Bạo Chúa - Chương 93: Giọt máu đầu tiên
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
38


Bạo Chúa


Chương 93: Giọt máu đầu tiên


Gatrix vung vẩy tay. Vòng tròn bắt đầu tỏa ra ánh sáng rực rỡ, ép cho cả hai phải lui lại.

– Phân tách!

Gatrix hét lớn, rót ma lực vào trong vòng tròn. Vera có thể lờ mờ thấy được hai cây gậy bay lên, và tan dần ra. Ánh mắt Gatrix đảo liên tục như thể đang chứng kiến một thứ gì đó, miệng hắn lầm rầm niệm chú liên hồi, nhưng Vera chẳng hiểu được bất cứ một động tác nào của hắn cả. 

– Dung hợp!

Gatrix gầm lên, chắp hai bàn tay lại. Vòng tròn ngay lập tức tỏa ra ánh sáng dữ dội. Dường như pháp trận này chuẩn bị sụp đổ rồi!

– Vera, rót ma lực vào trong đó! Mau!

Vera vội vội vàng vàng dốc hết ma lực vào trong pháp trận. Cô không biết mình cần phải truyền vào bao nhiêu, và Gatrix cũng không có vẻ muốn ngăn cản, nên Vera cứ tiếp tục bơm. Và rồi một vụ nổ hất văng cả hai ra!

Gatrix lóp ngóp ngồi dậy, dùng cả tứ chi bò trên mặt đất để quay trở lại vòng tròn luyện kim. Ở đó hiện giờ chỉ còn một cây gậy phép, từ đầu đến cuối thẳng đuột, đen xì, cao ngang đầu Vera. Nhìn qua ai cũng sẽ nghĩ đây là một cây gậy bằng đá đen nào đó mà thôi.

– Thành công rồi! Vera đâu? Cô mau cầm nó lên xem.

Gatrix ngồi phịch xuống, thầm than may mắn. Thuật luyện kim mặc dù có quy trình và phương pháp rất rõ ràng, nhưng khi kết quả thành hình thì lại có xác suất thất bại. Cho dù là dùng cùng một loại vật liệu, cùng phương pháp, nhưng kiểu gì cũng có thí nghiệm thành công, cái thất bại. Rất may là lần này hắn thành công!

Vera đưa tay, nhấc cây gậy lên. Cảm nhận đầu tiên của cô là một dòng hơi ấm truyền vào trong lòng bàn tay, chạy khắp toàn thân cô, và ngay lập tức đồng điệu với ma lực bên trong ma hải Vera. Cô thậm chí còn cảm nhận được sự vui mừng của cây gậy khi được cô chạm phải nữa, giống như thể cô và nó đã từng là những người bạn vô cùng thân thiết vậy. 

Và điều tiếp theo Vera biết, là nó nặng kinh khủng!

– Anh đùa tôi à? Sao nó nặng thế này!

– Ta trao đổi hai cây gậy phép để lấy một cây, cho nên ta có quyền giữ lại khá nhiều đặc điểm tốt đẹp của hai cây gậy. Tuy nhiên nếu muốn chiết lọc tất cả các thuộc tính đó thì phải cần thêm đánh đổi, thế nên ta lựa chọn gia tăng trọng lượng của cây gậy để có được các thuộc tính tốt. Dù sao chừng này ta nghĩ cô vẫn có thể dùng tốt phải không? Chưa kể khi cần cô còn có thể dùng nó để nện người nữa!

Vera mím môi mím lợi, dùng cả hai tay nhấc cây gậy lên. Đúng là ban đầu thì cô cảm thấy nó nặng, nhưng khi múa may một hồi thì cơ thể cô cũng quen dần với sức nặng này. Gatrix đưa tay gãi cằm.

– Như vậy để ta dạy cô thêm vài bộ động tác sử dụng gậy, kết hợp với kỹ xảo vật lộn nữa, là đủ để cô có khả năng sinh tồn cơ bản khi bị áp sát rồi. 

***

Có nhiều lúc Vera tự hỏi liệu mối quan hệ quái dị này của họ sẽ tồn tại đến khi nào? Cô thừa nhận ấn tượng ban đầu là con Goblin này trông rất thuận mắt, và càng ở lâu, cô càng cảm thấy dễ chịu khi ở cạnh hắn. Nhưng Vera không tin Gatrix có thể đối xử tốt với cô mà chẳng cần lí do gì như vậy. 

Dẫu vậy, cô thật sự, thật sự muốn những khoảnh khắc này kéo dài thêm một chút! Chỉ một chút thôi mà!

Những cơn gió từ đằng xa thổi tới, luồn lách qua từng sợi tóc của cô, vuốt ve an ủi Vera. Cô tựa má lên hai cánh tay, tì vào đầu gối, lưng dựa lên thân cây phía sau, giấu mình dưới tán lá râm mát. Bên cạnh cô là Gatrix đang lúi húi với mớ nồi niêu xoong chảo. 

Mặc dù Gatrix dạy cô rất nhiều loại tri thức, song phần lớn chúng đều chỉ các loại kiến thức chiến đấu, lý thuyết phép thuật, còn những thứ hắn coi là “thừa thãi” như này thì hắn chẳng bao giờ nhắc một lời.

Vera mở mắt, len lén nhìn Gatrix. Dạo gần đây cô sinh ra một thói quen mới, là ngắm nhìn con Goblin tất bật làm việc. Không hiểu sao cô có thể nhìn mãi mà không chán, giống như từ người Gatrix tỏa ra một thứ gì đó rất cuốn hút vậy. 

Gatrix thì tay chân thoăn thoắt đun nấu, chỉnh lửa, miệng vẫn liến thoắng kể cho cô những câu chuyện trên trời dưới đất về thế giới mà hắn từng chứng kiến. Lúc ban đầu cô còn không tin, song khi những câu chuyện càng ngày càng khác biệt nhau, và hoàn toàn tách xa hẳn so với thực tại mà cô biết, thì Vera buộc phải thừa nhận, đó không phải là thứ để có thể bịa ra dễ dàng.

– Tỉnh lại đi nhóc! Thử món mới toanh mà ta vừa sáng chế ra này!

Gatrix đưa chiếc cốc gỗ lại gần mặt Vera. Mùi thơm ngào ngạt từ nó kích thích từng mao mạch bên trong mũi cô, đánh thức cô khỏi những suy nghĩ vẩn vơ ban nãy.

– Lần này là thứ gì vậy?

– Ta gọi nó là Caramel. Đây là một thức ăn vặt khá phổ biến, được làm từ trứng và đường. Thìa đây!

Vera mỉm cười hài lòng. Dạo gần đây Gatrix bắt đầu nghiên cứu một cách mới để chế biến đồ ăn, và mặc dù thỉnh thoàng chúng có hương vị rất ghê rợn, tuy nhiên đại đa số trường hợp đồ ăn của Gatrix có thể khiến ý thức của cô như tan ra vậy! 

Như món Caramel này chẳng hạn! Mới ban đầu nhìn thì cô chỉ thấy một khối vàng kem sóng sánh được rưới lên thứ nước sốt màu nâu nâu. Nhưng chỉ khi bỏ chúng vào miệng, cảm nhận miếng bánh tan ra, và vị ngọt của nó lan tỏa khắp khoang miệng… giống như một nụ hôn vậy!

Mặt Vera chợt nóng bừng lên! Cô đang nghĩ gì thế không biết!

– Ăn xong rồi thì bắt đầu vào việc nhé!

Gatrix thu dọn đồ đạc, đứng dậy nhìn về phía dưới chân đồi. Đứng từ trên cao, cả hai chỉ nhìn thấy những đốm nâu đỏ đang bò chậm rãi xung quanh thung lũng. Dưới chân bọn họ chính là thung lũng Maquis, và con gấu trông to lớn nhất, đang ngủ ở giữa bầy kia chính là mục tiêu của họ.

– Ta muốn cô xuống giết toàn bộ lũ gấu dưới kia, nhưng vẫn phải duy trì hình dạng người. Còn lại phương pháp như nào tùy cô suy nghĩ!

– Hả? Một mình tôi sao?

Vera nuốt nước bọt, nhìn xuống phía dưới. Số lượng lũ gấu không quá đông, chỉ cỡ hai mươi con – dù sao thì lượng thức ăn cũng có hạn đúng không? Tuy vậy, việc phải đối đầu với mười chín con quái vật cấp thấp và một con quái vật cấp trung cũng khiến Vera có phần sờ sợ.

– Tôi thấy nếu tôi sử dụng cánh sau đó dùng lợi thế trên cao ném phép thuật xuống cũng được mà!

Vera rụt rè đưa ra ý kiến. 

– Cũng có lý, nhưng cô quên rằng nhiệm vụ này không phải chỉ mình chúng ta nhận sao?

Gatrix trả lời bình thản. 

Vera đưa mắt nhìn một vòng xung quanh thung lũng. Trong những bụi cây, hang hốc, hay thậm chí là ở những ngọn đồi bên kia, có bao nhiêu cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào con gấu thủ lĩnh? Nghĩ nghĩ một lúc, Vera mới nhận ra nhiệm vụ này khó hơn cô tưởng rất nhiều! 

Bởi khi bọn họ chém giết xong lũ gấu nhép trong đàn, thì những người mạo hiểm kia chắc chắn sẽ không ngồi yên, mà sẽ ra tay tranh cướp. Lúc đó Vera chẳng khác nào kẻ làm công miễn phí cho họ, thậm chí còn bỏ mạng không chừng. Thế nên cốt lõi của nhiệm vụ này là giữ thực lực ở mức an toàn, tiến công chậm rãi ổn định, và dùng tốc độ thật nhanh đánh chết mục tiêu, sau đó…

Vera thở dài, cô biết mình không thể trốn tránh chuyện đó mãi được. Cô có thể dựa dẫm vào Gatrix bao nhiêu lần nữa? Nếu như cô muốn tự tay thay đổi thế giới này, thì cô phải bước ra khỏi cái vỏ ốc của mình. Vả lại cô không chắc Gatrix có thể chiến đấu lại với một con quái vật cấp trung. 

Về cơ bản, loài quái vật thường có tố chất thân thể hơn hẳn loài người, cho nên cùng là cấp trung, nhưng nếu đọ sức thật sự thì Vera nắm chắc phần thua. Giả sử như cô có học một bộ đấu khí nào đó thì ít ra cô có thể đánh tay ngang được.

– Sẵn sàng chưa?

Vera hít sâu một hơi, mở mắt. Mái tóc vàng của cô bay phất phơ trong gió, càng tăng thêm vẻ anh dũng khí khái cho chủ nhân của chúng. Trên gương mặt Vera bộc lộ rõ sự quyết tâm, và cô nở một nụ cười tự tin.

– Xem tôi đây!

Nói xong, Vera rút cây gậy phép sau lưng ra, bước xuống dưới đồi, hướng thẳng về bầy gấu.

Vera liếm liếm những giọt mồ hôi rịn ra trên môi, nhìn chăm chăm vào bầy gấu. Cô cần phải dụ một con ra để thử xem chúng tương ứng với bao nhiêu phần thực lực của cô. Nhưng làm thế nào bây giờ? Tất cả lũ gấu đều ở rất gần nhau, và nếu cô khiêu khích một con thì thứ cô phải đối mặt sẽ không chỉ là một con thôi đâu! 

Vera xoay đầu nhìn xung quanh. Ở dưới khu thung lũng này, một nửa được bao quanh bởi những ngọn đồi, nửa còn lại thì hướng về phía cư dân trong vùng. Chẳng có một vị trí thuận lợi nào, ví dụ như miệng hang hẹp để cô hạ gục từng con một cả.

Đúng rồi! Vera chợt nghĩ ra. Cô đưa tay lên trán, làm ra vẻ như đang suy nghĩ lung lắm, nhưng thực chất là để che đi đôi mắt của cô. Đôi mắt màu xanh dương mộng mơ giờ đã biến trở về màu tím đầy ma mị. 

Đây là thiên phú mị hoặc của Succubus, chỉ cần là sinh vật giống đực chắc chắn trúng chiêu, hiệu quả phụ thuộc vào lực tinh thần của đối tượng, chí ít Vera nhận thấy Gatrix chưa bao giờ phản ứng lại dù chỉ là một động tác nhỏ nhất. Con Goblin chết tiệt! Cô thầm nghĩ.

Cô nhìn một lượt những con gấu phía ngoài, chọn một con trông yếu ớt nhất rồi dụ nó về phía mình. Những dòng năng lượng tinh thần vô hình lan truyền trong không khí, từ từ tiến lại con gấu, song trước khi chúng kịp phát huy tác dụng thì con gấu thủ lĩnh bỗng gầm lên một tiếng!

Thiên phú bị cắt đứt khiến cho Vera cảm giác đầu đau như búa bổ. Mắt và mũi cô chảy máu ràn rụa, còn tai cô thì ù lên hoa mày chóng mặt. Vera ngã phịch xuống mặt đất, đưa tay bưng mặt, cố gắng há miệng hít thở sâu chờ cho cơn phản phệ qua đi. Mất một lúc lâu cô không thể suy nghĩ được gì, cho tới khi cơn đau tan dần. 

Cô nhanh chóng xác nhận lại trạng thái của mình. Có vẻ như tinh thần của cô đã bị tổn thương, thế nên những thiên phú của tộc Succubus sẽ không thể nào sử dụng được trong một khoảng thời gian. Vera căm tức nhìn con gấu thủ lĩnh, giá mà cô được sử dụng toàn bộ sức mạnh.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN