Bất Hủ Thần Vương
Chương 569: Thương Khung chém đầu, yêu tộc tan tác
Không thể không nói, hai lần chiến đấu trước, Mộ Dung biểu hiện ra làm Nhậm Thương Khung cảm thấy hết sức hài lòng. Cơ hồ là thương vong rất ít, đã đánh lùi hai lần tiến công của yêu tộc.
Mà Nhậm Thương Khung lần này tự thân xuất mã, cũng không muốn tham dự đến trong chiến đấu, mà thần thức của hắn, rốt cục khoá lấy La Giải!
La Giải này, chính là yêu tộc thủ lĩnh mà kiếp trước Nhậm Thương Khung đánh trận cuối cùng, cũng là kẻ kiếp trước cắn xé mẫu thân của mình.
Bộ dạng này, sau khi Nhậm Thương Khung chuyển thế, cũng không cách nào quên được.
Xem ra, hết thảy cũng dựa theo trí nhớ của kiếp trước mà vận hành, cũng không có bởi vì Nhậm Thương Khung hắn sống lại, dẫn đến lịch sử đi lệch quỹ đạo.
La Giải này, thần thái kiêu ngạo, khát máu tàn nhẫn. Nhậm Thương Khung mang theo trí nhớ của kiếp trước cùng cừu hận, làm sao có thể nhớ lầm người?
Kiếp trước, chính là La Giải, thực lực rất mạnh, ngay lúc đó Nhậm Thương Khung ở trước mặt hắn, cơ hồ không có bất kỳ sức chống cự, bất kể Nhậm Thương Khung thi triển tất cả vốn liếng công kích thế nào, đều không thể suy chuyển tới đối phương chút nào. Lúc ấy, La Giải này cơ hồ là dùng tư thái thợ săn trêu đùa con mồi, vừa cắn phần còn lại của chân tay đã bị cụt của mẫu thân hắn, vừa hóa giải công kích phẫn nộ của Nhậm Thương Khung.
Khi đó, Nhậm Thương Khung chỉ là một Thiên Nhân cảnh cường giả bình thường, mà La Giải là tương đương với Thần Thông trung kỳ cường giả của loài người.
Thực lực chênh lệch tới một đại cấp bậc.
Cuối cùng, cũng là Bắc Cung Dao xuất hiện, hai người lấy mạng đổi mạng, mới đổi lấy một cái đồng quy vu tận.
Trận chiến ấy, ký ức của Nhậm Thương Khung vẫn còn mới mẻ.
Bắc Cung Dao kiếp trước ở Thiên Các lăn lộn như thế nào, Nhậm Thương Khung không rõ lắm. Nhưng thực lực Bắc Cung Dao lúc ấy, cũng là Thần Thông sơ kỳ cường giả rồi.
Dĩ nhiên, cả đời này, Bắc Cung Dao bởi vì có Nhậm Thương Khung xuất hiện, thực lực tăng lên tự nhiên so với kiếp trước mau hơn nhiều, trải qua mấy năm siêng năng khổ luyện, hôm nay cũng là Thần Thông trung kỳ cường giả rồi!
Dù sao, Bắc Cung Dao cùng Nhậm Thương Khung hắn giống nhau, ban đầu đều là hoàn thành một trăm lẻ tám chuyển, đạt tới Chư Thiên đại viên mãn, vô thượng thiên tài.
Dưới mắt, cái La Giải này, khơi dậy lòng căm phẫn của Nhậm Thương Khung kiếp trước.
Vì có cổ động lực cường đại này, làm cho Nhậm Thương Khung tự thân xuất mã!
Một đạo kim quang, bắn phá trường không, ở sáng sớm trên đầu thành Vân La Thành, lộ ra vẻ dị thường đồ sộ. Kim quang này xẹt qua, thật giống như một đạo kim sắc cầu vồng, kéo dài qua hư không.
La Giải cười hắc hắc, khẩu khí dữ tợn:
– Không tự lượng sức, muốn chết sao?
Nhậm Thương Khung lăng không mà đứng, hai tay ôm ngực nhìn diện mục dữ tợn kia của La Giải, nét mặt mang theo vài phần ý cười nhàn nhạt.
La Giải tính tàn nhẫn, nhìn thấy Nhậm Thương Khung trời sinh môi hồng răng trắng, diện mục tuấn dật, làm kích phát tàn nhẫn bạo ngược trong lòng hắn.
– Thiên Các không có người nào sao? Phái một tiểu tử miệng còn hôi sữa đi ra?
Nhậm Thương Khung cười nhạt:
– Ngươi chỉ là một súc sinh không có tiến hóa, lông mọc thay tóc, khẩu khí cũng không nhỏ.
Lông mọc như tóc, này là vũ nhục cực đoan mà loài người hay nói cho yêu tộc, cũng là lời mà yêu tộc cảm thấy nhục nhã nhất.
Bởi vì, yêu tộc vẫn cảm thấy, bọn hắn mới là linh vật chính thống của Thiên Trạch Thế Giới, loài người là bàng môn tả đạo, không phải là thiên đạo chính thống.
Nhưng mà, loài người lại hoàn toàn không cho là như vậy, bọn họ cảm thấy yêu tộc chính là một đám súc sinh không có tiến hóa, không biết lễ nghi, lông mọc như tóc, ăn tươi nuốt sống, căn bản không xứng cùng loài người đánh đồng.
Thế giới loài người vẫn kiên trì, loài người mới là chính thống của Thiên Trạch Thế Giới!
Cho nên, nghe được bốn chữ “Lông mọc như tóc này” này, lửa giận của La Giải thoáng cái bộc phát, hai mắt đỏ bừng, áo giáp màu vàng nhạt kia lại càng tản ra tầng tầng quang mang chói mắt. Thân ảnh bắn ngược tới, hai bàn tay to hư không một trảo, biến thành hai cái kìm lớn thô to, nhô lên cao hướng Nhậm Thương Khung bên này cắt tới.
Đừng xem La Giải này vóc người to lớn, nhưng tốc độ cũng là cực nhanh, hơn nữa kìm lớn này thập phần cổ quái, hai cánh tay run lên, lại không nhìn không gian kịch liệt, trực tiếp lao đến phụ cận.
Đoạn khoảng cách giữa hai người kia, phảng phất là một bước đã rút ngắn đến phụ cận rồi.
Nhậm Thương Khung cười hắc hắc, không né không tránh.
La Giải dữ tợn cười lên, tiểu tử nhân loại này, thật là không biết trời cao đất rộng, không biết kìm lớn của La gia hắn ý vị như thế nào sao!
Coi như là Đại Đạo cảnh cường giả, cũng chưa chắc dám bất động không tránh né như vậy.
Một cắt này đi qua, cho dù là đầu một núi lớn, cũng bị cắt bỏ thành hai nửa, huống chi chỉ là một thân thể huyết nhục.
Ca lau!
Thanh âm dễ nghe mà quen thuộc, làm cho tâm thái tàn nhẫn kia của La Giải chiếm được thỏa mãn to lớn, thanh âm này là thanh âm cắt xén thân thể con người, là tiên nhạc hay nhất trên thế giới này.
Kìm lớn cắt qua, thân thể Nhâm Thương Khung nhất thời bị cắt ngang, huyết nhục bay tung tóe, cắt thành hai khúc.
– Tốt!
Phía sau Yêu tộc, truyền đến một mảnh hoan hô. Còn phải là đầu não ra tay a! Yêu tộc thờ phụng nhất đúng là cường giả, thấy La Giải đại phát thần uy, một đao cắt cường giả địch quân, tự nhiên là tiếng hoan hô như sấm, tinh thần đại chấn.
Mà Vân La Thành bên này, cũng là nhìn trợn mắt hốc mồm. Hoàn toàn không thể tin được một màn này.
Chẳng qua là, thị giác mãnh liệt tương phản, thời gian kéo dài chỉ có một hô hấp. Sau một khắc, trong đôi mắt La Giải, con ngươi bỗng nhiên cấp tốc thu lại.
Vô ý thức, thân thể khẽ run lên, hướng về phía sau vội vàng lướt đi. Bởi vì, hắn thấy huyết nhục bay tán loạn kia, lại nhô lên cao, hóa thành một đạo kim sắc quang mang, trực tiếp tiêu tán.
La Giải cũng không có cảm thấy, kìm lớn của mình có thể có thần thông như vậy, một cắt đi qua, có thể làm cho thân người trực tiếp hóa thành bụi phấn.
Nhất niệm đến chỗ này, toàn thân La Giải i giật mình, sợ hết hồn hết vía.
Ảo giác, không ngờ là ảo giác!
Một cắt này, chẳng những không có cắt đứt thân thể đối thủ, hơn nữa, đối thủ hắn không coi vào đâu biến mất, biến mất rất hoàn toàn.
Vừa nghĩ tới khả năng đáng sợ này, La Giải đầy ngập hào hùng, thoáng cái hóa thành mồ hôi lạnh, cấp tốc hướng về sau lướt đi.
Nhưng mà, tốc độ phản ứng của hắn, thế nào cũng theo không kịp tốc độ công kích của Vạn Tượng Phi Đao.
Chỉ thấy sau ót của La Giải, một đạo kim quang cấp tốc xoay một vòng. Sau một khắc, chỉ nghe thanh âm như kim cắt cắt đá, ở cổ La Giải xuất hiện một cái khe nhàn nhạt.
Cái khe này, cơ hồ là lấy mắt thường có thể nhìn thấy tốc độ không ngừng hé ra.
Bỗng nhiên, tất cả máu tươi từ trên cổ La Giải bắn ra, giống như nước sôi ở trong nồi hơi bị đốt lên, không ngừng bay lên, cả cái đầu bị cỗ máu này đánh bay lên cao.
Thân ảnh Nhậm Thương Khung nhanh như quỷ mị, như một diều hâu trở mình, trực tiếp đem thủ cấp La Giải bắt trên tay, bàn tay vỗ một đạo đại thủ ấn ở trên thi thể La Giải.
Xua!
Kim quang một xoắn, trực tiếp đem thân thể La Giải xoắn thành thịt vụn, sau đó phiêu tán hư không.
Nhậm Thương Khung nếu như quyết tâm muốn hủy thi, có thể trực tiếp giết thành mảnh vụn. Hắn sở dĩ chỉ xoắn thành mảnh vụn, tự nhiên có dụng ý của hắn.
Thử nghĩ một chút, những yêu tộc kia là đám khát máu, thấy thi thể thủ lĩnh bị đối phương xoắn thành mảnh vụn rớt xuống sẽ nghĩ như thế nào.
Giống như thần linh trong lòng bọn họ bị giết, loại tâm lý kinh sợ này, tuyệt không phải một trận xung phong liều chết có thể bằng được.
Xung phong liều chết, sẽ kích thích huyết tính khát máu của yêu tộc, làm lực chiến đấu của bọn hắn càng thêm cuồng bạo.
Nhưng mà, loại tâm lý kinh sợ này, là trực tiếp tước đoạt ý chí lòng của bọn họ, để cho bọn họ sinh ra một cảm giác vô lực tuyệt vọng.
Ngay cả thần minh mà bọn họ tôn sùng cũng bị đối phương giết chết, còn có thể có cái gì làm không được?
Nhậm Thương Khung bên này nhanh chóng giết La Giải, Đấu Bức bên kia cũng không khá hơn chút nào, mặc dù Càn Nhất Tam huynh đệ chỉ có một mình Tốn Ngũ xuất thủ, nhưng mà thực lực sai biệt rất lớn, làm cho Đấu Bức khổ không thể tả.
Đấu Bức cho rằng tốc độ mình là đánh tự hào nhất, nhưng mà Tốn Ngũ lại dùng tốc độ so với hắn. Chênh lệch hai cấp bậc, làm cho Đấu Bức căn bản không cách nào thoát khỏi công kích của Tốn Ngũ, liên tiếp bị đánh.
Bị đánh thì thôi đi, Đấu Bức phát hiện, hắn thậm chí ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không có. Ở chung quanh đối thủ, còn có hai đạo khí thế cường đại, xa xa khoá lấy chiến cuộc.
Chỉ cần Đấu Bức hắn chạy trốn, hai đạo khí thế kia, tuyệt đối sẽ không khách khí đối với hắn.
– Trúng!
Tốn Ngũ khẽ quát một tiếng, một kiếm như điện, bổ vào trên cánh bên trái của Đấu Bức. Một kiếm này cực kỳ tàn khốc, một kiếm đánh trúng, mang theo một cổ lực lượng cường đại, trực tiếp đem cánh trái Đấu Bức tháo xuống!
Đấu Bức cường đại, tất cả là nhờ có đôi cánh này.
Cánh bị tháo rớt một nửa, lực chiến đấu của hắn sẽ lập tức đánh mất hơn phân nửa. Tốn Ngũ căn bản không cho hắn cơ hội chống cự.
Thân ảnh cấp tốc di chuyển, trường kiếm huy động, hóa thành một đạo hàn quang trực tiếp xẹt qua cổ Đấu Bức.
Sát!
Thủ cấp to lớn của Đấu Bức, bị ném lên trời cao.
Hai đại thiên tướng của Đại Thánh, hai đại đầu não tiến công Vân La Thành, trong chốc lát, đều chết!
Một màn này, đối với đại quân yêu tộc mà nói, là đả kích trí mệnh. Hậu phương nhất thời một mảnh hỗn loạn, lâm vào cục diện rắn mất đầu.
– Thủ lĩnh bị giết rồi, tất cả mau chạy!
– Thật là đáng sợ, loài người xuất động Đại Đạo cường giả! Chúng ta nếu không trốn, sẽ phải toàn quân bị diệt!
Lòng quân một khi tan rã, giống như đại đê hỏng mất, căn bản không thể ngăn cản.
Nhất là quân không chính quy, thiếu hụt kỷ luật lập tức lộ rõ, bất kể những thủ lĩnh còn lại quát lớn như thế nào, chỉ huy như thế nào, căn bản không làm nên chuyện gì.
Bây giờ, ý nghĩ của bọn hắn chỉ có một, chính là chạy trối chết!
Dưới mắt, cái gì đều là giả, chỉ có chạy trối chết là chân thật nhất. Ngay cả hai đại Thiên tướng cũng bị đối phương chết ngay lập tức, nhân loại nhất định là xuất động Đại Đạo cảnh cường giả.
Đại Đạo cảnh cường giả, kia là tồn tại đáng sợ đến bực nào! Là tồn tại ngang hàng với Đại Thánh, một cái công kích, đủ có thể để cho bọn hắn chết vạn tên, thậm chí nhiều hơn.
Bản năng cầu sinh thắng được hết thảy, đội ngũ yêu tộc hoàn toàn rối loạn. Từng tên dẫm đạp lên nhau, ngươi chen ta chúc, ta đẩy ngươi ngươi xô ta, ai chạy chậm sẽ bị giết chết.
Nói ngắn lại, dưới mắt bọn hắn chỉ nhận thức đúng hai chữ “chạy trốn”.
Tạp binh xuất động ba mươi vạn, hai lần chiến dịch chết không tới mười vạn. Phía trước tán loạn, phía sau tự nhiên loạn theo, thiên quân vạn mã cùng nhau tán loạn, một khi hình thành loạn cục, chết ở trong tay người mình, thoáng cái lên đến trên vạn.
Mà đội ngũ tinh nhuệ vốn là vận sức chờ phát động, cũng bị xu thế tan tác này làm thất linh bát lạc!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!