Bất Hủ Thần Vương - Chương 568: Hai độ công kích, vương đối vương
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
14


Bất Hủ Thần Vương


Chương 568: Hai độ công kích, vương đối vương


Đối phó tạp binh, là ngay cả mũi tên kim khí cũng không dùng, trực tiếp dùng mũi tên trúc cũng đủ, hai vạn tên cung tiễn thủ, sưu sưu sưu sưu, vạn mũi tên cùng phát, không ngừng hướng cửa thành vọt tới.

Mũi tên bằng trúc này, trên người mỗi cung tiến thủ cũng trang bị mấy chục mũi, cũng đủ mỗi người bắn mấy vòng.

Mũi tên dày đặc như thế bắn xuống, đừng nói đội ngũ tạp binh kia đẩy mạnh đến cửa thành, mỗi lần tiến thêm một bước, đều là muôn vàn khó khăn.

Trong nháy mắt, chết thương mấy vạn. Phía trước loạn, phía sau tự nhiên đi theo loạn cả lên. Yêu tộc vốn dĩ cũng không phải có quân đội nghiêm chỉnh huấn luyện.

Nếu như là yêu tộc đắc thắng, để cho bọn họ vào thành tàn sát dân trong thành, đó tuyệt đối là rất tốt. Nhưng mà yêu cầu tới công thành, đối phó quân đội tinh nhuệ dưới sự chỉ huy của Mộ Dung, đối kháng chiến thuật mà Mộ Dung tỉ mỉ bố trí, vậy thì căn bản không đủ tư cách rồi.

Một tràng vũ tiễn nhiều như mưa sao lao xuống, bỏ lại mấy vạn thi thể lẫn lộn, đợt thứ hai tiến công của yêu tộc, lại bị mũi tên như thủy triều này đánh lui.

Yêu tộc đại quân, kế tiếp bại lui, trực tiếp thối lui đến bến tàu Vân La Thành, cuối cùng mới ổn định xu hướng suy tàn.

La Giải cùng Đấu Bức điểm binh mã, trừ tinh nhuệ đợt thứ nhất tiến công bị tử thương ra, đợt thứ hai công kích bị đánh lui, trong quá trình hốt hoảng lui bước, tự đạp chết cũng có không ít.

La Giải bên này hoàn hảo hơn, phần lớn chẳng qua là trúng Tùng Vân Tán, mất đi lực chiến đấu, dưới sự giúp đỡ của tạp quân, phần lớn là toàn thân trở lui.

Đấu Bức bên kia, là chết thảm trọng, năm vạn tinh nhuệ, chết gần nửa, còn có bị trọng thương, chết vượt qua ba vạn. Còn dư lại một phần lại như chim sợ cành cong, căn bản không có bất kỳ tâm tư chiến đấu.

Linh dược yêu tu bên này, đang khám cho những tinh nhuệ trúng Tùng Vân Tán, chẳng qua là, Tùng Vân Tán này bọn họ căn bản thúc thủ vô sách, những kẻ bị trúng độc, không có giải dược, căn bản vô kế khả thi.

– Thế nào, là độc gì?

La Giải nghiến răng nghiến lợi, trận chiến này, thật đúng là ngoài dự liệu của hắn.

Linh dược yêu tu kia cẩn thận nói:

– La Giải tướng quân, độc này, chỉ làm đan điền không cách nào vận chuyển bình thường, không có tính phá hoại, nên có một chu kỳ khôi phục, qua chu kỳ này, sẽ tự động phục hồi như cũ.

– Cái chu kỳ này cần bao lâu?

La Giải oán hận hỏi, trong lòng hắn rất khó chịu.

– Sợ rằng cần năm ba ngày, đây là rất lạc quan!

– Cái gì? Năm ba ngày! Không có biện pháp khác sao?

– Loài người dụng độc, xuất quỷ nhập thần, thuộc hạ… Thuộc hạ…

– Phế vật, chút chuyện như thế cũng làm không xong, cần ngươi làm gì nữa?

La Giải giận dữ, cánh tay vừa động, bàn tay hóa thành một cái kìm lớn, trực tiếp đem linh dược yêu tu kia bổ thành hai đoạn.

Đấu Bức liếm liếm đầu lưỡi, tựa hồ một màn khát máu này, rất hợp khẩu vị của hắn.

– Đấu Bức, chúng ta trúng kế rồi. Nhân loại quả nhiên là gian xảo vô cùng. Nhìn qua, Vân La Thành này phòng ngự nới lỏng, dĩ nhiên là cố ý bố trí nghi trận, chẳng lẽ nói, bọn họ đã sớm dự liệu được chúng ta tối nay đánh lén Vân La Thành? Điều này sao có thể?

La Giải một bụng buồn bực, cũng là một bụng nghi vấn. Hành động lần này, kế hoạch bọn họ chu đáo chặt chẽ, căn bản không thể nào bị lộ.

Mà bọn họ đối với Thiên Các hiểu rõ, căn bản không thể nào sớm bố phòng.

Nhưng mà, thế cục tối nay, hiển nhiên ngoài dự liệu của bọn hắn rất lớn. Sức chống cự cùng lực chiến đấu của Vân La Thành này, tuyệt đối vượt ra khỏi trạng thái bình thường, thậm chí nói, gấp mười lần so với lúc trước.

Bằng thực lực bình thường của Vân La Thành, cho dù bọn họ sớm có chuẩn bị, cũng quả quyết không thể nào có sức chống cự mạnh như vậy, đội ngũ nghiêm chỉnh huấn luyện như thế, kính nỗ cường đại như thế, chiến thuật chu đáo chặt chẽ như thế…

Sau lưng hết thảy những chuyện này, hiển nhiên là sớm có dự mưu, sớm có chuẩn bị.

Rốt cuộc, kế hoạch tập kích bất ngờ này, Vân La Thành làm sao mà biết được?

La Giải nghĩ mãi mà không rõ, Đấu Bức cũng nghĩ không ra. La Giải buồn bực, Đấu Bức càng buồn bực, tinh nhuệ dưới tay hắn, chết đủ ba vạn a.

Tổng cộng năm vạn tinh nhuệ, chết ba vạn, đây là khái niệm gì?

– Những nhân loại đáng chết này, đúng là gian ngoan mất linh, chống cự đại quân yêu tộc thánh chiến của chúng ta, đây là khinh nhờn thánh chiến. Lần này phá được Vân La Thành, ta muốn bọn họ máu chảy thành sông, không lưu một cái!

Đấu Bức tràn ngập lửa giận.

Ở bọn họ xem ra, những thành thị như Vân La Thành, căn bản là không thể nào có chống cự gì. Mặc dù có chút phòng ngự, cũng chỉ cùng giấy như nhau, vừa đụng là tan rã.

Bọn họ thôi diễn qua rất nhiều loại khả năng, cũng có tâm tư gặp phải chống cự.

Nhưng mà, bọn họ chưa từng có nghĩ tới, Vân La Thành là thành thị bé nhỏ không đáng kể này, lại có thể ngăn cản thế công của bọn họ.

Chẳng những cản trở thế công của bọn họ, ngược lại đánh bọn họ đại bại, làm cho bọn hắn chết thảm trọng.

Đại quân tinh nhuệ tổn thương thảm trọng, mà ngay cả năng lực tiến gần cửa thành cũng không có.

– La huynh, phiền toái a. Thánh giả chỉ cho chúng ta ba ngày, chúng ta cũng lớn tiếng xác định. Lần này nếu như thất bại, Thánh giả nhất định sẽ chém đầu chúng ta. Thủ hạ tinh nhuệ của ta, lực chiến đấu không còn một nửa, tinh thần xuống dốc không phanh. Bên ngươi như thế nào?

La Giải buồn khổ nói:

– Bên ta chết cũng không nhiều lắm, không hơn hai nghìn, nhưng mà trúng độc, lại tới ba bốn vạn.

– Không phải nói độc này có chu kỳ khôi phục sao?

– Chu kỳ khôi phục? Chờ chu kỳ khôi phục đến, đầu của chúng ta cũng rơi xuống đất rồi. Đấu Bức, bây giờ không thể suy nghĩ quá nhiều, chỉ có thể dùng tánh mạng đi liều mạng.

– Liều mạng? Liều mạng như thế nào?

Đấu Bức tò mò hỏi.

La Giải lộ ra một tia âm lãnh:

– Trước hết để cho tạp quân xông lên, một lần năm vạn người, để cho bọn họ xông lên bốn năm lần, đợi cung tên hao hết, chúng ta lần nữa tụ họp tinh nhuệ hai tộc, còn lại khoảng ba bốn vạn người, phát tổng tiến công. Luận lực chiến đấu chân chính của Vân La Thành, tất nhiên không bằng tinh nhuệ yêu tộc chúng ta. Ngươi cảm thấy thế nào?

Đấu Bức suy nghĩ một chút, tựa hồ cũng chỉ có thể dùng biện pháp này.

Có thể trở về hướng Thánh giả cầu viện sao? Không đợi viện binh đến, đầu của bọn hắn sẽ phải rơi xuống đất trước. Thánh giả ghét nhất đúng là thuộc hạ khoe mã, nhưng làm không được chuyện!

Về phần Thu Trĩ cùng Cổ Nhung hai tộc, bọn họ mặc dù dẫn dắt nhóm lớn tinh nhuệ, nhưng đều có nhiệm vụ, cũng không thể làm cho bọn chúng vứt bỏ nhiệm vụ, giúp bọn hắn cùng nhau tấn công Vân La Thành?

Nói như vậy, mặc dù hạ được Vân La Thành, hai người bọn họ cũng không mặt mũi nào trở về gặp Thánh giả, chớ nói chi là đi gặp những đồng liêu khác, không bị đồng liêu chê cười chết mới là lạ.

Vốn là đánh một trận như đẽo gỗ mục, kết quả là nguyên khí tổn thương nặng nề. Hơn nữa, bọn hắn căn bản không có đường lui.

Hoặc huyết chiến hạ Vân La Thành, hoặc đem đầu trở về gặp Thánh giả!

Chỉ có hai lựa chọn này.

Một đêm rốt cục trôi qua. Đối với song phương giao chiến mà nói, đây đều là một đêm gian nan. Vân La Thành bên này, cơ hồ là không tiêu hao đánh lùi hai lần công kích của yêu tộc, nhưng mà, lực chiến đấu của yêu tộc đại quân, cũng không có hoàn toàn bị phá hủy, tùy thời đều có khả năng trở lại.

Cho nên, Vân La Thành bên này, không dám buông lỏng chút nào.

Về phần yêu tộc bên này, tự nhiên càng thêm đau khổ, đối với bọn hắn mà nói, thời gian chính là tánh mạng. Ba ngày thời gian, không hạ được Vân La Thành, vận mệnh của bọn hắn chỉ có một chữ… chết!

Đông phương lộ ra chút ngân sắc, biểu thị ánh bình minh đến.

Yêu tộc bên này, đã tập hợp lại, từng bước đẩy mạnh, chuẩn bị lần thứ hai công kích Vân La Thành. Lần này, yêu tộc bên này cũng đã có kinh nghiệm.

La Giải để cho đội ngủ thủ hạ tinh nhuệ trúng độc bỏ giáp, võ trang cho một nhóm tạp quân thực lực tương đối cao, làm đợt công kích thứ nhất.

Hơn nữa, vì tránh cho Tùng Vân Tán công kích, bọn hắn đều che kín toàn thân, trừ hai con mắt lộ ra ngoài, những địa phương khác toàn bộ ngăn trở.

Bởi vậy, cho dù là Tùng Vân Tán, cũng không cách nào đối phó bọn hắn.

Ba bốn vạn tạp quân đổi võ trang, nhanh chóng đẩy mạnh, cũng có chút phong phạm như tinh nhuệ, chẳng qua là thời điểm hành động, dù sao cũng không như đội ngũ tinh nhuệ nghiêm chỉnh huấn luyện, đội hình ít nhiều gì có chút tan rã.

Bất quá, lúc này đã không kịp điều chỉnh những thứ này rồi. La Giải cũng không có trông cậy vào bọn họ nhất cử hạ Vân La Thành, chỉ cần bọn họ có thể đánh tới dưới thành, đối với thành trì khởi xướng công kích hữu hiệu, tạo thành kiềm chế mà nói, liền coi là hoàn thành nhiệm vụ.

Bất quá, bọn họ hiển nhiên đánh giá thấp thủ đoạn thủ thành của Mộ Dung, dưới tình huống không có yêu linh phi hành công kích, chỉ bằng vào đội ngũ dưới mặt đất, muốn phá được thành trì loài người, khó khăn càng lớn.

Thời điểm đội ngũ như thủy triều kia không ngừng vọt tới cửa thành, trên tường thành, nước sôi, đá lớn, cự mộc, giống như mưa sa lao xuống.

Những thủ pháp này, mặc dù lực sát thương không dày đặc như mũi tên, nhưng lực đả kích cũng là rất mạnh. Mấy ngàn yêu tộc vọt tới dưới cửa thành, phát ra từng đợt gào khóc thảm thiết, căn bản không cách nào hướng cửa thành tạo thành uy hiếp hữu hiệu, rối rít lui về sau chạy trốn.

Nhìn thấy một lần công kích bị đánh lui, La Giải cùng Đấu Bức là hoàn toàn nổi giận. Hai người liếc mắt nhìn nhau, đồng thời dâng lên một chủ ý, bọn họ phải tự thân xuất mã rồi!

Trước mắt cảnh này, sợ rằng chỉ có chém giết đầu não Vân La Thành, mới có thể hướng phòng ngự Vân La Thành tạo thành đả kích hữu hiệu, nếu không, như vậy đánh tiếp, trừ tiêu hao ra, căn bản vu sự vô bổ.

La Giải cùng Đấu Bức, đều là trung phẩm Yêu Vương, tương đương với Thần Thông ba bốn trọng cường giả. Thực lực bực này, cả Thiên Các, phần lớn phân đà Đà chủ, chỉ sợ là theo không kịp! Trừ số ít Đà chủ phân đà cường đại có thể dễ dàng thắng bọn họ ra, phân đà Đà chủ bình thường, dưới tay bọn hắn căn bản tiếp không được mười chiêu!

Cho nên, La Giải cùng Đấu Bức, quyết định áp dụng kế hoạch chém tướng!

Cường giả trấn giữ Vân La Thành này, coi như là Địa Chu phân đà Đà chủ đích thân tới, La Giải cùng Đấu Bức cũng không sợ. Loại mũi tên công kích này, đối với Yêu Vương mà nói, căn bản không tạo nên tác dụng gì.

Hai đại Yêu Vương liếc mắt nhìn nhau, đột ngột từ mặt đất bay lên. Hai cánh Đấu Bức vung lên, làm hai cánh toàn bộ mở ra, che khuất bầu trời, hướng tường thành bay đến.

La Giải pháp thân thoáng một cái, toàn thân một đoàn hoàng quang, hai cánh tay mở ra, huyễn hóa ra một tấm chắn, đem toàn thân bảo vệ. Song chân vừa đạp, giống như đạn pháo phá không, vọt tới tường thành.

Mộ Dung nhìn đầu não địch nhân ra tay, biết thời khắc quyết chiến đã tới, khẽ mỉm cười:

– Càn Nhất huynh, phải xem các ngươi rồi.

Càn Nhất cười hắc hắc:

– Đây còn không phải là dễ như trở bàn tay sao?

Ba huynh đệ hóa thành ba đạo lưu quang, nghênh hướng trời cao, hướng La Giải cùng Đấu Bức lao tới. Thực lực ba người bọn họ so sánh với La Giải cùng Đấu Bức thì mạnh hơn rất nhiều, vốn chính là cọp đọ sức với dê, nhưng mà, bọn họ biết, trận đánh này quan hệ đến xu thế chiến cuộc, cho nên, cũng không dám thể phớt lờ, phải hết sức ra tay, càng nhanh càng tốt.

Ngay lúc này, bên tai ba huynh đệ truyền tới một thanh âm:

– Càn Nhất, các ngươi đi đối phó Yêu Vương phi hành kia, gia hỏa cua giáp này, giao cho ta!

Nghe thanh âm này, ba huynh đệ Càn Nhất mừng rỡ, là Nhậm Thương Khung tự mình giá lâm!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN