Bắt Gặp
Phần 14
Ngày hôm nay thật là một ngày buồn và đầy bão giông.
Thịnh đứng ở bên ngoài cửa định gõ rồi lại thụt tay lại…anh ta quay đi thì thấy mẹ đẻ đứng sau.
-Mẹ chưa ngủ ạ.
-Xuống nhà nói chuyện với mẹ…
Thịnh lặng lẽ đi xuống phòng khách,mẹ Thịnh thở dài
-Hai đứa càng ngày càng khó sống,nhất là khi đàn bà nó mà biết chuyện ngoại tình,nó đay nghiến có mà đến hết đời.
-Con sai mà thế nên có đay nghiến thế nào con cũng chấp nhận.
-Mẹ đang đứng ở giữa hai đứa,mẹ nghĩ hai đứa nên giải thoát cho nhau càng sớm càng tốt.
Thịnh ngẩng lên nhìn mẹ.
-Mẹ đừng có suy nghĩ đó trong đầu,tốt nhất là con chỉ nghe lần này và k muốn lặp lại chuyện như thế lần nữa,đây là mẹ nói vs con chứ nếu mẹ nói với vợ con.
-Mẹ nói với nó rồi,có những người ở bên nhau thì không có con nhưng nếu ly hôn thì sẽ có một gia đình mới trọn vẹn,do k hợp duyên.
-Mẹ…sao mẹ có thể nói như vậy được.
-Tại sao mẹ k được nói,mẹ đẻ ra mày,mẹ cần cháu nối dõi,hai đứa lấy nhau bao lâu rồi có khả quan không,k có hy vọng thì nên dập tắt sớm.
-Mẹ…con thật sự thất vọng về mẹ ,con sẽ ở bên cô ấy đến khi nào con ch ết ,k có con cũng không sao,con chấp nhận được.
Mẹ Thịnh tát vào mặt con trai…
-Đồ bất hiếu,sao mày có thể nói k có con cũng được.
-Con sẽ ra ngoài ở riêng…
Thịnh nói xong quay đi,mẹ Thịnh nói với.
-Phải rồi bây giờ mày đủ lông đủ cánh rồi nên bỏ bố bỏ mẹ,bất hiếu…
Hoàng ngay lập tức được cấp cứu,vết đâm sâu khiến anh ta suýt mất mạng,Hạnh lo lắng đi lại bên ngoài.Vũ đi ra nói
-Anh cho người đưa em về.
-Anh ấy sao rồi ạ?
-Mọi chuyện đã qua sẽ ổn thôi.
-Vậy để em vào xem …
Vũ ngăn lại.
-Em nên về đi,bạn gái nó sắp tới rồi nếu thấy cảnh này thì không hay…
Gương mặt Hạnh trùng xuống khi nghe thấy Vũ nói vậy,Vũ cố tình nói như vậy vì nghĩ Hạnh là nguyên nhân khiến Hoàng suýt mất mạng.
-Vậy em xin phép…
-Em nên đổi số ở chỗ trọ khác và kiếm công việc khác,em hiểu ý anh không,tránh mọi việc liên quan không hay về sau…
-Dạ vâng,anh ấy k sao thì tốt rồi…
-Cuộc đởi của Hoàng rất phức tạp,nó đã khổ lắm rồi anh k muốn nó vì em mà phá vỡ nhiều dự định dang dở,đàn ông thì khi thích cái gì đó sẽ muốn có bằng được nhưng khi chiếm hữu được rồi sẽ khác.
-Em hiểu ý anh rồi,thật ra em vs anh ấy chưa hề là gì và có liên quan gì vs nhau,em cũng rất mong sau này k ai liên quan đến ai nữa.
-Chắc chắn là như vậy.
Hạnh vừa quay đi ra đến hành lang cô thấy một cô gái với dáng vẻ tiểu thư sang chảnh ,ánh mắt hớt hải tiến về phía Vũ,cô thầm nghĩ “ Bạn gái anh ta thật đẹp còn mình”
Hạnh nhìn lại bản thân một cô gái quê mùa cục mịch…Hạnh khẽ nói “ Tạm biệt nhanh khoẻ lại nhé”…
Thịnh bước lên trên nhà thấy Hiền đang đứng trên,cô nghe thấy hết mọi chuyện,Thịnh liền cười đon đả.
-Em đứng đây làm gì vậy,muộn rồi sao k ngủ đi.
-Anh nghĩ sao về lời mẹ nói
-Chúng ta vào phòng rồi nói chuyện
-Mẹ anh nói đúng,giữa chúng ta sống chỉ thêm dằn vặt nhau…
Thịnh với tay ôm lấy Hiền.
-Đừng nghe những gì mẹ nói,em chỉ nghe anh thôi,anh xin lỗi em về tất cả…
Tay Thịnh đưa lên ôm má Hiền rồi hôn lên má cô
-Chúng ta chia tay đi…
-Đừng,anh xin lỗi vì đã đánh em…anh thật sự xin lỗi em,anh k cố ý.
-Chuyện đó chỉ mới là khởi đầu của rạn nứt…
Hiền quay đi cả hai lên giường nằm quay lưng lại với nhau.Hiền khóc và Thịnh biết anh ta nghe rõ từng lời vợ khóc…anh ta nhắm mắt vẻ rất mệt mỏi.
Sau khi Hoàng tỉnh lại người ở bên anh ta là Lệ,cô ta vui mừng nói lớn.
-Anh à,anh tỉnh rồi ạ,anh có đau không?
-Anh ổn…
Hoàng nói với đôi môi tái mét,hơi thở kém …
-Em đi lấy cháo cho anh nhé…
-Ừ…
Vũ bước vào Hoàng với ánh mắt tìm người,Vũ khẽ nói.
-Cô ta đi rồi,ngay sau khi cậu đưa vào phòng cấp cứu đã k thấy cô ta đâu?
-Vậy à?
-K hiểu mày nghĩ gì suýt mất mạng vì con đàn bà đó.
-Tao chết làm sao được
-Suýt chết rồi còn nói giọng đó nữa,loại đàn bà đó đừng để tâm.Mà mày có bh coi trọng đàn bà đâu sao lần này lại…
-Ánh mắt của cô gái ấy rất giống mẹ tao…dù sao thì đó cũng là một trải nghiệm,mọi chuyện qua rồi…chuẩn bị cho kế hoạch sắp tới thôi.
Hoàng vs ánh mắt đầy thất vọng khi nghĩ tới Hạnh…
2 tháng sau…
Hiền vs Thịnh vẫn rất lạnh nhạt với nhau…Hiền đi làm về nghe mẹ Thịnh nói.
-Mẹ đã đưa con bé đó đi chọc ối xét nghiệm,đứa bé là con thằng Thịnh,con trai…con nên nói chuyện với chồng con,mẹ có thể không cần nó nhưng cháu thì mẹ cần…
-Vâng.
Hiền chỉ trả lời đơn giản như vậy vì cô quá mệt mỏi với chuyện này suốt ba tháng qua rồi…
Thịnh trở về sau khi đọc tin nhắn của vợ “ Đơn ly hôn em đã viết gửi qua email cho anh rồi anh đọc qua xem đã ổn chưa,nếu ổn rồi kí dùm em”
Anh ta đập cửa phòng.
_Mở cửa cho anh đi em,anh xin em hãy cho anh một cơ hội sửa sai,em biết là đời anh chỉ yêu em mà Hiền…
-Mẹ anh hôm nay đã đưa cô ta đi lấy máu xét nghiệm và kết quả là con trai…
Hiền mở cửa ra nhìn Thịnh
-Anh có dám ph á bỏ nữa không?
-Anh vô sinh mà nó k phải con anh…
-Nhưng nếu như phải ?
-Anh sẽ chỉ nhận con thôi còn cô ta anh mặc kệ…em sẽ là mẹ của đứa bé…nó sẽ là con của chúng ta…
Hiền bật cười trong nước mắt nhìn Thịnh và khẽ nói
“ Con của chúng ta sao,đừng dằn vặt tôi nữa.”
Vô tình vào một ngày mùa thu,gió khẽ se lạnh…Hoàng lái xe đến nơi chụp ảnh cưới là một phim trường.Dáng vẻ cao ráo của anh ta cùng gương mặt đầy góc cạnh nam tính khiến cho ai cũng nhìn,họ nghĩ anh ta là người mẫu.
Liên thấy Hoàng tới liền vội chỉnh sửa đầu tóc…
-Anh thay đồ luôn rồi ạ.
-Ừ anh mặc sẵn rồi,chụp k cần cầu kì quá anh còn mấy việc phải làm.
-Ơ kìa ảnh cưới cả đời lại k cầu kì là sao,công việc mặc công việc đi nào,giờ công việc của anh chỉ có em thôi…
Ekip chụp ảnh đã đủ,thợ chính hô lớn
-Hoa đâu rồi mang hoa vào đưa cho cô dâu đi…
-Cái Hạnh nó cầm …
-Đi đâu rồi …
Hạnh bên ngoài đang ôm miệng nôn oẹ,cô sau ngày từ viện về đã chuyển chỗ ở,chuyển chỗ làm và cũng tháng trước phát hiện có thai…gương mặt cô tái nhợt đi vì nghén ngẩm…tay run run cầm bó hoa cưới vào trong…
-Đây em đây rồi sếp ơi…sorry sorry mọi người…
Hạnh đi tới gần Lệ đưa bó hoa thì thấy Hoàng,cả hai nhìn nhau…Lệ nói
-Hai người quen nhau à.
Hoàng mặt lạnh tanh cười nụ cười nhếch môi.
-À đứa em họ hàng xa ở quê nhà anh,Hạnh này anh sắp lấy vợ,hôm nào anh cưới qua chúc mừng cho anh nhé…
-À vâng…em xin phép…
Hạnh quay đi vội vã ra ngoài,nhạc trong phim trường vang lên…cô thì ra gốc cây nôn oẹ,nôn đến chảy nước mắt,kèm theo vừa thấy Hoàng là bố của đứa bé trong bụng …Hạnh ôm miệng nói khẽ “ Bố của con đấy…mẹ nên vui hay buồn nhỉ,mẹ cũng đâu có tư cách gì để buồn phải không con”
Bản nhạc cất lên trong tiếng khóc nghẹn của Hạnh…
🎶 Vội vã đến và vội vã rời nặng lòng tôi lắm ai ơi…
Chiều nay mưa giông ở đâu cứ trút vào lòng
Sao lối đi về nhà anh lại rộn vang tiếng pháo hồng…
Vậy ra anh tôi từ lâu đã hết nặng lòng…
Anh báo tin mừng thì tôi phải vui hay nên là khóc .🎶
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!