Bảo vệ Quốc sư đại nhân. - Văn án
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
139


Bảo vệ Quốc sư đại nhân.


Văn án



Thành Ứng Thủy ở Hoàng Đô, ngày mười lăm tháng chạp, Hạo Lê đã trải qua một đợt rét đậm suốt sáu trăm hai mươi bảy năm lịch sử.

Trận tuyết lớn khiến người ta phiền lòng đã rơi suốt ba ngày liền, lớp tuyết dày đến mức có thể che kín được cả đầu gối của người trưởng thành. Cũng may, cuối cũng thì đêm nay tuyết cũng đã ngừng rơi rồi.

Thế nhưng trên mặt mỗi người đều không hề có vẻ gì là thích thú mà ngược lại còn cảm thấy rất sợ hãi, bởi vì lọt vào tầm mắt họ chính là một màu đỏ dày đặc bao trùm toàn bộ không gian xung quanh, lỗ châu mai, nhà cửa, lều bạt,… khắp nơi đều trở nên mờ ảo không rõ. Người dân trong thành ngồi ở trong nhà, nhìn thấy mặt mũi người thân cũng có màu đỏ y hệt như vậy thì không khỏi lo sợ bất an.

Ngẩng đầu lên, trên bầu trời là một vầng trăng đỏ rực, tròn như chậu rửa tay, đỏ tanh như máu.

Cái ngày được nói đến trong truyền thuyết cuối cùng cũng tới rồi.

Con đường xưa nay vốn huyên náo bởi tiếng xe ngựa thì giờ đây cũng đã không còn một bóng người, cả tiếng chó sủa hay gà gáy cũng không còn nữa. Ngay từ bảy ngày trước, thành Ứng Thủy đã trở thành một nơi bị cô lập, chủ động cắt đứt mọi liên lạc với bên ngoài, không cho phép người bên ngoài vào thành, cũng không cho phép người trong thành ra ngoài. Mà giờ cấm đi lại ngày hôm nay còn được đẩy lên sớm hơn thành trước giờ Thân. Mặt trời còn chưa có xuống núi nhưng toàn bộ các cửa hàng, quán rượu đều đã đóng cửa không kinh doanh nữa, tất cả mọi người đều chạy về nhà đóng chặt cửa lại.

Người có thể ở lại trên đường phố lúc này cũng chỉ có mấy binh lính với chiếc áo giáp ngoài lạnh lẽo đang đi tuần xung quanh.

Ai dám bước ra ngoài cửa nửa bước thì cả nhà người đó sẽ phải chôn theo với hắn ta. Không thể nghi ngờ gì nữa, đây chính là thiết lệnh.

Giờ Hợi đang dần dần đến gần, những tia sáng đỏ tươi từ huyết nguyệt càng được phát ra rõ ràng hơn, khiến cho cả tòa thành nhưng đang được ngâm mình trong một thùng màu. Ánh sáng trên bầu trời đang dần dần trở nên u ám, người dân trong thành ngây ngốc ngồi ở trong phòng ngẩng cổ nhìn lên trời, rất nhanh sau đó, ánh mắt bất an của họ dần được bao trùm bởi sự sợ hãi vô cùng.

Những làn khói màu đỏ dần dần bao phủ lấy toàn bộ bầu trời, nhưng do cùng màu với ánh trăng nên cũng khó có thể nhìn rõ được, chỉ là do phạm vi của nó càng ngày càng lớn, giống như đã ngăn cản hết hơn nửa ánh sáng của thành Ứng Thủy rồi. Thật may, không biết từ lúc nào mà phía trên thành trì đã dựng lên một cái kết giới trong suốt, ngăn cản đám khói màu đỏ kia ở bên ngoài. Người bình thường vốn dĩ không phải nhìn thấy nhưng làn khói đỏ đó phảng phất như có thêm sinh mệnh, lượn vòng, vặn vẹo nhắm thẳng vào kết giới muốn chui vào bên trong, chỗ nào cũng có, giống như muốn tìm ra một chỗ để phá rách nó ra vậy.

Nếu là người có thị lực tốt thì còn có thể nhìn thấy được từng loại gương mặt trên cái lồng che kia, có dữ tợn, có xinh đẹp, có gương mặt thì có một cặp sừng dài trên đầu, hay là một gương mặt trẻ trung có răng nanh,… Tất cả đều không hề giống nhau, nhưng đó đều là những gương mặt chỉ có thể nhìn thấy được trong những cơn ác mộng mà thôi.

