Bắt Được Thỏ Con Rồi
Chương 13: - Rắc Rối Ngày 20 - 10.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Quả nhiên thời gian sau đó Quốc Bảo đi học chăm chỉ. Mặc dù cậu ta lên lớp chỉ để ngủ và nói mấy câu ngu độn nhằm gây sự chú ý nhưng như vậy cũng tốt hơn giai đoạn trước nhiều rồi. Tôi được thêm chân shiper, mỗi ngày đều giao bánh tận miệng cho Quốc Bảo. Cậu ta cứ đường đường chính chính diễu đồ ngọt ngay trên lớp, có khi một sáng đánh ba bốn cái mà chẳng sợ béo chút nào. Danh đại ca háo ngọt của cậu ta vang lừng bốn biển, ai nhìn thấy cũng phải lắc đầu bội phục khả năng ăn uống của người này.
Bỏ qua vấn đề của tên bạn cùng bàn rắc rối, tôi để bánh chuẩn bị sẵn hôm nay vào ngăn của cậu ta rồi lôi sách vở ra làm đề cương. Chuẩn bị từ bây giờ để mấy nữa thi học kì đỡ phải cực, với lại sắp thi giữa kì kết hợp tuyển đội thi học sinh giỏi các môn rồi, tôi muốn được vào đội tiếng Anh, xung quanh lại nhiều người giỏi ngoại ngữ như thế, không chăm có mà chết!
Loanh quanh một lúc, người trong lớp cũng đầy dần, Dịu cũng đã tới lớp. Nó bắt được ánh mắt của tôi lập tức vẫy tay chào hỏi, sau đó vứt cặp lên bàn của mình rồi cùng cô bạn chung bàn với nó – Linh Oanh, đi xuống chỗ tôi ngồi. Linh Oanh rất tự nhiên lôi bánh trong ngăn bàn ra mà hỏi: “Bánh này chuẩn bị cho Quốc Bảo à? Hai người là một đôi hả?”
“Đâu có?” Tôi trợn mắt, ai dám là một đôi với tên đó chứ, chẳng có điểm gì tôi thích cả, trẻ trâu ấu trĩ muốn chết! “Nhà tớ cách tiệm bánh cậu ta thích có một đoạn nên cậu ra bắt tớ mua giúp!”
“Cùng đường với bọn mình đúng không Dịu?” Linh Oanh liếc qua phía tôi, hỏi như kiểu thị uy bạn thân mày giờ thành bạn thân tao rồi con ngốc! Điều này khiến tôi hơi chạnh lòng một chút, nhưng nghĩ lại thì tôi không đem lại niềm vui và sự chia sẻ được cho nó thì để nó đi cùng người khác cũng là điều tất yếu nên làm thôi mà! “Hay vậy đi, từ nay mua bánh cho Quốc Bảo cứ để đây làm cho! Tiệm đấy ở đâu thế, cậu nổ địa chỉ đi!”
“Dưới nhà Dịu hơn 3km cơ!” Tôi nói thẳng, sau đó ra sức nháy mắt với Dịu để nó không tiết lộ quán nhà cô Nguyệt. Đùa à, Dịu là bạn thân của tôi, nó chắc chắn sẽ không tiết lộ chuyện tôi đi làm thêm. Nhưng Linh Oanh thì tôi không chắc đâu, một Quốc Bảo uy hiếp đã làm tôi chép bài mệt nghỉ rồi, thêm người nữa chắc tôi bỏ làm quá..
“Với lại cậu ta đưa tiền cho tớ mua rồi, muốn đổi người phải báo với cậu ta nếu không.. Quốc Bảo đó ghê thấy mồ!”
“Ha ha, mày bị Quốc Bảo bắt nạt đấy à Hải Dương?” Dịu phì cười, hỏi đúng tim đen. Ừ thì không hẳn là bắt nạt, nhưng kiểu uy hiếp này cũng có kém gì đâu cơ chứ? “Hải Dương tính cách mạnh mẽ của chúng ta mà cũng có ngày bị bắt nạt thế này á? Tao không tin đâu! Hay cậu ta dùng tiền thuê mày ship?”
“Đúng là bạn thân, hiểu tao ghê hồn!” Tôi cười cười, đấy, dù chúng tôi không hay đi chung nhưng mấy năm cấp II làm sao quên được. Dịu chỉ cần một động thái đã đọc được kịch bản của tôi rồi kìa! “Mối làm ăn này khó nhả lắm, Linh Oanh không định ép tớ thật đấy chứ?”
“Sợ gì không ép?” Dịu vỗ vai tôi, nói thầm “Linh Oanh thích Quốc Bảo lắm đấy, nó đầy tiền, mày chịu nhả cho nó thì nó trả công mày bẫm! Tiền Quốc Bảo cho mày, cộng thêm 40% nữa!”
“Ôi khiếp!” Lại thêm 40%! Sao mấy người này phá gia chi tử vậy mà chưa bị đuổi cuốn gói khỏi nhà vậy? Sung sướng quá! Nếu thế thì không cần mua bánh cho cậu ta mà tôi vẫn có tiền! Ơ nhưng mà còn chuyện làm thêm, nếu lộ thì.. “Nhưng ai sẽ nói với Quốc Bảo? Và còn 3km kia, cậu đi ngược lại thật à Linh Oanh? Sẽ muộn làm đấy!”
“Nói với Quốc Bảo cứ để đây lo!” Cô nàng vỗ ngực tự tin “Nhà tôi có người làm, nếu không mua được tôi tự làm mang đi, sợ gì!”
Ấy đùa à, bánh cô Nguyệt làm đầu bếp năm sao chắc đã sánh bằng đấy? Cậu đừng ảo tưởng thay thế được vị trí của cô ấy trong lòng tên kia!
Trong lúc tôi vẫn còn đang phân vân các kiểu, thì cửa lớp đã xuất hiện một bóng dáng quen thuộc hết sức. Còn ai ngoài Quốc Bảo nhà chúng ta – ông chủ trẻ tuổi đầy tiền bạc của tôi nữa chứ! Linh Oanh đang ngồi im đột nhiên đứng phắt dậy, cô nàng tươi cười hớn hở, ngọt ngào vẫy tay dưới ánh mắt ghen tị của không ít con gái trong lớp: “Quốc Bảo! Qua đây nè, bánh của cậu!”
“Gì vậy?” Quốc Bảo có vẻ ngạc nhiên vì sự nhiệt tình thái quá này, khi thấy Linh Oanh tự ý lôi bánh của cậu ta từ ngăn bàn ra thì ánh mắt lóe sát khí. Ông nội này làm như người ta sẽ ăn vụng của cậu không bằng, người ta chỉ muốn dâng tận miệng cậu thôi, yên tâm đi! “Này, muốn gì?”
“Lần sau để mình mua bánh cho cậu nhé!” Chiếc bánh trên tay bị Quốc Bảo giật mất nhưng Linh Oanh cũng không giận, mỉm cười hết sức ôn hòa mà đề nghị “Được chứ? Cậu có thể nhắn tin cho mình loại cậu thích, hôm sau mình sẽ đem lên cho cậu! Và nhà mình cũng có đầu bếp chuyên đồ tráng miệng nữa, nếu..”
“STOP!” Quốc Bảo khó chịu xua tay “Ai mượn, lắm điều! Về đi người khác còn ăn sáng!”
“Sao cậu lạnh nhạt quá vậy?” Dịu nhẹ giọng trách cứ, ô hay, Dịu ơi là Dịu, mày có bị mất trí nhớ tạm thời không vậy? Học cùng trường với ôn thần này bốn năm cấp II mà mày còn chưa nhận ra sự phũ phàng của cậu ta à?
Xem tao đây này, ngồi cạnh gần hai tháng rồi còn thường xuyên phải chịu đựng những câu nói ngu ngốc không giới hạn của cậu ta, nói gì đến người bị cậu ta quy chụp cái mác muốn giành ăn với cậu ta chứ!
“Linh Oanh chỉ có ý tốt thôi mà, với lại.. Hải Dương nói dạo này cậu ấy bận lắm, sẽ không có thời gian mua bánh cho cậu đâu!”
“Bận?” Quốc Bảo cười khẩy, trong khi đó thì tôi vẫn còn sững người vì ngạc nhiên.
Dịu nó đang quay lưng với tôi để bảo vệ bạn mới đấy à? Sao tự dưng trong lòng hụt hẫng như kiểu bị phản bội vậy nhỉ? Cảm giác khủng khiếp quá! Quá khủng khiếp!
“Bạn cùng bàn bận thật à?”
“Chứ còn gì nữa!” Linh Oanh huých vai tôi “Khi nãy cậu vừa than phiền phức còn gì, nếu phiền để mình giúp cho nhé!”
“Còn phiền nữa?” Quốc Bảo híp mắt, sau đó cậu ta xua tay, chen trở về chỗ cạnh tôi ngồi xuống “Nhà chúng tôi phải bàn bạc lại, đi đi, tránh chỗ!”
“Ơ kìa..”
“Mau biến đi!”
Dịu kéo Linh Oanh rời khỏi khu vực bàn cuối, xung quanh là những tiếng xì xào và bàn tán. Có người chỉ hai người họ cười nhạo, cũng có người hướng về phía tôi và Quốc Bảo mà đoán già đoán non. Nhưng nói chung, dù là tin đồn chạy theo chân ai, thì tôi cũng nắm rõ được một sự thật: đó là mối quan hệ của tôi và Dịu chính thức tan nát rồi! Dù sau này có thế nào, tôi cũng không thể đối xử được với nó thật lòng thật dạ như trước kia được nữa.
Nó quay lưng trước, vậy nên đừng trách tôi vô tình vô nghĩa!
Và khuyến mại thêm một điều nữa, ấy là bạn Linh Oanh và vài đứa con gái trong lớp không ưa tôi đâu! Tất cả là do Quốc Bảo! Do cậu ta! Do gương mặt đẹp chết tiệt của cậu ta!
“Ê này..”
“Xin lỗi!” Quốc Bảo vừa quay sang định nói gì đó với tôi thì thủ quỹ đã từ đâu nhào tới cắt ngang “Không làm phiền hai cậu chứ?”
“Phiền!” Quốc Bảo gọn lỏn, mắt vẫn đang nhìn tôi không rời.
“Vậy tốt!” Thủ quỹ rất có năng lực đòi nợ thuê, giả như không nghe thấy câu kia của Quốc Bảo, sán vào tiếp tục “Ngày mai là 20 – 10 rồi, lớp tổ chức đi ăn và đi chơi, tặng quà cho các bạn nữ nữa, các cậu tham gia thì đóng tiền quỹ thôi!”
“Được rồi!” Quốc Bảo lôi ví ra, không ngần ngại rút tiền ra định đưa cho thủ quỹ “Chỗ này đủ chưa?”
“500.000 thôi!” Thủ quỹ chỉ rút một tờ xanh rồi đưa trả phần còn lại cho cậu ta “Còn cậu, cậu có cùng đi không?”
“À..” 500.000! Trời ạ! Làm trò gì mà góp những 500.000 vậy? 45 người x 500.000 là 22 triệu 500.000, khoản tiền lớn như vậy họ chỉ dùng để ăn chơi, tặng quà gì đó thôi ư? Đùa chẳng vui gì hết, dĩ nhiên là tôi sẽ không tham gia rồi! Dù có tiền đi chăng nữa thì tôi cũng không thèm tham gia đâu! “Mai mình có việc bận, chắc thôi..”
“Cậu không có tiền chứ gì?” Cô bạn lần trước được ngồi hụt cùng Quốc Bảo xen vào, giọng nói cao vút mỉa mai “Nghèo mà! Bạn Hải Dương là một trong số ít những học sinh được miễn hết các khoản vì học giỏi và hoàn cảnh khó khăn đấy!”
“Vậy à?” Câu này vừa nói ra, hàng loạt những cái nhìn khinh thị bắn về phía tôi. Dịu và Linh Oanh đang chụm đầu bàn bạc gì đó, không thèm nhìn tôi lấy nửa cái chứ đừng nói gì đến việc bênh vực. “Bảo sao? Mùi nghèo hèn bay khắp chốn!”
“Nhìn trông mặt cũng đâu đến nỗi, vậy mà..” Tiếng xì xào mỗi lúc một bay xa “Có 500k đi chơi cùng lớp cũng không lo được, hình như cậu ta còn đạp xe đạp đến trường nữa đấy!”
“Khiếp..”
“Có gì mà ngạc nhiên chứ?” Hải Đăng đứng dậy, khó chịu đẩy mắt kính “Giàu nghèo đâu phải cậu ấy tự quyết định được, mà các cậu cũng tự hào chuyện gì thế? Khoản tiền này đối với người khác là lớn lắm đấy, chính các cậu cũng có kiếm nổi đâu, tự mình ngửa tay xin bố mẹ còn gì!”
“Ơ..”
“Giàu nghèo cậu ta không quyết nổi vì khả năng đầu thai của cậu ta kém!” Quốc Bảo nghe thấy Hải Đăng ra mặt giúp tôi liền nhướn mày, trên khóe môi treo một nụ cười khẩy đáng ghét vô cùng. Cậu ta nhìn tôi nói một tiếng góp vui “Các cậu cũng hay ghê, người ta nghèo đã khổ lắm rồi, mấy người còn cố tình chọc ngoáy nữa hả?”
“Ừ ừ, Quốc Bảo nói đúng đấy!” Tiếng cười nhạo mỉa mai rộ lên từ bốn phía. Những ánh mắt thương hại hoặc chán ghét từ bốn phương tám hướng bắn đến chỗ tôi ngồi, biến thành những mũi tên vô hình, đâm thủng tấm khiên chắn bảo vệ tôi phải dùng rất nhiều thời gian để dựng lên.
Dịu và Linh Oanh cũng bị động tĩnh bên này chú ý, hai người họ đưa mắt nhìn sang. Trong một giây đồng hồ, tôi chạm vào tầm mắt của Dịu, nhưng con bé ngay lập tức quay mặt đi, giả vờ như không biết chuyện gì đang xảy ra cả.
“Chúng mình nên thông cảm cho sự khó khăn của bạn mới đúng hi hi hi..”
“Đáng thương quá..”
“Hay góp tiền lại cho bạn đi ké ta?”
“Không cần!” Quốc Bảo chốt lấy câu cuối, cậu ta chống tay vào cằm nhìn tôi, cái bánh ngọt ăn dở vẫn còn ở trên bàn, khóe môi cậu ta vẫn còn dính chút kem. Bình thường nhìn thấy khuôn mặt này tim tôi vẫn còn chút rung cảm vì sự mỹ lệ của nó, nhưng lúc này thì không! “Này Hải Dương, nếu cậu thề trung thành với tôi, thì sau này mọi hoạt động ở trường lớp tôi bao cậu tất! Thế nào, được không?”
* Nghĩ lễ các tình yêu có đi chơi đâu không vậy? Có ai đọc được dòng này thì hãy rep cho tui nhé, nhân dịp nghỉ lễ mị up thêm vài chương có ai hóng hông nè???
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!