Bất Đắc Dĩ Phải Làm Tiểu Thư
Chương 15:2. Đừng quên lời thỏa thuận
Chả là mẹ nó
nói phải mặc một bộ cánh tuyệt đẹp để đi gặp mặt bên nhà anh ta.
Nó mở tủ quần
áo ra. Một đống y phục lộng lẫy hiện ra trước mắt nó, đủ loại, đủ màu, đẹp lung
linh. Nó lấy từng bộ ra thử. Bộ nào cũng đẹp hết. Nhưng nó nghĩ nếu gặp gỡ ở
nhà hàng thì nên chọn váy màu trắng sẽ có vẻ sang hơn. Nó lựa ngay một bộ váy
ren ngắn giữa đùi, phần cổ làm bằng vải lưới nên trông rất bắt mắt. Trên váy
tuy toàn màu trắng khiết nhưng cũng có hoa văn cách điệu trông tuyệt đẹp.
Nó đang chải
chuốt lại tóc tai và thoa một lớp phấn nhẹ thì bỗng có tiếng gõ cửa.
– Ba đây!
– Ba vào đi!
Con chưa khóa cửa!
Ông bước vào,
vừa nói vừa đóng cửa lại.
– Con vẫn
chưa quên lời thỏa thuận đó chứ?
– Tất nhiên là
con chưa quên.- Nó không nhìn lên mà cứ cắm cúi đeo khuyên tai.
– Ba nghĩ là
con nên có thái độ vui vẻ hào hứng khi nhắc đến chuyện cưới xin. Dù sao con
cũng là bên có lợi nhất mà.
– Tùy vào ba
thôi. Ba muốn sao con làm vậy!
– Và nhớ rằng
trước mặt gia đình bên kia con phải làm ra vẻ vui mừng và hạnh phúc đó.
“Làm vậy chả
khác nào mình thèm khát được kết hôn với anh ta! Anh ta sẽ được nước mà làm tới
chọc quê mình cho mà xem!” Nó buộc miệng:
– Con biết
mà!- Nó hỏi tiếp- Rồi ba định sắp xếp bao giờ cưới?- Nó lại gắn kính áp tròng
vào mắt, mắt nó vốn dĩ hồng tím không phải xanh đen mà.
Ông ta xoa
xoa trán một chút rồi trả lời:
– Tuần sau!
Nó trợn tròn
mắt. Cái gì? Tuần sau là cưới sao? Nhanh vậy?
– Có cần gấp
như vậy không ba?
– Cần. Hiện
tại bên Từ Gia đang cố ý chiếm hết các hợp đồng các công ti khác của chúng ta,
chúng ta cần một viện nhân hỗ trợ.
– Và viện
nhân đó chính là tập đoàn Trần Gia sao?
– Đúng như
vậy. Vì vậy con…
– Hóa ra cuộc
hôn nhân này cũng chỉ nhằm mục đích kinh doanh.- Nó nhún vai
– Thương
trường là chiến trường mà. Một người doanh nhân có tiếng như ba phải bất chấp
tất cả để giữ lấy sự nghiệp.
– Không lẽ
ba… bất chấp cả hạnh phúc con cái mình hay sao?
– Nếu trong
tình huống cần thiết.
– Không lẽ
đối với ba, sự nghiệp là mạng sống hay sao?- Nó lại hỏi
– Chịu thôi.
Ba là người tham công tiếc việc mà lại.
– Giờ con mới
hiểu tại sao cô tiểu thư kia lại bỏ đi.
Ông nhún vai:
– Thôi không
nói chuyện tầm phàm nữa. Mẹ con đang đợi ở dưới. Ba xuống trước. Chút con xuống
nhanh lên nha.- Ông đút tay vào túi quần thản nhiên đi ra ngoài.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!