Có thể là cười, có thể là tức giận, là phẫn nộ hoặc là đang khóc.

Tất cả đều là những gương mặt kỳ quái, giống như đang rơi vào trong địa ngục vậy.

Những người xung quanh đều cảm thấy run cầm cập, răng trên răng dưới va vào nhau không ngừng, run rẩy vài cái rồi mới nói: “Trời ơi, Thiên Ma.”

Đây không phải là lời nói vô căn cứ, Thiên Ma quả nhiên đã đến thật rồi.

Lời tiên đoan đã thành sự thật.

Lúc này đây, ngay cả những người bướng bỉnh nhất cũng không khỏi cắt đứt nốt sự hoài nghi cuối cùng của mình, cảm thấy khâm phục vì Thánh Thượng đã biết trước được truyện này.

Cũng may mà cái kết giới trong suốt này thực sự có năng lực, cho dù đám khói màu đỏ đó có luồn cúi, len lỏi như thế nào cũng vẫn kín kẽ không một khe hở nào. Trên bầu trời những đám mây với hai màu trắng đen đang không ngừng bay tới, dây dưa cùng một chỗ với đám khói màu đỏ kia, hình dạng đó không hiểu sao lại khiến cho người ta nhớ tới một câu: Không chết không dừng.

Sự tình đang diễn ra trên bầu trời kia quả thực đã vượt xa suy nghĩ của người bình thường rồi, những người dân thường kia chỉ thấy là hành động của đám khói kia càng lúc càng rõ ràng, mà dường như sức lực cũng càng lúc càng mạnh hơn.

Chúng rống lên giận dữ, dường như bọn chúng muốn triệt để thiêu đốt cả tính mạng của mình, đem tất cả sức mạnh của quãng đời còn lại thỏa thích phóng thích ra bên ngoài, cho dù kết quả cuối cùng khi đâm vào kết giới có là thịt nát xương tan đi chăng nữa.

Tre già măng mọc, bạo ngược mà điên cuồng.

Sau đó, mỗi một lần chúng đâm vào đều khiến cho cả thành Ứng Thủy phải rung lắc không thôi, mỗi một lần đâm vào lại giống như một cái chày nặng nề liên tục nện vào lòng những người dân ở đây

Cái cuộc đấu sức liên tục này càng thể hiện rõ được yếu đuối, mờ mịt của nhân loại. Vô số người thường chỉ có thể quỳ trên mặt đất, mặt hướng về phía Đông quỳ lạy, khẩn cầu cho thành Ứng Thủy được bình an vô sự.

Có lẽ trời xanh cũng cảm nhận được sự chân thành của mọi người thì phải, tấm kết giới trong suốt kia nhìn thì mỏng manh như vậy, lại thường xuyên lung lay như sắp đổ nhưng nó vẫn kiên trì tới cuối cùng không hề bị công phá giống như một kỳ tích vậy.

Từng giây trôi qua cứ như cả năm vậy.

Thật may, cuối cùng thì thời gian cũng đã trôi qua, trong lúc mọi người đang đau khổ dày vò thì giờ Tí cũng đã tới.

“Đing!”

Tiếng chuông báo hiệu canh ba vừa mới vang lên, bầu trời của thành Ứng Thủy bỗng nhiên trở nên rõ ràng hơn.

Khói đỏ đã không còn, mặt người đã không còn, rung động với lắc lư cũng đã không còn nữa.

Chúng biến mất một cách đột ngột giống như lúc chúng đến vậy.

Ngay sau đó màu đỏ như máu trên ánh trăng cũng dần dần rút đi, một lần nữa lại trở về vẻ trong trẻo như nước, trả lại cho đô thành vừa sống sót qua đại nạn một vầng sáng ôn hòa.

Yên tĩnh, bình thản, trước sau như một.

Một ngày mới lại đến, dường như đủ loại hiện tượng dị thường mà mọi người trải qua chưa từng tồn tại vậy.

Trời đất trong sạch, càn khôn áng sủa.

Cái này là muốn nói Thiên Ma đã lui bước, Hạo Lê quốc giữ được rồi sao?

Bên trong thành Ứng Thủy, có người thì thở nhẹ một hơi thật dài, có người thì lo lắng vô cùng, có người thì lại cười ra nước mắt, có người thì trông mong, ngây ngốc hết cả buổi, rồi sau đó tiếng reo hò, hoan hô liền tràn ngập khắp cả tòa thành.

Tiếng pháo nổ vang lên không dứt, nhanh chóng từ ít tới nhiều, từ lưa thưa tới dày đặc giống như có lễ hội.

Tuy rằng lúc này vẫn chưa thể ra cửa nhưng cái này cũng không thể trở thành vật cản người dân đốt pháo tổ chức ăn mừng được. Trong không khí tràn ngập mùi khói thuốc, còn nào nhiệt hơn cả ngày cuối năm.

Tìm thấy đường sống trong chỗ chết quả thực rất đáng vui mừng mà.

Cũng ngay chính giữa trung tâm của trận huyên náo này, trên đường bỗng xuất hiện một chiếc xe ngựa lớn đang đi từ xa đến, nhưng cỗ xe ngựa đen kịt này lại công khai chạy về phía cổng thành. Binh lính canh giữ canh giữ cổng thành nhanh chóng tiến đến, vừa muốn mở miệng ra quát tháo nhưng nhìn thấy cái ấn ký trên thân cỗ xe ngựa thì lại lập tức nghẹn trở về, do dự một lúc vẫn giơ tay lên nói: “Cửa thành đã đóng, đường này không thông, mời quý nhân trở về cho.”

Rèm xe được nhấc lên, một thiếu niên mặc áo gấm lộ mặt ra, làn da vô cùng mịn màng, mi thanh mục tú, nhưng hai mắt lại sưng đỏ như vừa khóc. Hắn cố căng cuống họng, cao giọng nói: “Mở cửa, ta có nhiệm vụ vô cùng cấp bách phải ra khỏi thành.”

Viên quan trông coi cửa thành mau chóng chạy tới, hành lễ với hắn, hành động tuy rằng cung kính nhưng ý tứ cự tuyệt lại vô cùng rõ ràng: “Ban đêm cấm cổng không cho đi lại. Sáng mai, sau khi tiếng chuông báo hiệu giờ dần năm khắc vang lên thì mời ngài quay lại sau.”

“Ngươi bắt nạt ta không biết gì ư? Thiên Ma tập kích thành đã qua đi, còn có cái gì nguy hiểm nữa chứ?” Thiếu niên lập tức trở mặt, trong tay giơ ra một khối lệnh bài màu đen sáng bóng: “Nhanh chóng đi mở cửa cho ta, nếu làm hỏng đại sự của ta, ta đây liền lấy cái đầu của cẩu nô tài ngươi để đền tội.”

Viên quan biết rõ tất cả các loại lệnh bài, thấy vậy thì liền ngây ngốc một lúc, mặt lộ rõ vẻ khó xử. Nhưng mà lúc này đây, bên cạnh lại có vài người cưỡi ngựa chạy đến, cái người dẫn đầu kia vừa mở miệng ra liền “ồ” một tiếng sau đó liền nói ra một câu khiến người khác không thể từ chối: “Chuyện lớn gì mà lại có thể chống lại được cả đương kim thánh lệnh vậy chứ?”

Nghe thấy được lời nói sắc bén như vậy, lang môn lập tức liền biến sắc, cúi đầu đứng nghiêm trang, cổ họng cũng không phát ra thêm được lời nào nữa. Hắn biết, chỗ này không còn chuyện của hắn nữa rồi.

Ngay cả thiếu niên mặc áo gấm khi nhìn thấy người vừa tới là ai thì cũng thu hồi lại thần sắc kiêu ngạo vừa rồi, lớn tiếng nói: “Thái công công, bà cố của ta đang tĩnh dưỡng ở một điền trang bên ngoài thành, mấy hôm trước có truyền tới tin xấu nói rằng thân thể của bà sắp không chịu được nữa rồi. Thiên Ma tập kích cũng đã qua rồi nên ta phải tới coi sao!’

“Mấy ngày trước liền nhận được tin sao?” Thái công công cười cười: “Lúc này sợ là…” Tuổi của hắn cũng đã lớn rồi, trên mặt nhiều nếp nhăn như vỏ cây, nụ cười này nhìn thì thấy không những không ôn hòa mà lại còn tăng thêm hai phần quỷ dị.

“Ngươi, ngươi…” Không ngờ hắn lại nói năng lỗ mãng như vậy, thiếu niên áo gấm ngây người trong chốc lát, sau đó mặt mày liền biến sắc: “Ngươi thật to gan, dám nói những điều ác ý đó với vương phủ của chúng ta. Lão nhân gia thế nhưng chính là người nhà của Mai phi đấy.”

“Bà ấy là bà cố của Mai phi, cái này ta biết.” Thái công công cắt ngang lời của thiếu niên: “Thanh Ứng Thủy đã phong tỏa tin tức từ bên ngoài được bảy ngày rồi, ngươi làm thế nào có thể nhận được tin tức vậy?”

Thiếu niên áo gấm khẽ giật mình, mặt hiện lên vẻ do dự: “Cái này, cái này…”

“Mà thôi, dù sao ngươi cũng chỉ là cố gắng làm tròn dạo hiếu mà thôi, đều nói pháp lý không có thể hơn nhân tình được.” Thái công công chậm rãi vỗ tay ra tiếng: “Được rồi, để ta đưa ngươi đi gặp bà ấy.”

Sắc mặt của thiếu niên lúc này mới hào hoãn lại: “Vậy còn không mau chóng đi mở…”

Từ cửa còn chưa kịp nói ra thì trước mặt liền xuất hiện một mảng trắng như tuyết, hóa ra thị vệ bên người Thái công công đã vung ra một kiếm chiếm đứt đấu hắn mà không có bất kỳ tiếng động nào.

Nhanh như chớp, cái đầu liền lăn xuống đất, cái thi thể không đầu lập tức ngã xuống đất.

Trong xe xuất hiện một mảng máu đỏ, bộ não nát bấy rơi trên mặt đất, mùi tanh ngập tràn khắp nơi, ai ngửi vào cũng thấy buồn nôn.

Xa phu ở phía trước lăn xuống xe, nhìn qua đôi chân của thi thể vẫn còn run rẩy thì sợ hãi kêu lên. Vẫn chưa kêu lên được hai tiếng, thị vệ liền ngại hắn ồn ào, phất tay một cái liền đưa người quay về.

“Tổn hại thánh lệnh, hừ!” Thái công công hừ lạnh một tiếng, lúc này mới lộ ra vẻ mặt đầy kinh thường: “Cao lương hoàn khố!(1)” Đến chết vẫn không hề biết rằng bản thân mình bị sử dụng như một loại vũ khí.

(1) Cao lương hoàn khố: chỉ con cháu nhà phú quý chỉ biết hưởng thụ, chuyện gì cũng không thể làm.

Vào đông, thời tiết liền trở nên giá rét nhưng tên lang môn khi lại cảm thấy trên lưng mình không ngừng chảy ra mồ hôi lạnh. Thái giám giết chết ngoại thần, người chết thì lại là tiểu công tử của tướng phủ, hết lần này đến lần khác đều xảy ra trước mắt hắn.

Hắn vẫn là tỏ ra nhìn thấy rồi hay vẫn là không nhìn thấy gì đây? Lang môn chỉ hận sao bản thân lại không phải là người mù chứ, ánh mắt nhịn không được lại đảo quanh tên thị vệ đang cầm kiếm đứng cạnh Thái công công kia.

Thấy Kim thiết Ngọc Kiếm như thấy thánh thượng tới, đây mới chính là cái cớ lớn nhất cho Thái công công dựa vào. Nhưng mà, không nói một lời nào liền giết chết con trai của trọng thần như chốn không người, nghe xong không khỏi cảm thấy quá rợn người đi.

Nào có loại tiền lệ này chứ? Chỉ sợ, chỉ sợ là biến cố sẽ không còn xa nữa.

Ở đây xảy ra chuyện giết người, lại thêm cảnh đêm lờ mờ nên không một ai phát hiện ra rằng miếng phù chú dán ở cửa thành đột nhiên khẽ nhúc nhích. Có một đám khói đỏ mờ nhạt đến không thể nhận ra được đã thừa cơ len lỏi từ khe cửa chui vào, bám chặt lấy chân tường bò vào trong, không đến một giây liền biến mất không còn dấu vết.

Vô cùng sinh động, có thể nói là “Nhanh như chớp” vậy.

“Xử lý sạch sẽ nơi này đi.” Thái cồn công phủi phủi tay áo, rồi hướng về phía Lang môn nói: “Đều đứng yên đó đi, ta đi xem phong ấn của kết giới một chút.”

Vệ bịn trấn giữ cổng thành thấy hắn tới thân hình vẫn bất động, chỉ có ôm tay hành lễ cho có lệ. Ngoại trừ Lang môn, trước cổng còn có tổng cộng mười tám người đang trấn giữ, liên tiếp có chuyện hấp dẫn, thú vị xảy ra cũng không hề nhúc nhích chút nào cả.

Những người này đều được tuyển chọn kỹ lưỡng, ngày sinh, bát tự vô cùng nổi trội, nhiệt huyết sôi trào như muốn phun trào, trên tay còn cầm một loại binh khí được đặc chế, lúc này mới có thể trở thành binh sĩ trấn trụ kết giới.

Để có thế chống đỡ được trận pháp của Thiên Ma thì cần phải bố trí một cách tỉ mỉ, muốn bảo vệ toàn bộ thành Ứng Thủy vậy thì dù là một tia sai sót cũng không thể xảy ra.

Nếu không thì đúng là kiếm củi ba năm thiêu một giờ mà.

Tuy rằng trận tập kích của Thiên Ma giống như đã chấm dứt, nhưng những người hiểu rõ tình hình lại vẫn không dám thả lỏng tinh thần.

Thái công công lần lượt quan sát tướng mạo của bọn họ, thấy tinh thần của bọn họ vô cùng trấn tĩnh, ánh mắt có thần, lúc này mới khẽ gật đầu một cái rồi quay người đi kiểm tra cái lá bùa dán ở cổng thành.

Mặc dù trên danh nghĩa là “giấy” nhưng thực chất đó lại là một mảnh đồng nhỏ đã qua tế luyện, mỗi tấm ước chừng chỉ dài bằng một ngón tay và rộng bằng một bàn tay mà thôi. Những phù văn phía trên đều được viết bằng loại mực đặc thù, nếu như đến gần thì thậm chí còn có thể ngửi được mùi máu tươi nhàn nhạt.

Bùa dùng để niêm phong cổng thành có tất cả chín tấm, mỗi chỗ đều có một vị trí cố định, ngay ngắn ổn thỏa, thậm chí còn tản ra thứ ánh sáng nhạn nhạt màu vàng. Vừa rồi Thiên Ma có tập kích tạo ra một đợt chấn động vô cùng lớn nhưng lại không hề khiến chúng rung chuyển một chút nào.

Trận chiến bảo vệ này thoạt nhìn thì có vẻ vô cùng hoàn mỹ, nhưng rất ít ai có thể biết rằng, vì thắng lợi của trận chiến này mà Hạo Lê quốc đã phải bỏ ra một cái giá lớn như thế nào.

Thái công công cảm thấy rất hài lòng, gương mặt căng thẳng cuối cùng cũng được thả lỏng. Ông ta tận lực dặn dò thêm vài câu rồi mới quay người lên ngực đi tới nơi khác.

Nếu như đứng từ trên cao mà quan sát xuống, thì có thể phát hiện ra là trận địa kết giới như vậy được bố trí ở tất cả các nơi hẻo lánh trong toàn thành, tất cả tổng cộng có tám mươi mốt chỗ, mỗi chỗ đều có số lượng bùa chú và người canh giữ như nhau. Kết giới mà lúc nãy đã kiên cường chống cự lại sự xâm lấn của Thiên Ma chính là di trận địa này phát ra.

Đợi Thái công công đi xa rồi, mới có người tới mang xác chết và cái xe ngựa của vụ huyết án kia đi, sau đó cũng xử lý sạch sẽ tất cả các vết máu có ở đó.

Trước của thành, lúc này vệ binh có vẻ đã hơi buông lỏng, nguy hiểm của đợt tập kích đã qua, mặc dù mọi người vẫn không thể nhúc nhích nhưng cũng đã cười cười nói nói, có người còn trêu: “Thạch Đầu, cục đá nhỏ nhà ngươi đã ra đời chưa?”

Nam tử được gọi là Thạch Đầu mặt mày ủ rũ nói: “Lúc ta chạy tới đây, phu nhân đã chuyển dạ rồi, bà đỡ tới không kịp, ta còn giúp đỡ một tay nữa, không biết thế nào rồi.”

Lang môn đứng ở phía trước, quay đầu lại trừng hắn hỏi: “Ngươi đỡ để cho vợ mình?”

Sắc mặt hắn rất khó coi, gân xanh trên trán giật giật không ngừng, giống như vô cớ gặp phải quỷ vậy. Thạch Đầu bị hắn nhìn vậy lại càng hoảng sợ, ấp úng nói: “A, mới, mới chỉ một phút thôi ta liền bị kêu tới rồi, Khi còn bé, ta cũng từng đỡ đẻ cho dê bò như vậy mà, không khó.”

Lang môn nghiêm nghị cắt ngang lời hắn: “Cấp trên đã ra lệnh, không cho phép thủ vệ chúng ta đụng vào uế vật, toàn bộ điều này ngươi đều nghe vào tai này ra tai kia à?”

Thạch Đầu lập tức không nói được gì, trên mặt lại tràn đầy vẻ ủy khuất.

Đáy lòng Lang môn cũng vô cùng hiểu rõ tình hình hiện nay, lúc này đây, căn bàn là không có bà đỡ nào có thể tới đỡ để được cả. Nữ nhân sinh con giống như bước qua Qủy Môn Quan vậy, vào thời khắc quan trọng, nếu như không có ai đỡ đẻ vậy thì chính là một xác hai mạng. Nhưng mà…

“May mà đại trận không có vấ đề gì, nếu không chúng ta chính là tội nhân thiên cổ rồi, liên lụy tới hơn hai trăm vạn dân trong thành.” May mà trước cổng cũng không có ai, trong lòng hắn liền đưa ra một quyết định, ánh mắt đảo qua từng tên thuộc ha, trầm giọng nói: “Các ngươi nghe cho kỹ đây, việc này phải giữ kín ở trong lòng, từ nay về sau, ai cũng không được phép để lộ chuyện này ra ngoài. Chỉ cần để lộ ra một chữ thôi, thì tất cả mười chín người ở đây, bao gồm cả ta cũng đều bị chịu chung hình phạt đó.”

Trong cơn gió rét, sắc mặt của nhiều tên vệ binh càng trở nên trắng bệch hơn, liền ầm ầm đáp ứng: “Vâng!” Thiên Ma rút đi, bọn hắn giữ được thành Ứng Thủy, mối người có cồn, nhất định đều có thưởng, tội gì lại phải đem chuyện gây tội mất đầu này ra nói chứ.

Sơ xót này, tất cả đều sẽ tiêu tan luôn trong bụng bọn họ.

Nhưng mà nhân dân đô thành chưa kịp vui mừng được bao lâu, chỉ vẻn vẹn hai ngày sau đó, Hạo Lê quốc liền đột nhiên tuyên bố: Có Thiên Ma lẫn vào thành.

Để đề phòng mọi bất chắc, thì những đứa trẻ mới sinh ra ở thành Ứng Thủy trong những ngày này, cho dù là nam hay nữ, tất cả cũng đều bị giết.

Đại hỷ biến thành kinh hãi, cả nước xôn xao. Lính canh vào nhà lục soát tìm trẻ mới sinh, bốn phía đô thành đều phát ra những tiếng khóc thét cùng đánh chửi. Trong hỗn loạn, số trẻ sơ sinh bị quan binh giết hàng loạt đã lên tới hơn hai ngàn người.

Lại thêm việc trên triều đình hạ lệnh, sẽ ban thưởng cho người tố cáo, trong lúc nhất thời cũng không thể đếm được là có bao nhiêu án oan sai.

Vưa và dân chấn động, cả nước kinh hãi, xôn xao.

Từ đó về sau, thiên tai liên tục đến, hạn hán rồi lũ lụt khắp nơi, dị tượng ở các nơi nhiều lần xảy ra, Hạo Lê quốc cố chấn áp không ngừng, thường xử dụng những luật lệ tàn khốc.

Theo luật lệ, giết người không chớp mắt.

Những người có dã tâm coi đây là thời cơ, dựa vào sự hỗn loạn để đứng lên khởi nghĩa tranh giành lãnh thổ, thiên hạ từ nay về sau thay đổi bất ngờ, vương quyền bất ổn.

Kéo dài suốt mười lăm năm, Hạo Lê quốc diệt vong.

Cuối cùng thì cũng trầm chu tắc bạn thiên phàm quá (2). Thời gian thấm thoát trôi qua, chớp mắt cũng đã qua ba trăm năm.

(2) Trích trong bài “Thù Lạc Thiên Dương Châu sơ phùng độ thượng kiến tặng” của Lưu Vũ Tích, nghĩa: Thuyền chìm nhìn nghiêng thấy cả ngàn cánh buồm vẫn vượt qua.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN