ hều luôn!

Vera cầm lấy cây gậy đang lơ lửng trên mặt nước, không khỏi cau mày. Chừng nào nó còn nằm trên mặt nước thì nó còn nhẹ tựa như một chiếc lá vậy! Song khi Vera nhấc nó ra khỏi mặt nước thì sức nặng lập tức đè lên cánh tay cô, nhấn chìm cô xuống nước một đoạn.

Bằng đúng khoảng cách từ cây gậy tới mặt nước!

– Chí ít em cũng không sợ chìm khi đang cầm nó!

Gatrix bông đùa, cố gắng làm hòa hoãn không khí. Ngay khi nhìn thấy Vera và Cyrax nổi lên cùng một lúc là hắn đã hiểu chuyện gì vừa xảy ra rồi!

– Không cần phải suy nghĩ nhiều Cyrax! Cậu đã giúp tôi rất khá rồi!

Gatrix quay đầu lại, tìm cách an ủi Cyrax. Thế nhưng những câu nói đó khi lọt vào tai của gã khổng lồ bỗng trở nên chát chúa, khó nghe hơn bao giờ hết! Hơn ai hết, Cyrax hiểu rõ hành động của bản thân.

Gã đã do dự, đã trốn tránh trách nhiệm. Cho dù Gatrix có thể bỏ qua cho gã, có điều hành động của gã chẳng khác nào một nhát dao chặt thẳng lên mối quan hệ non trẻ mới thành hình của họ.

Cyrax xấu hổ, giấu một nửa mặt xuống dưới màn nước. Nhìn vào cách Vera đối xử lạnh lùng với gã như thế này, Cyrax nghĩ mọi chuyện sẽ không đơn giản chút nào! Vera là một cô nàng có tính cách rất cương trực, khi yêu thì sẽ yêu hết mình, nhưng một khi đã ghét…

– Hẳn là giúp!

Giọng nói lạnh lùng hờn dỗi của Vera vang ngược về, đâm vào tai Cyrax như kim châm. Gatrix lập tức quát!

– Câm miệng, Vera! Đây là lúc để chúng ta cãi lộn à?

– Nhưng…

– Im! Có gì thì lên bờ rồi nói!

Vera ấm ức, vùng vằng tiến về phía trước. Gatrix nán lại chờ Cyrax, hắn mỉm cười thân thiện.

– Đừng lo lắng gì Cyrax! Lòng tin cần có thời gian để xây dựng, và không phải ai cũng đủ dũng cảm đối mặt với một ma thú cấp cao. Cho con bé một vài hôm, rồi cậu sẽ thấy mọi thứ ổn thôi!

– A…

Tiếng hét thất thanh của Vera chìm nghỉm trong làn nước! Ngay lập tức, Gatrix và Cyrax xé nước, lao thẳng về phía cô nàng. Ở dưới không gian lờ mờ do ánh trăng chiếu hắt xuống, họ thấy Vera đang bị một sinh vật quắp chặt. Nó có tám cẳng, hai càng, và toàn thân bọc trong lớp giác xác xù xì rất đáng sợ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN