Bảo vệ Quốc sư đại nhân.
Chém giết trong đêm mưa
Chương 1: Chém giết trong đêm mưa
Trên bầu trời liên tiếp phát ra hai tiếng sấm làm rung chuyển cả trời đất, đánh thức cô khi còn đang trong say giấc nồng, ngay sau đó liền có vài giọt nước man mát rơi trên mặt cô, cuối cùng là một cơn mưa như trút nước.
Còn chưa kịp mở mắt ra, tứ chi liền truyền đến một trận đau nhức kịch liệt, giống như là bị một tảng đá lớn hung hăng nghiền nát qua mấy vòng, lục phủ ngũ tạng cũng suýt nữa bị lệch vị trí luôn.
Lần này cô đau đến mức nước mắt chảy ra không ngừng, nhưng đáy lòng cô không hề cảm thấy hoảng sợ chút nào mà ngược lại còn thấy vô cùng vui vẻ: Vì cô còn sống.
Đại khái là mình đã sống sót được qua cuộc giải phẫu rồi, còn có thể cảm nhận được sự đau đớn nữa.
Cho tới bây giờ, cô vẫn luôn rất thực tế, chỉ cần có thể sống sót thì tất cả những đau đớn này cũng đều trở nên vô cùng đáng yêu.
Sau đó, cô mới nhận ra được những động tĩnh kỳ dị ở xung quanh mình.
Có âm thanh sột soạt giống như cành là đang chập chờn trong bão tố ở ngay gần bên tai. Cô còn có thể cảm nhận được cơn những cơn gió lạnh thổi qua da thịt đã ướt nhẹp, cướp đi một chút nhiệt độ còn sót lại mà không chút lưu tình, khiến cho thân thể lạnh lẽo của cô run lên không ngừng.
Cảm giác này cũng quá chân thực rồi, tuyệt đối không hề giống với sự yên tĩnh được phong bế ở trong phòng phẫu thuật.
Một chút mông lung còn sót lại do hôn mê cũng đã lui sạch, bỗng dưng cô mở lớn đôi mắt, sau đó liền rơi vào trạng thái kinh ngạc tột độ.
Thảo nào âm thanh mưa gió đó lại rõ ràng đến thế, hóa ra là các cành lá xung quanh đang dao động không ngừng ngay trước mắt cô. Cô cố gắng nhìn ngó xung quanh để xem xét tình hình, sau đó liền phát hiện bản thân hình như đang bị treo trên một cây đại thụ nào đó, phía trên thì giang kín bởi mây đen, màn trời lúc này đen kịt lại như một chậu mực.
Hạt mưa giống như những thanh kim châm không ngừng rơi xuống dưới, cũng may hơn nửa số đó đã bị nhưng phiến lá dày đặc ngăn cản bên ngoài rồi. Nhưng phiến lá có thể chống đỡ được cũng chỉ dài bằng hai cánh tay cô mà thôi, sau khi tích đầy nước mưa rồi thì lại ào ào trút xuống dưới, cái tư vị đó khỏi cần nói cũng biết nó xót đến mức nào.
Cô chính là tười tỉnh một cách quyết liệt như vậy đấy.
Cô còn nhớ rõ, vào một khắc trước, do các cơ quan trong cơ thể lại một lần nữa có dấu hiệu suy kiệt nên cô đã được nhanh chóng đẩy vào phòng cấp cứu để cứu chữa, nhưng tạo sao khi mở mắt ra thì lại bị treo ở trên cây thế này? Hơn nữa, tuy rằng hiện tại cơ thể đang rất đau đớn thế nhưng cái cảm giác sinh mệnh đang dần bị ăn mòn từng chút từng chút một thì lại không hề có. Phải biết rằng cái cảm giác đó đã làm bạn với cô suốt hơn ba năm nay, mỗi lần phát tác đều khiến cô vô cùng thống khổ.
A! Khoan đã… Bàn tay? Cô nhấc bàn tay của mình lên quan sát.
Bởi vì nhiều năm nay cô vẫn luôn nằm trên giường bệnh để truyền thuốc nên cánh tay đã trở nên gầy như que củi, gân xanh thì nổi lên, trên mu bàn tay còn chi chít các lỗ kim bé tí. Nhưng hai cái bàn tay bé nhỏ, trắng trẻo mềm mềm trước mắt cô đây thực sự là của cô hay sao?
Năm ngón tay mở ra rồi lại khép lại theo suy nghĩ của cô.
Thật đúng là tay của cô đấy.
Rồi sau đó, những ký ức lạ lẫm cứ tràn tới như thủy triều, lập tức lấp đầy bộ não của cô, những ký ức đó lại bởi vì có chút đơn giản mà không thể nào chiếm hết được ký ức cũ của cô. Cô thở mạnh, những vẫn có thừa sức lực để xem xét hoàn cảnh lạ lẫm xung quanh mình, ý đồ muốn nhớ lại những ký ức xa lạ kia.
Cái đầu tiên xuất hiện chính là tên của thân thể này: Phùng Diệu Quân.
Còn nữa, người này năm nay mới có mười một tuổi.
Hay nói chính xác hơn thì cái thân thể mà cô đang bám víu này chẳng qua chỉ là một cô bé mười một tuổi, tuổi nhỏ sức yếu mà thôi. Nhưng mà… Cô đưa mắt nhìn xung quanh một chút thì phát hiện ra bản thân mình hình như bị rơi vào trong một không gian không có quy luật nào cả, diện tích ước chứng chỉ bằng nửa cái sân bóng mà thôi. Nhìn lên trên thì thách bốn vách đá lạnh lẽo, sừng sững như trong những khung ảnh lồng kính được treo trên tường, định ra sắc thái ảm đạm và thâm trầm của bầu trời. Bên dưới thì là một hố đen sâu không thấy đáy, vách đá bốn phía dựng đứng thành một góc chín mươi độ.
Nhìn qua thì có vẻ như là người này bị rơi từ trên vách núi xuống, may mà trong khe hở của vách đá có mấy loại cây sinh trưởng một cách rất ngoan cường nên cô mới có thể may mắn được như vậy, bị treo ở trên một gốc cây thô ráp chứ không phải bị rơi xuống vách núi đến mức thịt nát xương tan.
Hóa ra, cô bất tri bất giác được chuyển mình một cái ở Qủy Môn Quan, vậy mà lại chuyển trở lại hoàn cảnh nguy hiểm như vậy.
Trong lòng cô vẫn còn thấy sợ hãi, đưa tay ra vỗ vỗ nhánh cây phía dưới để bày tỏ sự biết ơn, rồi sau đó lại cảm thấy đau khổ vì không biết phải trèo lên như thế nào. Với cái thân hình nhỏ bé của mình lúc này, ước chừng chỉ bò được hai trượng sẽ rơi xuống luôn ý chứ.
Nhưng mà, tình huống lúc này thật đúng là có thể kiểm chứng được câu châm ngôn: Con người nhất thiết không được cảm thấy chán nản, thất vọng vì những khó khăn nhất thời trước mắt, bởi vì…
Bởi vì cuộc sống sau này vẫn còn một kích trí mạng đang chờ ngươi.
Khi cô đang bó tay tuyệt vọng, cảm thấy cho dù có mọc thêm cánh cũng không thể thoát được thì ở chỗ sâu nhất dưới kia bỗng nhiên truyền tới một tiếng thét dài đinh tai nhức óc.
Tiếng thét kia lớn tới mức mà cho dù ở xa như vậy cũng có thể lấn áp được tiếng sấm chớp rầm rầm trên trời cao, thế cho nên cô không thể nào nhận sai được sự giận dữ cùng căm thù trong âm thanh đó được.
Mà quan trọng nhất là, cái âm thanh kia tuyệt đối không thể nào là do con người phát ra được.
Cô tranh thủ cúi đầu nhìn xuống.
Vừa rồi mới có một tia sét xẹt qua, chiếu sáng cả trời đất, cũng chiếu sáng luôn cả vực sâu ở phía dưới, khiến cho cô có thể nhìn rõ hơn hoàn cảnh và vị trí của mình lúc này.
Cái hố sâu không thấy đáy, cô bị treo ở trên một nhánh cây vươn ra từ vách núi, cúi xuống khoảng hơn mười trượng nữa thì liền thấy được đáy. Nhưng mà, dưới đáy chính là một cái hồ sâu, đầm nước sâu thẳm, không biết đến tột cùng là sâu đến bao nhiêu.
Như vậy thì cũng thôi đi, thế nhưng tia chớp kia lại chiếu sáng bên dưới rõ như ban ngày, khiến cho cô cũng có thể thấy được rõ ràng một thân ảnh khổng lồ đang giận dữ quẫy đạp trong đầm nước sâu kia.
Vật đó có lẽ phải cao hơn tám trượng, thân có vảy vàng, trên lưng có vây cá, cái đuôi sau lưng quẫy đập khiến nước văng tung tóe khắp nơi, nhìn hình dáng thì giống như một cái đuôi cá lớn. Cô vẫn biết là kình ngư có thể dài ra được đến mức đó, thế nhưng kinh ngư cũng sẽ xuất hiện ở đầm nước trong núi sâu sao?
Chẳng lẽ ở đâu có thông với biển lớn? Nhưng mà sau khi nhìn đến đầu của cái vật đó thì cô liền lập tức vứt bỏ đi cái suy đoán đấy của mình.
Vật đó có cái đầu giống con lạc đà, sừng giống con hươu, mắt giống như thỏ, tai giống như trâu, hình như trong số các loài sinh vật trong truyền thuyết thì con vật mà cô quên thuộc nhất đồng thời cũng lạ lẫm nhất đấy chính là con rồng.
Cái này rõ ràng là một con quái vật đầu rồng thân ca mà!
Cô chỉ thấy trái tim của mình căng thẳng tới mức đập nhanh không ngừng, sau đó liền vội vàng đè nén lại lồng ngực của chính mình, ngã ngồi ở trên nhánh cây.
Quay lại một cái vấn đề chết tiệt kia đấy là: Nơi này là cái chỗ quái quỷ nào thế?
Không đợi những nghi vấn chất chứa đầy trong lòng cô nổi lên như bong bóng trong cốc sô-đa thì con mắt cô lại bắt được một cái bóng màu trắng thật nhỏ.
Động tác của nó quá nhanh, hơn nữa lại còn đang ở cái nơi vực sâu đến thiên hôn địa ám như vậy nữa thì đúng là rất dễ bị bỏ qua mất. Nhưng cô cũng phải mở to hai mắt, nhìn chằm chằm không chớp mắt vào nó thì mới phát hiện cái bóng đó có lẽ là một người sống. Bỗng nhiên rất nhiều bọt sóng và những viên đá lớn bay về phía con quái vật đầu rồng ở dưới đáy vực, thay vì nói cái đó giống như quỷ bạt thì không bằng nói đó như những con yến đang phóng nước, uốn cong linh hoạt.
Cô cũng có thể nhìn ra được là cho dù ngoại hình của hai bên rất khác biệt thế nhưng người đó dường như vẫn đang một mình chiến đấu lại với con quái vật đầu rồng đó.
Cô không có khả năng có thể nhìn rõ được mọi vật trong đêm tối, nên chỉ có thể nhờ vào ánh sáng phát ra từ những tia chớp trên bầu trời mới có thể nhìn thoáng qua đó được. Vì vậy, màn chém giết chấn động lòng người trong đêm mưa lạnh lẽo này đã bị che dấu trong một màn đêm hắc ám.
Đúng rồi, phía dưới hình như có lóe lên tia lửa, lẽ nào là do con quái vật đó phóng hỏa?
Người kia lặng lẽ không một tiếng động nên cô chỉ có thể nghe thấy những động tĩnh cực lớn phát ra từ con quái vật đầu rồng, còn có cả tiếng gào thét rung trời của nó nữa. Nó quẫy gió, gào thét giữa không gian rộng lớn của trời đất, những cây cổ thụ trên vách núi cũng đang lắc lư điên cuồng, cô ở xa như vậy mà cũng có thể cảm nhận thấy được sự bất ổn từ phía cái nhánh cây dưới thân, không biết cái người dưới kia khi đứng đối diện với con quái vật đó thì sẽ nhận phải áp lực như thế nào đây?
Dần dần, tiếng gào thét kia càng ngày càng trở nên bi phẫn, càng ngày càng trở nên tuyệt vọng, trong lòng cô lúc này chỉ cảm thấy hết sức cổ quái: Chẳng lẽ cái người kia sắp thắng rồi sao?
Cuộc chiến đấu trong bóng tối không kéo dài được bao lâu thì tiếng vang của con quái vật bỗng nhiên biến mất hoàn toàn.
Rồi sau đó là một mảnh yên tĩnh kéo dài, chỉ còn lại tiếng mưa rơi xuống lá cây và mặt nước mà thôi.
Tự dưng, thanh âm này lại khiến cho cô cảm thấy rất an toàn.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!