Bắt Được Thỏ Con Rồi - Chương 12: - Đề Nghị Hấp Dẫn.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
142


Bắt Được Thỏ Con Rồi


Chương 12: - Đề Nghị Hấp Dẫn.


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tôi lập tức vùng ra khỏi ma chưởng của tên khốn tự đại này. Cậu ta cứ thế ôm bụng cười gập cả người như thể gặp được chuyện gì sung sướng lắm vậy đó.

Đáng ghét!
Tốt nhất là cậu cười đến mức sặc nước bọt chết luôn đi!

Hừ mũi cho đỡ xấu hổ, tôi mở cửa lớp, đi nhanh vào phía trong mặc kệ cậu ta muốn làm trò gì thì làm. Trong lớp đã không còn ai, bàn ghế ngổn ngang xộc xệch, dưới sàn đầy những vỏ bánh kẹo, giấy má bẩn thỉu hết sức. Vậy mới thấy các bác lao công vất vả với chúng tôi thế nào, lúc chúng tôi thoải mái đi ăn trưa họ đã phải dọn, lúc chúng tôi về nhà nghỉ ngơi họ lại phải tiếp tục dẹp sạch đống rác chúng tôi thải ra. Nhưng nghe nói lao công ở trường này lương cao lắm, gấp năm gấp bảy lần lao công trường bình thường. Ầy, vất vả chút xíu cũng không sao, nếu sau này.. Không được! Hải Dương ơi, não mày úng nước à mà tự dưng muốn làm công việc gò bó này? Trước nay đều thích phát triển cơ mà, tự dưng hôm nay bị Quốc Bảo mê hoặc, IQ giảm sút mơ ước vào trường làm lao công!
Tức giận vì chính mình, tôi tóm lấy cái chổi đặt sẵn ở góc phòng bắt đầu quét. Vì việc này tôi đã làm quen tay lắm rồi nên chỉ một chút là đã sạch sẽ xong xuôi cả. Lúc Quốc Bảo cười xong bước vào, tôi đã thay chổi quét bằng chổi lau, chuẩn bị lau cho sàn sáng bóng. Cậu ta có vẻ giật mình vì tốc độ của tôi lắm, vì sợ bị tôi tranh công nên ngay lập tức vơ lấy khăn lau bảng: “Việc nặng nhọc này để cho tôi!”

“Cút luôn đi!” Tôi chán ghét di di chổi lau, gớm chết, công tử bột đến giặt khăn còn không sạch, làm nước trong thau tung tóe ra ngoài. Nếu thật sự để cậu ta quét lớp thì chắc đến sáng mai chúng tôi cũng không được ăn trưa mất “Lau xong đi đổ rác, đừng có bắt tôi làm hết việc!”

“Con gái con đứa cắm ca cắm cảu, bảo sao không ai thèm để ý!” Cậu ta bĩu môi lầm bầm “Đúng là đáng ghét!”

“…” Cậu mới là đồ đáng ghét! Ngoài cái mẽ ra chẳng được nước gì! “Vừa lúc nãy cậu nói tôi không phải con gái cơ mà, câu trước cắn câu sau không thấy tự mâu thuẫn à?”

“Cái gì cắn?” Cậu ta hừ mũi gắt gỏng “Ăn nói hẳn hoi!”

“Sao lúc chửi bậy trên lớp cậu không dùng mấy câu hẳn hoi chút đi?” Tôi cãi già, mặt Quốc Bảo đã hơi nóng rồi, đỏ bừng bừng luôn “Dạy dỗ ai chứ?”

“Này..”

“Này Bảo ôi!” Đúng lúc này ngoài cửa ầm ầm vang lên tiếng bước chân, đám bạn xấu của cậu ta ùa vào. Bọn họ đi cả giày bẩn làm sàn ướt tôi mới lau nhoe nhoét những đất bùn.
Này! Có mắt không hả? Để ý chút đi chứ!
“Ha ha, nó trực nhật thật chúng mày ạ!”

“Vì đi du học mà mày bất chấp ghê!” Bọn họ chẳng thèm để ý gương mặt thối hết cỡ của tôi, cứ nghênh ngang đi vào “Muốn bỏ bọn anh thế cơ à? Ông già ép thế nào nghe thấy nấy?”

“Đi ra ngoài nói chuyện!” Quốc Bảo nhíu mày nhìn đống vết chân dưới sàn, quát lớn một tiếng “Sàn bẩn hết chúng mày lau không? Mất công ông đây lau dọn! Cút, cút nhanh!”

“Gớm chết!”

“Làm màu!”

Bọn họ lục tục kéo nhau ra hành lang, những câu chuyện vụn vặt được khơi ra. Tôi không muốn nghe lén nhưng âm lượng của đám người này to quá, dù bịt tai lại thì mọi thứ vẫn cứ tràn vào màng nhĩ. Từ lời trêu chọc của họ với Quốc Bảo và cả lời kể của cậu ta về Hải Đăng và phản ứng của lớp trưởng khi nãy, tâm trí tôi tự động ghép nối, hình thành một câu chuyện hoàn chỉnh.
Rằng nhà Hải Đăng và nhà Quốc Bảo có họ hàng với nhau, ngày xưa cả hai chơi thân lắm, cho đến khi cô nữ sinh X nào đó xuất hiện. X là con gái đối tác làm ăn nhà Hải Đăng, hai người này quen nhau từ trước. Hải Đăng vốn mê cô nàng như điếu đổ nhưng X lại chỉ thích trai hư. Thế nên ngay sau khi gặp Quốc Bảo cô đã bị sự ngu ngốc.. à, ngầu lòi của cậu ta đánh gục. Hải Đăng lập tức bị bỏ rơi, Quốc Bảo bị X bám dính không rời. Cục diện lập tức trở nên rối như tơ vò, Hải Đăng cay cú, Quốc Bảo dửng dưng, X điên cuồng theo đuổi. Mãi đến khi X ra nước ngoài du học mọi thứ mới bình ổn trở lại, nhưng mối quan hệ của Hải Đăng và Quốc Bảo thì vĩnh viễn không còn giống như ngày xưa được nữa.

Ờ, Quốc Bảo cuồng nhiệt muốn đi du học như thế.. có khi nào giống như trong phim, khi X rời đi cậu ta mới thấy được thì ra mình yêu X từ lâu rồi nên giờ quyết định theo đuổi hay không? Dễ lắm, người IQ cao như cậu ta thì người đi mấy năm mới nhận ra là điều bình thường ấy mà!

“Con đấy sắp về nên mày phải ra nước ngoài trốn?” Câu hỏi vô duyên này đánh gãy toàn bộ ảo tưởng về một tình yêu đẹp của tôi.
Khiếp gớm, nữ sinh khiến Hải Đăng say mê lại đủ sức làm Quốc Bảo sợ đến mức phải bỏ xứ mà đi cơ à?
“Mày có đáng mặt đàn ông không vậy?”

“Thằng hâm này, mày chẳng hiểu gì hết!” Quốc Bảo bỏ lại một câu rồi đi vào, thần bí mà hất hất tay “Chúng mày lui đi, anh phải trực ban, chút nữa gặp dưới nhà ăn!”

“Ok, bái bai!”

Đám người lục tục đi thẳng. Tôi đã lau xong sàn đem chổi cất vào nơi quy định rồi tính bỏ mặc cậu ta đi xuống nhà ăn trước. Quốc Bảo trở vào thấy chỗ cửa vẫn đầy dấu chân của bạn cậu ta thì tá hỏa, vặn lại: “Nè, làm ăn kiểu gì đây?”

“Bạn cậu chứ bạn tôi à?” Tôi hừ mũi “Tự dọn chỗ còn lại cho sạch đi!”

“Điên à! Làm phải làm cho trót chứ!” Cậu ta giãy nảy khi thấy tôi vút đi thẳng, ngay khi tôi bước chân ra gần đến cửa, Quốc Bảo đột ngột à lên một tiếng “Ê này, cậu làm shiper không?”

Tôi không thèm nhìn cậu ta lấy nửa cái, lập tức đưa ra câu trả lời: “Không!”

Quốc Bảo dường như không chấp nhận nổi sự thật mình bị từ chối và sỉ nhục quá nhiều, đơ miệng một lúc rồi tiếp: “Có lương!”

Có lương cơ à? Nghe oai phết! Tôi lưỡng lự một chút, thấy người trước mặt tự dưng cười gian trá liền hiểu.. Cậu ta biết điểm mấu chốt của tôi rồi! Nhưng chẳng sao, tiền thì ai chả cần, chẳng qua là mức độ cần của tôi hơi cao so với họ thôi! Vậy nên tôi hết sức kiên nhẫn mà bỏ qua nụ cười đáng ghét kia của cậu ta, hỏi ngược lại: “Ship cái gì?”

“Ship bánh!” Quốc Bảo lập tức lôi từ trong ví ra một xấp tiền, dúi vào tay tôi “Đặt hàng dài hạn! Từ nay tôi phải đi học đầy đủ nên cần đồ ăn sáng, cậu đi làm qua mua bánh mang lên cho tôi! Tiền công 40% giá bánh đã đủ chưa?”

Mẹ ơi! 40% giá bánh luôn! Sao ông không dỡ nhà ông ra mà ăn luôn đi! Phá gia chi tử thế là cùng!
Nhưng vụ làm ăn hời thế này tôi có là đứa ngu mới không nhận, vậy nên tôi cầm lấy một tờ xanh nước biển, đưa trả cậu ta đống còn lại rồi nói: “Hết lại cầm, cầm nhiều tiền như thế sợ mất!”

“Cũng được!” Quốc Bảo lôi từ trong túi ra con điện thoại đời mới nhất, giơ giơ trước mặt tôi “Lấy số điện thoại đi, buổi tối trước khi đi ngủ tôi sẽ nhắn tên món bánh tôi muốn ăn cho cậu mua!”

“Không có điện thoại!” Ông làm như ai cũng giàu như nhà ông vậy! Giờ ông ném điện thoại ra trước mặt tôi cũng chưa chắc tôi biết cách dùng đâu, từ bé đến giờ đã làm gì biết mặt ngang mũi dọc con smartphone.. “Sau giờ tan học viết ra giấy đi, thế nhé, quyết định vậy đi!”

“Ê này, còn mấy vết chân dưới sàn..”

“Xin lỗi, đây là shiper, không phải lao công!”

“Này!”

“Tạm biệt cục cưng, chịu khó dọn đê!”

“…”

Yêu thích: 5 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN